Chương 5.1


Số từ: 4483
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Chương 5: Người Chết Còn Sống

Có người còn đang sống, nhưng anh ta đã chết rồi, có người đã chết rồi, nhưng anh ta vẫn còn sống. - Tôi đã từng cho rằng những câu chữ này chỉ tồn tại trong thơ ca, giờ đây lại phát hiện ra, cuộc sống hiện thực còn thú vị hơn cả trong văn chương.
1
Cuộc điều tra loại trừ quy mô lớn đã tiến hành được một tuần rồi, cảnh sát vẫn chưa thu được sự đột phá mang tính thực chất nào cả. Mức độ khó khăn của vụ này vượt ra ngoài dự liệu của La Phi.
Đây không phải là một vụ án không có manh mối, hung thủ đã được khoanh vùng là người có mối quan hệ mâu thuẫn với Lý Tuấn Tùng, hơn nữa thời gian xảy ra vụ án cũng rất rõ ràng. La Phi từng tưởng rằng:
Chỉ cần làm rõ hết mối quan hệ các nhân vật xung quanh Lý Tuấn Tùng, triển khai điều tra sâu thêm động cơ và thời gian gây án, hung thủ có lẽ sẽ nhanh chóng lộ diện thôi. Thế nhưng sự thực lại chứng minh đây chỉ đơn thuần là cảnh tượng đẹp đẽ mà anh mong ngóng mà thôi.

Từ Trang Tiểu Khê, Diêu Phàm, Vương Cảnh Thạc đến Hứa Minh Phổ, Kha Thủ Cần, tất cả những nhân vật khả nghi bên cạnh Lý Tuấn Tùng đều lần lượt xuất hiện. Các mớ bòng bong cứ liên tục hiện ra, rồi lại lần lượt bị hóa giải, những con đường đã đi qua lúc Lý Tuấn Tùng còn sống càng lúc càng rõ nét, nhưng rốt cuộc vì sao ông ta chết thì lại không thể nào tìm ra được đáp án.
Nhân dân vô cùng quan tâm đến tiến triển của vụ án. Trong khu vực dân cư đông đúc kinh hoàng hiện ra cái đầu người, sự kiện này gây chấn động rất lớn đối với người dân thường. Nếu không phá được vụ án này, mọi người sẽ không thể nào lấy lại được cảm giác an toàn đã bị mất. Đồng thời với việc tăng thêm áp lực cho cảnh sát người dân cũng rất tích cực phối hợp giúp đỡ. Trong khoảng thời gian một tuần, cảnh sát đã nhận được hơn ba trăm thông tin do người dân thành phố cung cấp, đáng tiếc là những thông tin không có manh mối nào hữu ích trong quá trình điều tra sâu thêm.
La Phi cảm thấy nhất định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó: là sự sai lệch ngay từ phán đoán ban đầu của cảnh sát sao? Hay là hung thủ đã khéo lén che giấu được dấu vết của mình nhỉ? Hoặc là cuộc điều tra loại trừ của cảnh sát chưa đủ tỉ mỉ, vẫn có chỗ sơ hở?
Cùng với nỗi băn khoăn mơ hồ của La Phi, vụ án cũng rơi vào trạng thái khốn đốn. Suốt thời gian qua, việc cảnh sát có thể làm chính là không ngừng mở rộng phạm vi điều tra, tìm điểm mâu thuẫn của Lý Tuấn Tùng mở rộng ra, dần dần đã bao phủ đến cả nhóm người từng tiếp xúc có mối quan hệ xã hội với ông ta. Loại điều tra này đã hao tốn rất nhiều nhân lực và tiền bạc, khiến cho hệ thống công an của cả tỉnh thành mệt mỏi rã rời.
Cho đến tận trưa ngày 10 tháng 11, cuối cùng đã có một manh mối quan trọng được phản ánh đến.
Manh mối xuất phát từ một vụ trộm xảy ra trong nhà Trang Tiểu Khê.
Ngày hôm sau, sau khi Lý Tuấn Tùng mất tích, Trang Tiểu Khê phát hiện ra đồ trang sức trong nhà bị mất đi mấy món liền: hai sợi dây chuyền vàng, một đôi hoa tai, một chiếc nhẫn vàng, một chiếc lắc vàng. Ban đầu Trang Tiểu Khê tưởng rằng Lý Tuấn Tùng đã lén lấy trộm để đem bán, sau đó nhờ La Phi nhắc nhở, bà mới nhận ra, rất có thể bọn bắt cóc cầm chìa khóa nhà để vào nhà lấy trộm đồ. Thế nên bà đã miêu tả tỉ mỉ về thương hiệu và kiểu dáng của mấy món đồ trang sức đó cho cảnh sát cảnh sát truyền đạt những thông tin liên quan đến tất cả các hiệu cầm đồ và cửa hàng vàng trong thành phố.
Trong những ngày tiếp theo, cảnh sát nhận được sáu tin tức báo cáo, cũng có nghĩa là đã có sáu người đem bán đồ trang sức giống với những món đồ bị ăn trộm. Cảnh sát đã triển khai điều tra sáu người này, trong đó có năm người đưa ra được bằng chứng mua đồ hợp pháp, lập tức loại trừ tình nghi. Còn một người nam giới lúc đầu không thể nào chứng minh được nguồn gốc của số trang sức, một dạo bị cảnh sát coi là đối tượng tình nghi trọng điểm. Nhưng qua cuộc điều tra sau đó lại phát hiện ra, người này chuyên trộm cắp, sợi dây chuyền anh ta đem bán là ăn trộm được từ nhà một người khác, không có mối liên quan gì đến vụ án này.
Sau khi đầu của Lý Tuấn Tùng xuất hiện, có một dạo La Phi đã hoàn toàn mất lòng tin đối với manh mối có món đồ trang sức này. Bởi vì anh tin rằng mục đích chính của việc hung thủ gây án không nhằm vào tài sản. Một kẻ không thiếu tiền đồng thời lại có tâm tư cẩn mật, hắn sao có thể tùy tiện đem bán những món trang sức ăn trộm đi chứ?
Nhưng tiến triển tình hình vụ án lại cứ luôn khiến người ta bất ngờ.
Người gọi điện báo tin mới nhất chính là chủ của một cửa hàng vàng trong thành phố. Cô ta nói, trưa nay có một người nam giới đến cửa hàng, muốn bán năm món đồ trang sức, hơn nữa đặc điểm của những món đồ trang sức này hoàn toàn trùng khớp với những món đồ trong thông báo của cảnh sát.
Đặc điểm của cả năm món đồ đều trùng khớp? Ý nghĩa của việc này đã quá rõ ràng! La Phi lập tức dẫn Doãn Kiếm đi đến cửa hàng vàng đó, bà chủ có tên Kiều Tịnh kể lại cho họ nghe toàn bộ sự việc.

Người đó đến cửa hàng vào khoảng 12 giờ. Lúc đến bèn nói muốn bán mấy món đồ trang sức, bảo tôi xem xem có thể trả được bao nhiêu tiền. Tôi bảo anh ta đưa đồ ra, anh ta bèn lấy từ trong túi ra năm món đồ trang sức, hai sợi dây chuyền, một đôi hoa tai, một chiếc nhẫn, một cái lắc. Tôi lập tức nhớ ngay đến sự việc mà cảnh sát nói, rồi lại nhìn kĩ mấy món trang sức này, càng nhìn càng thấy giống. Tôi muốn báo cảnh sát, đáng tiếc lúc đó là giữa trưa, trong cửa hàng chỉ có một mình tôi, tôi không bỏ đi được. Sau đó tôi đã ngẫm nghĩ, cần phải nghĩ ra cách để giữ chân anh ta, để anh ta ghi lại thông tin cá nhân. Thế là tôi bèn nói: Những món trang sức này rất đẹp, nếu chỉ thu mua tính theo giá vàng thì không hợp lý, chắc chắn phải được giá hơn chút. Cụ thể có thể cao giá hơn bao nhiêu thì tôi cũng không nói chính xác được phải đợi ông xã tôi về mới được. Người đó nghe vậy vui lắm, nhưng lại nói anh ta buổi chiều có việc bận, không đợi được quá lâu. Tôi bèn nói, hay là anh ghi tên và số điện thoại của anh lại, đợi đến khi ông xã tôi về, sẽ gọi điện cho anh. Người đó bèn dùng điện thoại di động gọi cho tôi, anh ta còn nói, anh ta tên Vương Hiến, họ Vương có ba gạch ngang và một số dọc, chữ Hiến trong cống hiến.
Kiều Tịnh vừa nói vừa giơ điện thoại di động của mình ra, chỉnh đến mục danh sách cuộc gọi đưa cho La Phi xem. Số điện thoại của đối phương bắt đầu bằng đầu số 187.
La Phi dặn dò Doãn Kiếm:
Kiểm tra số điện thoại này.
Doãn Kiếm ngay lập tức bắt tay thực hiện việc này.
Kiều Tịnh lại nói:
Tôi còn chụp ảnh mấy món đó trang sức đó nữa, nói là muốn đưa cho ông xã tôi xem.
Cô ta cầm di động, mở mấy tấm ảnh ra, La Phi ngắm nghía tỉ mỉ một hồi, quả nhiên trùng khớp với các món đồ trang sức mà Trang Tiểu Khê bị mất. Anh trả di động lại cho Kiều Tịnh, đồng thời khen ngợi đối phương một câu:
Cô làm tốt lắm.

Kiều Tịnh cười sảng khoái, chủ động đề nghị:
Hay là bây giờ tôi gọi điện thoại, hỏi xem người đó khi nào đến đây?
Với vai trò là bà chủ cửa hàng vàng, cô ta không chỉ xinh đẹp, mà cũng rất biết cách giao tiếp, rất nhanh nhẹn.
La Phi ra hiệu
OK
, Kiều Tịnh cầm di động và bắt đầu ấn nút gọi, một lúc sau, đầu dây bên kia hình như đã bắt máy.

A lô, anh Vương à?
Kiều Tịnh nhiệt tình chào hỏi,
Phải rồi, là tôi. Tôi bảo này, ông xã nhà tôi đã nhìn ảnh rồi, anh ấy cũng thấy mấy món trang sức này rất đẹp, giá cả ngoài giá vàng cơ bản, mỗi gram còn tăng thêm mười tệ tiền công. Ừm... anh thấy được à? Vậy khi nào anh đến đây?... Đúng vậy, bây giờ đến là có thể trả tiền luôn... Được, vậy chúng tôi ở cửa hàng đợi anh nhé.

Kiều Tịnh tắt máy, nói với La Phi:
Người đó nói khoảng một tiếng nữa sẽ đến.

La Phi gật đầu. Đúng lúc đó, Doãn Kiếm cũng đã điều tra ra được một số kết quả, vội đến hội báo:
Đội trưởng La, đã điều tra số điện thoại đó rồi, đăng ký bằng tên thật, chủ số tên Vương Hiến, có cả số chứng minh nhân dân, xem ra chắc là hộ khẩu thành phố này.

La Phi

một tiếng, rồi lại dặn dò:
Hãy điều tra về thông tin hộ khẩu của anh ta.

Doãn Kiếm lại gọi điện thoại, đọc số chứng minh nhân dân của Vương Hiến cho nhân viên quản lý hộ khẩu, giây lát sau, đối phương đã trả lời kết quả điều tra, thế nhưng kết quả này lại khiến cho Doãn Kiếm vô cùng kinh ngạc. Cậu liền hỏi lại ngay:
Gì cơ? Anh có nhầm lẫn gì không vậy?

Đối phương trả lời:
Không nhầm lẫn gì đâu. Trong hệ thống hiển thị như vậy mà. Hay là tôi chuyển cuộc gọi của anh đến đồn cảnh sát Tào Hà nhé? Đó là khu vực quản lý hộ khẩu của Vương Hiến.

Doãn Kiếm nói:
Được
. Đối phương bèn bắt đầu chuyển máy, Doãn Kiếm lại nói chuyện một hồi với đồn cảnh sát Tào Hà, xong xuôi, cậu tắt máy, đôi lông mày nhíu chặt lại.
La Phi hỏi:
Sao vậy?


Đã điều tra ra được, đúng là có người tên Vương Hiến thật, nhưng...
, Doãn Kiếm lắc đầu,
Trong thông tin hộ khẩu hiển thị, người này đã chết rồi.


Ồ?
La Phi lập tức nghĩ đến một khả năng,
Lẽ nào tên này lại mạo danh dùng chứng minh thư của người khác để đăng ký số điện thoại?


Tôi đã bảo phía đồn công an gửi ảnh của Vương Hiến trong sổ hộ khẩu vào hòm thư điện tử của tôi, việc này phải nhờ bà chủ đối chiếu xác minh.
Doãn Kiếm vừa nói vừa quay sang hỏi Kiều Tịnh:
Chỗ chị có máy tính kết nối mạng Internet chứ?


Có đấy.
Kiều Tịnh dẫn Doãn Kiếm đến trước máy tính của cửa hàng, dưới sự hướng dẫn của Doãn Kiếm, cô ta mở email của đối phương, download bức ảnh đồn công an vừa mới gửi đến.
La Phi cũng ghé lại phía sau hai người để nhìn kĩ, sau khi bức ảnh được mở ra, trên màn hình xuất hiện một cậu thanh niên chừng ngoài 20 tuổi, vừa đen vừa gầy, nhưng đôi mắt sáng rực rất có thần.

Có phải là anh ta không?
Doãn Kiếm hỏi Kiều Tịnh.
Kiều Tịnh trả lời rất chắc chắn:
Chính là anh ta!


A?
Doãn Kiếm chớp mắt,
Chị không nhìn nhầm chứ?


Tôi ngày nào cũng nhìn rất nhiều người, sao có thể nhìn nhầm được chứ?Chính là người này, anh nhìn này, giữa lông mày có một nốt rồi đen, có đúng không? Tôi nhớ rõ lắm đấy!

Ở giữa lông mày bên phải của người nam giới trong tấm ảnh quả nhiên là có một nốt ruồi đen. Ngay cả chi tiết này mà Kiều Tịnh còn có thể nói ra được, chắc không nhận nhầm người.
Doãn Kiếm quay sang nhìn La Phi, khuôn mặt mơ hồ - anh chàng đến bán đồ trang sức, thật không ngờ lại là một người đã chết?
La Phi cũng chau mày, nhất thời không đoán ra được điều ẩn khuất trong vụ việc này. Cuối cùng đành phải nói:
Cứ đợi cậu ta đến.

Đúng vậy, anh ta nói sẽ đến ngay. Chỉ cần khống chế được anh ta, tất cả mọi mối băn khoăn đều có thể được giải đáp. Cho nên, bây giờ thực ra cũng chẳng cần phải suy đoán linh tinh, cứ nhẫn nại chờ đợi là được.
Một giờ đồng hồ trôi qua, đã đến thời gian cuộc hẹn, nhưng anh ta vẫn không xuất hiện.
Dưới sự sắp xếp của La Phi, Kiều Tịnh lại gọi điện thoại cho người đó, định giục một chút. Điều khiến mọi người bất ngờ chính là, điện thoại không liên lạc được.

Sao lại tắt máy rồi?
Kiều Tịnh vô cùng băn khoăn khi nghe thấy giọng nói của hệ thống phát ra từ máy điện thoại.

Tắt máy rồi sao?
Doãn Kiếm hỏi với giọng phần lo lắng:
Có phải là anh ta đã phát giác ra được điều gì không?


Không đâu, lúc trước còn nói rất thoải mái mà... có chuyện gì vậy nhỉ?
Kiều Tịnh giơ di động lên trước mắt, ngẩn người nhìn chăm chăm vào màn hình, hận một nỗi không thể lôi đối phương ở đầu bên kia điện thoại ra để hỏi cho rõ ràng.
La Phi cũng cảm thấy biểu hiện của Kiều Tịnh lúc trước không có điểm nào đáng nghi ngờ cả, nhưng tại sao cậu chàng đó lại lỗi hẹn chứ? Hay là có việc gì đột xuất? Hay hành động của bên mình xảy ra vấn đề nào đó?
Bất luận là tình huống nào, nếu tiếp tục chờ đợi thì quá bị động, bắt buộc phải chủ động ra đòn thôi! La Phi cân nhắc một hồi, quay sang nói với Doãn Kiếm:
Chúng ta phải đến đồn công an Tào Hà một chuyến. Cậu hãy cử hai người ở khu vực này, tiếp tục canh giữ ở đây. Ngoài ra, điều tra thêm danh sách cuộc gọi của số điện thoại di động, tìm cho ra những người mà cậu ta thường xuyên liên hệ.

Doãn Kiếm bố trí công việc theo lời dặn dò của La Phi, sau đó hai người lái xe đến đồn công an Tào Hà. Đây là đơn vị quản lý hộ khẩu của Vương Hiến, muốn giải đáp được câu đố về sự sống chết của con người này, bắt buộc phải đến đây để tìm kiếm đáp án.
Đồn công an Tào Hà nằm ở vùng ngoại ô khá xa của tỉnh thành, chủ yếu quản lý những sự vụ an ninh của thôn Tào Hà. Đồn trưởng Vu Liên Hải tự mình đón tiếp La Phi và Doãn Kiếm. Sau khi La Phi nói rõ mục đích của mình, ông ta lập tức nói:
Đúng vậy, Vương Hiến đã chết rồi.


Anh ghi nhớ rõ thế sao?
Đối phương nhanh chóng đưa ra đáp án, khiến La Phi cảm thấy hơi kỳ lạ.

Chỗ chúng tôi là nông thôn mà, dân số vốn ít ỏi. Hơn nữa, cả nhà Vương Hiến từ xưa nay đều là đối tượng trọng điểm cần được hỗ trợ giúp đỡ, nên tôi có ấn tượng khá sâu sắc.


Ồ? Tình hình nhà Vương Hiến ra sao?


Ôi!
Vu Liên Hải thở dài, sau đó bắt đầu kể,
Sự việc này cần phải kể từ đời bố mẹ Vương Hiến. Bố Vương Hiến là kẻ nát rượu, chẳng có chút bản lĩnh nào cả chỉ biết về nhà đánh đập vợ con. Sau đó vợ ông ta không chịu đựng được nữa bỏ thuốc chuột vào đồ ăn đầu độc chết chồng mình. Sau khi phá được vụ án, mẹ Vương Hiến bị xử án tù chung thân, cái gia đình này coi như tiêu tan. Sự việc này xảy ra sáu, bảy năm trước thì phải? Lúc đó, Vương Hiến đang học đại học, cậu ấy còn có một cô em gái tên Vương Lôi, hãy còn là học sinh cấp ba.
Sau khi xảy ra sự việc đó, Vương Hiến bỏ học ở thành phố làm thuê, nuôi em gái ăn học. Em gái cậu ấy học giỏi, sau đó đã thi được vào trường đại học danh tiếng. Năm ngoái chẳng phải là đã tốt nghiệp đại học rồi sao? Lẽ ra là hai anh em họ đã vượt qua được những năm tháng cơ cực, nhưng thật không ngờ cô em gái lại mắc bệnh thận...


Bệnh thận?
La Phi lập tức trở nên mẫn cảm. Lý Tuấn Tùng chính là bác sĩ trưởng khoa Thận của bệnh viện Nhân Dân, giữa hai sự việc này có lẽ đã thấp thoáng hé lộ một thứ quan hệ nào đó.

Đúng thế, bệnh thận. Tình hình cụ thể như thế nào thì tôi cũng không hiểu rõ lắm, dù sao thì cũng cần phải nhập viện chữa trị, phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Vương Lôi mặc dù đã tham gia bảo hiểm y tế, nhưng phần viện phí mà bản thân cá nhân phải gánh vác cũng không nhỏ chút nào! Thế nên Vương Hiến lại bận rộn lo gom tiền cho em gái chữa trị. Quả thực hai anh em nhà này cũng thật đáng thương...
Vu Liên Hải lại một lần nữa thở dài,
Chính trong thời điểm then chốt này, Vương Hiến lại chết.


Chết như thế nào?


Nghe nói là uống quá nhiều rượu, chết vì say rượu.


Chết vì say rượu?
La Phi cảm thấy cái chết này nghe có vẻ khả nghi.

Đúng vậy. Bố cậu ấy thích uống rượu như vậy, e rằng cậu ấy cũng uống không ít nhỉ? Gặp phải bao chuyện buồn lòng như vậy, mượn rượu giải sầu ấy mà.
Vu Liên Hải nói một thôi một hồi, tạo cho người nghe thứ cảm giác cố nói cho hợp tình hợp lý.

Sự việc này, anh nghe ai nói?


Vương Lôi nói. Sau khi Vương Hiến chết, em gái cậu ấy đến đồn công an làm thủ tục mà.

La Phi nhìn chằm chằm Vu Liên Hải một lúc, hỏi:
Vương Hiến thực sự chết rồi à?

Vu Liên Hải cảm nhận được thái độ nghi ngờ trong câu nói của đối phương, ông ta giơ hai tay ra vẻ vô tội:
Sự việc này, tôi lừa anh làm gì chứ?


Nhưng chính buổi trưa ngày hôm nay, có người đã tận mắt nhìn thấy Vương Hiến.


Việc này sao có thể được chứ? Người chết rồi còn có thể tái sinh được sao?
Vu Liên Hải toét miệng, cảm thấy sự việc này thật hoang đường, giây lát sau, ông ta lại suy đoán:
Có thể chỉ là một người trông rất giống cậu ấy nhỉ?

La Phi trầm ngâm một lát, lại hỏi:
Anh có tận mắt nhìn thấy thi thể của Vương Hiến không?

Vu Liên Hải lắc đầu:
Việc này thì không.


Vậy tại sao anh lại khẳng định cậu ấy chắc chắn đã chết rồi chứ?


Có giấy chứng nhận tử vong của bệnh viện Nhân Dân, còn có cả giấy chứng nhận hỏa thiêu của nhà tang lễ mà.
Vu Liên Hải xòe hai tay ra, nói:
Nếu như vậy vẫn còn chưa chắc chắn, vậy cần phải thế nào mới chắc chắn?

Lời ông ta nói cũng có lý. Đồn công an là đơn vị quản lý hộ khẩu, chính là dựa vào hai loại giấy chứng nhận này để xác định sự sống chết của một con người. Cũng chính là, chỉ cần Vương Lôi cầm hai loại giấy chứng nhận này đến đồn công an, thì về mặt pháp luật Vương Hiến sẽ được định nghĩa là một người đã chết.
Nếu như hai tờ giấy chứng nhận là ngụy tạo thì sao? Vậy thì có nghĩa là Vương Hiến vẫn chưa chết, chỉ là hệ thống hộ khẩu hiểu rằng là anh ta đã chết. Đây có vẻ như là cách giải thích hợp lý duy nhất đối với cục diện sinh tử bí ẩn này.
Nhưng mục đích của hành động này là gì chứ? Rõ ràng đang sống, lại muốn ngụy tạo giả tượng là mình đã chết. Đây đúng là đều không tưởng. Hơn nữa, với gia cảnh của anh em nhà họ Vương, họ thực sự có khả năng để ngụy tạo được hai loại giấy chứng nhận này, đồng thời có thể hoàn toàn qua mặt được cơ quan chấp pháp là đồn công an sao?
Sự việc này thực không thể nào suy nghĩ sâu xa thêm được, bởi vì càng nghĩ lại càng có nhiều ẩn tình. Muốn phá giải được, bắt buộc phải tìm được đương sự trọng tâm.
Thế nên La Phi lại hỏi:
Vương Lôi bây giờ đang ở đâu, anh có biết không?


Không rõ lắm.
Vu Liên Hải suy đoán:
Cô ấy chẳng phải bị ốm sao? Chắc là đang chữa trị ở bệnh viện nhỉ?

La Phi nghĩ một lát hỏi tiếp:
Nhà họ cách đây xa không?


Cũng không xa, anh muốn đến xem à? Không cần thiết đâu, ở đó đã lâu không có ai ở.

La Phi nói:
Tôi muốn đến xem. Anh tìm ai đó dẫn bọn tôi đến đấy đi.

Thấy đối phương nói vẻ kiên quyết như vậy, Vu Liên Hải cũng không ngăn cản thêm, ông ta chủ động nói:
Vậy để tôi đưa các vị đi nhé, dù sao cũng chỉ mấy bước thôi mà.

Khoảng mười phút sau, Vu Liên Hải dẫn La Phi và Doãn Kiếm đến trước cổng nhà họ Vương. Đây là một căn nhà mái bằng đóng chặt cửa. La Phi sờ vào cổng, tay anh liền dính đầy bụi, xem ra nơi đây đúng là đã lâu không có ai ở.

Vương Lôi học đại học ở thành phố, Vương Hiến cũng làm thuê ở đó luôn. Cả hai anh em họ mấy năm nay đều không quay về sinh sống.
Vu Liên Hải sau khi giải thích mấy câu, lại nói tiếp:
Ngôi nhà này cũng là một nơi đau lòng, nếu là tôi, tôi không muốn quay về, chỉ đợi mấy năm nữa là sẽ tháo dỡ thôi.

La Phi lại nhíu mày:
Sao lại không có dấu vết việc tổ chức tang lễ nhỉ?

Vu Liên Hải
ừm?
một tiếng.

Sau khi Vương Hiến chết, chắc chắn phải được đưa về nhà tổ tiên để tổ chức tang lễ chứ nhỉ? Sau đó căn nhà lại không có ai ở, vậy thì có lẽ cần phải lưu lại dấu vết của việc tổ chức tang lễ mới phải, nhưng bây giờ chẳng nhìn thấy gì cả.


Ồ, vậy thì có thể là không tổ chức lễ tang nhỉ.
Vu Liên Hải ngừng lại, rồi nói tiếp,
Anh nghĩ xem, hai anh em này nương tựa vào nhau sinh sống, anh trai chết rồi, em gái lại mắc bệnh nặng, còn tổ chức tang lễ cho ai xem cơ chứ? Chắc là đưa thẳng từ nhà xác đến nhà tang lễ xong chuyện.

Lời phân tích này cũng có lý. Nhưng những lời như vậy, thì việc Vương Hiến rốt cuộc là chết thật hay chết giả lại càng khó phán đoán.
Nhưng tiếp đến lại nhận được tin tốt lành, lần này kết quả điều tra của Doãn Kiếm có được một số tiến triển quan trọng.
Người nam giới bí ẩn muốn đem bán đồ trang sức đã để lại số điện thoại dùng tên Vương Hiến để đăng ký. Sau khi điều tra kỹ lưỡng số điện thoại này, phát hiện ra: người nam giới thường ngày rất ít gọi điện thoại, người thường liên hệ thì chỉ có một người. Số điện thoại này cũng là số dùng tên thật để đăng ký, chủ số chính là em gái của Vương Hiến - Vương Lôi.
Sau khi cân nhắc một chút, La Phi quyết định cần tìm được Vương Lôi trước đã. Anh lấy di động ra, ấn số điện thoại mà Doãn Kiếm đã điều tra ra được.

A lô?
Phía đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của nữ giới, giọng nói trầm tĩnh rắn rỏi, nghe không giống như giọng của một cô gái trẻ đang ốm bệnh.

Chào cô!
La Phi hỏi dò:
Cô là Vương Lôi à?

Người nữ nhận điện thoại trả lời:
Không phải.


Đây là điện thoại của Vương Lôi chứ?


Đúng vậy.
Người phụ nữ giải thích:
Vương Lôi đang nghỉ ngơi, tôi đang chăm sóc cô ấy, cho nên đã nghe điện thoại giúp cô ấy.


Ồ.
Trái tim đang lo lắng của La Phi chợt bình ổn lại,
Các vị đang ở đâu vậy?


Sao thế?


Tôi muốn đến thăm cô ấy.
La Phi nói dối,
Tôi là bạn học đại học của cô ấy.


Chúng tôi đang ở phòng bệnh khoa Thận bệnh viện Nhân Dân, phòng 702, tầng 7 khu nội trú.
Người phụ nữ thoải mái nói ra địa chỉ, sau đó lại hỏi:
Các anh khoảng bao giờ đến nhỉ?


Chúng tôi giờ xuất phát luôn.
La Phi nhìn đồng hồ đeo tay,
Chắc khoảng ba mươi phút.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.