Chương 2583: Hủy ngưng kiếm cung


Lúc này gã liền hét lên ra lệnh Thu Thắng Thủy đánh La Chinh cho mình.

Mấy người Lại Hoa Bắc nghe vậy cũng căng thẳng không thôi.8

Này, ngươi nói xem vì sao ta lại phải đến cái nơi quái quỷ này?
La Chinh hỏi.
Chính vì 9527 bỗng đưa ra ý kiến nên La Chinh mới chấp nhận lời mời của cô gái kia.
Về phần Thu Tự Nguyên, gã như một tên tội phạm bị phán lăng trì, cả người đã đẫm máu là máu, từ trên xuống dưới không một chỗ nào còn sót lại khối da hoàn chỉnh.
Kết quả này cũng là do Thu Thắng Thủy nương tay rồi.
Ngưng Kiếm Cung vốn đã bị phá hủy mất một nửa, bây giờ cả một nửa còn lại cũng bị san bằng bởi sóng xung kích khuếch tán ra.
Dù La Chinh đã kéo mấy người Lại Hoa Bắc ra ngoài nghìn mét nhưng mọi người vẫn bị sóng xung kích kinh khủng ấy làm cho thất khiếu chảy máu.
Dứt lời, hắn ta cũng chẳng thèm ngoái nhìn lại lấy một cái mà bước thẳng ra ngoài.

Ngươi, ngươi, Thu Thắng Thủy...
Nếu hắn ta không nể mặt Thu gia thì erằng tiếng gầm vừa rồi đủ để biển Thu Tư Nguyên thành cát bụi! Hai thanh niên áo xanh đứng bên kia cũng bị dọa cho sợ run cầm cập, mông ngồi bệt xuống đất.
Bọn họ chưa bao giờ thấy Thu cung chủ tức giận đến vậy...
Nếu muốn trách phạt gì thì cứ9 trách phạt bọn ta là được!

Thu Thắng Thủy lại làm ngơ trước câu xen lời của Lại Hoa Bắc, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm La Chinh và6 hỏi:
Vừa gia nhập Ngưng Kiếm Cung mà đã dám đánh hàng loạt đệ tử trong cung bị thương thậm chí tàn phế, ngươi to gan thật đấy nhỉ?
La5 Chinh vẫn vô cùng bình tĩnh:
Về quy định trong Ngưng Kiếm Cung, ta đã hỏi qua anh bạn kia rồi.

Dù sao La Chinh cũng là do Thu học cũng nhét vào, Thu học cũng tự mình quản lý mười ba học cùng trong Đạo Kiếm Cung, không thể không rõ về tình trạng bê bết trong Ngưng Kiếm Cung được.
Có lẽ đây là một trong những mục đích của nàng thì sao? Đám công tử bột này chẳng một ai trị được, thằng nhóc trước mặt lại có thể dạy cho chúng một bài học bằng máu.
Nửa đêm, La Chinh tựa người ở một góc trên nóc phòng, ngẩng đầu nhìn trời sao.
Ban đêm ở Thất Tinh Châu rất đẹp, từng ngôi sao lớn lớn nhỏ nhỏ cỡ nắm đấm tỏa ra đủ loại vầng sáng.
Gia nhập vào một thế lực loài người dù sao cũng an toàn hơn việc người chạy lung tung khắp nơi.
9527 hờ hững đáp lại.

Đây chính là con đường mà người về ra cho ta đấy hả?
La Chinh bất mãn kêu lên.
Nhưng có một điểm ta vẫn khác các ngươi, khi gặp phải đối thủ lợi hại ta đều sẽ dựa vào chính thực lực của mình mà đánh trả lại.
Bởi vậy, ngươi cũng phải cố lên đấy!

Gã sợ trách nhiệm rơi trên người mình nên vội nói:
Ta ư? Ta chỉ nói rằng các đệ tử so tài cùng nhau đừng để xảy ra án mạng là được.
Xưa nay Ngưng Kiếm Cung chúng ta vẫn luôn tuân theo quy tắc ấy.
Thanh niên áo xanh nọ đâu thể nào ngờ được La Chinh sẽ gây ra chuyện động trời đến thế? La Chinh lại quay sang mỉm cười với Thu Thắng Thủy, nói:
Quy định này rất được.
Thế nhưng 9527 lại chẳng có chút gì là tự trách, nó nói:
Còn không phải à? Với thực lực của ngươi bây giờ thì làm được gì? Mang ngươi đặt ở bất kỳ một chỗ nào trong thế giới mẹ thì cũng vẫn chỉ là một nhân vật không tên không tuổi.
Lẽ nào người còn có cách nào khác ngoại trừ con đường khiến bản thân mình mạnh hơn lên?

Vậy thì ít ra cũng phải chọn nơi nào tốt chút.

Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển...
Toàn bộ thần dân sinh sống trong phân nửa Thất Tinh thành đều nghe được tiếng gầm ấy.
Hắn ta vươn tay vỗ nhẹ lên vỏ trứng vàng bọc ngoài cơ thể Thu Tư Nguyên, vỏ trứng ấy vốn đã sắp vỡ rồi nên chỉ với một cái vô nhẹ này liên tan nát hoàn toàn.
Sau đó Thu Thắng Thủy vỗ vỗ lên vai gã, cười nói:
Ta với người đều là người Thu gia, năm xưa ta còn quậy phá hơn ngươi gấp cả trăm lần.
Về phần thân xác, dù có bị hủy hoại đến mức nào thì cũng sẽ khôi phục được, đặc biệt là tại một nơi thể lực lớn như Đạo Kiếm Cung này.
Thu Thắng Thủy trầm mắt nhìn La Chinh một lúc lâu, một ý nghĩ bỗng nảy lên trong lòng.
Bản thân hắn không nhìn ra được gia nhập vào nơi này mang ý nghĩa như nào, đặc biệt là Ngưng Kiếm Cung này, đơn giản chính là một bãi rác lớn.

Không có ý gì đặc biệt cả.
Nếu bị cung chủ hỏi tội thì La Chinh chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng dù gì La Chinh cũng đứng ra vì bọn họ, Lại Hoa Bắc3 bền chắp tay nói với Thu Thẳng Thủy:
Thu cung chủ, La Chinh huynh chỉ ra mặt cho bọn ta mà thôi.

Ngưng Kiếm Cung đổ nát chỉ mất chừng ba ngày là đã trùng tu xong.
Mấy ngôi sao này di động rất nhanh, chỉ trong vòng vài hơi thở đã quay hết một vòng quanh chân trời.
Thật không biết sâu trong bầu trời của thế giới mẹ được cấu tạo như nào mà có thể tạo ra bức tranh phong cảnh đẹp lạ kỳ đến thế.
Hôm nay không ai chết cả, mặc dù đám đệ tử trong Ngưng Kiếm Cung bị thương rất nặng nhưng lại chẳng ai mất mạng, chỉ cần trị liệu tốt là sẽ phục hồi thôi.

Mấy kẻ này đa số đều là chân thần đại viên mãn, lúc La Chinh ra tay còn cố ý tránh không động đến đan điền và linh hồn của họ.
Thu Tư Nguyên thấy Thu Thắng Thủy bỏ mặc mình bèn trợn mắt đứng chửi với theo bóng lưng hắn ta.
Ngay khi gã đang chửi hăng say, Thu Thẳng Thủy đột nhiên quay đầu lại.
Mấy ngày vừa qua, nhóm Lại Hoa Bắc vẫn hết sức lo sợ bất an.
Họ vừa đến đã đắc tội với toàn bộ những người ở đây, nếu đối phương thật sự đến cửa hỏi tội thì phải làm sao đây? Thế nhưng, chuyện mà họ lo lắng chẳng hề xảy ra.
Vừa nói, La Chinh vừa giơ tay chỉ thanh niên áo xanh đứng cách đó không xa.
Thanh niên áo xanh cũng sững sờ.
Thu Thắng Thủy nghiêng đầu sang, mỉm cười nói:
Đệ tử mới nhập môn tên La Chinh này đâu có vi phạm quy tắc trong Ngưng Kiếm Cung ta, vì sao ta phải giết hắn?

Ông đây chính là quy tắc của Ngưng Kiếm Cung! Một câu thôi, ngươi có biết không?
Tiếng gào thét của Thu Tự Nguyên lại lớn hơn ba phần.
Nghe gã tự xưng mình là
ông đây
, vẻ ác liệt bỗng thoáng vụt qua trong đáy mắt Thu Thắng Thủy.
Trên gương mặt vốn hiền lành và thoáng nét cô đơn của hắn ta lúc này đã ngập tràn vẻ dữ tợn, hai mắt cũng đỏ au đến ghê người.

Mau lui lại!
Tim La Chinh bỗng giật thót, thân hình cũng vội bay vọt ra sau.
Nếu vậy...

Thu Thắng Thủy! Ngươi có nghe không đấy! Ta bảo ngươi giết hắn đi!
Thu Tự Nguyện cắn răng nghiến lợi nói.
Đồng thời, luồng sức mạnh vô hình bắn vọt ra từ hai tay hắn, cuốn lấy Lại Hoa Bắc cùng với những người khác của Thiên Dung thành ra ngoài phạm vi mấy nghìn mét.
Ngay khi La Chinh vừa lao vọt khỏi đó, Thu Thắng Thủy đột nhiên thốt ra một chữ duy nhất:
Cút!

Ta nhất định sẽ tố cáo người với phụ thân ta! Ngươi quả nhiên là tên bất tài của Thu gia, ngay cả người cùng tộc mà cũng không giúp đỡ.
Ngươi chỉ vì ả yêu nữ ti tiện kia mà bị giáng chức đến một học cung nho nhỏ, quả là đáng đời!

Kẻ bị thương nghiêm trọng nhất trong số đó chính là Thu Tự Nguyên, ngay cả linh hồn cũng bị tổn hại không ít, nhưng người ra tay lại không phải La Chinh mà là Thu Thẳng Thủy.
Những người vừa mới gia nhập Ngưng Kiếm Cung đã được phân chia chỗ ở.
Đám công tử bột của Thất Tinh thành bị La Chinh đánh tàn phế cũng được đưa về gia tộc của mình cứu chữa.
Tuy thương tích của bọn họ trông thì khủng khiếp đấy, nhưng căn cơ thì vẫn còn hoàn hảo không bị gì.
Đạo Kiếm Cung này tệ quá.
La Chinh oán giận.


Tộc Cổ Hạt trong thế giới mẹ thiểu bản chủ một ân tình, người mà đến bộ tộc đó thì ta có thể giành cho ngươi địa vị khá tốt đấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.