Chương 2.2
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 4210 chữ
- 2020-05-09 03:57:16
Số từ: 4197
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
2.
Bách Hợp Gia Viên tọa lạc ở trung tâm thành phố, là một khu nhà để bán được đầu tư xây dựng vào 5 năm trước, cũng được coi là một khu dân cư được đánh giá tốt trong thành phố thủ phủ của tỉnh: vị trí sầm uất, thiết kế hợp lý, chất lượng nhà cũng rất tốt.
Phòng 303 tòa nhà số 8 ở Bách Hợp Gia Viên chính là chỗ ở của Trang Tiểu Khê. Một căn hộ lớn có ba phòng ngủ, đáp ứng rất tốt nhu cầu về điều kiện chỗ ở đẳng cấp đối với một người ở độ tuổi và có vị trí xã hội như bà.
Phong cách trang trí nội thất của căn hộ đơn giản rõ ràng, nhưng các chất liệu được lựa chọn rất cầu kỳ. Đồ gỗ, đồ điện cũng đều là hàng hiệu loại cao cấp. Trang Tiểu Khê mời La Phi và Doãn Kiếm ngồi xuống sofa ở phòng khách, rồi quay người ra chỗ cây nước rất hai cốc nước lọc, lịch sự nói:
Xin lỗi, bình thường không có khách đến nhà, nên cũng không chuẩn bị trà nước gì.
Không sao, uống nước này là được rồi.
La Phi cầm lấy cốc nước, đưa mắt ngắm qua một vòng.
Căn phòng rất gọn gàng. Nhưng có thể là vì sạch sẽ quá, đâm ra thiếu mất hơi thở của cuộc sống. Nhìn một lượt cứ thấy có cảm giác lạnh lẽo, không có dáng vẻ của một tổ ấm.
Các anh muốn hỏi gì?
Trang Tiểu Khê ngồi đối diện với La Phi và Doãn Kiếm, đi thẳng vào vấn đề.
Đầu tiên La Phi hỏi:
Trong mắt chị, Lý Tuấn Tùng là người như thế nào?
Trang Tiểu Khê im lặng một lúc, giây lát sau bà đứng lên và nói:
Hãy đi theo tôi.
Dứt lời liền đi về phía cửa căn phòng nhỏ bên phải phòng khách. La Phi và Doãn Kiếm cũng đứng dậy đi theo.
Vào trong căn phòng thì thấy hóa ra là một thư phòng. Dưới ô cửa sổ phía nam là một chiếc bàn làm việc, một dãy tủ sách kê sát bức tường phía bắc, trên mặt tường phía đông và phía tây treo đầy khung ảnh.
Các anh xem những bức ảnh này trước đi đã, có thể có một cái nhìn trực quan về Lý Tuấn Tùng.
Trang Tiểu Khê chỉ vào những khung ảnh trên trang phía tây nói.
Những khung ảnh trên tường có cái to có cái nhỏ, được treo ngay ngắn cân xứng. Trong khung ảnh là những tấm ảnh kĩ thuật số được phóng to, bức ảnh chụp ba người to nhất treo ở chính giữa khiến La Phi chú ý đến đầu tiên.
Một nữ hai nam, đứng cạnh nhau với tư thế của một gia đình ba người. Người phụ nữ đứng giữa chính là Trang Tiểu Khê, đứng bên tay trái bà là một người đàn ông trung niên, bên phải là một cậu thanh niên đang tuổi thanh xuân.
Người đàn ông trung niên đó hiển nhiên chính là Lý Tuấn Tùng, người đang mất tích.
Trước đây La Phi đã được xem ảnh thẻ của Lý Tuấn Tùng, có điều loại ảnh đó đều có dáng vẻ và thần thái giống hệt nhau, rất khó phán đoán được khí chất nội tại của một người. So sánh tương quan, loại ảnh đời thường treo trên tường này rõ ràng là có giá trị hơn.
Người đàn ông trung niên trong ảnh cao khoảng một mét bảy, người hơi gầy, mặt dài, tóc trên đỉnh đầu lưa thưa. Ông ta nheo nheo mắt không biết có phải là nhìn về phía nắng mặt trời hay không, lông mày cau lại, mang lại cho người khác một cảm giác khổ sở.
Có điều trong ảnh, Trang Tiểu Khê cũng đứng trong nắng mặt trời như vậy, nhưng nét mặt bà trông rất thoải mái, thần thái rất tươi tắn.
Mặc dù hai người này là vợ chồng, nhưng có thể thấy rõ sự khác biệt về khí chất bên trong qua tấm ảnh.
Cậu bé đứng bên phải Trang Tiểu Khê chừng khoảng 17, 18 tuổi, cao hơn cả hai vợ chồng. Khi La Phi nhìn sang cậu bé, anh liền hỏi rất tự nhiên:
Đây là con trai của anh chị phải không?
Đúng vậy.
Cậu ấy không sống ở nhà à?
Nếu con ở nhà, trong hẳn sẽ không có cảm giác lạnh lẽo như vậy.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học là đi Mĩ học đại học rồi.
- Quả nhiên.
Có gọi cậu ấy về không?
Gọi nó về?
Trang Tiểu Khê hỏi lại La Phi,
Vì sao?
Nhà xảy ra chuyện như vậy, là con trai chẳng nhẽ không cần về sao?
Trang Tiểu Khê lắc đầu:
Tôi không cho nó biết, vì nó về cũng không có tác dụng gì. Nhiệm vụ của nó là học cho tốt.
Lúc nói chuyện, giọng Trang Tiểu Khê thường quyết đoán như vậy rất ít khi trao đổi với người khác. Qua bức ảnh chụp của cả gia đình, dường như cũng có thể nhận ra được phong cách này của bà.
Một gia đình ba người, Trang Tiểu Khê là người thấp nhất, nhưng bà đứng ở chính giữa với vẻ rất hiển nhiên. Hai người đàn ông bên cạnh đều sát lại về phía bà, ba người đứng nghiêng sát vào nhau nhưng không hề ôm nhau, có thể thấy sự gần gũi đó hoàn toàn không thể hiện sự thân mật, mà là một sự phục tùng đối với quyền uy.
La Phi đã hoàn toàn hiểu được vị trí của người phụ nữ này trong gia đình. Điều này cũng không có gì là lạ: Nếu không có tính cách mạnh như vậy, làm sao một người phụ nữ có thể làm đến chức vụ Viện phó viện Y học thành phố?
Như vậy, là đàn ông, Lý Tuấn Tùng đóng vai trò gì trong một gia đình như vậy?
Ánh mắt La Phi tạm thời rời khỏi bức ảnh gia đình, anh quay sang nhìn những bức ảnh khác trên tường phía tây. Những bức ảnh này phần nhiều là ảnh phong cảnh, có ảnh sông núi, cây cối, hoàng hôn... Mặc dù La Phi không hiểu nhiều về nghệ thuật, nhưng anh cũng nhận thấy được những bức ảnh này được chụp rất có trình độ. Anh vừa xem vừa hỏi:
Những bức ảnh này đều là do Lý Tuấn Tùng chụp phải không?
Trang Tiểu Khê gật đầu:
Chụp ảnh là sở thích duy nhất của anh ấy, hầu như toàn bộ thời gian rỗi anh ấy đều dành cho sở thích này.
La Phi
ừ
một tiếng, tiếp tục ngắm những bức ảnh, bỗng nhiên dường như nghĩ đến điều gì đó, anh nghiêng đầu hỏi:
Có phải nhà chị có một chiếc ô tô không?
Trang Tiểu Khê nhìn La Phi:
Đúng rồi.
Thế một tuần trước khi ra khỏi nhà, Lý Tuấn Tùng có lái xe đi không?
Trang Tiểu Khê gật đầu nói:
Toàn là anh ấy lái chiếc xe đó, tôi không có bằng lái xe.
La Phi lộ vẻ vui mừng, liền hỏi liên tiếp:
Là loại xe gì? Màu gì? Biển số bao nhiêu?
Là một chiếc Camry màu trắng, biển số AEk282.
Khi Trang Tiểu Khê trả lời những câu hỏi này, La Phi chăm chú nhìn Doãn Kiếm ở bên cạnh. Doãn Kiếm hiểu ý, tập trung lắng nghe, sau đó gật đầu nói:
Ghi lại rồi.
Nhanh chóng cử người đi điều tra.
La Phi khoát tay nói,
Tôi cần biết điểm đến cuối cùng của chiếc xe này.
Doãn Kiếm cầm điện thoại di động ra ngoài gọi điện. Cổng ra vào khu Bách Hợp Gia Viên chắc chắn là có camera giám sát, mà khu vực sầm uất này, những chỗ giao nhau giữa những con đường xung quanh cũng có rất nhiều camera giám sát, nếu không có gì bất thường, chắc sẽ lần tìm theo những manh mối đó điều tra ra được hành trình lái xe rời khỏi nhà vào buổi tối hôm đó của Lý Tuấn Tùng.
Sao anh biết nhà tôi có ô tô?
Ở trong thư phòng, Trang Tiểu Khê không kìm được lên tiếng hỏi La Phi. Bây giờ rất nhiều người trẻ đều mua xe, nhưng những người tuổi gần 50 như bà chắc phần nhiều không biết lái xe.
La Phi đưa tay chỉ vào những bức ảnh phong cảnh trên tường:
Ở đây có rất nhiều ảnh chụp ở ngoại ô thành phố, đều là những khu phong cảnh xa xôi vắng vẻ chưa được đầu tư khai phá, rất ít người, cũng không có xe tuyến công cộng đến. Lý Tuấn Tùng thường xuyên đến những chỗ này chụp ảnh, tôi nghĩ chắc là tự lái xe đi.
Phân tích của anh rất chính xác.
Trang Tiểu Khê nhìn La Phi, mắt ánh lên sự tán thưởng,
Thực ra Lý Tuấn Tùng học lái xe, mua xe, đều là vì sở thích chụp ảnh.
Vẻ mặt La Phi tỏ ý không có gì đáng ngưỡng mộ. Đối với anh, những quan sát, phân tích như vậy hoàn toàn không có gì đáng nói. Sau đó anh quay người, đi về bức tường phía đông ở đối diện, trên bức tường đó cũng treo rất nhiều khung ảnh, những bức ảnh trong khung lại rất lạ.
Những bức ảnh này là ảnh gì?
La Phi ngạc nhiên hỏi. Anh chưa bao giờ thấy người nào lại dán những bức ảnh như thế này trong thư phòng nhà mình.
Những bức ảnh này đều là ảnh chụp X quang của người thay thận.
Ảnh chụp X quang?
La Phi vẫn không hiểu dụng ý của việc treo những thứ này ở thư phòng.
Trang Tiểu Khê giải thích kĩ hơn:
Trước đây Lý Tuấn Tùng là chuyên gia của trung tâm cấy ghép thận bệnh viện Nhân Dân, anh ấy từng là bác sĩ phẫu thuật chính của ba mươi hai ca cấy ghép thận, ca nào cũng rất thành công. Anh ấy giữ lại ảnh chụp X quang sau khi thay thận của tất cả những bệnh nhân đó, treo trong thư phòng làm kỷ niệm.
Ba mươi hai ca phẫu thuật thành công.
La Phi thán phục nói,
Đúng là một thành tích đáng tự hào.
Trang Tiểu Khê đưa tay lên, khẽ sờ lên những tấm phim màu đen xám, sau đó bà quay đầu lại nói:
Bây giờ chắc là anh đã hiểu rồi chứ? Tại sao tôi nhất định phải giữ ngón tay của Lý Tuấn Tùng.
Quả thực là như vậy, ngón cái ở bàn tay phải đối với Lý Tuấn Tùng có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nhưng ý nghĩa đó có thực sự đáng để mạo hiểm cả tính mạng để giữ lấy không? La Phi vẫn không thay đổi thái độ. Nhưng anh đã hiểu được phong cách hành động của Trang Tiểu Khê, cũng đã hiểu được vị trí của người phụ nữ này trong gia đình, cho nên anh không nói thêm điều gì, lẳng lặng đi về phía bắc của căn phòng, nhìn vào tủ sách. Nhưng trong tủ toàn là sách và tài liệu chuyên ngành.
Lúc này Doãn Kiếm đã quay lại thư phòng. Cậu báo cáo với La Phi:
Đã phân công người đi điều tra camera giám sát. Ngoài ra, bên phòng kĩ thuật cũng vừa báo tin: Đã có kết quả đối chiếu vân tay, ngón tay bị cắt đúng là ngón cái ở bàn tay phải của Lý Tuấn Tùng.
La Phi nhìn Trang Tiểu Khê. Gương mặt bà không để lộ sắc thái gì đặc biệt, chỉ đưa tay lên và nói:
Chúng ta vào phòng khách ngồi đi.
Ba người lại quay lại phòng khách. Lần này Trang Tiểu Khê hỏi La Phi trước:
Bây giờ anh thấy Lý Tuấn Tùng là một người như thế nào?
Hướng nội, chuyên tâm, nhạy cảm.
La Phi đưa ra nhận xét dựa theo những cảm giác khi nãy,
Anh ấy thích tận hưởng thế giới nhỏ của riêng mình, không thích bị người ngoài quấy rầy.
Đúng thế, anh ấy là một người cô độc.
Đầu tiên Trang Tiểu Khê thể hiện sự tán đồng đối với phán đoán của đối phương, sau đó đưa ra chú thích thêm của mình:
Cô độc và yếu đuối.
Yếu đuối?
La Phi đã không chỉ một lần nghe thấy Trang Tiểu Khê nói như vậy.
Anh ấy không thích giao tiếp với người khác, nguyên nhân sâu xa là vì sợ. Anh ấy không biết cách từ chối. Nhưng anh ấy thà là khép kín mình, cũng không dũng khí để thay đổi.
Trang Tiểu Khê nói với tốc độ rất nhanh, thể hiện tâm trạng bức bối sốt ruột. La Phi không kìm được bật ra câu hỏi:
Cho nên chị rất ghét chồng mình?
Nhưng sau khi khẽ thở dài, Trang Tiểu Khê lại đưa ra một câu trả lời hoàn toàn trái ngược:
Không, tôi rất yêu anh ấy.
Thật sao?
Trang Tiểu Khê gật đầu rất nghiêm túc:
Tôi và Lý Tuấn Tùng là bạn cùng học thời đại học, anh ấy luôn một người rất đặc biệt. Hồi đó tôi đã bị thu hút bởi phong cách lãng mạn mang vẻ u buồn của anh ấy. Những người con trai như vậy ở viện Y học không nhiều. Chính tôi là người chủ động theo đuổi anh ấy, sau khi cưới, tình cảm của chúng tôi cũng rất tốt.
Nhưng nghe như ý chị nói khi nãy, chị muốn anh ấy thay đổi.
Điều này không hề mâu thuẫn, bởi vì tình yêu và cuộc sống vốn là hai việc khác nhau.
Khóe miệng Trang Tiểu Khê hơi nhếch lên, rồi bà nhìn La Phi nói thêm:
Sau khi lập gia đình, anh sẽ hiểu.
La Phi đúng là chưa có kinh nghiệm về hôn nhân. Anh chỉ có thể bối rối nhún vai, rồi tiếp tục hỏi bằng giọng thăm dò:
Chị muốn nói là tính cách của Lý Tuấn Tùng vẫn khiến chị say mê, nhưng tính cách đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của anh chị?
Trang Tiểu Khê sửa lại lời anh:
Không phải là cuộc sống của tôi, mà là cuộc sống của anh ấy.
La Phi ý thức được điều gì đó:
Chị đang nói đến chuyện anh ấy bị mất việc?
Sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương, La Phi lại bày tỏ mối nghi hoặc của mình:
Tôi nghe nói đó là một sự cố điều trị, chuyện này có liên quan gì đến tính cách của anh ấy?
Trang Tiểu Khê nhẹ nhàng hỏi vặn lại:
Sự cố điều trị thường xuyên xảy ra, nhưng có mấy bác sĩ vì thế mà mất việc đâu?
La Phi đã nghe ra ngầm ý của câu nói:
Như vậy có nghĩa là anh ấy đã bị ai đó cài bẫy phải không?
Xảy ra sự việc như vậy, hoặc là bệnh viện sẽ gánh, hoặc là tìm một người chịu tội thay.
Trang Tiểu Khê cười nhạt nói,
Có điều đã có sẵn một người nhũn như bún là Lý Tuấn Tùng, không nắn anh ấy thì nắn ai chứ?
Xem ra bệnh viện đã chủ động bỏ rơi Lý Tuấn Tùng để thoái thác trách nhiệm. La Phi
ừm
một tiếng rồi nói:
Sau khi sự việc đó xảy ra, chị cảm thấy Lý Tuấn Tùng buộc phải có sự thay đổi?
Không thay đổi có được không? Anh ấy trở nên vô cùng buồn bã ủ dột. Tôi cứ động viên anh ấy suốt: anh có năng lực chuyên môn như thế thì đi đâu mà không phát triển được? Nhưng anh biết anh ấy nói gì không? Anh ấy nói: Tôi không bao giờ muốn làm bác sĩ nữa. Thế không phải là tự hủy hoại cuộc đời mình hay sao? Lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nếu anh ấy không thay đổi tính cách yếu đuối của mình, thì anh ấy vĩnh viễn không bao giờ thành cũng được.
Để làm anh ấy thay đổi, chị đã lấy cả chuyện ly dị ra để dọa anh ấy?
Tôi thật sự định ly dị anh ấy.
Trang Tiểu Khê trịnh trọng nói,
Chuyện đó không phải là dọa, mà là một biện pháp.
Biện pháp?
Giống như những bậc làm cha mẹ ở nước ngoài đuổi con cái ra khỏi nhà vậy.
Trang Tiểu Khê lấy ví dụ so sánh,
Đối với một người quá yếu đuối như vậy, nếu anh không ép anh ấy vào đường cùng, anh ấy sẽ không bao giờ mạnh mẽ lên được.
La Phi đã hiểu dụng ý của đối phương. Nhìn từ góc độ quan niệm gia đình cố hữu của người Trung Quốc, cách đối xử với người thân như vậy chắc chắn là quá tàn nhẫn. Có điều, trong mắt Trang Tiểu Khê, như vậy có lẽ mới là
tình yêu
thật sự chăng?
La Phi im lặng không nói gì, Trang Tiểu Khê lại hỏi:
Anh không đồng ý với quan điểm của tôi phải không?
La Phi không muốn bày tỏ thái độ về sự việc này, anh
ồ
một tiếng, rồi chuyển sang chủ đề khác:
Với tính cách như Lý Tuấn Tùng, chắc là rất ít làm mất lòng người khác đúng không?
Anh ấy thì làm mất lòng ai được? Trông thấy người khác là chỉ muốn tìm mọi cách đi vòng để tránh.
La Phi bắt đầu đi vào vấn đề chính:
Mục đích của vụ bắt cóc này có khả năng không chỉ đơn giản là vì tiền. Nếu đơn thuần chỉ vì tiền, tên bắt cóc sẽ chọn mục tiêu là trẻ con, vừa dễ khống chế, khả năng đòi được tiền cũng lớn. Những vụ bắt cóc nhằm vào người trưởng thành như thế này, thông thường sẽ có những nhân tố khác ở phía sau, ví dụ như mâu thuẫn trong quan hệ xã hội, mâu thuẫn về tình cảm, mâu thuẫn về tài chính... Bọn bắt cóc một mặt đòi tiền, mặt khác con muốn báo thù hoặc đòi lại công bằng. Cho nên tôi muốn hỏi chị, trong số các mối quan hệ của Lý Tuấn Tùng, có người nào có mâu thuẫn kiểu như vậy với anh ấy không?
Trang Tiểu Khê trầm ngâm giây lát:
Nếu anh bắt tôi nói, thì tôi chỉ có thể nghĩ đến một người: chính là cái cô Diêu Phàm đó.
Diêu Phàm cũng là mục tiêu cần nghiên cứu trọng điểm của La Phi, anh
ừm
một tiếng, rồi lại hỏi tiếp:
Trước đây chị có biết có người phụ nữ này không?
Trang Tiểu Khê lại thở dài nói:
Tôi có thể cảm nhận được... Có điều không biết cụ thể là ai.
Làm thế nào mà cảm nhận được?
Hành tung của Lý Tuấn Tùng trở nên không bình thường lắm. Anh ấy nói đi chụp ảnh ở bên ngoài, nhưng tôi biết chắc chắn là có việc khác. Hơn nữa hai ba tháng gần đây những khoản chi tiêu không rõ ràng của anh càng nhiều hơn.
Chị có thể nắm được tình hình chi tiêu của Lý Tuấn Tùng à?
Tất nhiên là nắm được.
Trang Tiểu Khê nhướng mày, dường như đó là một câu hỏi thừa,
Thẻ lương của Lý Tuấn Tùng do tôi giữ. Thông thường mỗi tháng tôi đưa cho anh ấy một nghìn tệ tiền tiêu vặt. Nhưng mấy tháng gần đây, anh ấy thường lấy lý do hỏi tôi lấy thêm tiền, có lúc nói là sửa xe, có lúc nói là đi lại nhiều phải mua thêm xăng, còn có một lần nói là đâm vào người ta, phải trả tiền viện phí. Cứ liên tục như thế, thì dù là người đần cũng biết là có vấn đề.
Thế chị không đi tìm hiểu xem thế nào sao?
Trang Tiểu Khê nói vẻ bất cần:
Tôi làm gì có cái thời gian ấy?
Chẳng nhẽ chị cứ mặc kệ thế không quản sao?
La Phi cảm thấy cách xử sự như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính cách của Trang Tiểu Khê.
Tất nhiên là phải quản chứ, nhưng không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần khống chế chặt chẽ tiền tiêu vặt của anh ấy là được. Mỗi tháng chỉ có một nghìn tệ, nhiều hơn một xu cũng không đưa. Nếu cô ta vẫn bằng lòng theo anh ấy, thì tôi để cho họ được như ý.
Mỗi tháng một nghìn tệ thì làm sao còn bao được gái? Chiêu này đúng là hiệu quả. Có điều La Phi lại nghĩ đến một vấn đề:
Không phải là chị định ly dị anh ấy sao? Nếu ly dị, anh ấy sẽ được chia một nửa số tài sản, thì chị làm sao còn khống chế được anh ấy?
Trang Tiêu Khê
à
một tiếng rồi nói:
Toàn bộ tài sản của chúng tôi đều đứng tên con trai.
La Phi thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng người phụ nữ này đúng là lắm chiêu. Tài sản đều đứng tên con trai, cậu bé đó chắc chắn cũng nhất nhất nghe theo lời bà. Như vậy, sau khi hai người ly dị, Lý Tuấn Tùng đúng là không được chia một chút tài sản nào.
Chị hãy kể về tình hình hôm Lý Tuấn Tùng mất tích đi.
La Phi tiếp tục hỏi kĩ hơn,
Trước khi rời khỏi nhà, anh ấy có biểu hiện gì bất thường đáng chú ý không?
Câu hỏi của La Phi gợi cho Trang Tiểu Khê nhớ lại, bà lập tức nói:
Hôm đó đúng là rất bất thường!
La Phi
Ồ?
một tiếng, tỏ ra rất quan tâm.
Anh ấy lại dám cãi nhau với tôi! Việc này trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Hóa ra là sự bất thường như vậy... Một người nhịn nhục chịu đựng quá lâu, tất sẽ phải bộc phát một lần chứ? Có điều đã nhắc đến thì cứ nghe chi tiết xem thế nào.
Cãi nhau thế nào?
Hôm đó tôi từ bệnh viện đi làm về, Lý Tuấn Tùng lại hỏi tôi lấy tiền. Tất nhiên là tôi không đưa. Nhưng hôm đó thái độ của anh ấy rất rắn, lại dám lớn tiếng với tôi, còn ném đồ đạc trong nhà.
Sau đó thế nào?
Tất nhiên là tôi không thể chiều theo ý anh ấy. Tôi đuổi anh ấy ra khỏi nhà.
Hóa ra là Lý Tuấn Tùng bị Trang Tiểu Khê đuổi khỏi nhà, thảo nào mất tích một tuần liền mà Trang Tiểu Khê không hề có ý định đi tìm.
Sau đó chị không có tin tức của anh ấy nữa à? Kể cả điện thoại hoặc các thông tin khác?
Không. Có điều ngày hôm sau hình như anh ấy có về nhà một lần, chọn lúc tôi đi làm không ở nhà.
Ồ? Sao chị biết?
Bởi vì sau khi về nhà, tôi phát hiện thấy đồ trang sức trong nhà bị mất mấy món. Tôi nghĩ chắc chắn là Lý Tuấn Tùng lén lút mang đi bán lấy tiền.
La Phi lập tức chau mày lại.
Không...
Anh trầm giọng vừa nói vừa tập trung suy nghĩ,
Chắc chắn Lý Tuấn Tùng không làm việc này!
Trang Tiểu Khê ngớ ra, rồi lập tức hiểu ra:
Ý anh là: Cũng có khả năng là tên bắt cóc?
Kể từ ngày thứ hai sau hôm mất tích, điện thoại di động của Lý Tuấn Tùng đã không thấy có tín hiệu liên lạc. Nếu lúc đó anh ấy đã bị tên bắt cóc khống chế, cũng có khả năng là hắn cầm chìa khóa nhà chị ăn trộm tí đồ.
Trang Tiểu Khê gật đầu, vẻ mặt nặng nề. Nếu như vậy, một tuần nay nhà bà hoàn toàn ở trong tình trạng không an toàn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ.
La Phi phân công Doãn Kiếm:
Bảo người của phòng kĩ thuật đến nhà thu thập kiểm tra xem có tìm thấy vân tay hay dấu chân gì đó không?
Sau đó lại nói Trang Tiểu Khê:
Những món đồ trang sức bị mất đó, chị đều nhớ được cụ thể kiểu dáng và tên hãng chứ? Một lát nữa miêu tả chi tiết cho nhân viên kĩ thuật của chúng tôi.
Trang Tiểu Khê gật đầu. Doãn Kiếm ở bên cạnh lấy điện thoại di động ra đang định gọi thì điện thoại đổ chuông. Doãn Kiếm bắt máy, nghe mấy câu liền mừng rỡ báo cáo với La Phi:
Tìm thấy xe rồi!