Chương 53: Thảm thiết


La Chinh, Mạnh Thường Quân và Triệu Húc Dũng nhìn thấy cảnh này, vô cùng buồn bã.

Bốn người bọn họ tuy không cố ý tạo thành đội nhỏ, nhưng đi theo tiểu đội Thanh Lam ra ngoài giết đao trùng đã một thời gian, nên giữa mọi người cũng đã sinh ra một chút ăn ý. Vậy mà, chỉ sau vài canh giờ, một người trong đó lại ngay lập tức chết thảm.

Giờ phút này tất cả đều dâng lên tâm tình bi thương một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, chẳng lẽ hôm nay mọi người đều phải chôn xác ở đây?

Nhưng vào lúc này, Lục Kiêu bỗng nhiên gào lên một tiếng, vừa chạy vừa bắn tên về phía mắt kép của đao trùng chúa. Chỉ là mũi tên mới bay được một nửa đã bị đao trùng chúa nhẹ nhàng hất ra.

Tuy mũi tên không tạo thành thương tổn gì cho đao trùng chúa, nhưng lại thành công chọc giận nó. Vì thế nó liền đuổi về phía Lục Kiêu.


Các ngươi chạy mau! Ta dẫn đao trùng chúa đi!


Lục Kiêu hét lớn về phía mọi người, hiển nhiên đã không thèm để ý đến sống chết của chính mình.

Thừa dịp đao trùng chúa đuổi theo Lục Kiêu, những người khác mới có cơ hội đào thoát.

Nhưng tình huống vẫn nguy ngập như trước, vì ngoài đao trùng chúa còn có đao trùng thường đông nghìn nghịt và hơn trăm con thủ lĩnh đao trùng.

Nhóm người tiểu đội Thanh Lam quyết đoán châm lửa những khúc trúc. Những khúc trúc nhanh chóng tỏa ra làn khói cuồn cuộn, cho dù là thủ lĩnh đao trùng hay đao trùng thường cũng đều vô cùng chán ghét mùi khói kia, nhốn nháo tránh đi, rốt cuộc mở ra một con đường phía trước.


Đi mau! La Chinh!
Triệu Húc Dũng chuẩn bị rời đi, lại thấy La Chinh đứng tại chỗ ngẩn người.


La Chinh huynh, nếu còn không đi thì thật sự không thể đi được nữa.
Mạnh Thường Quân cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

La Chinh nghĩ nghĩ, trên mặt bỗng nhiên lộ vẻ quyết tâm rồi nói với bọn họ.


Mạnh huynh, Triệu huynh, các ngươi đi trước, ta ở lại giúp Lục Kiêu!
Nói rồi chạy như bay đuổi theo về hướng Lục Kiêu.


Ngươi đi làm gì, chịu chết sao?
Triệu Húc Dũng kêu lên.

Mạnh Thường Quân chớp mắt nhưng không nói gì. Hắn nhìn người luôn luôn rất chuẩn, tuy nói kết bạn cùng La Chinh chưa đến hai ngày nhưng hắn hiểu rõ tính cách La Chinh, khuyên can là vô dụng.

Lục Kiêu điên cuồng chạy với tốc độ cực nhanh, nhưng khoảng cách mỗi bước chạy của đao trùng chúa đều là mấy trượng nên tốc độ càng nhanh hơn một bậc.

Vì cả hai đều không chạy theo đường thẳng, mà La Chinh lại đuổi theo thẳng tắp nên cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Khoảng cách với đao trùng chúa chỉ còn một trăm trượng!

Sau khi tiến vào Luyện Tủy Cảnh, La Chinh có tầm nhìn mới, nắm giữ khoảng cách vô cùng tinh chuẩn.

Tiếng gió vù vù lướt qua bên tai, La Chinh cầm phi đao nát trên tay, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Lúc này hắn cũng không thấy khiếp đảm mà dường như có chút kích động!

Năm mươi trượng!

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, La Chinh có thể nhìn thấy hoa văn trên người đao trùng chúa, một cái cũng không sót.

Hai mươi trượng!

Mười trượng!

Đao trùng chúa đã đuổi kịp Lục Kiêu, nó giơ lưỡi đao lớn lên cao.

Lục Kiêu một mình đối mặt với đao trùng chúa, ở giờ phút này hắn hiểu rõ chính mình không có bất cứ đường sống nào. Nhưng làm một quân nhân gương mẫu của Đế Quốc, có rơi vào cảnh tuyệt vọng cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, dùng hết sức lực cuối cùng để chiến đấu mới là bản sắc của bọn họ. Cho nên trong mắt Lục Kiêu không có chút tuyệt vọng nào, chỉ có dũng khí và sức mạnh vô cùng tận.

Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, cơ bắp cả người gồ lên, xông về phía lưỡi đao lớn của đao trùng chúa.


Chính là lúc này!


Ngay ở khoảnh khắc này, La Chinh tập trung sức mạnh toàn thân vào chân mình, nhảy vọt vào giữa không trung.

Cùng lúc đó, phi đao nát trong tay hắn mượn lực nhảy cắt qua không khí bay về phía đao trùng chúa.

Đao trùng chúa rất khổng lồ, mà phi đao chỉ dài vẻn vẹn bằng gang tay, cho dù đâm vào thân thể nó chỉ sợ cũng không tạo được thương tổn quá lớn. Nên mục tiêu của La Chinh chính là phần đao ở khớp chân trước của đao trùng chúa.

Một đòn kia, La Chinh nắm bắt thời cơ cực kỳ tinh chuẩn!

Khi lưỡi đao của đao trùng chúa chỉ còn cách Lục Kiêu có mấy mét, phi đao
phập
một tiếng đâm vào khớp chi trước của đao trùng chúa.

Giáp xác của đao trùng chúa vô cùng cứng rắn, nhưng phi đao nát vẫn như trước, không cần tốn sức mà xoẹt một cái chặt bay cái đao của đao trùng chúa.


Rầm!


Lưỡi đao to lớn lìa khỏi thân thể đao trùng chúa, nện mạnh trên nền đất.

Giờ phút này Lục Kiêu hoàn toàn ngẩn người tại chỗ, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Xèo xèo chít chít!!!


Đao trùng chúa bị đau, ngửa đầu phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Tiếng kêu khiến màng tai La Chinh và Lục Kiêu đau đớn không thôi.

Mắt kép của nó chuyển một cái, rất nhanh liền phát hiện La Chinh ở bên cạnh, liền quay đầu giơ lưỡi đao còn lại chém về phía đầu La Chinh.

Lúc này La Chinh đã có phòng bị, lách người tránh thoát một đòn khủng bố này rồi chạy như điên về một hướng khác.

Lưỡi đao của đao trùng chúa tạo ra một vết lõm thật dài trên mặt đất, rồi thu lại về bên mình. Miệng nó vẫn phát ra tiếng kêu chói tai như trước. Lúc này tất cả thù hận của nó đều tập trung hết trên người La Chinh, nó dồn sức đuổi theo, vứt Lục Kiêu ở một bên không thèm để ý.

Nhặt về một mạng từ cửa tử, Lục Kiêu cảm giác bản thân như muốn nhũn ra luôn. Nhìn đao trùng chúa không ngừng đi xa, lồng ngực của hắn cũng không ngừng phập phồng, hắn vạn lần không ngờ trong thời điểm thế này mà La Chinh lại dẫn đao trùng chúa rời đi!

Tiếng gió vù vù không ngừng thổi qua bên tai, hai bên rừng cây vùn vụt lùi lại sau lưng La Chinh, hắn không chọn đường quang bởi vì căn bản không có cơ hội phân biệt đường phía trước!

Ngoại trừ chạy như điên, hắn không có thời gian nào để suy tính nữa.

Đao trùng chúa điên cuồng đuổi theo không tha, cho dù nó chỉ còn lại một lưỡi đao, nhưng đối với La Chinh mà nói vẫn là thứ không thể thắng được.


Vèo!


Một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ngay phía sau La Chinh, cắt mặt đất phía sau hắn thành một cái khe dài hơn mười mét.

Tốc độ của đao trùng chúa rõ ràng nhanh hơn La Chinh một bậc, đuổi kịp La Chinh gần như là chuyện ván đã đóng thuyền!

Làm thế nào bây giờ?

Sắc mặt La Chinh dần trầm xuống, đối mặt với đối thủ mạnh như vậy, ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có.


Xoẹt!


Bóng đỏ mang theo gió xoáy cắt lại đây, La Chinh lại nhảy vọt lên tránh được một đao kia, rồi lăn một vòng về phía trước tiếp tục chạy.

Đâm thủng bụi cây phía trước, xuyên qua rừng cây, La Chinh thấy phía trước xuất hiện một cái khe sâu, hắn liếc mắt ước lượng, khe sâu này ít nhất rộng đến bảy tám trượng.


Nhảy!


Vọt tới bên cạnh khe sâu, La Chinh cắn răng tập trung sức mạnh toàn thân vào chân, cả người cong lại y như cây cung đang giương, sau đó nhanh chóng bật lên.

Mượn sức bật này, hắn trực tiếp bắn chính mình đến phía đối diện của khe sâu.

Nhưng khi còn đang ở giữa không trung, hắn lại thấy đao trùng chúa cũng cùng nhảy lên, đồng thời mở ra hai cánh phía sau mà bay lên.


Mẹ! Không phải đao trùng chúa không thể bay sao!
La Chinh buồn bực nghĩ.

Đao trùng chúa quả thực không thể bay, bởi vì thân thể chúng nó quá khổng lồ, cánh không thể kéo thân thể chúng nó lên không trung được.

Nhưng nhờ lực nhảy mạnh mẽ, sau khi mở cánh cũng có thể lướt ở trên không một khoảng thời gian.

Cùng lúc đó, lưỡi đao đỏ còn lại muốn chém về phía La Chinh.


Lần này chết chắc rồi...


Giờ này hắn đang ở trên không trung, có muốn tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn lưỡi đao kia chém lại đây.

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ham muốn được sống mãnh liệt dâng lên trong lòng La Chinh.


Ta tuyệt đối không thể chết được!
Mắt La Chinh như muốn nứt ra, đỏ rực lên.

Dưới tình thế cấp bách, La Chinh dán phi đao lên cánh tay, đồng thời giơ tay đỡ lưỡi đao của đao trùng chúa.


Keng!


Va chạm kịch liệt đánh vào trên phi đao, thế mà cây đao cũng không bị gãy. Quả nhiên, phi đao nát rất cứng, có thể ngăn cản đòn đánh của đao trùng chúa.


Phụt!


Nhưng lực đánh mạnh mẽ lại thông qua phi đao mà lan đến cơ thể La Chinh, máu từ trong miệng hắn phun ra tạo thành một mảnh mưa máu rải trên không trung.

Hắn cảm thấy khí huyết toàn thân quay cuồng, nội tạng dường như đều bị chấn nát.

Cũng may thể chất hắn đặc biệt, chứ nếu không va chạm kịch liệt như vậy đừng nói Luyện Tủy Cảnh, dù là cường giả Nửa Bước Tiên Thiên hay Tiên Thiên Cảnh, cũng sẽ sống không nổi.

La Chinh hấp thụ phần lớn lực đánh, chuyển hóa thành luồng khí nóng không ngừng ngấm vào sâu trong cốt tủy, kinh mạch của hắn.

Dù vậy, phần lực đánh còn dư lại vẫn rất lớn, khiến hắn bị thương nghiêm trọng.

Nhưng nhờ phần lực khổng lồ này, cả người La Chinh lại càng bay lên cao, ở trên không bay bổng mấy chục trượng xong mới ngã đập mạnh xuống đất. Bùn đất mềm mại bị lõm ra một cái hố to.


Ầm!


Mặt đất truyền đến một đợt chấn động, đao trùng chúa cũng lướt qua khe sâu đáp xuống mặt đất rồi lại chạy như điên về phía La Chinh.

La Chinh cảm thấy toàn thân đều giống như bị xé rách, vừa nhúc nhích một cái thôi đã không muốn động nữa. Nhưng thấy đao trùng chúa đang tiến lại đây nên hắn cũng chỉ có thể nhổ ra một bãi máu loãng, mắng một câu rồi cố nén đau nhức trên người mà bò lên từ trong hố, chạy thục mạng về phía trước.

Bị truy đuổi một hồi, La Chinh lại chạy ra mấy trăm trượng, lúc này trước mặt hắn xuất hiện một cái hang động lớn.

Hắn nhìn về phía rừng cây mênh mông vô bờ phía trước, căn bản không có chỗ nào có thể trốn thoát khỏi truy kích của đao trùng chúa.

Không thể nghĩ nhiều, La Chinh chỉ có thể đâm đầu tiến vào trong hang động.

Đối với con người mà nói, bên trong hang động lại càng nguy hiểm hơn so với bên ngoài.

Đặc biệt là loại hang động hoang dã thế này, ai biết nó là do sinh vật cường đại nào tạo ra?

Nhưng trước mắt, La Chinh căn bản không có lựa chọn. Dù tiếp tục đi về phía trước cũng chỉ là đường chết, nên chỉ có thể hy vọng trong hang động này có được cơ hội xoay chuyển tình thế.

Khi La Chinh chui vào trong hang động, đao trùng chúa cũng không do dự chút nào chui theo La Chinh, rất quyết tâm thề không bỏ qua cho La Chinh.

Trong hang rất lớn, dù thân thể to bự của đao trùng chúa cũng có thể di chuyển tự nhiên, may mà trong hang quanh co khúc khuỷu, mặc dù tốc độ đao trùng chúa rất nhanh nhưng cũng không thể linh hoạt bằng La Chinh.

Cho nên khoảng cách hai bên vẫn không thể kéo gần.

La Chinh càng đi sâu vào trong hang động, mùi lưu huỳnh truyền vào trong mũi hắn càng nồng đậm, phía dưới cái hang này, rốt cuộc tồn tại thứ gì?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.