Chương 3096: Cánh cửa đó


Nghe thấy lời Lăng Sương nói, trên mặt La Chinh và Phượng Ca đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Có thể dễ dàng nhận thấy chênh lệch g8iữa dương hồn và thân thể là rất lớn. La Chinh không biết cấp bậc như Đông Hoàng, Nữ Oa ở trong Bỉ Ngạn mạnh cỡ nào, ít nhất ở giai 3đoạn trong Thập Tứ Trọng Thiên, giữa dương hồn và thân xác hoàn toàn là chênh lệch giữa trời và đất. Huống hồ thân xác Thuần Khiết G9iả của Phượng Ca mạnh hơn sinh linh Bỉ Ngạn thông thường nhiều.


Thật sự không biết sự tự tin đó của ngươi từ đầu tới?
Phượ6ng Ca nhìn chằm chằm Lăng Sương, cười lạnh hỏi.

Ta nghe không hiểu người đang nói gì.
La Chinh bất đắc dĩ trả lời,

Ta sẽ khiến người nghe hiểu.
Phượng Ca tự tin cười nói, trong ánh mắt lạnh như băng hiện lên một tia nóng bỏng.

Nhưng dưới tình huống đó, bọn họ ở bên ngoài chỉ có thể lo sốt vó.
Thể cục như vậy căn bản không thể nào vãn hồi. Thậm chí có người muốn tiến vào Bỉ Ngạn khuyên ngăn La Chinh và Phượng Ca, đến lúc đó Thiên Cung lại phải những người khác đi điều định, có điều phương án này bị đám người Phương Vĩ phản đối. Nhìn điệu bộ của La Chinh và Phượng Ca chắc chắn không giống kiểu có thể dễ dàng thuyết phục.
Ngay khi các đệ tử của vùng đất Kiếm Đông đang vắt hết óc suy nghĩ, trong một con phố ở thành Bắc của thành Vạn Linh, mười mấy tộc nhân tộc Vĩ Trùng từ hai bên ập tới, dùng tốc độ nhanh chóng chạy như điên.
Nháy mắt khi động có được ném vào, chúng nổ tung thành hình cầu, khói mù bay khắp nơi, chỉ cần dính vào đám khói màu xanh này sẽ không thể rời khỏi Bỉ Ngạn.
Chỉ chốc lát sau, khói mù dày đặc cuồn cuộn phủ kín tòa kiến trúc bằng gỗ. Ngay lúc đám tộc nhân tộc Vĩ Trùng này muốn vào trong tòa nhà điều tra, một giọng nói vang lên từ sau lưng bọn họ:
Các ngươi tìm
ta?

Sinh linh trong thành Vạn Linh cũng chia ra năm bảy loại, tộc Vĩ Trùng nổi danh là bá đạo và ham giết chóc, nhất là sau khi nương nhờ Quỷ Hạt đại nhân kia, bọn chúng lại chẳng có gì phải kiêng nể.
Những sinh linh Bỉ Ngạn dọc theo đường đi thấy bọn họ đều rối rít tránh né.
Không lâu sau, những tộc nhân tộc Vĩ Trùng này đã tới trước tòa kiến trúc bằng gỗ của Thiên Cung.
Đám tộc nhân tộc Vĩ Trùng kia đều hơi sửng sốt, chi dưới của mấy tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng phản ứng khá nhanh đột nhiên đạp mạnh, sức mạnh Bỉ Ngạn mạnh mẽ trực tiếp bộc phát, quơ mũi nhọn trong tay liều chết xung phong về phía La Chinh.

Quá chậm...

La Chinh đứng tại chỗ, thậm chí còn không nhúc nhích.

Ngươi muốn biết à? Ta có thể cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Lăng Sương hừ lạnh5.
Nghe giọng điệu của hai người có vẻ có ý định đánh một trận trước...
La Chinh ý thức được mình không thể im lặng nữa.

Hu!

Lăng Sương hừ lạnh một tiếng với Phượng Ca, cuối cùng linh hồn biến mất.
Sau khi Lăng Sương đi rồi, Phượng Ca nghiêng đầu, trên mặt nở nụ cười sâu xa, hỏi La Chinh:
Có phải tình thể hơi khó xử không?

La Chinh lại tiếp tục nói với Lăng Sương:
Trước giờ ta chưa từng coi ngươi là vật ngáng chân, nếu không có sự trợ giúp của ngươi, ta cũng không thể đi tới bước này, hơn nữa... Ta đã từng nhìn thấy cánh cửa của ngươi.
Lăng Sương và Phượng Ca lần lượt là con cưng của trời của núi Thái Ất và núi Thái Nhất, nhưng về bản chất hai người có chỗ khác biệt.
Phượng Ca là con gái ruột của Diễm Phi và Đông Hoàng, cũng thừa kế huyết thống của bọn họ.
Mà Lăng Sương hình như không kế thừa huyết mạch của lão Anh, nguyên nhân trong đó không ai nói với La Chinh nhưng không có nghĩa là La Chinh không đoán ra được.
Nhưng nàng không muốn thật sự bị La Chinh đối đãi như vật ngáng chân!
Không muốn làm vật ngáng chân thì ngoan ngoãn rời đi.
Phượng Ca lại nhân cơ hội nói.

Phượng Ca!
La Chinh trầm giọng quát.
Phượng Ca nhún vai, dửng dưng lùi lại một bước.

Cho dù Phượng Ca điện hạ có thân xác nhưng không đối kháng lại đám trùm ở Thập Tứ Trọng Thiên đâu...


Sợ rằng ngày sau ở Dục Giới chúng ta nửa bước khó đi!


Thật không ngờ hai người bọn họ lại gây chuyện như vậy!

Hắn luôn không giỏi xử lý chuyện tình cảm, lúc trước Khê Ấu Cầm và Ninh Vũ Điệp tranh chấp cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán rồi.
La Chinh bước tới giữa hai người, ngay sau đó cất giọng ôn hòa nói:
Lăng Sương, dù thế nào thì nơi này vẫn nguy hiểm với ngươi, sau khi ta và Phượng Ca xử lý xong chuyện này người hãy quay lại.

Ta không phải vật ngáng chân ngươi!
Lăng Sương quật cường nói. Thân là con cưng của trời trong núi Thái Ất, Lăng Sương từng có lúc nào thiếu tự tin?
Chỉ có điều La Chinh xuất hiện, biểu hiện quá chói mắt, nàng mới bằng lòng đứng sau lưng La Chinh.
La Chinh đã nói đến nước này, cuối cùng Lăng Sương lựa chọn đồng ý.
Mặc dù tiến vào Thập Tứ Trọng Thiên, nàng có thể mở cánh cửa đó nhưng bà ngoại đã từng nói với nàng rằng chưa đến lúc bất đắc dĩ thì đừng mở nó ra.

Vậy được rồi...
Lăng Sương gật đầu với La Chinh. Ánh mắt nàng và ánh mắt Phượng Ca giao nhau, Phượng Ca không hề né tránh, trên gương mặt lạnh như băng tràn đầy tự tin.
Bên trong cứ điểm Thiên Cung trống không, chỉ còn lại La Chinh và Phượng Ca.
Mà bên trong cung điện Thanh Đồng ở vùng đất Kiếm Đông bây giờ đang nổ tung rồi!

La Chinh và Phượng Ca điện hạ vừa đổi mặt đã giết chết đám người của tộc Vĩ Trùng kia?


Như vậy chẳng phải chọc giận Quỷ Hạt rồi hay sao?


Chọc giận Quỷ Hạt ở trong thành Vạn Linh, chuyện này sợ là phiền to! Ta đi thông báo!

Phương Vĩ từ trong mật thất tu luyện đi ra lập tức truyền tin tức đó ra ngoài. Chuyện này nhanh chóng truyền từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai, phàm là đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng nghe thấy chuyện này đều hơi sững sờ.
Lão Anh coi trọng Lăng Sương như vậy chỉ sợ không đơn thuần là tình cảm giữa trưởng bối và tiểu bối, trên người Lăng Sương nhất định có chỗ đặc thù. Mà chỗ đặc thù này La Chinh lén tìm ra trong thần miếu Thiên Quy, đó là một cánh cửa bị đóng chặt ở sâu trong linh hồn Lăng Sương.
Nghe thấy lời La Chinh nói, thân thể Lăng Sương hơi chấn động:
Ngươi...


Lúc ấy dùng thuật Đại Thống Trị vô tình nhìn thấy.
La Chinh giải thích:
Cho dù thế nào, đối phó với đám lâu la của Thập Tứ Trọng Thiên cũng không cần đến người ra tay, nghe lời, ở vùng đất Kiếm Đông đợi chúng ta được không?

Sau khi tên tộc nhân tộc Vĩ Trùng cầm đầu gật đầu, những tộc nhân tộc Vĩ Trùng khác liên tiếp vung tay, trong tay đã có thêm một nhóm có hình cầu màu xanh, nhóm có này tỏa ra khí tức tương tự nước Tị Hồn, tơ Triền Hồn, hiển nhiên cũng là vật ngăn cản rời khỏi Bỉ Ngạn.

Bộp bộp bộp bộp...

Cánh cửa của tòa kiến trúc bằng gỗ mở ra, bọn họ ném những nhóm có kia vào trong.
Mắt thấy những mũi nhọn kia đâm tới, thân thể La Chinh chỉ khẽ nghiêng đi, tất cả mũi nhọn đều lướt qua sát thân thể La Chinh, không hề chạm được tới hắn.

Thân thể La Chinh khẽ xoay một cái, hai tay đã tung ra nhanh như chớp.


Phập phập phập phập phập phập!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.