Chương 2837: Đi ngang qua


Ngay cả trong trường hợp bình thường, Nhĩ Thử có tiếng là tính toán tỉ mỉ cũng không thể làm chuyện ngu xuẩn đến thế, đừng nói chi đến chuy8ện động trời như Di Thiên thần miếu. Cái giá tiến vào thần miếu chỉ có

tăng chứ không giảm.
là Di Thiên thần miếu không thôi thì đã chẳng phải nơi mà muội có thể đi lung tung!

Trong đám đệ tử của núi Thái Ất, Tống Phi Vũ xưa nay vẫn như một vị huynh trưởng. Dù Lăng Sương là điện hạ thì hắn ta cũng phải can ngăn.

Huynh muốn đi thì cứ đi!
Chuyện mà Lăng Sương đã quyết định thì dù bà ngoại nàng có đứng ra cũng khó mà cản nổi.
Tổng Phi Vũ cũng là người thẳng tính thành thật, hắn ta cung kính chắp tay với Lăng Sương rồi lập tức rút lui ra khỏi Bỉ Ngạn.
Có điều, bây giờ hắn càng lúc càng tiến sâu hơn vào Bỉ Ngạn, tình cảnh sẽ ngày càng hung hiểm, nếu hắn vẫn kéo theo nàng đi mạo hiểm cùng mình thì hình như hơi ích kỷ.

Ngươi sao vậy?


Ta với tộc Nhĩ Thử tiếp xúc đ3âu nhiều, sao ta biết được.
La Chinh nhún vai.

Vô duyên vô cớ... Sao tự dưng chúng lại để huynh tiến vào Di Thiên thần miếu miễn9 phí...
Tống Phi Vũ lại hỏi.
Đối mặt với lời tự đề cử của Tổng Phi Vũ, La Chinh và Lăng Sương liếc nhìn nhau. Sau đó La Chinh nói ngay:
Ta đã chọn được người rồi.


Người mà huynh nói không phải là Lăng Sương điện hạ đấy chứ?
Giọng Tống Phi Vũ có vẻ thận trọng hơn.
Khắp đường đi đâu đâu cũng gặp được dương hồn dị tộc, từ hình thể khổng lồ như voi cho đến bé như nắm đấm, mà phần lớn đều đi lại rất vội vàng. La Chinh thậm chí còn hoài nghi rằng điểm đến của những kẻ đó
chính là Di Thiên thần miếu...
Mặc dù đám Nhĩ Thử hẹn một ngày sau mới khởi hành, nhưng địa điểm hẹn là ở cửa Di Thiên thần miếu, mà Di Thiên thần miếu thì lại nằm ở phía bên kia Thập Tam Trọng Thiên.
Không những bây giờ La Chinh phải đi cùng Lăng Sương đến trước cửa Di Thiên thần miếu, mà thân thể của hắn còn phải chạy từ Thập Nhị Trọng Thiên tới Thập Tam Trọng Thiên, thời gian khá là eo hẹp.
La Chinh lắc đầu nói:
Ta cũng không rõ.

Người mà tộc Nhĩ Thử thật sự muốn mời tuyệt đối không phải La Chinh, mà l5à thân thể của La Chinh. Nhưng cụ thể chúng cần thân thể của La Chinh để làm gì thì hắn cũng không biết, vì vậy câu trả lời của hắn với

Đó chính là Ám Vực.
La Chinh nhìn chăm chú vào bóng tối đen kịt ấy và nói.
Hai người họ lại đi tiếp, thấy diện tích bao phủ của Ám Vực cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa cả hai phía Nam Bắc đều như vậy. Mặc dù con đường ở giữa này khá rộng, nhưng lúc bước đi vẫn khiến họ cảm nhận được
Tống Phi Vũ là thật lòng.
Lúc thương lượng với con Nhĩ Thử kia, La Chinh đã nói hắn sẽ dẫn theo một người nữa. Đám Nhĩ Thử tự nhiên sẽ hiểu thành La Chinh dẫn theo
thân thể
kia đi cùng tới thần miếu. Chúng không biết La Chinh cùng
với thân thể đều là một người, vừa nãy La Chinh bảo mình dẫn thêm một người nữa thật ra là Lăng Sương.
Giữa đôi bên có chút hiểu lầm nhau, nhưng kết quả thì vẫn thống nhất ý kiến.
Lăng Sương tức giận nói:
Tổng sư huynh... hình như đã nhúng tay quá nhiều thì phải?

Tổng Phi Vũ bị Lăng Sương dùng một câu chặn họng lại, song hắn ta vẫn không có ý lùi bước:
Nếu vậy thì ta chỉ đành bẩm báo lại với Lâm thúc thúc. Chuyện như này, thứ cho Tổng mỗ không thể nào giữ bí mật.

Trên con đường xông pha Bỉ Ngạn, nhờ có Lăng Sương đi cùng mà La Chinh thuận tiện hơn rất nhiều. Lúc hắn quay lại Thiên Quỳ thần miếu lần nữa và định chuyển hồn đan lên người mình, hắn phải hoán đổi qua lại
giữa linh hồn và thân thể rất nhiều lần, khá là phiền phức. Nhưng nhờ Lăng Sương mà mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều.
Băng qua con đường giữa hai vùng Ám Vực tốn mất hơn nửa ngày, khi sắp rời khỏi khu vực ấy thì hai người cũng trông thấy Di Thiên thần miếu.
Giống với thông tin lấy được trước đó, Di Thiên thần miếu nằm ngay biên giới Âm Vực, nếu Âm Vực khuếch trương thêm nữa thì sẽ nuốt chửng luôn cả Di Thiên thần miếu. Mà cũng vì vị trí địa lý đặc biệt của thần
Sau khi đi tiếp được hơn trăm dặm, Lăng Sương bỗng chỉ về hướng Tây Nam và thốt lên:
La Chinh nhìn kìa! Bên kia tối quá!

Trong tầm mắt của hai người đột nhiên xuất hiện một quả cầu đen sì thật lớn, trông như túp lều của dân du mục, trùm lên hết cả địa bàn trong Bỉ Ngạn.
La Chinh còn chưa đáp lại thì Lăng Sương đã lên tiếng:
Sao thế? Tổng sư huynh cảm thấy ta không thích hợp

Đương nhiên rồi!
Tống Phi Vũ vội nói:
Muội vừa tiến vào Thập Tam Trọng Thiên thôi, căn bản không biết nơi này hiểm ác nhường nào. Đừng nói mục đích của chúng là Ám Vực đằng sau Di Thiên thần miếu, dù chỉ
Lăng Sương giơ tay lên lắc lắc trước mặt La Chinh.
La Chinh chặn tay nàng lại, nghiêm túc nói:
Ta nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt.

Hai người họ rời khỏi khu vực cứ điểm của các sinh linh rồi đi vào vùng bỏ hoang trong Thập Tam Trọng Thiên.
Vì hai phía Nam Bắc của cả Thập Tam Trọng Thiên đã bị Ám Vực ăn mòn, con đường tiến lên cũng chỉ còn lại có một, cho nên đa số dương hồn đều đi từ Đông sang Tây, nhờ vậy mà không đến nỗi bị lạc đường.
Sau khi Tổng Phi Vũ rời Bỉ Ngạn rồi, La Chinh mới nói:
Ta chưa bảo là sẽ dẫn người đi Di Thiên thần miếu.

Lăng Sương nghe vậy cũng không nóng vội gì, chỉ đáp lại vô cùng tự tin:
Ta là người thích hợp nhất.

Chỉ có một ngày, quả thực La Chinh không thể tìm ra ứng cử viên thích hợp.
Chắc chắn hắn sẽ dùng thân thể để tiến vào Di Thiên thần miếu, mà thân thể thì không cách nào chứa được nến với mấy vật linh tinh khác, nên hắn buộc phải có một dương hồn đi theo để phối hợp với mình. Suy cho
La Chinh thở dài, bảo:
Quá nguy hiểm.

Từ trước tới giờ, Thiên Quỳ thần miếu ở Nhất Trong Thiên là thần miếu duy nhất mà La Chinh và Lăng Sương từng đi thám hiểm thật sự. Chỉ riêng thần miểu này thôi mà hai người họ đã suýt mất mạng rồi.
áp lực rất kinh khủng.
La Chinh thả thần thức ra, định lẻn vào Ám Vực xem thử. Nhưng khi thần thức vừa mon men chạm đến biên giới Ám Vực thì đã lập tức biến mất tăm.
Tổng Phi Vũ không hỏi ra được gì nên đành thôi, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nói:
La Chinh huynh có thể dẫn theo một người nữa vào Di Thiên thần miếu, không biết huynh định dẫn ai đi cùng? Nếu La Chinh huynh
không có người nào thích hợp thì có thể đưa ta đi theo được không?

Dứt lời, hắn liền cất bước đi thẳng về phía trước.
Lăng Sương nghiêng đầu, dán mắt nhìn theo bóng lưng của La Chinh. Mãi một lúc sau nàng mới mím môi đi theo hắn.

Chắc chúng có việc gì muốn nhờ vả ta chăng?
La Chinh đáp.
Tống Phi Vũ hỏi tiếp:
Chuyện gì6 chứ?

Đúng như những gì Tống Phi Vũ nói, Di Thiên thần miếu không thể coi thường, vả lại bây giờ nó còn thông với Ám Vực.

Ngươi không có sự lựa chọn khác.
Lăng Sương mỉm cười nói.
cùng, đúng là chỉ có Lăng Sương mới đáng tin.
La Chinh đứng yên nhìn Lăng Sương, mặc dù hắn không thấy rõ dung mạo nàng nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra đại khái nét mặt của nàng lúc này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.