Chương 6.3


Số từ: 5987
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3
Người La Phi muốn tìm chính là Trang Tiểu Khê. Thật không đúng lúc, Trang Tiểu Khê đang tiến hành một cuộc phẫu thuật, cho nên anh và Doãn Kiếm đành phải ngồi đợi ở trong văn phòng làm việc của chủ nhiệm khoa Xương.
Trên bàn làm việc đặt một tập tài liệu, La Phi cầm lên xem, thì ra là bản ghi chép toàn bộ về việc khám chữa bệnh của một bệnh nhân nào đó, bao gồm cả bản ghi chép phân tích tình trạng, thảo luận hội chẩn và cả phương án phẫu thuật, v.v... Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm, anh bèn hào hứng lật giở ra xem.
Bệnh nhân là một nhân viên của một công xưởng nào đó, khi làm việc, trong lúc vận hành không cẩn thận ngón tay cái bên bàn tay phải bị máy chèn vào, khiến cho cả ngón tay cái bị nát bét, không còn có khả năng để ghép lại nữa. Sau khi thảo luận hội chẩn, bệnh viện đã đưa ra phương án phẫu thuật như sau: Lấy một ngón chân cái của nạn nhân cấy ghép vào bàn tay chỗ vị trí bị thương để thay thế chức năng của ngón tay cái. Theo như lịch sắp xếp cuộc phẫu thuật, đây chính là việc lúc này Trang Tiểu Khê đang tiến hành.
Sau khi đợi đúng một giờ đồng hồ, Trang Tiểu Khê mới bước từ trong phòng phẫu thuật ra. Sau khi bà bước vào phòng, liền lên tiếng xin lỗi:
Thật ngại quá để các vị phải đợi lâu.
Giọng nói của bà mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng nơi khóe mép lại mang theo ý cười.
La Phi nhìn nét mặt của đối phương, lên tiếng suy đoán:
Chắc là cuộc phẫu thuật rất thành công nhỉ?

Trang Tiểu Khê gật đầu:
Có thể coi là khá thuận lợi.


Như vậy có nghĩa là: Bệnh nhân sau này sẽ dùng ngón chân cái để thay thế ngón tay cái sao?

Trang Tiểu Khê đang rót nước ở bình lọc nước, nghe thấy câu hỏi này của La Phi, bà quay đầu liếc nhìn La Phi một cái, nói:
Anh đã đọc tài liệu ở trên bàn à?


Đúng vậy, rất thú vị!

Trang Tiểu Khê tiếp tục quay lại để rót nước, đồng thời giải thích:
Người bệnh đó nếu như mất một ngón tay thì không thể tiếp tục công việc được nữa. Công việc của anh ta chính là việc làm bằng chân tay, không yêu cầu tinh tế tỉ mỉ, cho nên cấy ghép một ngón chân cái lên cũng đủ để sử dụng.


Sao lại không có ai hiến ngón tay nhỉ?
Doãn Kiếm ngồi bên cạnh, nói xen vào một câu.

Hiến ngón tay?
Trang Tiểu Khê cầm cốc nước vừa uống vừa đi về phía ghế ngồi của mình, nói tiếp:
Ý cậu là nói cấy ngón tay cái của người khác lên tay bệnh nhân sao?


Đúng vậy, thường xuyên nghe nói hiến nội tạng, hiến giác mạc gì đó, sao chưa bao giờ nghe thấy là hiến ngón tay chứ? Có vẻ như loại nhu cầu này cũng không ít đâu, hơn nữa cuộc phẫu thuật cấy ghép ngón tay đơn giản hơn nhiều so với cấy ghép nội tạng nhỉ?


Bởi vì phản ứng đào thải
. Trang Tiểu Khê ngồi xuống giải thích,
Đối với ngành Y hiện nay, trên phương diện kỹ thuật, việc cấy ghép không hề khó khăn, bất luận là cấy ghép nội tạng hay là ngón tay, điều khó khăn chính là làm thế nào để khắc phục được phản ứng đào thải sau khi phẫu thuật. Cậu biết phản ứng đào thải chứ?


Nói chung cũng biết một chút.
Doãn Kiếm nói,
Chính là cơ thể con người sẽ nảy sinh ra sự đào thải đối với những cơ quan được cấy ghép từ bên ngoài vào phải không?

Trang Tiểu Khê gật đầu:
Chủ yếu chính là tác dụng của hệ thống miễn dịch, sau khi cơ thể chúng ta được cấy ghép những cơ quan bên ngoài, hệ thống miễn dịch sẽ coi những cơ quan này trở thành kẻ xâm nhập. Thế nên trong cơ thể con người sẽ nảy sinh ra một cuộc chiến tranh sinh vật rất kịch liệt. Kết quả đó không chỉ có khả năng dẫn đến sự hoại tử của cơ quan được cấy ghép, càng có khả năng gây ra hiện tượng viêm nhiễm rất nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên khi chúng tôi làm phẫu thuật cấy ghép, điều khó khăn chủ yếu không phải là ở quá trình phẫu thuật, mà là sau khi phẫu thuật làm thế nào kiểm soát được phản ứng đào thải. Bây giờ đã có đủ các loại thuốc chống thải ghép, nguyên lý hoạt động của những loại thuốc này chính là muốn khống chế công dụng của hệ thống miễn dịch. Như vậy trong lúc bảo vệ cơ quan ở bên ngoài, cũng có thể tránh được việc gây ra sự tổn thương đối với công năng sinh lý bình thường trong cơ thể con người. Cho nên nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, bác sĩ chúng tôi cũng không tán thành việc cấy ghép các cơ quan ở bên ngoài vào.


Ồ.
Doãn Kiếm đã hiểu được ý của đối phương,
Vậy cũng có nghĩa là cấy ghép ngón tay không phải là không làm được, mà là không đáng để làm bởi chỉ vì một ngón tay mà cả đời phải uống thuốc chống thải ghép, điều này được không bằng mất.


Đúng vậy, cho nên chúng tôi mới lấy ngón chân cái của chính người bệnh, như vậy sẽ không xuất hiện phản ứng đào thải nữa.


Vậy việc cấy ghép giác mạc thì sao nhỉ?
, Doãn Kiếm tiếp tục truy hỏi,
Trong ấn tượng của tôi, việc này hình như rất dễ dàng thì phải?


Đúng vậy, cấy ghép giác mạc của mắt có thể nói là cấy ghép cơ quan đơn giản nhất, bởi vì giác mạc bình thường không có mạch máu, cũng không có hệ bạch huyết, do đó được gọi là
khu vực không miễn dịch
trong cơ thể con người. Cũng có nghĩa là hệ thống miễn dịch không có tác dụng đối với giác mạc của mắt, cho nên cho dù cơ thể con người được cấy ghép giác mạc của người khác, cũng sẽ không xảy ra phản ứng đào thải.

Doãn Kiếm gật đầu, nói:
Đã hiểu rồi!

Trang Tiểu Khê hướng mắt về phía La Phi, chuyển đề tài:
Đội trưởng La, các anh tìm đến chỗ tôi đây, chắc không phải là để thảo luận những kiến thức y học này chứ?


Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi đến là vì vụ án của Lý Tuấn Tùng.



, đôi lông mày của Trang Tiểu Khê thoáng nhíu lại,
Có manh mối gì mới à?


Ừm, chúng tôi muốn gặp một người
.

Ai vậy?


Hứa Minh Phổ.
La Phi nói ra tên người đó trước, sau đó lại nói:
Việc chữa trị của ông ta đều do chị phụ trách phải không?


Phụ trách chữa trị thì cũng không hẳn, Hứa Minh Phổ bị ung thư thận, tôi là bác sĩ khoa Xương, không đúng chuyên ngành.
Trang Tiểu Khê giải thích:
Chỉ là hợp đồng hỗ trợ kinh phí đó là do tôi đôn đốc thực hiện hoàn thành, cho nên tôi tiến hành giám sát tiến trình của việc chữa trị. Nói thế này, tôi là người trung gian phụ trách điều hòa mối quan hệ ba bên, giữa bệnh viện, bệnh nhân và bên tài trợ.

La Phi đưa ra yêu cầu cụ thể.
Vậy chị dẫn chúng tôi tới gặp Hứa Minh Phổ chắc không có vấn đề gì chứ?


Đương nhiên không có vấn đề gì.
Trang Tiểu Khê ngừng một lát lại nói:
Nhưng với tình hình sức khỏe hiện nay của ông ta, không phù hợp để tiến hành cuộc nói chuyện lâu
.
La Phi suy đoán:
Bệnh tình của ông ta ngày càng diễn biến xấu sao?


Hiện nay đã vào trong phòng giám hộ bệnh nặng đặc biệt.
Trang Tiểu Khê giới thiệu:
Bởi vì giai đoạn cuối của ung thư thận muốn chữa trị khỏi là điều không thể, việc tài trợ của chúng tôi chỉ là cố gắng hết sức để kéo dài tuổi thọ của ông ta mà thôi. Hiện nay có thể thấy hiệu quả của loại thuốc này cũng rất rõ ràng, nếu như không phải dựa vào loại thuốc này, Hứa Minh Phổ đã chết từ lâu rồi.

La Phi lại một lần nữa đưa ra yêu cầu:
Bất luận thế nào, hãy đưa chúng tôi đến đó đi!


Được!
Trang Tiểu Khê đứng dậy,
Các anh đi theo tôi!

La Phi và Doãn Kiếm đi theo Trang Tiểu Khê đến bên ngoài phòng giám hộ bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo. Trang Tiểu Khê nói chuyện với y tá, y tá bèn lấy ra ba bộ trang phục và dép chuyên dụng vô trùng, ba người sau khi thay xong trang phục và giày, lại đặc biệt đi rửa tay, sau đó mới bước vào phòng bệnh của Hứa Minh Phổ.
Hứa Minh Phổ nằm cô độc một mình trên giường bệnh, vừa nhìn thấy bộ dạng của ông ta, La Phi đã biết ngay câu nói
không phù hợp để nói chuyện lâu
của Trang Tiểu Khê không hề khoa trương.
So với hai tháng trước, sự thay đổi lớn nhất của Hứa Minh Phổ đó là đã gầy đi nhiều. Đó không phải là một kiểu gầy bình thường, mà là kiểu gầy bệnh tật, vừa nhìn đã thấy kinh hoàng, gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, gầy đến độ hơn mắt lõm sâu vào. Bất cứ ai chỉ cần vừa nhìn thấy đã biết ngay người bệnh này đã mắc chứng bệnh nghiêm trọng, không thể nào chữa trị được.
Cảm nhận thấy có người đến thăm, ánh mắt Hứa Minh Phổ bèn hướng về phía đó. Chỉ có con ngươi mắt của ông ta chuyển động, hơn nữa sự chuyển động đó vô cùng chậm chạp như thể đã hao tổn hết toàn bộ sức lực của cơ thể.
Ba người La Phi đi đến bên giường bệnh, Trang Tiểu Khê nói:
Các anh tốt nhất là dùng phương thức đặt câu hỏi để giao lưu với ông ấy, để ông ấy có động tác
gật
hoặc là
lắc
đầu. Bởi vì trạng thái sức khỏe của ông ấy ngay cả để cất tiếng nói cũng vô cùng khó khăn.

La Phi gật đầu thể hiện thấu hiểu, sau đó anh rướn người về phía đầu giường:
Hứa Minh Phổ, ông còn nhận ra tôi không?

Hứa Minh Phổ nhìn La Phi một lúc, La Phi chú ý thấy cơ thịt trên nét mặt ông ta căng cứng, miệng run run.

Tôi là người của đội Cảnh sát hình sự, ông còn nhớ chứ?
La Phi lại hỏi lần nữa.
Đôi môi Hứa Minh Phổ từ từ há ra, ông ta muốn nói gì đó, nhưng không phải là đang trả lời câu hỏi của đối phương. Đầu lưỡi của ông ta lè ra giữa hai hàm răng, chỉ thốt ra một chữ:
Đau
.
Đó là một giọng nói khản đặc, quái dị, như thể là dây thanh đới bị mài giũa. Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng khi thứ âm thanh chói tai này lọt vào màng nhĩ lại thể hiện ra nỗi đau khổ khiến người ta nghẹt thở.
Ngay cả La Phi cũng không tránh nổi bị thứ âm thanh đó làm cho giật mình sợ hãi, như thể là đang né tránh điều gì đó, theo bản năng, anh ngồi thẳng người, thần sắc kinh ngạc.
Ánh mắt Hứa Minh Phổ lại chuyển động, giây lát sau dừng trên khuôn mặt Trang Tiểu Khê, lại nói:
Đau
. Lần này ông ta nói như thể đang khóc than, hơn nữa trong ánh mắt tràn ngập sự van xin.
Mặt Trang Tiểu Khê lạnh tanh, không thể hiện chút sắc thái nào cả, đợi sau khi đối phương thốt ra thứ âm thanh run rẩy kéo dài lê thê đó, bà nói một câu:
Bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, không có ai không đau cả.
Giọng nói của bà rất lạnh lùng, cảm giác như đang đến một sự thực hết sức bình thường.
La Phi đề nghị:
Có thể dùng thuốc giảm đau được không?


Bệnh tình đã đến mức này, thuốc giảm đau bình thường đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Trang Tiểu Khê giải thích,
Còn thuốc giảm đau loại tốt thì lại không nằm trong hợp đồng tài trợ của chúng tôi.


Ý chị là...
, La Phi định nói nhưng lại dừng lại. Nhưng Trang Tiểu Khê lại nói nốt câu nói mà La Phi bỏ dở:
Con trai ông ta không nỡ bở tiền ra, chỉ cần là những loại thuốc phải bỏ tiền ra thì anh ta đều không chịu mua
. Trong lúc nói câu đó, bà luôn chăm chú vào khuôn mặt Hứa Minh Phổ. Rõ ràng đây là câu nói mà bà muốn nói cho người bệnh nghe.
Hứa Minh Phổ liền cụp mắt xuống, trong ánh mắt lộ ra nỗi tuyệt vọng thê lương. Khi một lần nữa ông ta mấp máy đôi môi, ông ta không còn nói đau nữa, mà là dùng toàn bộ sức lực của mình để thở dài não nề.

Các anh muốn hỏi gì, hãy hỏi đi!
Trang Tiểu Khê thúc giục La Phi,
Lát nữa là đến thời gian chữa trị rồi.

La Phi lắc đầu:
Không cần nữa, chúng ta về văn phòng làm việc của chị đi!

Thế là ba người rời khỏi phòng bệnh, lại quay trở về văn phòng làm việc của chủ nhiệm khoa Xương. Sau khi ai nấy đã yên vị, Trang Tiểu Khê liền hỏi La Phi:
Manh mối mới các vị tìm được có liên quan đến Hứa Minh Phổ à?

La Phi không trả lời, một tay anh đặt ở mép bàn, đầu ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.
Thấy La Phi không nói gì, Trang Tiểu Khê hướng ánh mắt sang Doãn Kiếm, như muốn tìm kiếm đáp án từ phía cậu. Nhưng Doãn Kiếm cũng giống như đối phương, cậu cũng không hề hay biết gì cả. Cậu chỉ biết La Phi đã tìm thấy điểm đột phá của vụ án, nhưng điểm đột phá nằm ở đâu thì La Phi không hề nói rõ.
Cho nên lúc này đây, Doãn Kiếm chỉ có thể tỏ ra ái ngại đối với Trang Tiểu Khê, thế là cả hai người đều đồng thời tập trung ánh mắt về La Phi, chờ đợi anh đưa ra lời giải đáp.
La Phi cuối cùng cũng lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn Trang Tiểu Khê, chậm rãi nói:
Cho nên có thể nói, Lý Tuấn Tùng đã chết từ lâu rồi, có đúng không?

Ánh mắt Trang Tiểu Khê khẽ nheo lại, trên mặt bà không có phản ứng gì quá lớn cả, chỉ là ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Có thể là không có phản ứng vốn dĩ chính là loại phản ứng lớn nhất, bởi vì những người bình thường sau khi nghe câu nói này của La Phi, trong đầu cũng sẽ đặt ra một câu hỏi lớn. Ít ra, Doãn Kiếm phản ứng như vậy, cậu hỏi vẻ băn khoăn:
Đã chết từ lâu rồi? Là ý gì vậy?

La Phi quay sang nhìn người trợ lý của mình, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, mỉm cười nói:
Đây chính là điểm mù mà tôi nói đến.

Doãn Kiếm chớp chớp mắt, cậu hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong câu nói này.

Từ trước tới nay, chúng ta vẫn tưởng Lý Tuấn Tùng chết vào khoảng 30 tháng 10 đến 31 tháng 10, cũng chính là sau khi hoàn thành cuộc giao dịch trao đổi tiền chuộc ở sân vận động. Thế nhưng anh ấy lại bị bắt cóc vào khoảng thời gian tối ngày 23 tháng 10. Tất cả những công việc điều tra loại trừ của chúng ta đều được triển khai quanh hai mốc thời gian này. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng ta hao tốn nhiều tinh lực nhưng lại vẫn không thu được chút gì cả.
La Phi nói liền mạch:
Ngay từ ban đầu chúng ta đã sai lầm, thời gian tử vong thực sự của Lý Tuấn Tùng chính là ngày 23 tháng 10, không chỉ sớm hơn hẳn một tuần so với lúc đầu chúng ta phán đoán, thậm chí còn sớm hơn cả so với khoảng thời gian chúng ta nhận định là Lý Tuấn Tùng mất tích. Như vậy cũng có nghĩa là: cái chết của Lý Tuấn Tùng hoàn toàn xảy ra ngoài khoảng thời gian mà chúng ta điều tra, vậy thì sao chúng ta có thể điều tra ra được kết quả gì chứ?


Gì cơ? Trước khi Lý Tuấn Tùng mất tích, thì đã chết rồi sao?


Đúng vậy. Mặc dù còn chưa có chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần làm rõ tất cả những việc xảy ra sau đó, cậu sẽ phát hiện ra đây là cách giải thích hợp lý duy nhất.


Nhưng...
Doãn Kiếm nhất thời không để ý được đến cái gì hợp lý hay không hợp lý, điều trước tiên cậu muốn hỏi là:
thời gian tử vong của Lý Tuấn Tùng là có chứng cứ rõ ràng cơ mà? Lẽ nào cái gọi là lời giải thích hợp lý lại có thể lật đổ những chứng cứ đã có sao?

La Phi hỏi ngược lại:
Chứng cứ gì?


Ngón tay đó, còn cả cái đầu sau này xuất hiện nữa.


Được rồi. Vậy thì hãy nói về cái đầu trước nhé.
La Phi thoáng ngừng lại, sau đó dùng giọng điệu đặt câu hỏi để dẫn dắt tư duy người trợ lý của mình,
Chúng ta có những cách thức nào để phán đoán thời gian tử vong của một xác chết?


Có rất nhiều đặc trưng để tham khảo, cụ thể có phản xạ siêu sinh, sự thay đổi của nhãn cầu, độ co cứng và hoen tử thi, thức ăn trong dạ dày và cả mức độ phân hủy, v.v...
, Doãn Kiếm nói liền mạch, cậu mặc dù không học chuyên ngành bác sĩ pháp y, nhưng đối với một người cảnh sát hình sự được đào tạo bài bản thì những kiến thức trinh sát hình sự cơ bản này đều nắm rất rõ.

Cậu nói rất đầy đủ
. Trước tiên La Phi khen ngợi đối phương một câu, sau đó lại triển khai phân tích tỉ mỉ,
Phản xạ siêu sinh, sự thay đổi của nhãn cầu, độ co cứng và hoen tử thi, ba đặc điểm này dùng trong trường hợp khoảng thời gian tử vong ngắn sẽ đưa ra được sự phán đoán khá chính xác, bởi vì những sự biến hóa này diễn ra rất nhanh chóng, sự khác biệt trong một khoảng thời gian ngắn đều có thể thể hiện ra những đặc điểm khác nhau. Chúng ta dựa vào những đặc trưng này để phán đoán ra thời điểm tử vong, có thể chính xác đến đơn vị giờ đồng hồ. Chỉ đáng tiếc là sự việc nào cũng có hai mặt tốt xấu, sự thay đổi nhanh chóng này luôn diễn ra trong một hai ngày là chấm đứt. Đối với những thi thể có khoảng thời gian lâu hơn một chút, những đặc trưng này sẽ không còn tác dụng nữa.

Doãn Kiếm gật đầu, biểu thị sự tán đồng đối với cách nói của La Phi.

Về đồ ăn trong dạ dày thì không cần thảo luận nữa, bởi vì chúng ta chỉ nhìn thấy phần đầu của nạn nhân, thức ăn trong dạ dày không hề tồn tại trong vụ án này.
La Phi nói tiếp,
Thế nhưng, khi phần đầu của Lý Tuấn Tùng xuất hiện, những đặc trưng trong thời gian ngắn đó đều đã bị cố định rồi, không còn có giá trị tham khảo nữa. Cách duy nhất để phán đoán thời gian tử vong chỉ có quan sát mức độ phân hủy.

Doãn Kiếm đã đoán được ý của La Phi:
Lẽ nào hung thủ đang giở trò che mắt ở đây sao?


Cái gọi là sự phân hủy của thi thể thực ra chính là quá trình vi khuẩn tiến hành phân giải sinh vật đối với thi thể. Cho nên mức độ phân hủy của phần đầu về cơ bản chỉ là mức độ sinh sôi của vi sinh vật. Đặc trưng này có liên quan đến hai yếu tố. Một là nhiệt độ, hai là thời gian. Nếu như lúc trước, cái đầu này luôn ở trạng thái được giữ lạnh, hơn nữa bác sĩ pháp y lại dùng nhiệt độ bình thường bên ngoài để tiến hành phán đoán, vậy thì kết quả phán đoán ra được chắc chắn sẽ ngắn hơn so với thời gian tử vong thực tế.


Nếu như bị đông lạnh, trạng thái của cái đầu đáng lẽ phải xảy ra thay đổi chứ nhỉ?


Nếu như nhiệt độ đông lạnh quá thấp, vậy thì đúng là sẽ xảy ra sự thay đổi rõ rệt, đặc biệt là tổ chức não, sự thay đổi này bác sĩ pháp y chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay. Nhưng nếu như nhiệt độ không quá thấp, chỉ khoảng từ năm đến mười độ, vậy thì bản thân chiếc đầu đó sẽ không xảy ra sự thay đổi nào cả. Đương nhiên ở những nhiệt độ khác nhau, loại vi khuẩn sinh ra trên đó sẽ có sự khác biệt nếu như tiến hành phân tích sinh vật học đối với quần thể vi khuẩn có thể sẽ phát hiện ra sự khác biệt này. Chỉ đáng tiếc là ở trong vụ án này, bác sĩ pháp y không tiến hành loại phân tích này.

Trong những trường hợp thông thường, công việc của bác sĩ pháp y chính là dùng những kinh nghiệm được dạy ở trong sách, căn cứ vào nhiệt độ và độ phân hủy để phán đoán ra thời gian tử vong. Phân tích vi sinh vật không phải là phương thức bắt buộc, đặc biệt ở trong vụ án này. Bởi vì từ bộ phận đầu phán đoán ra thời gian tử vong hoàn toàn phù hợp với thời gian mà cảnh sát dự đoán. Thời gian dự đoán đó xuất phát từ một chứng cứ rất có sức thuyết phục - ngón tay.
Doãn Kiếm bây giờ chính là muốn nói đến ngón tay:
Vậy ngón tay đó thì sao? Không thể nào giả tạo được chứ? Ngón tay đó xuất hiện vào buổi chiều ngày 30 tháng 10, rất tươi mới, có thể nhìn thấy được phản ứng của cơ thể sống. Giám định dấu vân tay cũng chứng minh ngón tay này của Lý Tuấn Tùng. Điều này đủ để chứng tỏ rằng Lý Tuấn Tùng vào ngày 30 tháng 10 vẫn còn sống, sao anh ta có thể chết được vào ngày 23 tháng 10 chứ?

La Phi trầm mặc một lúc sau đó dùng giọng điệu đầy cảm thán nói:
Chính là điểm mù này từ trước tới giờ vẫn luôn che khuất tầm nhìn của chúng ta, nếu như không phải nhìn thấy cảnh tượng ở trong nhà tang lễ, e rằng đến giờ vẫn không thể nào nghĩ thông suốt được đấy.


Nhà tang lễ?
Doãn Kiếm chớp mắt hỏi:
Anh đang nói đến Đường Nam và Vương Lôi sao?


Lúc đó Vương Lôi áp mặt vào lưng Đường Nam, bởi vì rằng cơ thể của đối phương có một quả thận của Vương Hiến. Đối với Vương Lôi, đây như thể là một kiểu kéo dài sinh mạng của anh trai cô. Thế nhưng lúc này đây, thi thể của Vương Hiến thì lại nằm gần đấy. Cậu nhìn xem, đây chính là một sự gợi ý tuyệt vời...
Nói đến đây, La Phi cố ý dừng lại giây lát sau đó lại nhấn mạnh giọng điệu:
Người chết rồi, nhưng thận của anh ta vẫn còn sống.

Doãn Kiếm ngẩn người một lúc, sau khi cậu đã nghiệm ra được ẩn ý trong câu nói của đối phương, bèn kinh ngạc há to miệng:
Ý anh là Lý Tuấn Tùng đã chết rồi, nhưng ngón tay của anh ta vẫn còn sống? Lẽ nào hung thủ đã cấy ghép ngón tay của anh ta lên cơ thể một người khác sao?


Chưa chắc đã là một người khác. Bởi vì nếu tìm một người khác, thì sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, e rằng rất khó giấu kín được bí mật.
La Phi lại nhìn Doãn Kiếm một cái, rồi nói tiếp:
Cậu không cảm thấy mấy con chuột trụi lông ở học viện Y học bị biến mất một cách khá kỳ quái sao?


Đúng là có kỳ quái thật
, Doãn Kiếm thoáng chau mày, nhưng cũng không nghĩ kỹ thêm.

Lồng chưa đóng, tất cả lũ chuột trụi lông đều chạy ra ngoài, nhưng con chuột Vacanti thì chui vào trong thùng đựng dung dịch bỏ đi. Sự việc này trùng hợp nhỉ? Đối với nghề cảnh sát hình sự, chúng ta không thể nào dễ dàng tin đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Doãn Kiếm lần theo hướng tư duy của La Phi:
Vậy thì có người đã cố tình thả những con chuột đó ra sao? Vì sao vậy?


Đó là để che mắt mọi người. Có người cần con chuột trụi lông, nếu trực tiếp ăn trộm một con, chắc chắn sẽ gây nên sự cảnh giác của những người khác, nên tốt nhất là thả tất cả lũ chuột ra, nhưng con chuột Vacanti có giá trị quá lớn, cho nên đặc biệt thả nó vào thùng đựng dung dịch bỏ đi để tránh tổn thất.

Doãn Kiếm
a
một tiếng như thể nghĩ ra điều gì đó:
Thảo nào lúc trước anh lại hỏi Dư Tĩnh...


Sự việc đó vốn không phải là trách nhiệm của Dư Tĩnh, có người đã lợi dụng tính cẩu thả của Dư Tĩnh, cô sinh viên đó vừa nhìn thấy lũ chuột bị chạy hết ra ngoài, lập tức tin rằng mình đã quên đóng cửa lồng lại.


Có người đã lợi dụng Dư Tĩnh!
Doãn Kiếm quay lại nhìn Trang Tiểu Khê với vẻ suy ngẫm.
Trang Tiểu Khê ngồi cạnh nãy giờ, đã lâu không nói gì, thấy Doãn Kiếm chú ý đến mình, bà bèn giơ hai tay ra nói đầy khích lệ:
Rất thú vị, xin hãy thảo luận tiếp đi!

Ánh mắt Doãn Kiếm quay trở lại phía La Phi, cậu vừa suy nghĩ, vừa nói:
Bắt trộm chuột là để làm phẫu thuật cấy ghép sao? Cấy ghép ngón tay cái lên cơ thể chuột sao? Việc này có thể được không? Có vẻ khoa trương quá thì phải?


Nghe thì có vẻ rất khoa trương nhưng kỳ thực thì cũng không phải là việc gì quá huyễn hoặc. Trong ngành y đây là lĩnh vực thuộc về kiểu cấy ghép dị chủng. Thực ra từ năm 1905, nước Pháp đã tiến hành ca phẫu thuật cấy ghép dị chủng đầu tiên trên thế giới. Lúc đó là cấy ghép thận của thỏ vào cơ thể của một đứa trẻ bị suy thận. Cuộc phẫu thuật rất thành công, đứa trẻ đã sống được mười sáu ngày, sau đó đã chết do phản ứng đào thải, gây nên viêm nhiễm buồng phổi. Từ đó về sau, khắp các nơi trên thế giới đều triển khai những nghiên cứu tương tự. Nổi tiếng nhất là một vị bác sĩ người Nga, ông ta thông qua cuộc phẫu thuật đã cắt lát tinh hoàn của con hắc tinh tinh để cấy ghép vào âm nang của một bệnh nhân cao tuổi, nghe nói tổ chức tuyến sinh dục cấy ghép vào cơ thể người có thể phát huy tác dụng được một hai năm. Trong cả cuộc đời, vị bác sĩ này tất cả đã hoàn thành khoảng hai nghìn cuộc phẫu thuật như thế này. Năm 1995, một người mắc bệnh Parkinson ở Mỹ đã tiếp nhận cuộc phẫu thuật cấy ghép tế bào thần kinh của lợn. Bác sĩ lấy tám bào thai lợn ở cơ thể lợn mẹ ra, trong mỗi phôi thai, lấy một lượng tổ chức não nhỏ, đặt vào trong bộ phận bị tổn thương trong não bộ bệnh nhân, sau khi xuất viện, năng lực hành động của bệnh nhân đã được nâng cao.
La Phi liền một lúc nêu ra ba ví dụ, sau đó quay sang nhìn Trang Tiểu Khê:
Cô giáo Trang, tôi nói không sai chứ?
.

Đúng vậy.
Trang Tiểu Khê ngừng một lát rồi nói tiếp:
Thực ra cũng không chỉ có ngần này, trong những năm trở lại đây, những cuộc phẫu thuật cấy ghép dùng động vật làm cơ thể cung cấp xuất hiện rất nhiều, không chỉ có cấy ghép thận giống như anh nói, còn có cả cấy ghép tim, gan, v.v... Nhưng chỉ có điều sau cuộc phẫu thuật, thời gian sống sót của bệnh nhân đều không lâu, cho nên cho đến hiện giờ vẫn chỉ giới hạn ở việc nghiên cứu còn lâu mới đạt tới phạm trù ứng đụng.


Vấn đề khó khăn chủ yếu vẫn là không thể nào khắc phục được phản ứng đào thải phải không?

Trang Tiểu Khê gật đầu, sau đó dùng giọng nói có vẻ hơi khoa trương:
Thật không ngờ đội trưởng La cũng hiểu biết về kiến thức y học như vậy, hơn nữa còn là một lĩnh vực ít người đến đến.


Bởi vì lần trước nghe Dư Tĩnh nói đến việc chuột Vacanti, cảm thấy rất thú vị. Sau đó liền đặc biệt tìm đọc những tài liệu liên quan tới việc cấy ghép dị chủng. Chúng tôi là cảnh sát hình sự, tất cả mọi loại kiến thức đều phải tìm hiểu một chút.
La Phi cảm khái nói:
Nếu như không phải là có nền tảng kiến thức trên phương diện này, ai có thể gắn kết ngón tay của Lý Tuấn Tùng với con chuột trụi lông lại với nhau được chứ?


Nhưng...
, Doãn Kiếm lắng nghe nhưng vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc,
Cho dù cấy ghép dị chủng là điều có thể xảy ra, nhưng làm thế nào để cấy ghép ngón tay của người vào chuột được chứ? Ngón tay của người và ngón chân chuột có sự chênh lệch quá lớn thì phải?


Không nhất thiết là phải cấy ghép đúng vào vị trí. Cuộc phẫu thuật vừa rồi chẳng phải là cấy ghép ngón chân cái vào vị trí ngón tay cái sao? Đùi sau của chuột chắc cũng lớn tương đương với ngón tay người nhỉ? Hơn nữa tổ chức cấu tạo ở khớp nối cũng khá tương đồng, cho nên nếu cần cấy ghép, phương án tốt nhất chính là gắn kết khớp của ngón tay người với khớp đùi chuột.
Sau khi La Phi suy đoán một hồi, lại một lần nữa trưng cầu ý kiến của Trang Tiểu Khê:
Cô giáo Trang, chị cảm thấy thế nào?

Trang Tiểu Khê mỉm cười, đưa ra lời bình luận:
Rất sáng tạo.


Với trình độ kỹ thuật của cô giáo Trang, một mình hoàn thành cuộc phẫu thuật này không có gì là khó cả.

La Phi tiếp tục nói,
Hơn nữa, phòng thí nghiệm của các vị chính là làm những nghiên cứu liên quan, tất cả các lại máy móc dược phẩm đều có đầy đủ cả.

Trang Tiểu Khê tỉnh bơ

một tiếng.
Doãn Kiếm nhìn La Phi, rồi lại nhìn Trang Tiểu Khê. Cậu hình như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lúc suy nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy càng mơ hồ hỗn độn.
Nghe ý tứ của La Phi, chính Trang Tiểu Khê đã cấy ghép ngón tay cái của Lý Tuấn Tùng lên người con chuột trụi lông, đạt được đến hiệu quả
người chết rồi nhưng ngón tay vẫn sống
. Lẽ nào người giết Lý Tuấn Tùng chính là Trang Tiểu Khê? Vậy thì vụ án bắt cóc xảy ra sau đó chính là vở kịch hay do Trang Tiểu Khê tự biên tự diễn sao?
Và tiếp theo đây, La Phi chính là muốn nói đến vụ án bắt cóc.

Thực ra chẳng có ai bắt cóc Lý Tuấn Tùng cả, mục đích để tạo nên cái gọi là
vụ án bắt cóc
chính là để phô bày ngón tay vẫn luôn
sống
, từ đó làm đảo lộn thời gian tử vong của Lý Tuấn Tùng.
Trước tiên, anh đưa ra lời phán đoán này, sau đó tiến hành giảng giải cho Doãn Kiếm:
Thực ra đối với vụ án bắt cóc này, có mấy chi tiết ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có vấn đề. Ví dụ nói bọn bắt cóc gửi tin nhắn bảo cô giáo Trang đi lấy bưu phẩm chuyển phát nhanh, sự chọn lựa thời gian này khiến người ta rất khó hiểu. Ở trong thư, bọn bắt cóc nói là không được báo cảnh sát, nhưng hắn lại nhằm lúc giáo viên và sinh viên đang thảo luận để gửi tin nhắn đến, điều này chẳng phải là làm tăng lên tỉ lệ tiết lộ tình hình vụ án ra bên ngoài sao? Và chúng ta đã sớm đưa ra được kết luận: Tên bắt cóc ngay từ trước đã biết được lịch trình chiều hôm đó của cô giáo Trang, cho nên mới gửi hộp bưu phẩm ở trạm chuyển nhận của viện Y học. Đã là như vậy, tại sao hắn lại không hành động sớm hơn chứ? Nếu như cô giáo Trang trước khi đến viện Y học đã nhận được tin nhắn, vậy thì sau khi cô đến trường sẽ tự mình đi lấy hộp bưu phẩm nhỉ? Như vậy mới có thể đạt được hiệu quả của việc bảo mật. Thế nhưng cách làm của tên bắt cóc thì hình như lại muốn để cho nhiều người nhìn thấy hộp bưu phẩm này hơn. Ngoài ra, hãy nói về khoảng thời gian giao dịch tiền chuộc, tên bắt cóc đã dàn dựng nên những chi tiết liền mạch tiếp nối nhau, nhìn thì có vẻ như vô cùng khéo léo, kín kẽ. Nhưng có một việc mà hắn không thể nào khống chế được, chính là kết quả cuối cùng của trận đấu bóng đá. Nếu như lúc đó đội chủ nhà chiến thắng, fan hâm mộ của đội khách sẽ không kích động đến như thế, vậy thì tên bắt cóc cần phải làm thế nào để lấy được số kim cương đó chứ? Hai chi tiết này có thể không hề nổi bật, nhưng tên bắt cóc đã từng thể hiện ra tâm tư vô cùng cẩn mật và khả năng không chế rất cao của mình, nếu đem so sánh hai sự sơ suất không đáng có này khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.