Chương 2.3


Số từ: 5169
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
3.
Camera giám sát cho thấy: 19 giờ 30 phút tối ngày 23 tháng 10, chiếc
Camry màu trắng của Lý Tuấn Tùng ra khỏi Bách Hợp Gia Viên, đồng thời rẽ phải di chuyển từ đông sang tây vào đại lộ Song Lâm. Sau đó chiếc xe này đi thẳng về phía tây nam thành phố, ra ngoại ô. Vào 20 giờ 21 phút, chiếc Camry trắng rẽ về phía tây trên con đường Ngô Đường ở ngoại ô, bắt đầu từ đó thì ra khỏi phạm vi bao phủ của hệ thống camera giám sát thành phố.
Cảnh sát phụ trách việc điều tra camera thử cho xe chạy từ đường Ngô Đường về phía tây xem thế nào, tiến hành lần tìm dấu vết dọc theo con đường cuối cùng chiếc Camry. Kết quả không lâu sau đã tìm thấy chiếc xe màu trắng ở khu phong cảnh Sở Cương gần đó.
Khu phong cảnh Sở Cương nằm ở một công viên kiểu rừng rậm ở ngoại ô thành phố. Khu vực trung tâm công viên là một vùng đồi có đường kính khoảng một ki-lô-mét. Trên khu đồi trồng đầy các loại cây, đồng thời mở rất nhiều con đường nhỏ uốn lượn quanh co để khách du lịch đi dạo.

Công viên mở cửa miễn phí hoàn toàn, bình thường không có nhân viên quản lý, xung quanh cũng không có bãi đỗ xe hay những cơ sở hạ tầng đồng bộ khác. Người dân thành phố đến ngoại ô dã ngoại thường đỗ xe ở bên lề đường cái phía bắc khu đồi. Cảnh sát điều tra cũng đã tìm thấy chiếc ô tô của Lý Tuấn Tùng trên con đường này.
La Phi không lạ gì khu phong cảnh Sở Cương, vì chỗ này đã từng xảy ra một loạt các vụ cướp.
Những công viên miễn phí hoàn toàn nằm ở vị trí hẻo lánh như vậy cũng chỉ sôi động một chút vào ban ngày trong các dịp nghỉ lễ, những thời gian khác đều tương đối vắng vẻ, đến buổi tối thì càng không có người. Có điều một vài cặp tình nhân lại hay chọn lúc ít người đến đây hẹn hò. Mùa hè năm nay, có mấy tên lưu manh là dân gốc ở đây đã nhắm vào chỗ này, chúng chọn những cặp tình nhân đó để ra tay, chỉ trong vòng một tuần lễ đã gây ra bốn vụ cướp, một nạn nhân nữ còn bị bọn cướp thay nhau xâm hại. Sau đó La Phi đích thân điều tra vụ án, cuối cùng ba thằng lưu manh gây án khốn kiếp đã sa lưới. Sau khi vụ án này được giới truyền thông đưa tin, rất ít người đến đây vào buổi tối.
Lúc này, chiếc ô tô của Lý Tuấn Tùng đang nằm lẻ loi bên lề đường, thân xe màu trắng hiện ra rõ mồn một trong bóng đêm. Khi La Phi đi đến gần, cảnh sát đến hiện trường đầu tiên tên là La Vân Kỳ liền chủ động bước tới báo cáo:
Xe hình như không khóa.


Ồ? Các cậu đã mở cửa ra xem chưa?

La Vân Kỳ lắc đầu nói:
Chưa ạ. Mới chỉ quan sát bên ngoài thôi.

Chưa mở cửa xe có nghĩa là trạng thái ban đầu của hiện trường có khả năng vẫn chưa bị phá hỏng. La Phi hài lòng

một tiếng, anh cầm lấy chiếc đèn pin chuyên dụng của cảnh sát từ tay La Vân Kỳ, rọi vào phía trong mé ghế lái qua cửa sổ xe. Quả nhiên, nút khóa trên cánh cửa xe ở trạng thái bật lên. Trong xe không hề có người, cũng không thấy có gì khác thường. Lúc này La Phi mới đeo găng tay vào, khẽ mở cửa xe ra. Sau đó, anh thò đầu vào trong xe quan sát, và nhanh chóng có phát hiện mới - chìa khóa xe vẫn cắm ở ổ khóa bên dưới tay lái. La Phi chau mày: Xe không khóa, chìa khóa cũng không rút ra. Trạng thái này cho thấy, khi ra khỏi xe, người lái xe không hề định ở bên ngoài xe quá lâu. Nhưng tại sao chiếc xe này lại đỗ ở đây đến cả tuần mà lái xe vẫn bặt vô âm tín? Không lẽ đây chính là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ bắt cóc?
La Phi lại đưa mắt quan sát tỉ mỉ một lượt bên trong chiếc xe, tạm thời không có phát hiện gì thêm. La Phi đưa người ra khỏi xe, đi ra phía sau mở thùng xe ra - bên trong có công cụ sửa chữa xe và một chiếc thùng dùng để rửa xe, ngoài ra không còn gì khác.
Đóng thùng sau xe lại, La Phi chau mày chăm chú suy nghĩ. Lúc này, điện thoại di động của Doãn Kiếm chợt đổ chuông, vì không gian xung quanh rất yên tĩnh, tiếng chuông đặc biệt ngân vang. Doãn Kiếm sợ làm phiền đến mạch suy nghĩ của La Phi, liền vội chạy mấy bước xa ra mới nghe máy.
Vào buổi tối cách đây một tuần, sau khi cãi nhau kịch liệt với Trang Tiểu Khê, tại sao Lý Tuấn Tùng lại lái xe đến chỗ này? Muốn tìm một nơi hẻo lánh để tĩnh tâm lại, hay có một cuộc hẹn hò bí mật nào đó?
Người phụ nữ tên là Diêu Phàm đó không thể không rơi vào tầm ngắm của La Phi một lần nữa. Vào 16 giờ 27 phút chiều ngày 23, cô ta đã nói chuyện điện thoại rất lâu với Lý Tuấn Tùng, đồng thời vào 23 giờ đêm lại có một cuộc điện thoại ngắn nữa. Mà thời gian Lý Tuấn Tùng đến khu phong cảnh Sở Cương chắc vào khoảng 20 giờ 15 phút tối. Nếu nhận định đây là hiện trường mất tích đầu tiên của Lý Tuấn Tùng, thì mức độ liên quan của Diêu Phàm trong vụ án này e rằng sẽ vượt quá dự đoán trước đây.
Như vậy, việc tìm được người phụ nữ này dường như đã trở thành việc cấp thiết đầu tiên để có thể phá án! Nhưng làm thế nào mới có thể tìm được đối phương một cách an toàn và hiệu quả đây?
La Phi không ngờ tới, một tin vui bất ngờ bỗng lại xuất hiện ngay trước mắt mình. Mà người mang đến tin vui này chính là Doãn Kiếm - trợ lý của mình. Chàng thanh niên vừa gọi điện thoại xong, vội chạy tới chỗ La Phi báo cáo:
Đội trưởng La, chúng tôi vừa xác định được địa chỉ chỗ ở chính xác của Diêu Phàm.


Ồ?
La Phi ngạc nhiên nói,
Làm thế nào mà xác định được?

Doãn Kiếm cười thành tiếng, giải thích:
Lúc trước, khi nói đến Diêu Phàm ở nhà Trang Tiểu Khê, tôi bỗng nghĩ một người phụ nữ trẻ như cô ta, chắc chắn sẽ thường xuyên lên mạng mua đồ chăng? Nên đầu tiên tôi định vị qua một trạm phát sóng di động, xác định sơ bộ khu vực chỗ ở của Diêu Phàm, sau đó lại cử cảnh sát đến công ty chuyển phát nhanh kiểm tra danh sách đưa hàng trong khu vực đó trong thời gian gần đây. Sau đó quả nhiên tra ra, họ tên và số điện thoại đầu khớp. Địa chỉ đưa hàng cụ thể là phòng 701 tòa 12 Minh Nguyệt Uyển.


Rất cừ đấy!
La Phi đưa tay vỗ mạnh vào vai Doãn Kiếm,
Giờ chúng ta sẽ đi gặp người phụ nữ này!

Doãn Kiếm toét miệng cười, không giấu được sự vui mừng trong lòng. Cậu biết La Phi là người ít biểu lộ cảm xúc, rất ít khi có những cử chỉ khen ngợi cấp dưới như vậy. Trong lúc tận hưởng cảm giác tự hào đó, cậu cũng không quên nhiệm vụ làm trợ lý của mình.

Thông báo cho người bên phòng kĩ thuật đến, kiểm tra một lượt ngoài và trong xe.
Sau khi căn dặn La Vân Kỳ, Doãn Kiếm mới nhanh chóng đuổi theo những bước sải rất nhanh của La Phi.

Minh Nguyệt Uyển là một khu chung cư cao cấp mới xây dựng của thành phố, tách biệt rõ ràng giữa đường dành cho xe và người đi bộ, quản lý khép kín hoàn toàn bằng hệ thống điện tử, bộ phận dịch vụ tòa nhà phục vụ hai tư trên hai tư.
La Phi và Doãn Kiếm đến Minh Nguyệt Uyển vào 2 giờ 30 phút sáng sớm ngày 31 tháng 10, đầu tiên họ đến văn phòng dịch vụ tòa nhà, tiếp xúc trao đổi với đội trưởng đội bảo vệ đang trực ban tên là Chu Hiểu Đông.
Bộ phận dịch vụ tòa nhà lấy ra hồ sơ của chủ căn hộ số 701 tòa 12, quyền sở hữu căn hộ thuộc về một người đàn ông tên là Ngô Vũ Hâm, có điều người liên lạc đăng ký trên hóa đơn dịch vụ khách hàng lại đề là
bà Diêu Phàm
, số điện thoại liên lạc cũng khớp với số của cảnh sát. Rất rõ ràng, Diêu Phàm đang thuê một căn hộ ở đó.
Diêu Phàm còn thuê một chỗ đỗ xe ở bãi đỗ tầng ngầm trong khu chung cư, đồng thời đăng ký biển số xe A32174, xe Mazda. Hệ thống quản lý điện tử ở bãi đỗ xe tầng ngầm cho thấy, chiếc xe này quẹt thẻ vào bãi đỗ xe lúc 20 giờ 40 phút tối ngày 30 tháng 10.
Được Chu Hiểu Đông dẫn đường, La Phi nhanh chóng tìm thấy chiếc xe Mazda màu đỏ ở bãi đỗ xe ngầm. Họ ghé sát vào cửa sổ xe, bắt đầu quan sát kiểm tra bằng chiếc đèn pin chuyên dụng của cảnh sát.
Vừa nhìn qua, Doãn Kiếm đã phát hiện thấy có sự bất thường, cậu hạ giọng hồi hộp nói:
Đội trưởng La, chiếc xe này có vấn đề!

La Phi cũng đã nhìn thấy: Mé bên phải hàng ghế sau của chiếc xe treo một chiếc còng tay, một vòng của chiếc còng tay khóa vào tay cầm phía trên cửa sổ xe, vòng còn lại để mở thả xuôi xuống, xem ra đã từng có người bị còng một tay ở đây. Còn trên đệm ghế và bọc ghế của dãy ghế phía sau cũng vô cùng xộc xệch lộn xộn, dường như chỗ đó đã xảy ra một cuộc xô xát kịch liệt.
La Phi suy nghĩ một lát, sau đó anh vòng ra phía đuôi xe, ấn mạnh vào nắp thùng sau xe, cảm giác từ lực ấn cho thấy trong thùng sau xe chắc không có chứa vật gì nặng. Anh liền khoát tay nói:
Lên lầu đi!

Ba người đi thang máy bên tầng 7. Chu Hiểu Đông là người bấm chuông phòng 701, sau khi bấm đi bấm lại nhiều lần, rốt cuộc trong phòng cũng có tiếng động.

Ai thế?
Một người phụ nữ hỏi ở cửa phòng, giọng uể oải, lẫn chút bang hoàng.

Bảo vệ tòa nhà.
Chu Hiểu Đông nói rõ về mình trước, sau đó lại hỏi theo kế hoạch định sẵn của La Phi:
Cho hỏi, chị có phải là chủ chiếc xe Mazda 6 biển số 32174 không?


Đúng thế sao vậy?
Giọng người phụ nữ rõ ràng hơn khi nãy một chút.

Vừa nãy xe của chị bị đâm vào, tình hình tương đối nghiêm trọng. Chị mau xuống để xử lý.

Người phụ nữ
á
một tiếng bất ngờ, rồi nói:
Anh chờ một chút, tôi mặc cái áo.

Người phụ nữ này có gương mặt trái xoan điển hình, tóc dài chấm vai, La Phi nhìn một cái là nhận ra ngay cô ta chính là người có tên Diêu Phàm trong hồ sơ hộ khẩu.
Diêu Phàm cũng đã nhìn thấy hai cảnh sát mặc thường phục đi sau Chu Hiểu Đông, cô ta sững lại một chút, rồi hỏi Chu Hiểu Đông:
Họ đâm vào xe của tôi phải không?

Chu Hiểu Đông lắc đầu, nhanh nhẹn tránh sang một bên. Doãn Kiếm bước tới giơ thẻ ra:
Chúng tôi là cảnh sát.


Cảnh sát?
Diêu Phàm chớp chớp đôi mắt to, mắt ánh lên vẻ hoang mang sợ hãi.

Xe của chị không bị đâm, chúng tôi đến để điều tra vụ án.
Doãn Kiếm đẩy cửa phòng, cậu và La Phi đi vào trong, còn Chu Hiểu Đông tiếp tục canh ở bên ngoài.
Đây là căn hộ loại nhỏ có một phòng ngủ, trang trí nội thất bên trong rất tinh tế. Sau khi tìm được chỗ đứng, La Phi bèn bắt đầu quan sát xung quanh.
Diêu Phàm vô thức liếc về phía cửa phòng ngủ - lúc này cửa phòng đang khép chặt.

Trong phòng còn có người nào nữa không?
La Phi hỏi.

Không.

La Phi chỉ về phía lối vào, nhắc đối phương:
Trên giá để giày dép có một đôi giày nam.


Ồ...
Diêu Phàm ngập ngừng một lát, rồi giải thích,
Đấy là giày của bạn trai tôi.


Nhưng chị nói là trong phòng không có người.


Vâng. Hôm nay anh ấy không đến, đôi giày đó là anh ấy để lại.

La Phi tiếp tục truy hỏi:
Thế thì tại sao lại không có dép lê?


Gì cơ?
Diêu Phàm dường như chưa hiểu.

Nếu bạn trai chị đến thường xuyên, thậm chí còn để cả giày để thay ra ở chỗ chị. Thì chị chắc sẽ chuẩn bị riêng cho anh ấy một đôi dép lê đúng không?
La Phi điềm nhiên nói,
Tại sao trên giá để giày không thấy có dép lê của đàn ông?


Cái này... vốn là có đấy, nhưng đôi dép lê ấy... Ừm, rách quá rồi. Cho nên tôi vừa vứt đi, chuẩn bị thay một đôi mới.
Diêu Phàm lắp bắp giải thích, để che giấu tâm trạng lo sợ, cô ta bất giác đưa tay phải lên vuốt lọn tóc dài rủ xuống.
Ánh mắt La Phi dừng lại trên cổ tay Diêu Phàm giây lát rồi lại nhìn về phía bức tường đối diện. Trên tường treo một khung ảnh, trong khung là một tấm ảnh bán thân rất lớn. Trong ảnh là Diêu Phàm, mắt long lanh, ngực trắng muốt tròn đầy lộ ra một nửa, trông vô cùng hấp dẫn gợi cảm.
La Phi không căn vặn thêm về chuyện này nữa, anh hỏi sang chuyện khác:
Trong khoảng thời gian từ 8 giờ đến 10 giờ tối hôm qua, chị làm gì?


Tôi ở bên ngoài.


Cụ thể đã đi đâu?


Không đi đâu cả, chỉ là lái xe đi hóng gió ở bên ngoài, thư giãn chút thôi.


Một mình à?


Vâng.


Chị cho biết vài con đường đã cho xe đi qua, chúng tôi có thể đối chiếu qua camera giám sát.


Ồ... tôi không lái xe trong thành phố, tôi đi ra ngoại ô.


Ngoại ô chỗ nào?


Bên khu phong cảnh Sở Cương. Tôi lòng vòng ở ngoại ô hơn một tiếng đồng hồ rồi về nhà.

La Phi

một tiếng, lại tiếp tục hỏi:
Chị có quen Lý Tuấn Tùng không?

Diêu Phàm chần chừ một lát, rồi trả lời một cách mơ hồ:
Ồ... chúng tôi là bạn trên mạng, chưa từng gặp ngoài đời.


Bạn trên mạng cũng biết tên của đối phương sao?
La Phi thoáng cười, rồi lại nói:
Hơn nữa có rất nhiều cuộc gọi giữa chị và anh ta trong danh sách cuộc gọi.


Đúng thế, anh ấy thường xuyên gọi điện thoại cho tôi... Vâng, anh ấy luôn muốn hẹn gặp tôi, nhưng tôi chưa đồng ý.


Có thật là chưa gặp mặt không?
Ánh mắt La Phi một lần nữa hướng về phía bức tường đối diện,
Bức ảnh đó ai chụp cho chị?


Là bạn trai tôi.


Thế thì thật là trùng hợp.
La Phi
à
lên một tiếng, rồi nói,
Trong nhà Lý Tuấn Tùng cũng treo rất nhiều ảnh, trên khung ảnh có kí hiệu tên của cửa hàng ảnh, hình như cùng một cửa hàng mà chị mua.


Thật à?
Diêu Phàm quay người, dáng vẻ rất không tự nhiên, gượng gạo nở một nụ cười, nói:
Thế thì đúng là trùng hợp.

Đúng lúc Diêu Phàm nói câu đó, trong phòng ngủ bỗng phát ra một tiếng động khá lớn, như thể có vật gì đó bị va vào và đổ xuống. Diêu Phàm lập tức quay đầu về phía tiếng động, trên mặt không thể giấu được vẻ hoang mang lo sợ.
La Phi đưa mắt ra hiệu cho Doãn Kiếm, Doãn Kiếm liền lập tức bước về phía căn phòng ngủ. Diêu Phàm bước lên phía trước ngăn lại, nói:
Đó là phòng ngủ tôi, anh không được vào!
Nhưng khi La Phi quay lại nhìn, cô ta liền sợ sệt lui lại.
Doãn Kiếm mở cửa phòng ngủ đi vào trong, trong phòng quả nhiên là không có người nào khác, có điều cánh cửa sổ hướng ra phía ngoài tòa nhà đang mở, một bồn hoa vốn được đặt ở trên bậu cửa sổ bị rơi vỡ dưới đất.
Doãn Kiếm đi đến chỗ cửa sổ, thò người ra ngoài quan sát, thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trên chỗ mép chìa ra ngoài, lưng tựa sát vào tường, nét mặt vô cùng căng thẳng.
Doãn Kiếm rọi đèn pin vào mặt người đàn ông, thì phát hiện người này không phải là Lý Tuấn Tùng, cậu liền quát:
Anh làm cái gì thế? Xuống mau!

Người đàn ông run rẩy trở vào phòng, mặt trắng bệch.
Lúc này, La Phi và Diêu Phàm cũng đã vào trong phòng ngủ. Doãn Kiếm báo cáo:
Người này nấp ở ngoài cửa sổ lén lén lút lút.

La Phi quay đầu hỏi Diêu Phàm:
Anh ta là ai?

Sắc mặt Diêu Phàm cũng vô cùng khó coi:
Anh ấy... anh ấy là bạn trai tôi.


Chị vừa nói là bạn trai chị không ở trong nhà cơ mà.
La Phi hất hàm nói với Doãn Kiếm,
Kiểm tra chứng minh thư của anh ta.

Doãn Kiếm xòe tay:
Lấy ra đây!

Người đàn ông nói:
Tôi không mang theo.


Đừng có vờ vịt.
Doãn Kiếm đưa tay sờ túi áo ngực anh ta, lấy ra một ví tiền, mở ví tiền ra kiểm tra cẩn thận, đúng là không tìm thấy chứng minh thư.
Doãn Kiếm nhìn La Phi:
Anh ta không mang chứng minh thư.

La Phi mỉm cười:
Không phải là không mang, mà là giấu đi rồi. Cậu cứ thử tìm trong phòng xem, chắc hẳn là có đấy.

Doãn Kiếm tìm một lúc, quả nhiên tìm thấy một thẻ chứng minh thư ở dưới ga giường. Chứng minh thư cho thấy người đàn ông tên là Trương Khải Phong, 36 tuổi, hộ khẩu ở thành phố.
Doãn Kiếm định đưa chứng minh thư cho La Phi xem, thì người đàn ông bỗng quỳ xuống, anh ta ôm lấy chân Doãn Kiếm, van xin:
Đại ca cảnh sát, anh tha cho em lần này!

Doãn Kiếm giật nảy mình. Nếu nói về tuổi tác, cậu ít tuổi hơn người đàn ông này rất nhiều, đối phương gọi là
đại ca
thật là không ra làm sao cả. Doãn Kiếm chau mày, xin ý kiến La Phi:
Đội trưởng La, dẫn về đội để xử lý nhé?

Không ngờ La Phi khẽ nhếch mép nói:
Dẫn về đội làm gì? Còn chưa đủ lãng phí thời gian à.

Lãng phí thời gian? Doãn Kiếm vô cùng ngạc nhiên. Đang xử lý một vụ bắt cóc liên quan đến mạng sống một người, mà đôi nam nữ này rất có khả năng là đồng phạm của vụ án, sao có thể nói là lãng phí thời gian được?
Lúc này La Phi lại trừng mắt nhìn người đàn ông tên là Trương Khải Phong, nói:
Thôi được rồi, mau đứng dậy đi. Chúng tôi không hơi sức đâu mà quản việc vớ vẩn này của anh.

Trương Khải Phong cứ như được đặc xá, vội vàng đứng dậy, lùi sang một bên, vẻ lo lắng bất an.
La Phi căn dặn:
Anh cứ ở yên trong này.
Sau đó nói với Doãn Kiếm và Diêu Phàm:
Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Ba người đi ra khỏi phòng ngủ, để Trương Khải Phong ở lại trong phòng ngủ đóng cửa lại. La Phi chỉ vào bộ ghế sofa trong phòng khách, nói với Diêu Phàm như thể mình là chủ nhà:
Chúng ta ngồi ở đây nói chuyện.

Diêu Phàm ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, La Phi và Doãn Kiếm cũng ngồi xuống theo. Lúc ngồi xuống, La Phi lại nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, hỏi:
Người đó rốt cuộc là ai?

Diêu Phàm biết là không thể giấu được, đành thành thật trả lời:
Là khách hàng của tôi.


Có nghĩa là chị đang bán dâm, đúng không?

Diêu Phàm im lặng không nói gì, coi như mặc nhận.
Doãn Kiếm ở bên cạnh chớp chớp mắt lúc này mới hiểu ra những chi tiết thực sự của sự việc đang diễn ra trước mắt.

Lại nghe thấy La Phi hỏi tiếp:
Lý Tuấn Tùng cũng khách hàng của chị phải không?

Diêu Phàm gật đầu, đồng thời không kìm được bèn hỏi:
Các anh cứ hỏi về ông ta suốt thế để làm gì?
Cô ta mở to đôi mắt đẹp, như muốn nói: Các anh hành động ồn ào như vậy, có phải thật sự đến để truy quét nạn mại dâm không đấy?
La Phi đi vào chủ đề chính, nói:
Lý Tuấn Tùng mất tích rồi.

Diêu Phàm
Á?
một tiếng, nhưng sắc mặt như thể vừa trút bỏ được một gánh nặng:
Chuyện này không liên quan đến tôi.

Lý Tuấn Tùng mất tích vào tối ngày 23 tháng 10, hai cuộc gọi cuối cùng trước khi mất tích đều là gọi cho chị. Một lần vào hơn 4 giờ chiều ngày hôm đó, một lần vào hơn 11 giờ đêm...
La Phi nhìn vào mắt Diêu Phàm,
Chị có thể giải thích một chút về hai cuộc điện thoại này không?

Diêu Phàm nói:
Buổi chiều hôm đó đúng là anh ta có gọi điện thoại cho tôi - Anh ta muốn hẹn tôi, nhưng đã bị tôi từ chối.


Ồ? Tại sao từ chối?


Vì anh ta không có tiền.
Diêu Phàm nói thẳng không hề dè dặt,
Thực tế là anh ta đã nợ tôi tiền phục vụ lần trước. Hôm đó, anh ta lại đến hẹn tôi, tôi hỏi anh ta có đủ tiền không, anh ta hỏi có thể nợ được không. Tất nhiên là tôi không đồng ý, anh ta có nói nữa cũng không có tác dụng gì.

La Phi thầm gật đầu. Hôm đó Lý Tuấn Tùng muốn hẹn Diêu Phàm, vì không có tiền nên bị đối phương từ chối. Thế nên buổi tối Lý Tuấn Tùng bèn hỏi xin tiền Trang Tiểu Khê, hai người cãi nhau, tiếp đó Trang Tiểu Khê đuổi Lý Tuấn Tùng ra khỏi nhà - Logic một loạt những sự việc này rất rõ ràng.

Cho nên, hôm đó chị đã không gặp anh ta?


Không.


Thế chị đã đi đâu?


Chả đi đâu cả, tối hôm đó tôi ở nhà suốt.

La Phi

một tiếng, lại tiếp tục hỏi:
Đêm khuya hôm đó, Lý Tuấn Tùng còn gọi một lần nữa, cú điện thoại này là thế nào?


Cú điện thoại đó rất kì quặc.
Hai hàng lông mày thanh tú của Diêu Phàm hơi cau lại,
Sau khi tôi bắt máy, thì anh ta lại không nói gì. Cho nên được vài giây là tôi ngắt máy luôn.


Ồ?
La Phi chau mày suy nghĩ một lúc, lại hỏi,
Lúc đó, có nghe thấy tiếng gì trong điện thoại không?


Không có âm thanh gì, rất yên lặng.
Diêu Phàm dừng lại một lát, rồi lại nói thêm:
Nhưng tôi có thể khẳng định là có tín hiệu điện thoại.

Không lẽ lúc đó Lý Tuấn Tùng đã bị bắt cóc, trong tình trạng bị khống chế, ông ta đã gọi một cuộc điện thoại cuối cùng. Cho nên ông ta không thể nói được? Hay có thể là tên bắt cóc cố tình bấm số máy này, để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát? La Phi thầm đưa ra mấy hướng phán đoán, rồi lại nghĩ đến một vấn đề khác: Tối hôm đó Lý Tuấn Tùng đến khu phong cảnh Sở Cương làm gì? Mà tối hôm đó Diêu Phàm cũng đến khu phong cảnh Sở Cương, có mối liên hệ nào đó trong chuyện này không?
Thế là La Phi liền hỏi Diêu Phàm:
Chị có hay đến khu Sở Cương không?

Sắc mặt Diêu Phàm lộ vẻ hơi bối rối, cô ta giải thích:
Lý Tuấn Tùng thích đưa tôi đến Sở Cương, sau đó quan hệ ở trong xe.

Hóa ra là như vậy. Hôm đó, Lý Tuấn Tùng không hẹn được Diêu Phàm, nhưng ông ta vẫn đến khu Sở Cương, liệu có phải là ông ta đã hẹn gười phụ nữ khác không? Nhưng danh sách cuộc gọi điện thoại di động của ông ta không hề có các cuộc gọi khác. Không lẽ ông ta còn có chiếc điện thoại di động thứ ba? Nhưng hoàn toàn không cần thiết phải có đến ba chiếc điện thoại di động chứ, đăng ký thêm một số di động mới chỉ là để giấu Trang Tiểu Khê, loại điện thoại di động này chỉ cần một cái là đủ dùng rồi mà.
Điểm nghi vấn này cứ để đó đã, La Phi lại hất hàm về phía cửa phòng ngủ:

Tay này thì sao? Cũng có sở thích như vậy à?

Diêu Phàm trả lời:
Hôm nay là tôi đưa anh ta ra đó. Tôi thấy chỗ đó rất đẹp, nếu làm tốt có thể có thêm khách quen.


Thế Lý Tuấn Tùng thì sao? Cũng là khách quen của chị à?

Diêu Phàm mỉm cười mặc nhận.

Chị thu phí thế nào?
La Phi vừa hỏi vừa quan sát Diêu Phàm, anh biết mức giá của người phụ nữ này không thấp.
Diêu Phàm ngần ngừ một lát rồi nói:
Hai nghìn tệ một lần.


Lý Tuấn Tùng đã hẹn chị tất cả bao nhiêu lần?


Khá nhiều... Mấy tháng nay cũng phải đến mấy chục lần ấy?


Anh ta có nhiều tiền thế sao?
La Phi đưa ra câu hỏi nghi vấn,
Theo tôi được biết, tiền nong của anh ta đều bị vợ quản lý.

Diêu Phàm gật đầu nói:
Đúng thế, vợ anh ta rất ghê gớm - có điều anh ta cũng có giấu một khoản quỹ đen đấy.


Ồ?
La Phi hơi bất ngờ. Theo lời miêu tả của Trang Tiểu Khê, Lý Tuấn Tùng không phải là người giỏi những mưu mẹo, thủ đoạn vặt, không ngờ ông ta cũng biết giấu quỹ đen. Như vậy xem ra Lý Tuấn Tùng đã tiêu không ít tiền cho Diêu Phàm, cho đến khi tiêu hết khoản quỹ đen của mình, sau đó mới bắt đầu phải bịa ra lý do để xin tiền Trang Tiểu Khê.
Diêu Phàm lại nói:
Lý Tuấn Tùng mở riêng một tài khoản ở ngân hàng, sau đó vứt sổ tiết kiệm đi, mỗi lần rút tiền lại đến ngân hàng làm lại, rút xong tiền lại vứt sổ tiết kiệm đi. Cho nên vợ anh ta không hề phát hiện ra.
Cô ta vừa nói vừa cười, cảm giác chuyện này cũng rất thú vị.
La Phi
ừm
một tiếng:
Chị cũng biết nhiều các chuyện của anh ta đấy nhỉ.


Anh ta thích nói với tôi đấy chứ. Thực ra người này khá là thú vị, còn chụp ảnh cho tôi, đưa tôi đi dã ngoại... Tôi nghĩ có thể anh ta thích tôi thật.
Giọng Diêu Phàm nhẹ nhõm vui vẻ, pha chút khoe mẽ.
La Phi nheo mắt nhìn đối phương:
Anh ta rất thích loại hình phục vụ đặc biệt mà chị cung cấp đúng không?


Đàn ông đều thích.
Khi nói câu này, Diêu Phàm hơi đỏ mặt còn có cả chút cảm giác ngại ngùng e thẹn. La Phi hoàn toàn hiểu được tại sao Lý Tuấn Tùng lại mê mẩn người phụ nữ này.
Quan hệ giữa Lý Tuấn Tùng và Diêu Phàm thân mật như vậy, đối với cảnh sát, lại có thêm một kênh để tìm hiểu thông tin. La Phi bèn hỏi Diêu Phàm:
Ngoài chị ra, Lý Tuấn Tùng còn hẹn hò người phụ nụ nào khác không?


Chắc là không.
Diêu Phàm nghĩ một lúc, lại lắc đầu nói,
Có điều tôi cũng không dám khẳng định, đàn ông mà, ai mà biết được.

La Phi tiếp tục hỏi:
Lý Tuấn Tùng có mâu thuẫn với người nào không?


Nếu nói là mâu thuẫn...
Diêu Phàm nhếch miệng giảo hoạt,
Tôi nghĩ mâu thuẫn sâu nhất chắc là với vợ anh ta.


Ừm.
La Phi khuyến khích,
Chị nói cụ thể xem.

Vợ anh ta rất hà khắc đối với anh ta, còn ghét bỏ anh ta, ép anh ta phải ly dị nữa đấy. Nhưng Lý Tuấn Tùng lại không muốn ly dị, hình như hai người cãi nhau rất kinh.

La Phi gật đầu, lại hỏi:
Ngoài vợ anh ta ra, còn ai không?

Diêu Phàm xòe tay:
Thế thì tôi không biết. Nói tóm lại là anh ta luôn kêu ca oán thán bà vợ, những việc khác chưa từng nói với tôi.


Thôi được.
La Phi trầm ngâm một lúc, cảm thấy tạm thời không còn câu hỏi khác, liền đưa mắt ra hiệu cho Doãn Kiếm, nói:
Được rồi đấy.

Doãn Kiếm đứng lên theo La Phi, cậu vẫy tấm chứng minh thư trong tay:
Đội trưởng La, việc này thì xử lý thế nào?

La Phi nhếch môi:
Thôi!
Thứ nhất, anh không muốn lãng phí thời gian cho vụ mua bán dâm, thứ hai biết đâu hôm nào đó lại phải đến hỏi chuyện Diêu Phàm, không cần thiết phải làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.
Doãn Kiếm vứt tấm chứng minh thư lên bàn uống nước, Diêu Phàm nói giọng lanh lảnh:
Cảm ơn đại ca cảnh sát.


Đại ca gì hả?
Doãn Kiếm lườm đối phương, bực mình bảo,
Năm nay tôi mới 25, chị 26 rồi đấy!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt.