Chương 5.2
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 4211 chữ
- 2020-05-09 03:57:29
Số từ: 4198
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
2
Trên đường đi đến bệnh viện Nhân Dân La Phi gọi điện thoại cho Tiêu Gia Lân. Đối phương là chủ nhiệm khoa Y vụ, nếu như anh ta có thể đi cùng để nói chuyện, nhiều việc trong bệnh viện sẽ dễ dàng ứng phó hơn. Tiêu Gia Lân đồng ý với đề nghị của La Phi, anh ta gặp La Phi và Doãn Kiếm ở tầng 7 tòa nhà nội trú, đồng thời anh ta còn dẫn theo một bác sĩ nam dáng người cao ráo.
Đây là bác sĩ Quách - Quách Gia ở khoa Thận của bệnh viện chúng tôi, cũng là bác sĩ chủ trị cho Vương Lôi.
Tiêu Gia Lân giới thiệu hai bên với nhau,
Hai vị này đều là người của đội Cảnh sát hình sự, vị này là đội trưởng La - La Phi, vị này là cảnh sát Doãn Kiếm.
La Phi và Quách Gia bắt tay nhau, sau đó bèn hỏi:
Vương Lôi cụ thể mắc căn bệnh gì vậy?
Quách Gia nói ra một loạt cụm danh từ chuyên ngành:
Viêm cầu thận lupus ban đỏ hệ thống.
La Phi hiểu biết rất ít về căn bệnh này, anh chỉ có ta hỏi chung chung:
Ừm... căn bệnh này có nghiêm trọng không?
Thuộc loại bệnh thận khá nghiêm trọng, cần phải nằm viện lâu dài để chữa trị. Nếu như kết quả bệnh tình không khả quan, có khả năng sau này bị biến chứng sang hội chứng tán huyết tăng ure máu.
Quách Gia giới thiệu sơ qua mấy câu, cuối cùng tổng kết,
Tóm lại, đây là một căn bệnh phiền phức vừa tốn tiền vừa tốn thời gian.
Trong lúc vẫn chuyện trò, cả đoàn người đã đi đến trước phòng bệnh 702. Cửa phòng đang mở, có thể nhìn thấy trong phòng chỉ có một chiếc giường, có một cô gái đang nằm, ở vị trí dưới cửa sổ kê một chiếc ghế sofa dài, một người phụ nữ trung niên đang ngồi.
Quách Gia dẫn mọi người bước vào phòng bệnh. La Phi nhìn khắp phòng một lượt, phát hiện ra, thật không ngờ phòng bệnh này còn có nhà vệ sinh riêng, anh nói vẻ kinh ngạc:
Điều kiện ở đây cũng tốt quá nhỉ!
Tiêu Gia Lân nói:
Về cơ bản, đây là phòng bệnh có điều kiện tốt nhất ở bệnh viện chúng tôi.
Phí ở phòng bệnh này chắc không rẻ đâu nhỉ?
La Phi nhìn Tiêu Gia Lân, sau đó ánh mắt lại hướng về cô gái đang nằm trên giường. Cô gái này chắc là Vương Lôi, theo như điều kiện kinh tế của cô ấy, tuyệt đối không thể nào gánh nổi điều kiện nằm viện tốt thế này, hơn nữa, loại phòng bệnh chất lượng cao này chắc chắn là nằm ngoài phạm vi của bảo hiểm y tế.
Đương nhiên không rẻ rồi, nhưng quan trọng nhất là người bệnh nằm thấy thoải mái, có phải vậy không?
Người phụ nữ ngồi sofa đón lời La Phi, cô ta vừa nói vừa đứng dậy, đi lên mấy bước, lại nói tiếp:
Tiền viện phí do tôi chịu trách nhiệm, cho nên không cần lo lắng.
La Phi nhận ra giọng nói của đối phương, chính là người phụ nữ lúc trước nhận điện thoại. Anh nhìn đối phương một lúc - người phụ nữ chừng 40 tuổi, khá xinh đẹp trang điểm ăn mặc cũng rất trang trọng.
La Phi dò hỏi:
Chị là họ hàng của Vương Lôi à?
Không, tôi là bạn của anh trai cô ấy.
Người phụ nữ cũng nhìn lại La Phi một lúc, sau đó cười nói bắt chuyện:
Anh là bạn học đại học với Vương Lôi à? Vậy thì trông anh có vẻ già trước tuổi đấy.
Vị này là đội trưởng La của đội Cảnh sát hình sự.
Tiêu Gia Lân đi lên trước giới thiệu, thấy cách nói chuyện của anh ta, có vẻ như đã thân quen người phụ nữ này từ trước rồi.
Mục đích chuyến đi lần này của La Phi chính là vì cô gái đang nằm trên giường bệnh, cho nên anh không muốn trò chuyện nhiều với người phụ nữ lạ, chỉ cười cười vẻ tự trào, sau đó đi thẳng đến bên giường. Sau khi đến đầu giường, anh hỏi cô gái:
Cô là Vương Lôi phải không?
Cô gái gật đầu. Sắc mặt cô nhợt nhạt nhưng nét mặt thì lại sợ hãi, rõ ràng không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp xã hội.
Tôi là cảnh sát.
La Phi nói rõ thân phận của mình,
Tôi muốn tìm hiểu về việc liên quan đến anh trai cô.
Anh trai tôi...
, Vương Lôi cúi đầu nói,
Anh ấy đã chết rồi.
La Phi chau mày:
Cô biết tôi muốn hỏi gì không?
Vương Lôi liếc nhìn La Phi một cái:
Không, không biết...
Vậy tại sao cô lại vội nói cho tôi biết, anh ấy đã chết rồi chứ?
Vương Lôi cúi đầu không nói.
La Phi lại hỏi tiếp:
Nếu anh ta đã chết rồi, vậy thì mộ của anh ta ở đâu?
Vương Lôi đáp:
Anh ấy không có mộ.
Không có mộ ư?
Tôi không có tiền, không mua nổi mộ.
Vương Lôi giải thích,
Cho nên sau khi hỏa thiêu, tôi đã rắc tro cốt của anh ấy xuống sông Trường Giang rồi.
La Phi
ồ
lên một tiếng, rõ ràng không tin lời đối phương. Sau đó anh kéo dài giọng, trịnh trọng hỏi:
Anh trai cô thực sự đã chết thật sao?
Vương Lôi gật đầu, mắt không dám nhìn thẳng vào La Phi.
Vương Hiến thực sự đã chết rồi, việc này có gì đáng để nghi ngờ chứ?
Người phụ nữ lạ đó lại đi đến chen ngang, cô ta dùng giọng điệu trách móc nói với La Phi,
Anh không nên nói như vậy với cô ấy, anh sẽ làm cho cô ấy sợ đấy. Cô ấy là bệnh nhân mà.
Tiêu Gia Lân và Quách Gia đứng bên cũng gật đầu, biểu thị tán đồng với lời nói của người phụ nữ. La Phi cũng cảm thấy mình hơi nóng vội, thế nên bèn dịu giọng lại:
Tôi chỉ là muốn tìm hiểu tình hình, chứ không phải đang nghi ngờ cô... hay là có ý trách móc gì cô cả. Cô không cần quá căng thẳng, có được không?
Vương Lôi ngẩng đầu nhìn La Phi, nói:
Được.
187
La Phi nói ra một dãy số,
Đây là số điện thoại di động của anh trai cô nhỉ?
Hình như... hình như đúng thế.
Vậy số 135 thì sao?
La Phi tiếp tục hỏi,
Đây là số điện thoại di động của cô phải không?
Đúng vậy.
Chúng tôi vừa mới điều tra danh sách cuộc gọi từ số di động của anh cô. Số điện thoại di động này của anh ta vẫn luôn ở trong trạng thái sử dụng, hơn nữa, người gọi điện nói chuyện nhiều nhất chính là cô.
La Phi nhún vai nói,
Cô có thể giải thích một chút xem chuyện này là thế nào được không?
Vương Lôi hướng ánh mắt về phía người phụ nữ trung niên đứng ở bên cạnh giường, như thể cầu cứu sự giúp đỡ của đối phương.
Số điện thoại đầu 187 này đúng là số điện thoại di động của Vương Hiến, nhưng từ sau khi Vương Hiến qua đời, chiếc di động này luôn nằm trong tay tôi.
Người phụ nữ nói với La Phi,
Cho nên, người thường xuyên liên hệ với Vương Lôi không phải là Vương Hiến mà chính là tôi đấy.
Việc này chắc không phải chứ?
La Phi nhìn cô ta với ánh mắt nghi hoặc,
Chính ngay trưa hôm nay, người sử dụng số điện thoại này đã xuất hiện trong một tiệm vàng ở khu vực nội thành, đó là một người nam giới trẻ, hơn nữa gương mặt rất giống Vương Hiến.
Anh có thể ấn thử số điện thoại đó xem sao.
Người phụ nữ đề nghị,
Xem xem rốt cuộc chiếc di động đó đang ở đâu?
La Phi ngẩn người một lát, sau đó anh lấy di động ra bắt đầu ấn dãy số đó. Sau khi ấn nút gọi, tiếng chuông di động nhanh chóng vang lên. Hơn nữa, âm thanh này lại xuất phát từ chiếc xắc tay mà người phụ nữ đó đang khoác trên vai.
Người phụ nữ lôi một chiếc di động ra khỏi xắc tay, ấn nút nhận cuộc gọi trước mặt La Phi, sau đó đưa lên tay nói:
Bây giờ anh tin rồi chứ?
Câu nói này lập tức truyền tới ống nghe di động của La Phi, tạo nên hiệu quả cộng hưởng âm thanh kỳ lạ.
Nét mặt La Phi như đông cứng lại. Chiếc di động này rõ ràng là của người nam giới đem bán đồ trang sức, khi Kiều Tịnh nói chuyện điện thoại với người đàn ông đó, La Phi đứng bên cạnh cũng còn nghe thấy tiếng anh ta. Một giờ đồng hồ sau, không gọi được vào số điện thoại này nữa, thế mà bây giờ, nó đột nhiên lại nằm trong tay người phụ nữ đang đứng trước mặt anh đây. La Phi bắt đầu nhận thức ra một điều: Người phụ nữ này quyết không thể là vô tình có mặt ở đây, đây rõ ràng là cục diện mà đối thủ đặc biệt bố trí để đối phó với mình.
Rốt cuộc cô là ai?
La Phi nheo mắt, trong ánh mắt toát ra tia nhìn dò xét.
Tôi đã nói rồi mà, tôi là bạn tốt của Vương Hiến lúc sinh thời.
Bạn gì?
Đây có lẽ là đề tài thuộc về cá nhân nhỉ? Tôi có thể không cần trả lời.
Người phụ nữ thong thả đáp lời, bộ dạng rất tự tin.
Đối phương đã có thái độ như vậy, La Phi cũng không muốn vòng vo thêm, anh nghiêm giọng nói:
Chiếc điện thoại này có liên quan tới một vụ án đột nhập ăn trộm. Cô nói chiếc di động này vẫn luôn do cô sử dụng, tôi muốn mời cô đi với tôi về đội Cảnh sát hình sự một chuyến.
Đi một chuyến ư?
Người phụ nữ điềm tĩnh hỏi vặn lại:
Đây là khái niệm gì vậy?
Nói trên phương diện pháp luật, đây là mời có mặt. Nếu như cô kháng cự không chấp hành, chúng tôi có thể căn cứ theo luật pháp để có biện pháp cưỡng chế.
Nếu theo luật pháp, anh không có quyền thực hiện biện pháp cưỡng chế đối với tôi.
Người phụ nữ vừa nói, vừa lôi ở trong xắc tay ra một muốn sổ nhỏ. Cô ta đưa cuốn sổ nhỏ đến trước mặt La Phi:
Nhìn xem, tôi là đại biểu nhân dân tỉnh.
La Phi ngẩn người. Thứ đưa ra trước mắt anh đúng là cuốn sổ chứng thực đại biểu nhân dân tỉnh. Điều này có nghĩa là, nếu muốn thực thi biện pháp cưỡng chế đối với người phụ nữ này, bắt buộc phải báo cáo lên Ban thường vụ nhân dân tỉnh, cần được phê chuẩn mới có thể tiến hành được. Nhưng chỉ dựa vào chút chứng cứ La Phi đang có, rõ ràng không thể gây ra được động tĩnh lớn như vậy. Lẽ nào đối phương có chỗ dựa, việc nói dối bày ra trước mắt nhưng lại khiến anh không thể nào làm được gì.
Thấy cục diện có phần căng thẳng, Tiêu Gia Lân bắt đầu dàn hòa:
Ôi, hiểu nhầm, đều là hiểu nhầm cả thôi. Vị này là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hưng Long, cô Triệu - Triệu Lâm. Cô ấy sao có thể là nghi phạm của vụ án đột nhập trộm cắp được chứ? Chắc chắn là đã nhầm lẫn rồi!
La Phi cũng đã từng nghe đến Tập đoàn Hưng Long, biết được đây là một doanh nghiệp tư nhân rất có tiếng trong tỉnh thành. Thật không ngờ người phụ nữ đang đứng trước mặt anh đây lại là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hưng Long? Sao cô ta lại có thể liên quan vào sự việc này nhỉ?
Điều mà đội trưởng La thực sự quan tâm không phải là vụ án trộm cắp nào cả, anh ta đang quan tâm đến vấn đề sinh tử của Vương Hiến.
Triệu Lâm mỉm cười với Tiêu Gia Lân,
Nhưng Vương Hiến đúng là đã chết rồi. Giấy chứng nhận tử vong chính là do bệnh viện Nhân Dân viết, chủ nhiệm Tiêu, việc này anh cũng có thể làm chứng được nhỉ?
Đúng vậy.
Tiêu Gia Lân nghiêng đầu, hình như đang nhớ lại việc gì đó,
Hình như là việc xảy ra hồi tháng 3 thì phải? Tối hôm đó, chính là cô là Vương Lôi đưa vào phòng cấp cứu. Vương Hiến đã uống quá nhiều, nôn mửa, đồ ăn chẹn vào khí quản, chúng tôi mặc dù đã dốc hết sức cứu chữa, nhưng thời gian bị nghẹt thở quá lâu, nên cậu ấy đã qua đời. Ôi, cậu ấy còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc! Thực ra, chúng tôi cũng hy vọng cậu ấy chưa chết, nhưng người chết rồi thì không thể sống lại được, sự thực thì cuối cùng vẫn cứ phải tiếp nhận thôi...
La Phi mặc dù tai lắng nghe lời Tiêu Gia Lân nói, nhưng ánh mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào Vương Lôi. Cô gái chỉ cúi đầu, như thể tất cả mọi việc này đều không liên quan đến mình. Đợi Tiêu Gia Lân nói xong, La Phi quay sang ra hiệu bằng mắt với Doãn Kiếm, nói:
Xem ra là chúng ta đã nhầm lẫn rồi.
Doãn Kiếm không hiểu dụng ý của La Phi, bèn ngơ ngác
ồ
một tiếng.
Ánh mắt La Phi nhìn một lượt khắp phòng, chợt nói:
Tôi có thể dùng nhà vệ sinh một chút được không?
Tiêu Gia Lân lập tức trả lời:
Được chứ.
Triệu Lâm và Vương Lôi cũng không đưa ra lời phản đối. La Phi bèn bước vào nhà vệ sinh, khóa chốt cửa lại. Giây lát sau, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, gây ra sự liên tưởng cho mọi người.
Doãn Kiếm cảm thấy hơi ái ngại, cậu không hiểu tại sao La Phi phải vội vã vào nhà vệ sinh ở đây như vậy, đây dù sao cũng là phòng bệnh của nữ giới mà, vẫn có phần hơi bất tiện.
La Phi bước từ nhà vệ sinh ra, anh nhìn tất cả mọi người một lượt, tươi cười nói:
Ồ, lần này đã làm phiền quá rồi thật ngại quá. Chúng tôi về điều tra kỹ lại xem, rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đâu.
Nói xong, anh bèn gọi Doãn Kiếm:
Chúng ta về thôi.
Doãn Kiếm đi theo La Phi bước ra khỏi phòng bệnh, Tiêu Gia Lân và Quách Gia cũng đi cùng, cho đến khi tiễn hai người ra khỏi tòa nhà nội trú mới dừng bước.
Đi ra khỏi tòa nhà, Doãn Kiếm không kìm được lên tiếng:
Người phụ nữ đó rõ ràng là đang nói dối, chiếc di động của Vương Hiến sao lại có thể do cô ta sử dụng được chứ? Cho dù là Vương Hiến thực sự đã chết, thì việc này cũng không hợp logic! Đội trưởng La, sao anh lại dễ dàng thể hiện mình đuối lý trước mặt đối phương như vậy chứ?
La Phi sa sầm nét mặt, nói:
Đối phương quá hùng mạnh.
Chẳng phải cũng chỉ là bỏ tiền ra mua cái mác đại biểu nhân dân thôi sao?
Doãn Kiếm bĩu môi,
Có gì ghê gớm chứ?
La Phi chậm rãi lắc đầu:
Không phải là việc đại biểu nhân dân...
Vậy thì là việc gì?
La Phi bắt đầu dùng phương thức đặt câu hỏi để dẫn dắt tư duy của người trợ lý:
Người thanh niên đi đến cửa hàng vàng bán đồ trang sức, anh ta đã dám để số điện thoại lại, chứng tỏ lúc đó anh ta không hề có tâm lý cảnh giác, có phải vậy không?
Đúng vậy.
Sau đó bà chủ tiệm vàng gọi điện thoại cho anh ta, anh ta vẫn cứ nghe máy bình thường, hơn nữa còn hứa một tiếng đồng hồ sau sẽ đến bán đồ trang sức. Cho đến lúc đó, anh ta cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, đúng vậy không?
Doãn Kiếm
ừm
một tiếng, tiếp tục biểu thị tán đồng.
Nhưng một giờ đồng hồ sau, anh ta lại thất hẹn, hơn nữa, điện thoại của anh ta cũng tắt máy. Sau đó, chiếc điện thoại này lại nằm trong tay Triệu Lâm. Triệu Lâm xuất hiện trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân, trên danh nghĩa là chăm sóc cho Vươn Lôi, mục đích thực sự chính là tiến hành kiểm soát hành động lời nói của Vương Lôi, sự việc này, chắc là cậu cũng nhận ra được chứ?
Đúng vậy.
Cho nên, điều cần nói chính là, trong khoảng thời gian một tiếng đồng hồ đó, đối phương bắt đầu ý thức được cảnh sát đang triển khai tiến hành điều tra anh ta. Hơn nữa, họ biết điểm đột phá đầu tiên trong cuộc điều tra của cảnh sát chính là chiếc di động đó, thứ hai chính là người liên hệ chính trong danh sách cuộc gọi của số máy đó - Vương Lôi.
Ý của anh là: Triệu Lâm chỉ là nhân vật xuất hiện ở sân khấu, sau cánh gà còn có nhân vật có thực lực hơn nữa?
La Phi gật đầu, lại nói:
Thực lực của đối thủ không chỉ là có thể điều động Triệu Lâm, trên thực tế, còn có điều đáng sợ hơn nữa.
Còn có điều đáng sợ hơn? Doãn Kiếm chau mày nghĩ một lúc, vẫn không tài nào hiểu nổi, đành phải hỏi:
Là gì vậy?
Cậu nghĩ mà xem: sự thay đổi của đối phương chính là xảy ra trong khoảng thời gian một giờ đồng hồ đó .
La Phi nheo mắt,
Khoảng thời gian này, chúng ta đã làm những gì?
Doãn Kiếm chớp mắt nhớ lại:
Chúng ta... chúng ta điều tra thông tin hộ khẩu của Vương Hiến mà.
Đột nhiên, cậu nhận thức ra được điều gì đó, nói vẻ kinh ngạc:
Lẽ nào phong thanh lại lộ ra vào thời gian này?
Có vẻ như khó tin quá phải không?
La Phi nghiêm giọng nói,
Nếu đã không thể tồn tại những khả năng khác cho dù là những việc thật khó tin, chúng ta cũng phải đối diện một cách nghiêm túc.
Điều này có nghĩa là, trong hệ thống công an, thật không ngờ có tai mắt của đối thủ! Doãn Kiếm ngẩn người giây lát, sau đó đưa ra một sự suy đoán bạo dạn:
Liệu có phải là Vu Liên Hải?
Đồn công an Tào Hà chính là đơn vị quản lý hộ khẩu của Vương Hiến, nếu như cái chết của Vương Hiến có nhiều điểm nghi vấn, vậy thì Vu Liên Hải với vai trò là trưởng đồn cũng khó có thể tránh khỏi liên can. Buổi chiều Doãn Kiếm đã gọi điện thoại cho đồn công an Tào Hà để chứng thực sự sinh tử của Vương Hiến, tiếp đó, mọi việc chuyển biến nhanh gấp. Sau khi La Phi và Doãn Kiếm đến đồn công an Tào Hà, biểu hiện của trưởng đồn Vu Liên Hải quá tích cực, ông ta luôn cố gắng giải thích rất nhiều việc, hơn nữa khi đến căn nhà cũ của Vương Hiến để điều tra, Vu Liên Hải cũng nhất định đòi tự mình dẫn đi. Sự việc này nếu không ngẫm nghĩ kĩ thì cũng cho qua, còn đã ngẫm nghĩ kĩ thì đúng là nhiều điều bí ẩn.
La Phi không trả lời chính diện vào lời suy đoán của người trợ lý, anh chỉ trầm ngâm nói,
Vu Liên Hải vẫn luôn ra sức thuyết phục chúng ta, muốn chúng ta tin rằng Vương Hiến đúng là đã chết rồi. Thực ra, người có vấn đề không chỉ có một mình ông ta, còn cả nhóm người của bệnh viện Nhân Dân nữa.
Bệnh viện Nhân Dân ư?
Doãn Kiếm giật mình,
Anh muốn ám chỉ Tiêu Gia Lân à?
Trong phòng bệnh, khi La Phi và Triệu Lâm đối thoại căng thẳng với nhau, vẻ bề ngoài, Tiêu Gia Lân như đang hòa giải, nhưng những lời ông ta nói, trên thực tế đều đứng về phía Triệu Lâm.
La Phi gật đầu, nói:
Không chỉ có Tiêu Gia Lân, còn có cả Quách Gia.
Quách Gia?
Doãn Kiếm không hiểu lắm,
Người đó cả buổi không hề nói gì cả mà.
La Phi bật cười:
Anh ta không nói gì, nhưng việc đổi phòng bệnh, sao có thể không có sự tham gia của anh ta được chứ?
Đổi phòng bệnh?
Doãn Kiếm càng lúc càng hồ đồ.
Cậu thực sự cho rằng Vương Lôi luôn được ở trong phòng bệnh cao cấp như vậy à?
Ồ.
Doãn Kiếm ngẫm ra được chút ít,
Anh cho là họ tạm thời chuyển gấp phòng bệnh à?
Không phải cho là, mà là chắc chắn.
La Phi nhìn Doãn Kiếm,
Cậu vẫn nhớ trước khi quay về, tôi đã vào nhà vệ sinh chứ?
Đúng vậy. Tôi còn thấy lạ... anh có mục đích à?
Trong phòng vệ sinh để đồ dùng hằng ngày của Vương Lôi khi nhập viện. Chỉ cần quan sát những đồ dùng hằng ngày này, là có thể phán đoán ra Vương Lôi luôn sống ở đây hay chỉ là tạm thời chuyển gấp đến.
Phán đoán như thế nào?
Nói đơn giản thế này nhé. Nếu như sống ở đây khoảng thời gian dài, vậy thì tất cả những đồ dùng hằng ngày đều sẽ để ở những vị trí tiện sử dụng nhất, nếu như tạm thời chuyển gấp đến, vậy thì tất cả những đồ dùng hằng ngày sẽ đặt ở vị trí dễ bày nhất.
Doãn Kiếm cười hiểu ý:
Đúng vậy.
Cũng giống như một người vừa mới chuyển nhà, lúc đầu đặt đồ dùng hàng ngày rất vừa ý, để thế nào cho tiện là được, nhưng sau một khoảng thời gian sử dụng, rất nhiều thứ sẽ thay đổi vị trí, dần dần chuyển đến những nơi dễ lấy để sử dụng nhất. Sự khác biệt này, chỉ cần tỉ mỉ quan sát là có thể nhận ra được.
Cho nên anh đã cố tình vào nhà vệ sinh, chính là muốn xem xem Vương Lôi thực sự sống ở đây hay là giả vờ sống ở đây. Kết quả, quả nhiên là giả vờ. Vậy họ tạm thời chuyển gấp phòng bệnh là...
Để che giấu chân tướng sự thực.
La Phi tiếp lời Doãn Kiếm, nói:
Ban đầu, chắc chắn Vương Lôi sống ở phòng bệnh thường, có rất nhiều người. Những bệnh nhân cùng phòng sẽ biết rất nhiều việc liên quan đến cô ấy. Tiêu Gia Lân có thể quản lý được mồm miệng của các bác sĩ y tá, nhưng không thể quản được những bệnh nhân khác. Cho nên, bắt buộc phải chuyển Vương Lôi đến phòng bệnh đặc biệt chỉ có một mình, như vậy mới có thể triệt để cắt đứt manh mối này.
Thì ra là như vậy! Cái người tên Quách Gia quả nhiên cũng không sạch sẽ!
Doãn Kiếm nghĩ một lát, lại đề nghị:
Hay là đi hỏi thăm những bệnh nhân ở tầng 7 xem sao?
La Phi nói:
Không cần ở phạm vi rộng như vậy đâu, đến phòng 709 hỏi là được rồi.
Thế à?
Doãn Kiếm vẫn có vẻ không được yên tâm lắm.
Khi đi đến, tôi đã quan sát rồi, chỉ có phòng 709 là có một giường trống. Cho nên đó chắc chắn là phòng bệnh ban đầu của Vương Lôi.
La Phi giải thích, sau đó dặn dò:
Hai người chúng ta không nên đi, bác sĩ y tá ở đó chắc chắn đều đề phòng chúng ta. Cậu hãy gọi Thẩm Nguyên đến, giả vờ làm người nhà bệnh nhân, tìm hiểu tình hình.
Doãn Kiếm lập tức cầm điện thoại, thông báo cho Thẩm Nguyên đến điều tra. Đợi cậu bố trí ổn thỏa, La Phi lại nói:
Đi thôi, chúng ta đến thăm một người.
Ai vậy?
La Phi không đáp mà hỏi vặn lại:
Trong bệnh viện này, người có lý do giúp đỡ chúng ta nhất là ai?
Mắt Doãn Kiếm chợt sáng rực, buột miệng trả lời:
Trang Tiểu Khê!