Chương 3181: Tia sáng


Đối mặt với Vô Không Chi Linh chậm rãi đến gần, trên mặt La Chinh và Phượng Ca đều có vẻ cảnh giác.

Tộc Vô Không t8uân thủ Đạo Vô Không, vốn đã vô cùng quái dị, rất khó suy đoán ý đồ của bọn họ.

Sau khi quả cầu màu đỏ bay tới bê3n cạnh La Chinh thì chậm rãi dừng lại, quan sát ở khoảng cách gần như vậy, La Chinh mới phát hiện bên trong quả cầu này c9hứa đầy máu màu đỏ tươi.
Cô gái Nhân tộc không để tâm lắm, tươi cười nói:
Ngươi và ta là đồng tộc, đừng đề phòng như vậy.


Ai là đồng tộc với ngươi?
Phượng Ca bắt bẻ:
Ngươi chỉ là một đống máu thịt mọc từ xương ra!
Nghe vậy, sắc mặt cô gái Nhân tộc kia hơi cứng đờ, rồi cũng cười tủm tỉm theo:
Mặc dù ta là máu thịt mọc ra từ xương nhưng vẫn giống nhân loại hơn quái mặt heo đấy.


Ngươi.
Phượng Ca trừng mắt, thân thể Thuần Khiết Giả này của nàng đúng là thân thể của quái mặt heo.
La Chinh vừa mới dứt lời, sức mạnh trong cơ thể đã điên cuồng bộc phát. Đối mặt với Vô Không Chi Linh giảng lâm, La Chinh không hề nương tay, nắm đấm kia gần như dốc hết sức toàn thân đánh vào người nàng ta.

Am!

Nắm đấm kia đập trên người cô gái, sinh ra một cơn chấn động mãnh liệt, chấn động này từ xương cốt trong cơ thể nàng ta khuếch tán ra, đánh nát máu thịt toàn thân nàng ta ra thành bụi. Nhưng ngoài dự liệu của La Chinh là xương cốt trong cơ thể cô gái này lại vững chắc đến vậy, ăn một đấm của La Chinh mà không bị gãy cái xương nào!
Ngay khi Phượng Ca còn đang suy tư, giọng nói của cô gái kia lại xuyên qua màn sương trắng truyền đến.

Ánh sáng...

Một suy nghĩ thoáng lóe lên trong lòng Phượng Ca, nàng vội vàng nói:
Ánh sáng chiếu thẳng, chúng ta có thể đi theo ánh sáng!

Cô gái Nhân tộc cười nói:
Giết các ngươi, giữ lại một cái tay của ngươi.

Mấu chốt mở thần miếu ở ngay bên trên bàn tay La Chinh, sở dĩ nàng ta giải cứu La Chinh và Phượng Ca là do có lòng mến tài.
Tộc Vô Không bọn ta không phải hạng ất ơ gì đó cũng có thể gia nhập, trở thành một thành viên của bọn ta sẽ giúp người thấy rõ chân tướng của thế giới này. Thế nào?

Cô gái Nhân tộc vừa hỏi vừa uốn éo thân thể tiếp tục đến gần La Chinh, dưới eo của nàng ta không phải hai chân mà là đuôi rắn phủ đầy vảy.
Còn việc gia nhập tộc Vô Không lại là chuyện không thể nào...
Khu vực thứ hai có tên là Vụ Sát Trận, ta giúp các ngươi phá tan sát khí trong đó, nhưng các ngươi cũng khó mà thoát ra ngoài...


Được tộc Vô Không bọn ta để mắt tới có thể nói là phúc phận tu mấy đời, các ngươi cần gì phải tự làm khổ mình.

Trong giọng nói của cô gái này mang một loại sức mạnh mê hoặc đặc biệt, nếu chỉ có linh hồn ở Thập Thất Trọng Thiên thì nhất định không cách nào chống cự lại được. Nhưng La Chinh và Phượng Ca đã hấp thu rất nhiều kết tinh linh hồn, đã đến Điện Hồn Chí Cực, tất nhiên không hề động lòng trước giọng nói kia.
Cô gái này từ tầng trời cao giáng xuống, thực lực bản thân cũng bị áp chế, chưa chắc có thể bắt mình lại.
Vừa rồi nàng ta có thể ung dung đánh tan bóng người bên trong màn sương trắng này cũng không chứng tỏ nàng ta mạnh bao nhiêu, chẳng qua là nàng ta hiểu rõ khu vực này và chuẩn bị từ trước mà thôi!
Hơn nữa sau khi đám sương trắng kia bị đánh tan thì hình như không xuất hiện nữa, La Chinh cũng không quá lo lắng.
Cô gái Nhân tộc này không để ý đến Phượng Ca mà đi thẳng vào vấn đề, nói với La Chinh:
Cho các ngươi hai con đường, một là quy thuận bọn ta, gia nhập tộc Vô Không, ta sẽ hộ tống các ngươi tiến vào thần miếu.

Cô gái Nhân tộc cũng là người có kiến thức sâu rộng, đã nhìn ra La Chinh và Phượng Ca đều có thân phận Thuần Khiết Giả, hơn nữa hiển nhiên bọn họ khác với những Thuần Khiết Giả khác, nhân vật như vậy đúng là có tư cách gia nhập tộc Vô Không.

Con đường thứ hai thì sao?
La Chinh lại hỏi.

Giọng nói của nàng ta thật đáng ghét...
Phượng Ca oán giận.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm cách rời khỏi đây, hình như chúng ta vẫn luôn loanh quanh ở bên trong.
La Chinh cau mày nói. Trong màn sương trắng không có vật gì tham chiếu, vòng tới vòng lui như vậy chỉ sợ cả đời cũng đừng hòng đi ra ngoài.
Phượng Ca cũng hé miệng trầm tư, bây giờ thứ có thể sử dụng ở bên trong Bỉ Ngạn đúng là có hạn...

Nơi này không phải Ám Vực, ưu thế của Thuần khiết Giả các ngươi không thể phát huy được, đối kháng với bọn ta là hoàn toàn phí công, nếu rơi vào tay Nguyệt Hỏa Nô, kết quả của các ngươi sẽ chỉ thảm hại hon...

Tộc Nữ Oa...
Trong lòng La Chinh hơi giật mình, không biết giữa cô gái này và Nhân tộc, và Nữ Oa có mối quan hệ sâu xa gi?
Thấy cô gái này chỉ cách mình trong gang tấc, La Chinh bỗng bật cười đáp lại:
Không đâu!


Ta rất bội phục dũng khí của các ngươi, có thể dẫn Nguyệt Hỏa Nô xuống dưới, trong tay các ngươi có chìa khóa Bỉ Ngạn của ngôi thần miếu kia?

Cô gái Nhân tộc vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía hai tay La Chinh, khi nàng ta chú ý đến trên tay phải La Chinh vẽ từng đường nét, ánh mắt nàng ta bỗng lóe lên, đưa tay về phía tay phải La Chinh.
Tay La Chinh lùi về nhanh như chớp, mặt đầy vẻ cảnh giác.
Bên trong máu hiện ra bóng dáng một người, bóng người này chậm rãi di chuyển, đầu tiên l6à cánh tay đưa ra từ bên trong quả cầu màu đỏ. La Chinh và Phượng Ca tập trung nhìn thì thấy thứ đưa ra ngoài là một đoạn5 xương trắng bóc!
Trong khoảnh khắc xương trắng rời khỏi quả cầu màu đỏ, màu trong quả cầu như sôi trào, không ngừng hội tụ lên trên xương trắng. Khi dòng máu màu đỏ tươi hội tụ lên trên cánh tay xương thì lập tức hóa thành kinh mạch máu thịt. Máu thịt vừa mới sinh ra trên cánh tay kia giây trước còn đỏ hỏn, giây sau đã trở nên trắng nõn mềm mịn.
Ngoài cánh tay ra, đầu, cổ, xương sườn trên ngực tất cả đều chui ra từ quả cầu màu đỏ, dòng máu cũng bắt đầu hóa ra lục phủ ngũ tạng, tai mắt mũi miệng. Bất ngờ đó lại là một cô gái Nhân tộc, bàn về dung mạo thì xinh đẹp tuyệt trần, không hề kém cạnh Phượng Ca.

Đi!

La Chinh mượn uy lực của một đấm này, thuận thế bay ngược về phía sau, nhanh chóng chui vào màn sương mù dày đặc. Xương cốt nàng ta lùi trở về bên trong quả cầu màu đỏ, trở thành một bóng người lờ mờ bên trong quả cầu, giọng nói chói tai từ bên trong truyền ra ngoài:
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, các người tự tìm đường chết...

Lực xuyên thấu của giọng nói cô gái này cực mạnh, truyền vào đầu La Chinh cực kỳ rõ ràng.
Sợ rằng nàng ta sẽ đuổi theo.
Phượng Ca lo lắng nói.
Không cần sợ nàng ta.
La Chinh đáp.
Khu vực này cũng không lớn, chỉ cần tìm đúng phương hướng là nháy mắt có thể xuyên qua.

Phượng Ca nói xong thì đưa tay khẽ bẩm một cái, búng về phía trước, một tia sáng cực kỳ mảnh bắn nhanh về phía trước. Cho dù ở trong màn sương trắng mịt mờ, tia sáng màu trắng này vẫn chói mắt như thực chất. La Chinh chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
Vậy mà không nghĩ tới, đáng để thử một lần!

Lách tách!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.