Chương 6.4


Số từ: 6238
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Sau khi đưa ra hai vấn đề này, La Phi lại bắt đầu tự hỏi tự trả lời:
Nếu như nói rằng vụ án bắt cóc này vốn chỉ do bàn tay của cô giáo Trang dàn dựng nên, vậy thì những mối băn khoăn này đã tự động được hóa giải. Trước tiên, chị ta muốn nhận được tin nhắn ở nơi có những người khác nữa, sau khi mở hộp bưu phẩm ra, phát hiện ra ngón tay cái. Thậm chí, ngay cả bưu phẩm cũng không phải là do chính chị ta đi lấy, như vậy mới có thể gột rửa hoàn toàn sự hiềm nghi của chị ta. Thử ngẫm một chút, nếu như không có những người làm chứng này, chỉ một mình nói là nhận được gói bưu phẩm, hơn nữa hộp bưu phẩm này, công ty chuyển phát nhanh còn không điều tra ra được, phía cảnh sát sẽ nảy sinh sự nghi ngờ nhỉ? Đối với kết quả trận đấu bóng đá, cô giáo Trang cũng không cần phải để tâm, bởi vì mục đích chị ta dàn dựng lên vụ án bắt cóc là để đưa ngón tay của Lý Tuấn Tùng đến, cuộc biểu diễn về sau chỉ là làm cho trọn vẹn vở kịch này mà thôi. Nếu như ở khán đài K không xuất hiện cục diện hỗn loạn, vậy thì sẽ không để cho kẻ bắt cóc lấy đi kim cương. Kịch bản tiếp theo có thể giải thích là vì kẻ bắt cóc đã nhận ra được cái bẫy của cảnh sát nên đã giết chết con tin để hả giận. Nói tóm lại, bất luận kết quả như thế nào cũng đều không ảnh hưởng tới kế hoạch về sau,
La Phi nói liền mạch, khi nhắc đến cách xưng hô
cô giáo Trang
, trong giọng nói vẫn giữ sự tôn kính cần thiết. Trang Tiểu Khê không hề cắt lời đối phương, cũng không hề có bất cứ lời biện bác nào cả, bà chỉ ngồi yên vững vàng, thần sắc vẫn bình tĩnh như tính cách vốn có của mình.
Doãn Kiếm bị kẹp giữa hai người, như thể là một chiếc thuyền con trôi lênh đênh trên mặt nước tĩnh lặng. Cậu cảm nhận được sự va đập mạnh mẽ của hai dòng chảy ngầm dưới mặt nước, hơn nữa chính cậu lại không thể nào nắm vững được hướng đi của chiếc thuyền con. Cậu chỉ có thể cố gắng hết sức để tiếp nhận những thông tin mà La Phi truyền tới, sử dụng hết toàn bộ trí não để tiêu hóa được những thông tin đó, để có thể theo kịp bước suy diễn của đối phương.
Sau khi La Phi nói xong đoạn thoại này, tư duy của Doãn Kiếm cũng có sự tiến bộ vượt bậc, bèn hỏi:
Vậy Kha Thủ Cần thì sao? Ông ta có liên quan gì tới sự việc này không?

Nhắc đến Kha Thủ Cần, chính là bởi vì Doãn Kiếm cảm thấy Trang Tiểu Khê không thoàn thành kế hoạch này một mình, ít ra chị ta cũng cần một trợ thủ giúp mình gửi tin nhắn. Bởi vì bất luận ở trong phòng hợp của viện Y học hay là ở sân vận động Kim Sơn, Trang Tiểu Khê đều nhận được tin nhắn của
kẻ bắt cóc
. Nếu như không có người giúp đỡ, thì việc này cần phải hoàn thành như thế nào? Và người có khả năng nhất trở thành trợ thủ của Trang Tiểu Khê chính là Kha Thủ Cần. Trước tiên, mối quan hệ của Kha Thủ Cần và Trang Tiểu Khê là không đơn thuần. Ngoài ra, lúc ở sân vận động Kim Sơn, phía cảnh sát đã định vị được chiếc điện thoại gửi tin nhắn chính là ở trong sân vận động, việc này vừa vặn phù hợp với quỹ đạo hoạt động của Kha Thủ Cần.
Nhưng La Phi lại phủ nhận sự suy đoán của người trợ lý:
Kha Thủ Cần có lẽ là không liên quan gì tới sự việc này. Hơn nữa, tôi tin rằng cô giáo Trang không hề tìm kiếm bất cứ trợ thủ nào, bởi vì chị ta là một người có ham muốn kiểm soát vô cùng mạnh mẽ. Để dàn dựng một kế hoạch tinh tế cẩn mật như thế này, trong con mắt của chị ta, bất cứ một người trợ thủ nào cũng không đáng tin cậy.

Thật không ngờ Trang Tiểu Khê lại nói xen vào:
Đội trưởng La, anh sai rồi. Tôi có trợ thủ.
Đây là lần đầu tiên bà ta chủ động phát biểu suy nghĩ của mình.
La Phi kinh ngạc

một tiếng.

Trợ thủ của tôi chính là anh.

Nét mặt của La Phi từ sự kinh ngạc chuyển sang bừng tỉnh, anh cười khổ não, gật đầu:
Đúng vậy, tôi chính là trợ thủ của chị. Nhưng lúc trước tôi hoàn toàn không biết sự việc, gọi là
quân cờ
có vẻ chuẩn xác hơn một chút nhỉ?

Trang Tiểu Khê lắc đầu nói:
Làm gì có quân cờ nào lại nhảy ra khỏi bàn cờ được chứ?

Hai người đối thoại, như thể đang đố câu đố. Chỉ có Doãn Kiếm ngồi bên cạnh mà không hiểu gì cả. La Phi thấy bộ dạng ngơ ngác của cậu trợ lý, bèn nói:

Trợ thủ mà chúng tôi nói đến không cùng một ý nghĩa với trợ thủ mà cậu nói đến. Cậu đang nghĩ đến là ai ở hiện trường đã giúp cô giáo Trang gửi tin nhắn, có phải vậy không?

Doãn Kiếm gật đầu.
La Phi nói:
không có ai giúp chị ta cả. Tất cả những tin nhắn đều là do chị ta tự gửi đi.


A, tự gửi cho mình sao? Trong lúc ở viện Y học có thể là lén thao tác, nhưng lúc ở sân vận động Kim Sơn, từng nhất cử nhất động của Trang Tiểu Khê đều nằm trong sự kiểm soát của máy quay camera, chị ta sao có thể tự gửi cho mình được?
Đầu óc Doãn Kiếm chuyển động một lúc, như thể đã nghiệm ra được điều gì đó,
Lẽ nào là dùng phần mềm cài đặt chức năng tự động gửi tin nhắn?


Có lẽ là như vậy. Trước tiên cần soạn sẵn nội dung tin nhắn cần gửi, dùng phần mềm đặt sẵn thời gian gửi đi. Sau đó, chỉ cần giấu di động vào trong túi là có thể tự gửi tin nhắn cho mình được rồi.
La Phi nhìn Trang Tiểu Khê, sau khi nói xong, lại hỏi đối phương:
Có phải vậy không?

Trang Tiểu Khê ngồi yên, không trả lời. Nhưng nhìn thái độ lúc trước của bà ta, thì không trả lời hình như chính là đại diện cho sự mặc nhận.
Nhưng Doãn Kiếm vẫn có vẻ hơi nghi ngại:
Không phải chứ. Nếu mấy tin nhắn lúc trước có thể thiết kế sẵn thời gian tự động gửi đi nhưng tin nhắn cuối cùng không thể nào làm được mà. Bởi vì tin nhắn đó cần phải được gửi đi trong lúc hiện trường các fan hâm mộ bóng đá xảy ra cục diện hỗn loạn. Thế nhưng thời điểm này thì ngay từ đầu không thể nào phán đoán được.

Doãn Kiếm muốn nhắc đến tin nhắn mà kẻ bắt cóc ra lệnh cho Trang Tiểu Khê rời khỏi khán đài, cụ thể là:
Đặt cốc Coca xuống, rồi rời khỏi đó.
Thế nhưng cùng lúc Trang Tiểu Khê rời khỏi đó, fan bóng đá của đội khách giống như ong vỡ tổ tràn xuống phía bên dưới, điều này đã gây nên hiệu quả mất đi sự khống chế trong toàn cục, mất luôn cả số kim cương. Nếu như Trang Tiểu Khê ngay từ đầu đã cài đặt sẵn tự động gửi tin nhắn, vậy thì sao chị ta lại có thể thiết kế chuẩn xác về mặt thời gian đến thế được chứ?
La Phi nhìn Doãn Kiếm, đôi lông mày khẽ rướn lên:
Cậu quên một chi tiết khá thú vị rồi à? Khi ở sân vận động, mấy tin nhắn lúc đầu Trang Tiểu Khê đều kịp thời chuyển tiếp cho tôi, chỉ duy nhất tin nhắn cuối cùng này lại không chuyển.


Đúng vậy!
Doãn Kiếm nhớ ra, để kịp thời nắm vững động tĩnh của
kẻ bắt cóc
, La Phi đã yêu cầu Trang Tiểu Khê sau khi nhận được tin nhắn của đối phương thì lập tức chuyển tiếp cho cảnh sát. Mấy tin nhắn lúc trước Trang Tiểu Khê đều làm đúng như đã được dặn trước, nhưng tin nhắn cuối cùng thì lại không chuyển tiếp. Lúc đó bà ta đã đưa ra lời giải thích:
Tin nhắn này không cần thiết phải chuyển tiếp nữa. Các vị chắc đều có thể đoán được nội dung.
Lý do này cũng khá hợp lý, cho nên phía cảnh sát không truy cứu thêm. Bây giờ xem ra thật không ngờ sự việc này lại có ẩn tình trong đó!
Doãn Kiếm tỉ mỉ hồi tưởng lại hình ảnh ở trong đoạn video, đột nhiên như bừng tỉnh:
Tôi nhớ ra rồi! Cô giáo Trang trước khi nhận được tin nhắn cuối cùng đã từng có một hành động đặt chiếc di động trở lại vào trong túi. Vốn dĩ chị ta là tay phải cầm di động, tay trái cầm cốc Coca, sau đó chị ta đặt di động vào trong túi rồi dùng tay phải lấy ra một túi vải màu đỏ đựng kim cương, tiếp tục đặt túi vải vào trong cốc Coca, rồi lại thò tay phải vào trong túi để lấy ra chiếc di động. Chắc là trong quá trình này, chiếc di động đã bị tráo đổi rồi nhỉ? Chiếc di động lấy ra sau đó, thực ra chính là chiếc di động dùng để gửi tin nhắn, bởi vì hình dáng của hai chiếc di động giống hệt nhau, cho nên ở trong đoạn video chúng tôi không thể nào phân biệt được. Chị ta cầm chiếc điện thoại di động ở trong tay để chờ đợi cơ hội. Khi các fan hâm mộ bóng đá ở khán đài bắt đầu xao động, chị ta bèn sử dụng chiếc di động này để gửi tin nhắn cuối cùng, thế nhưng động tác này dưới tầm nhìn của chúng ta thì giống như đang nhận tin nhắn. Còn lúc này đây, di động của chị ta thì đã đặt trở lại vào trong túi rồi cho nên tin nhắn này không thể nào chuyển đến cho cảnh sát được nữa.


Đúng vậy.
La Phi nhìn cậu trợ lý với anh mắt khen ngợi, lại nói:
Lúc đó chị ta đã dùng một cách thức giống như làm ảo thuật để đặt trở về trong túi, thứ được đặt trở lại vào trong túi, thực ra không chỉ có di động của chị ta, còn có cả một thứ quan trọng hơn nữa.

Doãn Kiếm hiểu được ý tứ của La Phi, buột miệng nói:
Kim cương.


Giả sử chị ta làm một động tác đặt kim cương, tay trái sẽ nghiêng miệng cốc Coca vào lòng mình, như vậy thì khi tay phải của chị ta ghé gần lại miệng cốc, túi vải đó vừa vặn bị chính thân cốc Coca che khuất. Nhờ vào sự che chắn này, chị ta giấu túi vải ở trong lòng bàn tay, sau đó lại thò tay phải vào trong túi, đặt kim cương trở lại rồi lấy ra chiếc di động thứ hai,
La Phi vừa nói vừa dùng hai bàn tay để mô phỏng, rồi lại nói:
Cậu có nhớ chiếc túi nhỏ đựng kim cương có màu gì không? Màu đỏ hoàn toàn đồng nhất với màu của cốc Coca, điều này cũng là để chuẩn bị sẵn cho hành động của mình.


Đúng vậy, màu của chiếc túi vải đặc biệt đã chọn cùng màu với cốc Coca, như vậy thì trong đoạn video rất khó có thể phân biệt được, ngộ nhỡ khi thực hiện không hoàn toàn che lấp được, hành động này cũng có thể giảm bớt rất nhiều sự rủi ro có thể bị lật tẩy.

Sự việc dường như càng phân tích càng trở nên rõ ràng, những chi tiết có vẻ như vô cùng nhỏ bé, sau khi trải qua sự dẫn dắt gợi ý của La Phi, thật không ngờ lần lượt trở thành chứng cứ để lật tẩy được chân tướng sự việc. Nhưng Doãn Kiếm vẫn không dám tin rằng Trang Tiểu Khê thực sự là hung thủ của vụ án. Cậu nhìn người phụ nữ ngồi đối diện ở bàn làm việc, trong đầu cậu lại hiện lên một hình ảnh.
Chính là hai tháng trước, vào buổi sáng ngày 31 tháng 10, lúc đó Trang Tiểu Khê cũng ngồi ở vị trí này, trong tay bà ta cầm ngón tay cái của Lý Tuấn Tùng. Khi đã đến thời gian hẹn định của
kẻ bắt cóc
, Trang Tiểu Khê ủ dột nói một câu:
Anh ấy chết rồi
, nét mặt của bà ta đau buồn đến thế, thực sự cũng khiến cho những người khác đau lòng.
Doãn Kiếm không kìm được, muốn nhắc nhỏ La Phi. Thế nên cậu huých chính tay vào đối phương, hạ giọng nói:
Anh vẫn còn nhớ biểu hiện của Trang Tiểu Khê ngày hôm đó chứ? Không giống như giả vờ đâu!


Đương nhiên không phải giả vờ.
La Phi dùng giọng nói như bình thường,
Biểu hiện đó chẳng phải vừa vặn có thể chứng minh sự suy đoán của chúng ta sao?

Doãn Kiếm
a
một tiếng, cậu gãi đầu, hình như không thể nào lý giải được câu nói này của La Phi:
10 giờ 20 phút sáng hôm đó chính là thời hạn cuối cùng để có thể làm cuộc phẫu thuật cho ngón tay bị đứt. Sau khi vượt quá thời gian này, có thể nhận định rằng ngón tay này đã không còn có thể cấy ghép. Thế nhưng lúc đó việc sinh tử của Lý Tuấn Tùng vẫn chưa được xác nhận, nhưng cô giáo Trang lại thể hiện sự đau đớn như vậy, việc này cũng có chút kỳ lạ nhỉ? Theo như tình cảm của những người bình thường, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ hy vọng về sự sống của chồng mình như vậy chứ?

La Phi dùng phương thức tự hỏi tự trả lời, nói:
Thực ra truy cứu nguyên nhân, kỳ thực cô giáo Trang đã biết trước Lý Tuấn Tùng đã chết rồi, cho nên thứ chị ta đang cầm trong tay không phải là một ngón tay đã bị đứt mà là sợi sinh mạng cuối cùng của chồng mình còn lưu lại trên thế giới này!

Doãn Kiếm ngẩn người giây lát, cậu lại một lần nữa hồi tưởng lại khung cảnh lúc đó, dần dần lĩnh hội được thứ tình cảm mà La Phi vừa miêu tả. Nhưng nếu như vậy thì lại nảy sinh ra một kết luận phi lý lớn hơn.

Cô giáo Trang đã nhớ thương Lý Tuấn Tùng như vậy, sao chị ta lại có thể là hung thủ giết hại chồng mình được chứ?
Doãn Kiếm vừa nói vừa nhìn Trang Tiểu Khê với ánh mắt đồng tình, như thể muốn biện hộ cho đối phương.

Đương nhiên không thể nào.

La Phi nhún vai, hỏi ngược lại:
Tôi nói cô giáo Trang là hung thủ lúc nào chứ?


A
, thì ra La Phi không hề cho rằng Trang Tiểu Khê là hung thủ ư? Doãn
Kiếm thở phào, nhưng nỗi băn khoăn trong lòng cậu lại không hề giảm bớt chút nào. Nếu cô giáo Trang không phải là hung thủ thì tại sao bà ta lại phải làm như vậy để khiến cho cảnh sát bị nhầm lẫn chứ?

Đương nhiên là để che giấu cho hung thủ thực sự, để đối phương có thể thoát được khỏi sự trừng phạt của pháp luật.


Vậy hung thủ thực sự là ai?
Doãn Kiếm tiếp tục hỏi, cậu đã không còn đủ kiên nhẫn để tự mình suy ngẫm nữa, cậu chỉ muốn nhanh chóng biết được mọi đáp án.
Nhưng La Phi lại không trả lời thẳng luôn, anh tiếp tục dẫn dắt đối phương:
Cô giáo Trang đã tốn bao nhiêu công sức như vậy, vậy thì sự che giấu của chị ta chắc chắn là vô cùng cần thiết. Cậu thử nghĩ xem, sự che giấu này có ảnh hưởng lớn nhất đến ai, hay nói một cách khác, ai vốn dĩ có mối hiềm nghi giết người lớn nhất, nhưng khi thời gian tử vong của Lý Tuấn Tùng bị đảo lộn, mối hiềm nghi của người này không còn tồn tại nữa?

Doãn Kiếm tự nhiên nhớ đến một người, bèn hỏi thăm dò:
Lẽ nào là... Hứa Minh Phổ?

Hứa Minh Phổ nhận định Lý Tuấn Tùng do vô trách nhiệm đã gây nên sự chẩn đoán sai lầm nghiêm trọng, sự chẩn đoán sai lầm này đã gây nguy cơ cho mạng sống của ông ta, cho nên ông ta vô cùng hận Lý Tuấn Tùng. Mà chính vào ngày Lý Tuấn Tùng mất tích, Hứa Minh Phổ đã từng hai lần đến bệnh viện gây chuyện, hơn nữa còn nói rõ muốn tìm Lý Tuấn Tùng hỏi cho rõ ngọn ngành.
Theo như hướng tư duy thông thường, mối hiềm nghi gây án của người này là rất lớn. Nhưng Hứa Minh Phổ vào tối muộn ngày 23 tháng 10 liền nhập viện, sau đó thì chưa từng rời khỏi phòng bệnh, cảnh sát cho rằng ông ta không có thời gian gây án, do đó đã loại trừ ông ta ra khỏi danh sách tình nghi. Nếu như nói Trang Tiểu Khê ngụy tạo nên thời gian tử vong của Lý Tuấn Tùng để che mắt cảnh sát, hành động đó của bà ta chẳng phải cũng chỉ là để nhằm vào Hứa Minh Phổ sao? Hơn nữa La Phi vừa rồi còn đặc biệt đi đến phòng giám hộ bệnh nặng, nhìn thấy Hứa Minh Phổ, qua đó cũng đem lại cho Doãn Kiếm một chút ám thị.

Đúng vậy, chính là Hứa Minh Phổ.
La Phi khẳng định sự suy đoán của người trợ lý,
Trên thực tế, chỉ cần chúng ta thoát ra khỏi cái bẫy của thời gian tử vong, thì đáp án này sẽ có ngay thôi. Ngày 23 tháng 10, Hứa Minh Phổ đến bệnh viện gây chuyện, buổi tối hôm đó Lý Tuấn Tùng lại mất tích, việc này cũng quá là trùng hợp thì phải? Tôi lại nhấn mạnh một lần nữa, đối với vai trò của một người cảnh sát hình sự, chúng ta không nên tin vào bất cứ sự trùng hợp ngẫu nhiên nào cả.


Vậy thì Hứa Minh Phổ chính là đã giết hại Lý Tuấn Tùng vào khoảng thời gian giữa hai lần đến bệnh viện sao?
Doãn Kiếm sắp xếp lại men theo hướng tư duy của La Phi,
Ừm... hôm đó Lý Tuấn Tùng rời khỏi nhà vào lúc 19 giờ 37 phút, khoảng 20 giờ 5 phút đến khu phong cảnh Sở Cương. Có thể lần đầu tiên Hứa Minh Phổ rời khỏi bệnh viện là vào khoảng 18 giờ, lần thứ hai quay lại bệnh viện thì đã là khoảng 22 giờ, như vậy thì hoàn toàn trùng khớp với thời gian gây án. Nhưng Hứa Minh Phổ làm thế nào để tìm được Lý Tuấn Tùng ở Sở Cương chứ? Trong máy quay camera ở đoạn đường không hề nhìn thấy người nào đang bám theo sau chiếc xe của Lý Tuấn Tùng và trong điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng cũng không hề có cuộc đàm thoại nào của Hứa Minh Phổ.


Về chiếc xe đó, có một số việc cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?
La Phi hỏi ngược lại người trợ lý của mình,
Trước tiên Lý Tuấn Tùng vì sao lại phải đến Sở Cương? Hôm đó Diêu Phàm đã từ chối cuộc hẹn của anh ta, hơn nữa trong di động của anh ta cũng không có danh sách cuộc đàm thoại với người phụ nữ khác. Tối muộn như thế anh ta đến nơi đó để làm gì chứ? Tiếp đến, tại sao Lý Tuấn Tùng lại mất tích ở Sở Cương chứ? Bất luận là bị bắt cóc hay là gặp nạn, ở xung quanh hiện trường và trong máy camera trên đường đi đều không nhận ra được bất cứ manh mối nào cả, việc này cũng quá là kỳ lạ nhỉ? Điểm thứ ba, tại sao chìa khóa xe ô tô lại để ở trên xe? Theo như thói quen thông thường, sau khi tắt máy, động tác tiếp theo sẽ là rút chìa khóa ra chứ nhỉ? Cho dù là chỉ xuống xe trong một khoảng thời gian ngắn, không có lý gì lại để chìa khóa ở ổ khóa. Trừ phi đây là thói quen nghề nghiệp của một vài ngành nghề đặc biệt nào đó.
Nghe đến đây, Doãn Kiếm đột nhiên hiểu ra điều gì, buột miệng nói:
Tài xế xe buýt! Ngành nghề lúc trước của Hứa Minh Phổ chính là tài xế xe buýt, chỉ có tài xế xe buýt trong lúc giao ban mới tạo nên thói quen tắt máy nhưng không rút chìa khóa.

La Phi gật đầu:
Cho nên người lái xe đến Sở Cương không phải là Lý Tuấn Tùng mà là Hứa Minh Phổ. Như vậy thì có khả năng giải thích được tất cả những nghi vấn liên quan đến chiếc xe đó rồi. Trước tiên, tại sao lại phải đến Sở Cương? Tại vì muốn ngụy tạo nên hiện tượng là Lý Tuấn Tùng sau khi lái xe ra ngoài liền bị mất tích. Lúc đó là buổi tối muộn, chỉ cần trong xe không bật đèn, máy camera trên đường không thể nào phân biệt được khuôn mặt của người lái xe. Nhưng nếu như bị quay đến hình ảnh người lái xe xuống xe rời khỏi đó thì rất dễ dàng phát hiện ra người đó không phải là Lý Tuấn Tùng, cho nên Hứa Minh Phổ bắt buộc phải xuống xe rời khỏi ở một chỗ vắng vẻ và quanh đó không có máy quay camera giám sát. Muốn đặc biệt tìm kiếm một chỗ như vậy nhưng lại lo lắng sẽ gây nên sự nghi ngờ của cảnh sát, cho nên đã chọn lựa Sở Cương. Bởi vì Sở Cương chính là nơi mà Lý Tuấn Tùng thường xuyên hẹn hò với phụ nữ. Như vậy thì sẽ có khả năng gây nhầm lẫn tầm nhìn của cảnh sát, che giấu được mục đích thực sự của việc né tránh máy quay camera giám sát. Việc Lý Tuấn Tùng biến mất như thế nào cũng không cần phải giải thích nữa. Bởi vì anh ta vốn không hề đi đến Sở Cương. Hứa Minh Phổ sau khi xuống xe, trực tiếp đi bộ ra khỏi khu phong cảnh, và đối với một người bộ hành, muốn né tránh tất cả những máy quay camera là một việc vô cùng dễ dàng, và việc vẫn để chìa khóa xe cắm ở ổ khóa, thứ nhất là phù hợp với thói quen nghề nghiệp của Hứa Minh Phổ, thứ hai là cũng nói rõ tâm lý của người lái xe không muốn sử dụng chiếc xe này nữa.

Doãn Kiếm vừa nghe vừa gật gù:
Nếu như tối hôm đó người lái xe là Hứa Minh Phổ, vậy thì rất nhiều điều nghi vấn ở những chi tiết nhỏ đúng là đều có thể được hóa giải hết.
Cậu lại hỏi thêm:
Lúc đó Lý Tuấn Tùng đã gặp nạn rồi sao? Vậy thì vụ án mạng có lẽ đã xảy ra ở trong nhà Lý Tuấn Tùng nhỉ?


Đúng vậy.
La Phi nói vẻ gợi ý:
Cậu hãy nghĩ kỹ xem, dấu chân ở trên cánh cửa đó, còn cả chi tiết cãi cọ ngày hôm đó, thực ra sự việc này cũng rất rõ ràng.


Dấu chân?
Doãn Kiếm như thể ngộ ra điều gì đó, nói:
Dấu chân đó là của Hứa Minh Phổ để lại sao? Có lẽ là người trong phòng ra mở cửa, phát hiện ra người mới đến là vị khách không được chào đón, muốn đóng cánh cửa lại, liền bị người đứng bên ngoài đạp mạnh cửa để bước vào.


Dấu chân đó đã được lưu vào hồ sơ lưu trữ rồi, lát nữa làm đối chiếu kỹ thuật là có được đáp án thôi, tôi tin việc này không sai được, ai lại rỗi hơi đi đạp vào cửa nhà người khác chứ? Khả năng mà cậu nói đến là lớn nhất.


Vậy thì cuộc cãi cọ đó là chuyện gì chứ?
Doãn Kiếm cố gắng nhớ lại một lúc. Theo như lời làm chứng của bà lão nhà hàng xóm, tối hôm đó hai vợ chồng hàng xóm của bà đã xảy ra cuộc cãi cọ nghiêm trọng, điều này cũng hoàn toàn nhất quán với lời miêu tả của Trang Tiểu Khê. Chính bà lão cũng nhắc đến mấy chi tiết, trước tiên là người đàn ông hét lên:
Có đưa tiền hay không?
sau đó nghe tiếng lạo xạo như thể là đập đồ gì đó, tiếp đó người đàn ông lại hét lên:
Làm gì thế? Làm gì thế?
, nghe nói mấy câu này kêu thét rất thê lương, để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với bà lão đó. Cuối cùng nghe thấy người phụ nữ nói gì đó, đại loại là:
Sự việc này phải tìm con trai ông
. Lẽ nào cuộc tranh cãi của hai bên không phải là Lý Tuấn Tùng và cô giáo Trang mà là Lý Tuấn Tùng với Hứa Minh Phổ? Doãn Kiếm đưa ra lời suy đoán của mình.
La Phi gật đầu nói:
Trước mặt cô giáo Trang, Lý Tuấn Tùng trước nay vẫn cun cút nghe lời, sao có thể bởi vì việc đòi tiền mà cãi cọ với đối phương được chứ? Hơn nữa, mục đích của Lý Tuấn Tùng đòi tiền là để hẹn hò với Diêu Phàm. Đây vốn dĩ là một việc hổ thẹn, thái độ của anh ta không thể nào cứng rắn như thế được. Cô giáo Trang nói hai người đã cãi cọ chỉ là để che giấu chân tướng của sự việc, cũng chính là hành vi bạo lực của Hứa Minh Phổ. Bà lão hàng xóm nói bà có nghe thấy giọng đàn ông hét:
Có đưa tiền không?
, người nói câu này thực ra không phải là Lý Tuấn Tùng mà là của Hứa Minh Phổ, ông ta đang đòi Lý Tuấn Tùng tiền bồi thường, Lý Tuấn Tùng rõ ràng là không chấp nhận những yêu cầu của đối phương, cho nên sau đó đã nghe thấy những âm thanh hỗn loạn, giống như là tiếng lạo xạo đập vỡ đồ, việc này chính là Hứa Minh Phổ lúc đó đang hành hung, lúc đó Lý Tuấn Tùng hét lên:
Làm gì thế? Làm gì thế?
, sự phẫn nộ và sợ hãi khiến cho giọng nói của anh ta đã bị thay đổi nhiều, bà lão hàng xóm chỉ cảm thấy rất là thê lương, nhưng lại không nghĩ ra được giọng nói này không phải là giọng nói của cùng một người lúc trước. Và người nói câu:
Sự việc này phải tìm con trai ông, đúng là của cô giáo Trang. Câu này là chị ta nói với Hứa Minh Phổ, ý là việc chẩn đoán nhầm phải tìm con trai của ông ta.

Doãn Kiếm lại hỏi:
Nhưng tại sao Hứa Minh Phổ lại tìm đến được chỗ ở của Lý Tuấn Tùng chứ?


Có lẽ là Tiêu Gia Lân đã nói cho ông ta biết. Với phong cách của Tiêu Gia Lân chắc chắn là đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên Lý Tuấn Tùng, thậm chí còn nói cả địa chỉ nhà Lý Tuấn Tùng. Sau đó Hứa Cường đến, vì để vỗ về yên chuyện, chắc là anh ta cũng sẽ nói sự việc này không liên quan gì đến bệnh viện, nếu có trách thì chỉ trách Lý Tuấn Tùng thôi. Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hứa Minh Phổ muốn tìm đến Lý Tuấn Tùng để tính sổ, Hứa Cường chắc chắn là đã tìm đủ mọi lý do để ngăn cản. Thế là Hứa Minh Phổ đã giấu con trai để một mình đi đến đó. Trong nhà của Lý Tuấn Tùng, Hứa Minh Phổ đòi bồi thường không được, đã giết chết đối phương. Tiếp đó, cô giáo Trang liền triển khai bố trí một cục diện trên diện rộng, dưới sự sắp xếp của cô giáo Trang, trước tiên Hứa Minh Phổ lái xe của Lý Tuấn Tùng đi đến Sở Cương, rồi lại quay trở lại bệnh viện và tiếp tục gây chuyện. Ở trong đây còn có một chi tiết đáng để chúng ta suy ngẫm: Lúc ở bệnh viện, Lý Minh Phổ đã ép Tiêu Gia Lân gọi điện thoại cho Lý Tuấn Tùng, cuộc điện thoại này diễn ra vào lúc 22 giờ 47 phút tối ngày hôm đó. Lúc đó, cả hai chiếc điện thoại của Lý Tuấn Tùng đều nằm trong tay cô giáo Trang nhỉ? Cô giáo Trang sau khi nhìn thấy cuộc điện thoại này đã biết được Hứa Minh Phổ đã đến bệnh viện, thế nên vào lúc 23 giờ 2 phút, chị ta đã dùng một chiếc điện thoại khác để gọi điện thoại cho Diêu Phàm. Chính là cuộc điện thoại này đã giúp cho Hứa Minh Phổ có được chứng cứ ngoại phạm hoàn mỹ nhất.

La Phi nói liền mạch, phân tích tỉ mỉ, lật mở từng chút một toàn bộ chân tướng vụ án mạng. Tất cả mọi điểm nghi vấn ban đầu khiến ai nấy vô cùng băn khoăn nghi hoặc đều có được lời giải đáp hợp lý. Đúng như câu nói ban đầu của anh:
Mặc dù vẫn chưa có những chứng cứ xác thực nhưng chỉ cần làm rõ toàn bộ những sự việc xảy ra sau đó, đây chính là lời giải thích hợp lý duy nhất.

Doãn Kiếm hoàn toàn tán đồng lời giải thích này, bây giờ cậu chỉ còn câu hỏi cuối cùng:
Cô giáo Trang tại sao lại phải giúp Hứa Minh Phổ chứ? Lẽ nào chị ta cũng tin rằng sự chẩn đoán sai lầm của Lý Tuấn Tùng đã làm ảnh hưởng đến bệnh tình của đối phương? Cho nên chị ta cho rằng Lý Tuấn Tùng có tội, cần phải thông qua phương thức này để chuộc tôi cho chồng mình sao?


Không thể như vậy được...
, La Phi lắc đầu,
Cậu thực sự cho rằng cô giáo Trang đang giúp Hứa Mình Phổ sao?


Lẽ nào không phải sao? Chị ta không chỉ giúp đối phương che giấu hành vi phạm tội, sau đó lại còn liên hệ để hỗ trợ điều trị miễn phí, hơn nữa, thái độ của Hứa Minh Phổ cũng rất cung kính, coi chị ta như là ân nhân vậy?


Hứa Minh Phổ đương nhiên coi cô giáo Trang là ân nhân rồi, bởi vì ông ta không biết được mục đích thực sự của đối phương. Cậu vẫn còn nhớ cụ thể điều khoản của bản hợp đồng hỗ trợ đó chứ? Chính là mấy điều khoản mà cô giáo Trang đã nhấn mạnh với bố con Hứa Minh Phổ.

Doãn Kiếm chìm vào trong suy ngẫm. Lúc đó Trang Tiểu Khê cầm bản hợp đồng trong tay, đặc biệt nhấn mạnh ba điều trong nội dung với bố con nhà họ Hứa:
Thứ nhất: Ung thư thận giai đoạn cuối là một căn bệnh nặng nghiêm trọng, bất cứ cách thức chữa trị nào đều không thể bảo đảm sẽ khỏi bệnh hoàn toàn, chỉ có thể nói là gắng hết sức để kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân; Thứ hai: Sự hỗ trợ lần này mang tính chất thí nghiệm, phía hỗ trợ cần thu lại một số căn cứ số liệu trong quá trình chữa trị cho nên các vị một khi đã ký rồi thì không thể nào đơn phương chấm dứt sự hợp tác này. Nếu không sẽ phải hoàn trả lại toàn bộ số tiền chữa trị đã bỏ ra; Thứ ba: Về việc chi trả liên quan đến cuộc chữa trị này, bao gồm phí thuốc men, phí nhập viện, phí chữa trị, phí y tá, tất cả mức phí này đều được miễn phí hoàn toàn, không cần các vị bỏ ra một đồng nào. Nhưng tất cả các chi phí khác, ví dụ như thuê người chăm sóc, mua thuốc bổ hay là những thứ thuốc không liên quan đến lần chữa trị này, những thứ tiền này đều do các vị bỏ ra.
Sau khi hai bố con họ Hứa đồng ý, Trang Tiểu Khê mới bảo hai người ký tên vào bản hợp đồng.
Doãn Kiếm lại nhớ đến hình ảnh của Hứa Minh Phổ lúc vừa mới nhìn thấy ở trong phòng bệnh mắc trọng bệnh. Cậu dần dần hiểu ra điều gì đó. Và khi chân tướng cuối cùng hiện ra trước mắt, da đầu Doãn Kiếm như tê dại, cậu nhìn người phụ nữ trước mắt đây, không ngờ lại nảy sinh ra thứ cảm giác sợ hãi.

Một người phụ nữ đáng sợ biết nhường nào! Mạnh mẽ như thế, cẩn mật như thế, quyết liệt như thế!


Đáp án đã có ở chính trong mảnh giấy đó rồi, chỉ có điều chúng ta đều bị ảnh hưởng bởi tư duy theo thói quen.
La Phi chú ý thấy sự thay đổi trong nét mặt của Doãn Kiếm, anh nói vẻ cảm thán:
Tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt. Câu nói này đã tuyên bố động cơ hành động của người bố trí nên cục diện này. Có tội, là tội gì? Trừng phạt, là trừng phạt ai? Bởi vì mảnh giấy này xuất hiện cùng với đầu của Lý Tuấn Tùng, chúng ta tất nhiên đều cho rằng Lý Tuấn Tùng là người có tội đương nhiên bị trừng phạt. Cho nên cái gọi là
có tội
chắc chắn là có liên quan đến sự việc nào đó mà Lý Tuấn Tùng đã mắc lỗi nhỉ? Đặc biệt là sau khi vụ án ghép thận phi pháp bị bại lộ ra, sự suy đoán này hình như càng được chứng thực hơn. Nhưng nghĩ kỹ một chút, ở đây vẫn tồn tại lỗ hỏng thiếu logic. Nếu như chỉ sự việc ghép thận phi pháp, từ Lý Tuấn Tùng đến Đường Triệu Dương, tất cả những người có tội đều đã phải chịu sự trừng phạt. Nhưng Vương Hiến trong quá trình này cũng suýt chút nữa là bị Đường Triệu Dương giết người diệt khẩu. Ngộ nhỡ Vương Hiến thực sự bị diệt khẩu, vậy thì chính người dàn dựng nên kịch bản này chẳng phải cũng trở thành người có tội sao? Hơn nữa, trong sự kiện thay thận này, sự ác ý của Lý Tuấn Tùng là nhỏ nhất, tại sao lại phải chịu đựng sự trừng phạt tàn khốc nhất chính là cái chết chứ? Sự việc này nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy có vấn đề. Bây giờ cuối cùng đã hiểu ra rồi, thì ra cái gọi là
có tội
chính là ám chỉ tội lỗi mưu sát Lý Tuấn Tùng, hơn nữa, đối tượng cần trừng phạt chính là những người đã làm tổn thương Lý Tuấn Tùng. Cho nên, trong vụ án này, sự sống chết của Vương Hiến không hề quan trọng, sự sống chết của Lý Tuấn Tùng mới là trọng tâm vấn đề. Điều cốt lõi chính là tình yêu thương của một người phụ nữ mạnh mẽ đối với người chồng nhu nhược của mình, giống như là đứa con không có chí khí của mình vậy, cho dù có rất nhiều điều không phải, cũng quyết không để cho người khác làm tổn thương nó. Thế nên sau khi chồng chị ta tử nạn, cho dù là chỉ còn chút sức tàn lực kiệt, cũng vẫn bắt tất cả những kẻ có tội đều phải chịu sự trừng phạt đích đáng.

Nghe thấy La Phi nói ra những câu này, Trang Tiểu Khê ngồi ở đối diện khẽ nhếch miệng mỉm cười, lộ ra nụ cười hiếm hoi. Đó chính là nụ cười mỉm thấu hiểu xuất phát từ đáy lòng, như thể một người cô độc tài hoa cuối cùng cũng đã gặp được tri âm trong cuộc đời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.