Chương 4.4


Số từ: 5740
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
4
Ra khỏi khu điều trị nội trú đi về phía bắc, xuyên qua một con đường nhỏ, cuối cùng đến bên một khu vườn yên lặng vắng vẻ. Phía ngoài khu vườn là một tòa nhà hai tầng nhỏ màu trắng đứng sừng sững - Đây đúng là khoa Bệnh lý của bệnh viện Nhân Dân.
Bước vào trong tòa nhà, hành lang sặc mùi formalin. Đây là dung dịch chống phân hủy, thường dùng để bảo quản các cơ thể hữu cơ. Đối với bác sĩ và cảnh sát hình sự, loại mùi này thường liên quan đến cái chết.
Vì đã hết giờ làm việc, trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh. Khoa Bệnh lý khác với các khoa khác trong bệnh viện, nhiệm vụ công tác chủ yếu là phân tích xác chết và tiêu bản bệnh lý, không bao giờ phải tiếp xúc với bệnh nhân còn sống, cho nên bác sĩ khoa Bệnh lý thường không cần phải làm thêm ngoài giờ hoặc trực ban.
Ở văn phòng tầng 1, La Phi tìm thấy Dư Tĩnh. Cô gái này đang chờ hai vị cảnh sát như đã hẹn.
Sau khi bước vào phòng, đầu tiên La Phi hỏi:
Kha Thủ Cần đâu?
Anh lo là nhân vật bất bình thường này không nghe lời dặn, về trước rồi.
Câu trả lời của Dư Tĩnh làm nỗi lo của La Phi tan biến:
Đang xử lý tiêu bản ở phòng thiêu hủy.


Ồ?
Chủ đề này lập tức thu hút được hứng thú của La Phi,
Tôi nghe nói việc xử lý tiêu bản từ trước tới nay toàn là thực tập sinh các bạn phải làm đúng không?


Chứ còn gì nữa?
Dư Tĩnh dài giọng một cách khoa trương như muốn kể khổ với La Phi.

Thế hôm nay tại sao...


Mấy hôm nay thầy ấy lại không bảo chúng em thiêu hủy nữa. Ai mà biết được là tại sao cơ chứ? Thầy ấy từ trước đến giờ vẫn thế, nghĩ đến việc gì là làm ngay việc đó.
Dư Tĩnh hạ thấp giọng, đồng thời cẩn thận liếc về phía hành lang. Cô ngồi ở ngay bên cạnh cửa sổ, chỉ cần hơi thò đầu là có thể nhìn thấy bên ngoài.
La Phi sờ tay lên cằm, ánh mắt tập trung không biết đang nghĩ điều gì. Còn Dư Tĩnh không phát hiện thấy bóng dáng Kha Thủ Cần xuất hiện ở hành lang, lại nói to lên, cô nhe miệng nói:
Thực ra thầy ấy có bảo em thiêu, em cũng không thiêu đâu, việc này thực sự là quá kinh...

La Phi vẫn đang mải mê với suy nghĩ của mình. Doãn Kiếm ở bên cạnh tiếp lời hỏi:
Không thiêu thì làm thế nào? Ông ấy không mắng cô à?

Dư Tĩnh cười tinh nghịch:
Chúng em khắc có cách mà.

Doãn Kiếm tiếp tục hỏi:
Cách gì?
Lúc này La Phi cũng ngẩng đầu lên tiếp tục nghe cô gái nói.

Nhờ người khác làm hộ.


Nhờ ai được?
Doãn Kiếm nhìn Dư Tĩnh, nghĩ bụng làm gì có ai đồng ý làm? Mà thực tập sinh thì còn có thể giao việc cho ai trong bệnh viện được cơ chứ?

Sư phụ Miêu, ông ấy trực ban vào buổi tối trong phòng chứa xác. Chỉ cần mỗi ngày đưa cho ông ấy năm tệ là ông ấy nhận làm ngay.

La Phi gật đầu. Nhân viên trông phòng chứa xác, những người này đúng là việc gì cũng nhận làm, mỗi ngày có thể kiếm thêm được một khoản thu nhập cũng tốt mà.
La Phi hỏi xen vào:
Có phải rất nhiều thực tập sinh đều làm như vậy không?
Anh vừa nghe thấy Dư Tĩnh nói
chúng em khắc có cách mà
, nên hỏi như vậy.

Tất cả những người từng đến khoa Bệnh lý đều làm như vậy.
Dư Tĩnh nói rất thoải mái,
Việc này đều là khóa này truyền cho khóa khác mà em cũng học từ các sư huynh, sư tỉ đấy. Bao gồm cả cách thao tác cụ thể.

Doãn Kiếm hỏi tiếp:
Còn có cách thao tác cụ thể?
Có thể là trong quá trình điều tra vụ án, ít khi gặp những cô gái trẻ trung như Dư Tĩnh, nên hôm nay Doãn Kiếm cũng nói nhiều hơn.

Đương nhiên là có cách chứ.
Tối nào sư phụ Miêu cũng bắt đầu đến từ 9 giờ, 6 giờ sáng hết giờ làm việc. Thời gian của anh không giống với ông ấy đúng không? Trong tòa nhà này không có người trực ban, tối nào cũng khóa cửa. Muốn vào phải quẹt thẻ. Chúng em chỉ có một tấm thẻ thôi, cũng không thể để luôn ở chỗ sư phụ Miêu được, đúng không?
Dư Tĩnh làm ra vẻ bí ẩn, hỏi liền mấy câu, không đợi đối phương lên tiếng, cô lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời:

Cho nên chúng em đã mày mò ra một cách. Hàng ngày, trước khi hết giờ làm việc, lấy số tiêu bản phải xử lý ra khỏi phòng tiêu bản trước, chuyển từng lọ qua phòng phân tích ở cạnh phòng thiêu hủy. Sau đó khóa cửa bình thường, nhưng giấu thẻ ở dưới đáy thùng rác ở cửa tòa nhà. Sau đó là anh có thể yên tâm về nhà rồi. Buổi tối, sư phụ Miêu sẽ đến lấy tấm thẻ, ông ấy đến phòng phân tích trước, lấy tiêu bản cần thiêu hủy trong lọ ra, bỏ hết vào trong một cái thùng lớn. Sau đó sang phòng thiêu hủy xử lý hết. Xong việc, sư phụ Miêu cũng khóa cửa tòa nhà lại, giấu tấm thẻ vào dưới thùng rác. Ngày hôm sau, chúng em chỉ cần đi làm sớm một chút, chuyển số lọ đó về phòng tiêu bản là được.

Thế thì kiểu gì cũng phải về muộn hơn người khác, đến sớm hơn người khác nhỉ.
Doãn Kiếm nhìn cô gái, giọng thông cảm.

Biết làm thế nào được? Ai bảo em vớ phải cái việc khổ sai này?
Dư Tĩnh bĩu môi,
Có điều chuyện này cũng là do em, nếu em không mắc lỗi, thì cũng không bị phân xuống chỗ này.

Doãn Kiếm hỏi:
Em mắc lỗi gì?

La Phi ở bên cạnh khẽ mỉm cười, anh phát hiện hai người trẻ tuổi nói chuyện với nhau, mình như thể người thừa. Có điều như vậy cũng tốt, anh vốn không phải là người hay nói. Còn cô gái rõ ràng là người rất hay chuyện, những điều bạn hỏi, cô ấy nói, những điều bạn không hỏi, cô ấy cũng nói, tính cách như vậy đâm ra lại khiến người ta thấy dễ mến.
Quả nhiên, Dư Tĩnh lại thao thao bất tuyệt nói tiếp:
Em làm mất con chuột trụi lông trong phòng thí nghiệm - là phòng thí nghiệm của viện Y học, không phải của bên này. Vốn là em đang làm đề tài ở bên đó, nghiên cứu chuột Vacanti
. Mà anh biết
chuột Vacanti
chứ?

Doãn Kiếm hiển nhiên là không biết, đành nhìn sang La Phi cầu cứu. La Phi đáp:
Hình như đã từng xem trong chương trình thời sự, nhưng cụ thể là thế nào cũng không hiểu lắm.

Dư Tĩnh liền bắt đầu giải thích:
Có nghĩa là sử dụng vật liệu có thẻ phân hủy làm một giá đỡ hình tai người, sau đó ghép tế bào xương sụn của trâu lên giá đỡ, đầu tiên nuôi cấy ngoài cơ thể khoảng hai tuần, sau đó xẻ một lỗ trên lưng con chuột trụi lông, ghép giá đỡ vào đó. Sau đó những vật liệu có thể phân hủy sẽ tự tiêu, còn tổ chức sụn của trâu sẽ sinh trưởng trên lưng con chuột, cuối cùng hình thành hình giống như cái tai người.


Một cái tai bằng sụn trâu mọc trên lưng con chuột?
Doãn Kiếm chớp mắt hỏi,
Cái thứ đó có tác dụng gì hả?


Ái dà!
Dư Tĩnh lườm Doãn Kiếm một cái, như thể đang trách đối phương kém cỏi,
Bây giờ là giai đoạn nghiên cứu thí nghiệm, cho nên dùng tế bào sụn trâu. Nếu dùng tế bào sụn người thì sao? Tai của ai bị đứt thì sẽ làm một cái như vậy, đến lúc xong thì lấy xương sụn đã mọc từ lưng chuột ra, rồi ghép vào dưới da của người mất tai, như vậy không phải là mọc ra một cái tai hay sao? Nghiên cứu này nếu làm được sâu, hoàn toàn có thể mở được một nhà máy y học sinh vật đến lúc đó mỗi người đều có thể đặt làm tổ chức hoặc bộ phận mà mình cần ở nhà máy này, thay đổi lắp đặt đơn giản như là ghép thay đổi linh kiện máy móc ấy.


Thế thì thật là thần kỳ!
Doãn Kiếm trầm trồ nói nhưng sau đó cậu lại ý thức được điều gì đó, lo lắng hỏi:
Này, không phải là em làm mất con chuột đã mọc tai đã rồi chứ?


Suýt nữa!
Dư Tĩnh thè lưỡi,
Hôm đó em là người về cuối cùng, quên không đóng lòng nuôi, lũ chuột bên trong tất nhiên là chạy hết ra ngoài, chui rúc lung tung trong phòng thí nghiệm. Đến tận ngày hôm sau mới phá hiện ra, em vội gọi tất cả các bạn cùng học đến bắt. Kết quả đúng là may mắn, không ngờ con chuột mọc tai đó vẫn ở trong cái thùng dung dịch bỏ đi dưới gầm bàn. Chắc là nó chạy lung tung khắp nơi, rơi đúng vào cái thùng rồi không ra được. Cho nên cuối cùng mặc dù mất mấy con chuột, nhưng con quan trọng nhất vẫn còn.
Nếu không thì đúng là chết - Đó là thành quả nghiên cứu trong nửa năm vừa rồi của cả phòng thí nghiệm đấy.


May mà vẫn còn.
Doãn Kiếm thở phào nhẹ nhõm,
Lỗi của em còn chưa lớn lắm.


Như vậy cũng không nhỏ đâu.
Dư Tĩnh nhăn nhó,
Đúng mấy hôm đó tâm trạng cô Trang không vui, cô ấy bực mình, phân luôn cho em xuống khoa Bệnh lý.

Doãn Kiếm nhìn vẻ đồng cảm:
Em bị phân xuống bao lâu rồi?

Dư Tĩnh nhẩm tính:
Phải đến hơn mười ngày rồi ấy nhỉ?


Mười ngày? Doãn Kiếm chợt nghĩ ra, cậu cười hì hì nói:
Coi như em số đen. Lý Tuấn Tùng mất tích đúng vào mấy hôm đó, tâm trạng Trang Tiểu Khê vui vẻ thế nào được? Em lại nhằm đúng lúc cô ấy có chuyện không may để gây chuyện!

Ai bảo là không phải chứ? Dư Tĩnh tự than thân trách phận, thở dài một tiếng. Bỗng cô dường như cảm giác được gì đó, vội ngồi lên ngay ngắn, không dám nói thêm câu nào.
Có tiếng bước chân từ đầu hành lang bên kia vọng tới, mỗi lúc một gần hơn. Khi tiếng bước chân dừng lại, Kha Thủ Cần xuất hiện ở cửa. Ông ta nghiêm nét mặt, tâm trạng có vẻ không vui lắm.

Chủ nhiệm Kha, chào anh!
La Phi đứng dậy chào,
Chúng tôi đến tìm anh để tìm hiểu một vài việc, chủ yếu là về vụ án của Lý Tuấn Tùng.

Kha Thủ Cần lừ lừ

một tiếng, đưa mắt quan sát căn phòng, cuối cùng ánh mắt ông ta dừng lại trên người Dư Tĩnh, bực bội nói:
Cô về đi, ở đây hết việc của cô rồi.

Dư Tĩnh ngoan ngoãn đứng lên. Khi nãy cô vui nhộn hoạt bát là thế mà trước mặt Kha Thủ Cần thì ngoan như thỏ. Lúc cô đi ra khỏi phòng, Kha Thủ Cần lại nhìn theo lưng cô quát:
Ngu dốt, việc gì cũng làm không ra hồn.

Dư Tĩnh hiển nhiên đã nghe thấy lời trách móc của thầy. Cô cúi đầu bối rối đưa tay vuốt tóc bên vành tai.
Trước mặt người ngoài, ném ra những lời mang tính sỉ nhục như vậy đối với một cô gái trẻ, dường như có phần quá đáng. Doãn Kiếm không kìm được định lên tiếng bênh vực, nhưng La Phi ở bên cạnh liền đưa mắt nhìn ngăn sự bột phát của cậu lại.
Kha Thủ Cần đi đến bên cửa sổ, vừa kéo ghế ngồi xuống, vừa kêu ca:
Cảnh sát các anh cũng thật là. Lúc tôi muốn nói thì không cho tôi nói. Bây giờ tôi không có tâm trạng, các anh lại đến làm phiền tôi!

Mặc dù khó chịu với cách hành xử của đối phương, nhưng dù sao cũng đang ở địa bàn của người khác, đành phải lịch sự một chút. La Phi cố gắng nói với giọng mềm mỏng:
Bây giờ tình hình lại có thay đổi mà. Anh chắc cũng biết đấy, Lý Tuấn Tùng đã bị giết hại rồi. Mục đích của hung thủ không chỉ là tiền, mà còn có động cơ giết người để trả thù. Cho nên chúng tôi buộc phải điều tra rõ toàn bộ các mối quan hệ xã hội của Lý Tuấn Tùng.


Tôi đã nói từ lâu rồi, phải điều tra từ những người quen bên cạnh, các anh điều tra chưa?
Kha Thủ Cần hất cằm hỏi La Phi, điệu bộ như thể ông ta chính là người làm chủ cuộc đối thoại này.
Tay này đúng là được đằng chân lân đằng đầu. La Phi thấy nếu cứ thuận theo đối phương sẽ chỉ càng lúc càng bị động, anh quyết định thay đổi chiến lược, liền cười nói:
Danh sách mà Trang Tiểu Khê liệt kê ra, chúng tôi đã điều tra toàn bộ rồi, không phát hiện ra đối tượng khả nghi. Có điều trong danh sách hình như còn thiếu một người, cũng không biết là Trang Tiểu Khê sơ suất bỏ qua, hay là cố ý không viết?


Ồ?
Kha Thủ Cần chớp chớp mắt,
Ai thế?

La Phi hỏi vòng:
Dư Tĩnh phải về viện Y học để họp, là thầy giáo thực tập của cô ấy, anh hẳn là đã biết trước việc này đúng không? Như vậy có nghĩa là anh cũng biết lịch trình công việc của Trang Tiểu Khê vào buổi chiều hôm đó nhỉ?


Ý anh là nghi ngờ tôi!?
Kha Thủ Cần nổi giận trợn tròn mắt,
Hôm đó tôi bắt đầu làm việc từ 8 giờ, ở khoa Bệnh lý làm phân tích suốt, cho đến lúc Trang Tiểu Khê gọi điện thoại đến, tôi mới xin nghỉ để đi chuẩn bị tiền cùng bà ấy. Anh có thể hỏi mọi người trong khoa, xem có phải là như vậy không?


Cho nên phải điều tra mà.
La Phi thủng thẳng nói,
Chúng tôi nêu điểm khả nghi ra, anh có thể giải thích. Không phải chúng tôi có ý nhằm vào anh. Phá án là một quá trình như vậy.

Cơn giận của Kha Thủ Cần dường như đập vào một đống bông, không trút đi đâu được, đành hậm hực nói:
Thế bây giờ tôi giải thích xong rồi, các anh có thể đi được chưa?
Dừng lại một lát, lại nói:
Hơn nữa hôm đó lúc tên bắt cóc lấy mất số kim cương, tôi ở trong nhà thi đấu suốt còn gì, việc này có thể đổ cho tôi được à?!


Anh đúng là không có thời gian gây án. Có điều...
La Phi chuyển hướng câu chuyện,
Việc này cũng không thể loại trừ khả năng có nhiều người cùng gây án.

Kha Thủ Cần không ngờ La Phi vẫn còn một mũi tấn công như vậy, vốn tưởng là thành trì phòng thủ vô cùng vững chắc, không ngờ lại lập tức có sơ hở. Mặt ông ta đỏ lựng, im miệng một lúc, rồi bực tức nói:
Ồ, đầu tiên là tôi bắt cóc Lý Tuấn Tùng, sau đó tự cho Trang Tiểu Khê mượn kim cương, rồi lại mất công mất sức tìm người lấy số kim cương đó đi? Tôi bị điên hả!?


Nghe nói từ trước tới giờ anh có tình cảm đặc biệt với Trang Tiểu Khê. Nếu mà vừa có thể loại bỏ được tình địch, lại vừa thể hiện được bản thân trước người mình yêu, cũng là một chiêu nhất cử lưỡng tiện đấy chứ.
La Phi vẫn nói với cái giọng thủng thẳng như vậy, nhưng mỗi câu đều đánh trúng chỗ đau của đối phương, khiến ông ta mệt mỏi không biết phải ứng phó thế nào.
Kha Thủ Cần nhận ra gã trước mặt này là một đối thủ khó nhằn. Ông ta bắt đầu ép bản thân phải bình tĩnh lại. Khi lên tiếng lần nữa, giọng ông ta không còn oang oang như trước nữa, đồng thời thái độ cũng điềm đạm hơn nhiều.

Tôi thích Trang Tiểu Khê. Chuyện này rất nhiều người đều biết, cũng không cớ gì phải giấu. Nhưng...
Ông ta chăm chú nhìn La Phi,
Nếu các anh cho rằng tôi muốn loại trừ Lý Tuấn Tùng để thay vào chỗ anh ta, thì nhầm to rồi.


Ồ? Không lẽ anh không muốn được ở bên Trang Tiểu Khê sao? Bao nhiêu năm nay, anh vẫn một mình, không phải là vì chị ấy sao? Hơn nữa, thời gian trước Trang Tiểu Khê muốn ly dị Lý Tuấn Tùng, chính là một cơ hội tốt đối với anh đúng không?


Thích một người thì nhất định phải ở bên người đó hay sao?
Kha Thủ Cần vặn lại,
Ai mà chưa từng lĩnh giáo tính cách Trang Tiểu Khê? Các anh thấy tôi và bà ấy có thể ở với nhau một cách yên bình được không? Tình yêu và hôn nhân không hề giống nhau, chúng tôi đều là những người cận kề tuổi 50 rồi, còn không hiểu điều này hay sao? Mặc dù tôi coi thường Lý Tuấn Tùng, nhưng tôi rất rõ, chỉ có người đàn ông như anh ta mới có thể đi cùng Trang Tiểu Khê đến hết cuộc đời. Còn tại sao tôi lại độc thân? Hừm, chuyện này là một vấn đề hoàn toàn không liên quan, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.

Những lời này được nói ra với logic ý tứ rất rõ ràng, thái độ đúng mực, hoàn toàn khác với Kha Thủ Cần trước đó. La Phi gật đầu tán thành:
Như thế mới phải mà. Không khí như thế này, chúng ta mới có thể nói rõ ràng từng chuyện một.

Kha Thủ Cần khoanh tay trước ngực:
Còn chuyện gì nữa, nói tiếp đi.


Nói về chuyện thiêu hủy tiêu bản nhé.
La Phi nói,
Không phải việc này trước đây đều giao cho Dư Tĩnh làm à, mấy hôm nay tại sao anh lại đích thân động tay?


Bởi vì cô ta không làm cho tử tế. Cô ta để sư phụ Miêu, người trông nhà chứa xác làm hộ, mỗi ngày đưa cho đối phương năm tệ - việc này đã bị tôi phát hiện.


Chỉ cần cô ấy hoàn thành nhiệm vụ là được mà, anh quan tâm đến chuyện cô ấy tự làm hay thuê người khác làm làm gì?

Kha Thủ Cần giữ bình tĩnh, hỏi lại:
Thế anh bảo tại sao tôi phải làm thế?


Có thể anh chỉ là không muốn bị sư phụ Miêu bắt gặp lúc đêm hôm khuya khoắt đúng không?

Kha Thủ Cần đã nghe ra ngầm ý của đối phương:
Anh cho rằng tôi sẽ làm những việc mờ ám vào lúc nửa đêm? Cho nên kiếm cớ, không cho Dư Tĩnh thiêu hủy tiêu bản nữa, tránh để không bị quấy rầy lúc nửa đêm khi sư phụ Miêu đến?

La Phi gật đầu, rồi lại nói:
Chỉ là một suy đoán.


Thế thì anh nói thẳng luôn đi, tôi làm cái gì lúc nửa đêm?


Thiêu hủy một số thứ gì đó.


Thiêu hủy cái gì?

La Phi chuyển hướng câu chuyện, anh hỏi:
Anh bắt đầu lại việc tự thiêu hủy tiêu bản cụ thể từ khi nào?

Kha Thủ Cần đáp:
Ba hôm trước.


Ba hôm trước?
La Phi nheo mắt lại,
Gần như đúng vào khoảng thời gian Lý Tuấn Tùng bị giết hại.

Kha Thủ Cần ngớ ra, ông ta ngạc nhiên nói:
Anh cho là tôi thiêu hủy xác của Lý Tuấn Tùng?


Thông cáo yêu cầu hợp tác hỗ trợ điều tra đã được công bố trong phạm vi toàn thành phố mấy lần rồi. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có ai phát hiện ra xác của Lý Tuấn Tùng, điều này cho thấy hung thủ đã tìm ra một cách giấu xác rất tốt.
La Phi nhún vai nói,
Mà chỗ các anh lại có phòng thiêu hủy, nên tôi tự nhiên liên tưởng đến thôi.


Trí tưởng tượng của anh đúng là phong phú.
Kha Thủ Cần cười nhạt nói,
Có điều ở cửa ra vào của tòa nhà này có lắp đặt camera giám sát. Bây giờ mời các anh ra phòng bảo vệ kiểm tra xem mấy đêm nay tôi có thiêu hủy gì không.


Tôi cũng đã chú ý thấy cái camera giám sát đó rồi. Đầu ống kính chiếu thẳng vào lối đi nhỏ ở chỗ cửa tòa nhà. Đối với những người quen thuộc địa hình, chỉ cần đi sát theo mép thường phía bên của tòa nhà là có thể tránh được camera nhỉ.


Cho nên kể cả là kiểm tra camera giám sát không thấy, tôi cũng không thể thoát khỏi phạm vi khả nghi?

La Phi xòe tay:
Ai bảo việc này lại trùng hợp như vậy chứ? Đúng vào thời điểm Lý Tuấn Tùng bị giết hại, anh lại nhận lại việc thiêu hủy tiêu bản.


Thế thì tôi đúng là một thằng ngu!
Kha Thủ Cần phẫn nộ nhe miệng nói,
Chẳng nhẽ tôi không thể sớm hơn vài ngày được à? Lý Tuấn Tùng đã mất tích một tuần trước khi bị giết hại, hành động của tôi lại không có tí kế hoạch nào à? Hơn nữa, cho dù là tôi muốn tránh sư phụ Miêu, tôi cũng không cần phải khổ sở thế chứ? Tôi hoàn toàn có thể đợi sư phụ Miêu thiêu hủy xong tiêu bản rồi vào mà! Hà cớ gì phải khiến mình dính vào mối nghi ngờ rỡ như thế?


Nói như vậy cũng có lý đấy.
La Phi sờ tay lên cằm mình,
Có điều tôi vẫn muốn nghe một lời giải thích hợp lý: Tại sao anh phải tự thiêu hủy tiêu bản?

Kha Thủ Cần một lần nữa kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó ông ta nghiêm nghị nhìn La Phi, hỏi:
Anh có biết khoa Bệnh lý là nơi như thế nào không?


Là nơi làm phân tích bệnh lý và giám định tử vong.


Đúng vậy. Những thứ được đưa đến đây, hoặc là tiêu bản bệnh lý - Chúng tôi phải căn cứ vào những tiêu bản này đưa ra chẩn đoán chính xác; Hoặc là xác chết - Chúng tôi phải phân tích tìm ra nguyên nhân tử vong của xác chết. Cho nên tòa nhà hai tầng này, mặc dù không bao giờ có bệnh nhân còn sống đi vào, nhưng chỗ này lại là nơi quyết định sự sống chết của bệnh nhân. Anh thấy những tiêu bản đó rất bẩn phải không? Nhưng mỗi một tiêu bản đều tương ứng với một sinh mạng,
Anh thấy xác chết đáng sợ đúng không? Nhưng cuối cùng rồi một ngày có thể mỗi chúng ta đều sẽ phải đến đây đón nhận lần chẩn đoán cuối cùng của cuộc đời. Đó chính là ý nghĩa tồn tại của khoa Bệnh lý. Tại sao tôi không thể chấp nhận cách làm của Dư Tĩnh? Bởi vì cô ta đã phỉ báng nơi thần thánh này - cô ta bán những tiêu bản đó đi bằng năm tệ, đó là một sự chà đạp đối với sinh mệnh!

La Phi im lặng, dường như cảm động trước những lời nói của đối phương. Giây lát sau, anh khoát tay:
Thôi được, tôi tôn trọng tình cảm này của anh, chúng ta chuyển sang chủ đề khác.

Kha Thủ Cần ôm vai, làm ra vẻ
kính cẩn lắng nghe
.

Anh nói về lần giám định tử vong mà anh làm cho Vương Ngọc nửa năm trước đi.
La Phi hỏi,
Tại sao anh muốn đưa ra một kết quả vô cùng bất lợi đối với cả bệnh viện và đồng nghiệp?

Câu trả lời của Kha Thủ Cần vô cùng đơn giản:
Bởi vì kết quả này là sự thật.


Ừm...
, La Phi trầm ngâm một lúc, đi vào chủ đề này từ một góc độ khác,
Anh có biết không? Vương Cảnh Thạc đã từng xuất hiện ở hiện trường trao đổi tiền chuộc tại sân vận động Kim Sơn, nhưng kết quả điều tra sau đó phát hiện, anh ta chỉ là bị tên bắt cóc lợi dụng, trở thành miếng mồi để che mắt cảnh sát. Chiêu này cố nhiên thâm hiểm, nhưng cũng để lộ ra một số sơ hở của tên bắt cóc.

Kha Thủ Cần phản ứng rất nhanh:
Tên bắt cóc chắc chắn là người biết vụ mâu thuẫn điều trị nửa năm trước.


Vụ mâu thuẫn đó chính là do anh gây ra, đúng không? Tôi nói như vậy có phần quá đáng, nhưng rất nhiều người đều nghĩ như vậy. Sau đó Lý Tuấn Tùng đã bị mất việc, tiếp đó dẫn đến chuyện Trang Tiểu Khê đòi ly dị anh ta. Còn Vương Cảnh Thạc cũng bị tên bắt cóc lợi dụng. Nếu đem những việc này ra phân tích đồng thời, khiến người ta không thể không nghĩ đến mối liên quan giữa chúng...


Đúng thế, những việc này cứ như một mình tôi làm.
Kha Thủ Cần
hừ
một tiếng, lại nói:
Có điều, tôi nói rõ cho anh biết: Cho dù là tôi có thể dự liệu được sau này sẽ gây ra nỗi phiền phức lớn như vậy, tôi cũng vẫn đưa ra một kết quả chân thực!


Đây là thái độ nghề nghiệp của anh, là nguyên tắc của anh, không bao giờ lung lay?

Kha Thủ Cần gật đầu một cách kiên định.
La Phi chăm chú nhìn đối phương, từ từ nheo mắt lại:
Nếu như vậy - Thế quả tim giám định vào hai hôm trước thì sao? Tại sao lại phải đánh tráo?

Kha Thủ Cần lập tức đưa mắt lại, dường như không ngờ tới đối phương sẽ đưa ra câu hỏi như vậy. Ông ta nhìn vào mắt La Phi một lúc, rồi vặn hỏi:
Việc này là Tiêu Gia Lân nói với anh đúng không?

La Phi im lặng, coi như mặc nhận.

Tôi biết ngay là anh ta.
Kha Thủ Cần khẽ nhếch mép, nở nụ cười khinh miệt,
Đúng là một kẻ tiểu nhân! Anh ta đã không ưa tôi từ lâu rồi, tháng trước đã cài một nhân viên kĩ thuật vào khoa Bệnh lý, chỉ để theo dõi tôi.


Anh không muốn giải thích à?
La Phi thấy hơi kì quặc, trước những câu hỏi của anh, Kha Thủ Cần luôn có thái độ đối đầu nghênh chiến. Lúc này tại sao lại bắt đầu cân lên đặt xuống và nói sang chuyện khác như vậy?

Có gì mà phải giải thích?
Không ngờ Kha Thủ Cần chặn luôn lời La Phi, giọng rắn đanh,
Việc này thì liên quan gì đến anh?


Có thể sẽ nhanh chóng có liên quan đấy.
La Phi nhắc nhở đối phương,
Công ty bảo hiểm đã tiến hành điều tra nội bộ rồi đúng không? Nếu họ khẳng định là có dấu hiệu lừa tiền bảo hiểm, thì sẽ thành án hình sự, đến lúc đó vẫn phải giao cho tôi.


Thế thì anh cứ đợi đến lúc có án hình sự rồi hỏi.


Nếu đợi đến lúc công ty bảo hiểm báo án, thì chúng tôi sẽ phải có biện pháp mạnh với anh đấy.
La Phi lắc đầu, không hiểu tại sao thái độ của đối phương lại rắn như vậy.
Đột nhiên có người nói:
Không phải, cảnh sát La, việc này không phải như anh nghĩ đâu!
Người nói không phải là Kha Thủ Cần mà là một cô gái. Ba người trong phòng nhìn về phía phát ra tiếng nói, người xuất hiện ở cửa chính là Dư Tĩnh.
Kha Thủ Cần ngớ ra, tiếp đó liền quát với thái độ vô cùng gay gắt:
Sao cô còn chưa về hả?


Em... em đi thu dọn sách ạ.
Dư Tĩnh vừa nói vừa giơ chiếc ba lô ra, có điều việc thu dọn ba lô sách hiển nhiên là không mất nhiều thời gian đến thế. Cô gái chắc là cố ý nghe lén ở ngoài cửa đây.

Đi về ngay!
Kha Thủ Cần bực bội khoát tay,
Ở đây không có việc của cô!


Sao lại không có việc của em?
Dư Tĩnh lấy can đảm bật lại đối phương một câu, sau đó quay đầu nói với La Phi,
Hoàn toàn không phải là thầy Kha cố đánh tráo đâu ạ. Chỉ là... chỉ là vốn là quả tim ấy bị em làm mất rồi.


Giời ạ! Cô nói luyên thuyên gì thế hả?
Kha Thủ Cần đập bàn đứng dậy.
Quả tim làm sao lại bị mất? La Phi chuyển hướng suy nghĩ, nhanh chóng hiểu ra cơ sự. Anh nhìn cô gái hỏi:
Bị sư phụ Miêu thiêu hủy mất rồi à?


Vâng.
Dư Tĩnh nhìn Kha Thủ Cần, lại nhìn La Phi, sợ sệt nói:
Hôm đó sau khi làm xong giám định, em để quả tim ở phòng phân tích. Rồi quên không cất đi, kết quả là bị lẫn vào trong số tiêu bản cần đem thiêu hủy. Sư phụ Miêu cũng không biết, buổi tối đến đã thiêu hủy luôn cả.

Kha Thủ Cần thấy cô gái nói ra sự thật lừ lừ
hừm
một tiếng, rồi ngồi phịch xuống ghế. Còn La Phi ở bên cạnh thầm gật đầu: Hóa ra là như thế! Một loạt những sự việc này đều có thể hiểu được rồi - Đầu tiên là Dư Tĩnh làm mất quả tim, thế là mới lộ ra chuyện thuê sư phự Miêu. Sau đó Kha Thủ Cần mới không cho cô gái tiếp tục thiêu hủy tiêu bản nữa, đồng thời tìm một quả tim khác thay vào.
Lại nghe thấy Dư Tĩnh nói tiếp:
Em cứ nghĩ là chuyện này cũng không có gì ghê gớm. Vừa nãy mới biết công ty bảo hiểm đã đang điều tra... Nhưng thầy Kha thực sự không lừa tiền bảo hiểm, báo cáo của thầy đưa ra tuyệt đối chân thực. Các anh đừng bắt thầy!
Nói đến cuối, do vừa lo lắng lại vừa sợ, giọng cô bắt đầu như muốn khóc.

Cô sợ cái gì?
Kha Thủ Cần không kìm được lại đứng lên,
Mỗi bước kiểm tra của chúng tôi đều có ghi chép đầy đủ, sợ gì kiểm tra! Chỉ cần tôi không làm việc trái lương tâm, kẻ nào bắt được tôi?


Nhưng việc làm mất quả tim cuối cùng cũng không thể giấu được đúng không?
La Phi nhìn Kha Thủ Cần nói,
Đến lúc đó, người nhà mà gây sự, thế nào cũng phải có người đứng ra gánh trách nhiệm.


Đây là trách nhiệm của em, em tự chịu!
Dư Tĩnh vừa nói vừa dũng cảm ưỡn thẳng ngực.

Cô chịu cái cục cứt!
Kha Thủ Cần thô tục mắng một câu khiến cô gái rụt lại,
Một thực tập sinh ranh con như cô, để xảy ra việc này, ít nhất cũng sẽ kỷ luật nặng. Cô còn muốn tốt nghiệp không hả?

Cô gái bặm môi, cô đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nước mắt chỉ trực tràng ra.

Việc này để tôi xử lý là xong thôi. Cái thằng khốn Tiêu Gia Lân, cũng chỉ bắt nạt được Lý Tuấn Tùng, hắn làm gì được tôi?
Kha Thủ Cần vỗ ngực rất anh hùng, sau đó quay sang quát cô gái:
Cho nên đã bảo rồi, cô không hiểu gì thì đừng có gây thêm phiền phức! Đồ ngu, ngu quá đỗi! Tôi đúng là không thể nào chịu nổi cô!

Dư Tĩnh không kìm được nữa, nước mắt tuôn ra lã chã.

Đừng có khóc nữa! Đi về mau!
Kha Thủ Cần ra lệnh bằng giọng điệu tuyệt đối không cho phép phản kháng. Cô gái ngoan ngoãn quay người, lau nước mắt ra về.
Kha Thủ Cần ngồi vào ghế, ông ta để cảm xúc lắng xuống, rồi nhìn La Phi nói:
Cảnh sát La, bây giờ anh biết tất cả mọi việc rồi. Anh có muốn cái loại ngu dốt đó không thể tốt nghiệp được không?

La Phi mỉm cười:
Tôi chỉ điều tra vụ án Lý Tuấn Tùng. Cho nên tất cả mọi chi tiết liên quan đến Lý Tuấn Tùng tôi đều phải biết sự thật. Còn về chuyện quả tim đó rốt cuộc là do ai làm mất - Việc này có liên quan gì đến tôi đâu?

Kha Thủ Cần cũng mỉm cười. Đây là lần đầu tiên ông ta nở mặt nụ cười thân thiện như thế trước mặt La Phi.
Sinh viên đặt cho tay đó một biệt hiệu, gọi là
Kha Trấn Ác.
Trên đường rời khỏi khoa Bệnh lý, La Phi kể cho Doãn Kiếm biết chuyện này.

Ồ, thế là sao?


Cậu có thấy rất hình tượng không?


Đúng thế, lão đó đối với sinh viên quả là dữ thật...

Nhưng La Phi lại lắc đầu:
Không phải là vấn đề dữ. Cậu chưa đọc tiểu thuyết à? Mặc dù Kha Thủ Cần khiến cho người ta ghét, nhưng ông ta chưa bao giờ là người xấu cả.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.