Chương 3182: Không có đường lui


Trước đó La Chinh đã vòng qua vòng lại trong màn sương trắng hàng trăm vòng, đã sớm mất phương hướng.

Tia sáng Phư8ợng Ca bắn ra không nhằm ngay vào cửa ra của khu vực hình tròn này mà là đi về phía bên phải của nó. Sau khi tới rìa bên 3phải, hai người lại xác định phương hướng một lần nữa, Phượng Ca khẽ búng tay, lại một tia sáng kéo dài về phía xa xa.
Lần này La Chinh bay nhanh theo tia sáng, sau mấy hơi thở, màn sương trắng lan tỏa khắp xung quanh lùi về phía sau,6 hiển nhiên hai người đã đi ra khỏi màn sương trắng kia.
Ngay khi La Chinh vui mừng vì khu vực này không có gì nguy hiểm, dưới chân bỗng nhiên chấn động.
Am!

Cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện một dấu chân khổng lồ!
La Chinh đứng bên cạnh Phượng Ca, trên mặt đầy vẻ bó tay:
Khu vực này không thể có liều xông qua.

Chắc hẳn phải có cách nào đó để giải quyết.
Ánh mắt Phượng Ca nhìn ra xa, muốn tìm ra đầu mối.
Nhưng khắp nơi đều là một vùng trơ trọi, đầu tìm ra được đầu mối gì?

Ầm!

Một dấu chân thật lớn in xuống chỗ bọn họ vừa mới đứng, nhìn dấu chân lõm xuống, Phượng Ca chỉ cảm thấy sống lưng mình ớn lạnh từng cơn.

Ầm!

Dấu chân thứ nhất mới vừa xuất hiện, dấu chân thứ hai đã theo sau. Dường như ở phía trước hai người có một con thú khổng lồ trong suốt, từ độ lõm khi dấu chân đạp xuống có thể thấy nếu như bị đạp phải sợ là chết chắc.
Nói đến cũng lạ, sau khi La Chinh và Phượng Ca lùi đến nửa khu vực phía trước của sa mạc thì không còn động tĩnh của dấu chân nữa, lạ hơn nữa là từng dấu chân trên sa mạc bắt đầu khôi phục như cũ, mới chỉ qua một chớp mắt, những dấu chân sâu như vực thẳm kia đều biến mất, ở trước mắt là một vùng sa mạc bằng phẳng.

Dấu chân kia không đuổi theo.
Phượng Ca nói.
Thấy độ cao của mình không ngừng bị bàn chân lớn kia đè xuống thấp, nếu có bay về phía trước sợ rằng chỉ có con đường chết, hắn khẽ cắn răng, sau đó chỉ có thể nhanh chóng lùi trở về.
Sau khi lùi ra khỏi khu vực trung tâm này, những bàn chân khổng lồ vô hình kia cũng biến mất theo, dấu chân chi chít cũng nhanh chóng bị lấp đi, biến mất...

Am!

La Chinh mới vừa thoát ra, một dấu chân khổng lồ đã in trên mặt đất.
Nhưng vào lúc này, giọng nói dịu dàng đáng yêu kia lại truyền tới từ phía xa:
Đừng phí sức, Thiên Địa Khí Hồn ở khu vực này đâu phải thứ mà người có thể vượt qua được?

Hai quả cầu màu đỏ xuất hiện ở lối vào sa mạc, cô gái kia tìm một lúc nhưng không tìm thấy bóng dáng La Chinh bèn đi thẳng vào khu vực thứ ba, hiển nhiên vừa nhìn đã thấy hai người La Chinh và Phượng Ca.

Thật giống như có một người khổng lồ vô hình...
La Chinh nheo mắt suy nghĩ một lát, ngay sau đó nói:
Ngươi ở lại chỗ này, ta thử lại lần nữa!

Từ độ lớn của bước chân có thể thấy người khổng lồ vô hình cũng không cao lắm.

Vù...

Lúc hắn còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, không ngờ lại có một bàn chân khổng lồ đạp ngay xuống đầu.
tha!

Nàng ta vừa dứt lời, máu bên trong quá cầu màu đỏ lưu chuyển, hai giọt máu tươi bay về phía La Chinh và Phượng Ca.
Mặc dù La Chinh không rõ đây là thứ gì nhưng một khi hấp thu, có thể đoán được phần nào hậu quả của nó. La Chinh thở hắt ra, tất nhiên hắn không thể nào nhượng bộ tộc Vô Không, hôm nay ắt sẽ có một trận chiến quyết liệt.

Giết không tha? Bị Thập Thất Trọng Thiên áp chế, ngươi chắc chắn rằng bản thân có tư cách nói chuyện với ta như vậy?
Lưng La Chinh đứng thẳng tắp, truyền ra một luồng uy thế cực lớn.
Xét thấy lúc trước vì bay nên mới bị cuốn vào bên trong màn sương trắng kia, lần này La Chinh và Phượng Ca dứt khoát đi bộ.

Sạt sạt sạt...

Hai người đi bộ, tiếng bước chân lập tức vang vọng trong sa mạc trống trải.
Tốc độ đi trên đất cũng rất nhanh, mới chỉ chớp mắt một cái hai người đã tới giữa sa mạc.
La Chinh giường cảnh, thử bay trên không trung!

Lách tách!


Vèo!

Nhưng La Chinh mới vừa đi qua nửa khu vực, trên đỉnh đầu lại có một luồng gió mạnh tấn công tới.
Sắc mặt Phượng Ca và La Chinh đều hơi thay đổi, không ngờ bọn họ lại đuổi theo nhanh như vậy.

Cho các ngươi thêm một cơ hội cuối cùng
Cô gái ở bên trong quả cầu màu đỏ lại nói:
Khắc hai ẩn kỷ này vào bên trong cơ thể, ta có thể coi các ngươi là người phe mình, nếu không chỉ có thể giết không

Lùi về phía sau!

La Chinh cảm nhận được một luồng gió lạnh ập xuống đầu, vội kéo Phượng Ca nhảy lùi về phía sau.
La Chinh khẽ cắn răng, liều mình bay về phía trước. Mỗi khi hắn tránh được một bàn chân thì lập tức dốc hết sức bay cao hơn, chỉ có điều mới vừa bay lên cao một chút đã bị bàn chân khổng lồ đề đầu xuống thấp.
Hắn càng vào sâu, bàn chân khổng lồ vô hình kia càng liên tục đạp xuống không ngừng. Vừa rồi La Chinh đoán trên vùng sa mạc này có một người khổng lồ, nhưng dựa theo tần suất bàn chân khổng lồ vô hình kia xuất hiện, sợ rằng có hơn nghìn người khổng lồ vô hình xếp hàng đạp...
Trong lúc nhìn từ phía xa, ánh mắt La Chinh nhanh chóng rơi xuống một bức tượng phía trước ngôi thần miếu. Vóc dáng của bức tượng kia vô cùng cường tráng, mặc Hoa phục, trên mặt thoáng lộ vẻ tự tin, cũng không biết bức tượng này là người phương nào...

Chúng ta đi!

Mới vừa tiến vào bên trong sa mạc, Phượng Ca đã chỉ về phía xa:
La Chinh, mau nhìn kìa!

một bên khác của sa mạc có một ngôi thần miếu thật to. Vị trí của ngôi thần miếu này giống với vị trí mà trước đó La Chinh phán đoán.
Tất nhiên cô gái bên trong quả cầu màu đỏ không ngờ mới 5đó mà La Chinh đã thoát khỏi Vụ Sát Trận, nàng ta vẫn còn ở chỗ cũ khuyên giải.
Đương nhiên La Chinh sẽ không đáp lại, cùng Phượng Ca rời khỏi đó từ cửa ra ở một bên vòng tròn, tiến vào khu vực cuối cùng, đó là một sa mạc bằng phẳng.

Cạch!

La Chinh khẽ đạp xuống đất, sa mạc dưới chân lập tức vỡ nát.

Ta thử chui xuống dưới đất xem sao.
La Chinh lại nói.
Mặc dù biết khả năng đi qua là cực kỳ nhỏ nhưng dưới tình huống phía sau có truy binh, hắn chỉ có thể thử vượt qua khu vực này, dù sao mục tiêu cũng đang ở ngay trước mắt.
Vô Không Chi Linh kia quen thuộc với khu vực này như vậy, có lẽ cũng không khó để xuyên qua Vụ Sát Trận đó, lỡ như nàng ta đuổi tới thì lại phiền phức.
Dựa theo độ khó của hai khu vực trước thì xem ra chỉ sợ đi qua khu vực sa mạc cuối cùng này cũng không đơn giản!

Vù...

Một thử khổng lồ từ trên trời cao đạp thẳng xuống, dường như thật sự có một bàn chân lớn vô hình, mà La Chinh bị bàn chân khổng lồ kia đạp xuống, sắp sửa bị ẩn xuống sa mạc. La Chinh khẽ cắn răng, thân thể đột nhiên lắc một cái, đôi cánh sấm sét rung lên, cố gắng lăn minh thoát ra từ mặt bên bàn chân lớn kia.
Hắn biết mình khó mà đối phó được Nguyệt Hỏa Nô và Vô Không Chi Linh, nếu có thể tránh đương nhiên không muốn đối chọi với bọn họ, nhưng dưới tình huống không còn đường lui thì lại khác.


Thiên tài như vậy, giết thì thật đáng tiếc...


Sau khi cảm nhận được khí tức của La Chinh, cô gái ở bên trong quả cầu màu đỏ kia lại thở dài, ngay sau đó nói với Vô Không Chi Linh ở bên cạnh:
Ra tay đi, cố gắng bắt sống nam, nữ thì tùy ý giết chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.