Chương 3312: Cánh cửa hung hiểm


Vừa nghĩ đến tình trạng của Lăng Sương như thế mà tên nhóc này chẳng quan tâm, một ngọn lửa vô danh lập tức bùng lên trong lòng Tịnh Bình. Lâ8m Chiến Đình cũng cảm thấy hơi xấu hổ bèn gằn giọng quát:
Tịnh Bình!


Tịnh Bình không hề nể mặt mà xùy một tiếng rồi nói:
Núi Thái3 Ất chúng ta không cho người ngoài vào thăm, bảo hắn đi đi.


La Chinh tỏ vẻ ngượng ngùng, hắn đi đến chỗ Tịnh Bình và nói:
Di Bình,9 ta không biết Lăng Sương xảy ra chuyện, đó là lỗi của ta, nhưng dù gì cũng để ta gặp nàng đã được không?

Huyết mạch của Lăng Sương được truyền lại từ lão Anh, khi nàng còn nhỏ đã được cho ăn Thần Mạch Đan mà chỉ lão Anh mới có, nhờ vậy mới giúp huyết mạch của nàng tăng lên đến một cấp độ rất cao.
Vì vậy, Lăng Sương chỉ là dưỡng nữ mà lão Anh thu nhận và nuôi dưỡng mà thôi.
Lão Anh và Lăng Sương sống cùng nhau nhiều năm, đương nhiên tình thân rất sâu đậm. Những năm xưa chắc chắn phải có chuyện gì đó bí ẩn mới khiến lão Anh quyết định nhận nuôi Lăng Sương. Còn rất cuộc chuyện bí ẩn đằng sau đó là gì thì không biết được.
Ngòi bút vung vẩy trên trang giấy, một cánh cửa có hình dạng kỳ lạ đã hiện ra.
Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa thấy cảnh cửa này thì lập tức giật mình, giọng nói cũng hơi thay đổi:
La Chinh, người có chắc là cánh cửa này không, không nhìn nhầm chứ?


Chắc chắn.
La Chinh nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngâm, hiển nhiên chuyện xảy ra trước mắt cũng vượt ngoài tầm hiểu biết của ông. Dù ông bác học nhưng cũng không phải là kẻ biết tuốt, từ xưa đến nay, thế giới mẹ này hay thậm chỉ cả Bỉ Ngạn đều có rất nhiều câu đố không thể nào phá giải.

Trước đây nàng không có biểu hiện gì đặc biệt à?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hỏi.
Lâm Chiến Đình lắc đầu, nói:
Nàng vào Bỉ Ngạn cùng với La Chinh, là người có thiên phú xuất chúng trong núi Thái Ất chúng ta. Ngoài ra thì không còn điểm nào đặc biệt.

Nhưng Tịnh Bình biết đó chẳng qua chỉ là một câu vọng tưởng. Dù sao Lăng Sương còn không qua được vùng đất Kiếp Cốt chứ đừng nói đến việc trở thành người trong tranh...
Điều Tịnh Bình không ngờ được là từ sau ngày ấy, Lăng Sương đã khoanh chân nhận định, sau khi tiến vào Bỉ Ngạn thì không thấy tỉnh lại nữa. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian nàng ở Bỉ Ngạn, khí tức trên người nàng càng ngày càng mạnh hơn, sau đó làn da ngoài cơ thể bắt đầu bị nẻ từng chút một, cuối cùng hiện ra những đường vẫn như đá quý giống như bây giờ!

Ù...

Bây giờ La Chinh có thể xem là cường giả Nhị Thập Cửu Trọng Thiên, sở hữu ba môn Văn Minh Chi Khí, cũng từng được chứng kiến sức mạnh cực kỳ kinh khủng, thế nhưng trong những sức mạnh mà hắn từng được biết gần như không có một loại nào có thể tương đồng với Lăng Sương!

Năng lượng ở trong đó mạnh quá...
La Chinh không kìm được mà lên tiếng.
Lâm Chiến Đình ở phía sau nói:
Những năng lượng trong cơ thể nàng một khi bùng nổ hoàn toàn đủ để san bằng cả Trung Thần Châu.

Trên gương mặt nghìn năm không đổi của Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc xuất hiện một vẻ kỳ lạ không thể nào che giấu được. Ông nói:
Đây là cánh cửa thông đến thế giới khác, cũng là cánh cửa hung hiểm nhất trong Tam Thập Tam Trọng Thiên...


Hung hiểm nhất trong Tam Thập Tam Trọng Thiên!

Khóe mắt La Chinh hơi nhíu lại, hắn cực kỳ để ý đến tin tức này, đến mức bỏ qua cả câu trước đó nữa.
Hình bóng của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hiện lên trên đỉnh đầu La Chinh lần nữa. Mục đích khi Lâm Chiến Đình dẫn La Chinh đến đây là muốn để Nguyên Thủy Thiên Tôn xem qua. Nếu ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không rõ chuyện này là thế nào thì e rằng trên thế giới này thật sự không còn ai biết được.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, vì sao bên ngoài cơ thể Lăng Sương lại hiện ra những đường vân đó?
La Chinh hỏi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa mắt nhìn một lượt rồi nói ngay:
Thần quân lực trong cơ thể nàng rất mạnh, không phải đã mượn tín vật Bỉ Ngạn đó chứ?

Vẻ mặt La Chinh đầy chân 6thành. Nói gì thì nói, trong Thập Tam Thiên ở Sắc Giới, Lăng Sương vẫn luôn đi cùng với hắn, huống chi nàng còn có ân cứu mạng hơn nữa. Tịnh5 Bình trừng La Chinh một lúc lâu rồi cuối cùng sầm mặt đứng dậy, nói:
Đi theo ta!

Bà mang theo La Chinh quay người vào cung điện. Cung điện này cũng không lớn, sau khi băng qua một đoạn hành lang thì đến đại sảnh ở bên trong. Vừa vào đại sảnh, La Chinh đã nhìn thấy Lăng Sương ở ngay giữa đại sảnh, con người của hắn đột nhiên có rút lại.
bên ngoài cơ thể Lăng Sương có thêm một đường vẫn nhỏ bé, những đường ấy lóe ra ánh sáng tựa như đá quý, trông như thể trong cơ thể nàng được khảm thêm từng viên đá quý vào, còn làn da bên ngoài thì bị nẻ ra để lộ một phần đá quý bên trong vậy. Đường vân tựa như đá quý ấy tản ra vầng sáng đỏ mờ mờ, nhưng trong vầng sáng ấy lại ngưng tụ năng lượng cực kỳ khủng bố.
Lúc Lâm Chiến Đình nói ra lời này, Tịnh Bình liếc mắt nhìn ông ấy.
Nếu nói Lăng Sương không có điểm nào đặc biệt, Tỉnh Bình chắc chắn không tin.
Lăng Sương nghĩ rằng mình là cháu gái ruột của lão Anh nên kế thừa dòng máu của lão Anh một cách hoàn chỉnh, nhưng thực tế lại không phải vậy...
Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa hỏi dò vừa suy tư thì La Chinh bỗng vỗ tay một cái rồi nói:
Ta từng thấy một cách cửa đóng chặt ở sâu trong linh hồn nàng, khi đó bọn ta còn đang ở Nhất Trong Thiên. Chẳng lẽ đó là một món tín vật Bỉ Ngạn!

Trước đây La Chinh vẫn luôn không rõ vì sao trong linh hồn Lăng Sương lại ẩn giấu một cánh cửa như vậy. Có điều, không rõ thì không rõ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ nghĩ quá sâu về chuyện này.
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, đó ắt hẳn là tín vật Bỉ Ngạn dung nhập vào linh hồn...
Nói chung, muốn có được sức mạnh cỡ này thì nhất định phải dựa vào tín vật Bỉ Ngạn. Tất nhiên là với các phương thức ở thế giới mẹ thì vượt qua một thần quân lực là đã vô cùng gian nan rồi...

Nàng ở trong Bỉ Ngạn nên chắc không thể nào giáng lâm tín vật Bỉ Ngạn.
Lâm Chiến Đình bổ sung.
Trừ phi trước khi Lăng Sương tiến vào Bỉ Ngạn đã phóng ra một loại tín vật Bỉ Ngạn nào đó, nhưng khi ấy rõ ràng nàng vẫn còn rất bình thường, cho nên khả năng này không lớn lắm.
Nghe vậy, trái tim La Chinh lại đập thình thịch:
Mạnh đến vậy ư?


Hơn nữa năng lượng trong cơ thể nàng còn đang tăng lên, hầu như ngày nào cũng tăng trưởng với biên độ rất lớn.
Tịnh Bình nói.
Sau khi lão Anh xảy ra chuyện, Lăng Sương vẫn luôn sầu não uất ức. Nàng không còn đi đến vùng đất Kiếm Đăng nữa mà chỉ luôn bầu bạn ở cạnh lão Anh. Đôi khi, lúc Tịnh Bình đến thăm, Lăng Sương từng nói rằng mình nên đến đó cứu bà ngoại.
Nhưng khi đó nàng và hắn mới chỉ vừa vào Bỉ Ngạn, căn bản không có cơ hội gánh tín vật...

Một cánh cửa? Cánh cửa kiểu gì?
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi. La Chinh nhắm mắt lại, lục lọi một hồi trong lửa ký ức rồi lấy giấy bút ra, một tay quơ múa không ngừng. Khi linh hồn mạnh đến một mức nhất định, ký ức ẩn chứa trong lửa ký ức gần như không bị xóa nhòa,
xem qua là nhớ
chỉ là năng lực cơ bản nhất mà thôi.

Roet roet roet...

Cánh cửa thông đến thế giới khác...

Lăng Sương vốn không biết hậu quả khi mở cánh cửa này ra là gì. Xưa nay nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, bà ngoại nói gì thì là cái đó. Vì vậy, ngay cả thời khắc nguy hiểm nhất, Lăng Sương cũng không có ý định mở cửa, bởi vì đó là lời dặn của bà ngoại.

Bây giờ mạng sống của bà ngoại như ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Sương không còn điều gì kiêng kỵ nữa nên vừa vào Bỉ Ngạn, nàng đã không màng chuyện gì mà mở cửa ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.