Chương 2.4
-
Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện: Sự Trừng Phạt
- Chu Hạo Huy
- 3190 chữ
- 2020-05-09 03:57:16
Số từ: 3177
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
4.
Đội trưởng La, anh bắt đầu phát hiện ra Diêu Phàm không liên quan đến vụ bắt cóc từ lúc nào thế?
Trên đường về, Doãn Kiếm vừa lái xe vừa hỏi.
Lúc ở bãi đỗ xe ngầm, nhìn thấy chiếc Mazda 6 đó, tôi đã có dự cảm rồi.
Thật ạ?
Doãn Kiếm rất ngạc nhiên,
Thế mà khi nhìn thấy chiếc xe đó, tôi gần như khẳng định Diêu Phàm chính là kẻ gây án.
La Phi mỉm cười đáp:
Cậu nhìn thấy hàng ghế sau xe vô cùng lộn xộn, cửa sổ còn treo cái còng tay, liền cảm giác chiếc xe đó đã từng giam giữ Lý Tuấn Tùng?
Doãn Kiếm gật đầu, thực ra cho đến lúc này, cậu vẫn rất nghi ngờ về tình trạng trong chiếc xe.
Cậu chỉ chú ý đến dấu hiệu bên ngoài, mà bỏ qua mất chi tiết.
La Phi quay cửa sổ xe xuống một khoảng, để không khí trong lành bên ngoài ùa vào trong xe, sau đó anh nói:
Tôi hỏi cậu, nếu Lý Tuấn Tùng đã bị còng tay trong chiếc xe bằng cái còng đó, thì ông ta sẽ ở trong tư thế như thế nào?
Chắc là ông ta ngồi ở vị trí bên phải của hàng ghế sau, sau đó tay phải bị còng ở phía trên cửa sổ.
Tư thế này rất quen thuộc đúng không? Khi bắt tội phạm, cảnh sát thường còng tay tội phạm như vậy. Nhưng cậu đừng quên, đây là một vụ bắt cóc. Nếu cậu là tên bắt cóc, cậu có còng tay con tin ở trong xe như thế không?
Ồ...
Doãn Kiếm đã hiểu ra phần nào. Nếu còng như vậy, con tin hoàn toàn có thể đập vỡ cửa sổ xe để cho người bên ngoài chú ý, như vậy thì quá nguy hiểm đối với tên bắt cóc.
Còn nữa, khi tên bắt cóc muốn chuyển Lý Tuấn Tùng ra khỏi xe, thì chiếc còng sẽ để lại trên xe hay là trên người Lý Tuấn Tùng?
Cái này... chắc chắn là trên người Lý Tuấn Tùng, vì phải tiếp tục khống chế ông ta.
Cho nên...
La Phi tổng kết,
cái còng này hoàn toàn không phải là được dùng để còng tay con tin. Sự việc rất rõ ràng, cậu không nên phán đoán sai chứ.
Doãn Kiếm xấu hổ cười khan, có điều trong lòng cậu vẫn còn một nghi vấn:
Thế thì trong xe tại sao lại có còng được chứ? Hơn nữa bọc ghế sau xộc xệch như vậy chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó!
Đúng là rất lộn xộn, nhưng cậu không để ý thấy đó là kiểu lộn xộn nào à?
Kiểu lộn xộn nào?
Doãn Kiếm không hiểu rõ ý của La Phi.
Nếu là lộn xộn do xô xát hoặc cãi vã, thì sẽ không thấy được quy luật gì. Vì những hành động kiểu đó vốn loạn xạ không có quy luật, không có tiết tấu, cũng không có tính phương hướng. Nhưng cậu thử nhớ lại xem, bọc ghế sau trông thế nào?
Doãn Kiếm nghĩ một lúc rồi nói:
Hình như là lệch một phía.
Có sự dịch chuyển từ phía bên trái sang bên phải rất rõ rệt, đồng thời để lại nếp nhăn dọc song song với tựa ghế. Cho nên tôi phán đoán bọc ghế xộc xệch như vậy, là do bị một lực tác động liên tục theo hướng ngang từ trái sang phải.
Lực tác động theo hướng ngang liên tục, từ trái sang phải?
Doãn Kiếm liên tưởng trong đầu nhưng vẫn không thể nghĩ ra ngay được đó là một cảnh tượng như thế nào.
La Phi lại hỏi:
Cậu có để ý cổ tay phải của Diêu Phàm không?
Đúng là Doãn Kiếm không chú ý đến chi tiết này, cậu đành hỏi lại:
Sao cơ?
Trên cổ tay cô ta có thể nhìn thấy có vết xước nhẹ do cọ xát.
Không nhẽ cái còng tay đó được dùng để còng tay Diêu Phàm? Thế là ở...
Doãn Kiếm bỗng nghĩ ra điều gì đó, cậu bật cười thành tiếng, không nói tiếp nữa.
Diêu Phàm cung cấp dịch vụ tình ái mang tính bạo dâm.
La Phi nói ra sự thật,
Cho nên mới khiến người như Lý Tuấn Tùng mê mẩn.
Đúng vậy, Lý Tuấn Tùng tính cách yếu đuối, còn vợ ông ta lại vô cùng mạnh mẽ, cho nên ông ta chắc chắn tích tụ rất nhiều bức xúc trong lòng. Lúc này có một người phụ nữ bị còng trên ô tô, đón nhận sự chinh phục của ông ta, chuyện đó mang lại sự kích thích tâm lý đến thế nào?
Đội trưởng La, anh thật là có kinh nghiệm.
Doãn Kiếm đùa một câu, trong lòng vô cùng khâm phục. Trước đó, trong lòng cậu thầm tự hào vì đã điều tra ra được chỗ ở của Diêu Phàm, bây giờ đã cậu biết rằng mình vẫn còn rất nhiều điều cần học.
Một kẻ bắt cóc, vào ngày tiến hành trao đổi lấy tiền chuộc, làm sao mà có tâm trạng thảnh thơi để hành sự dan díu như vậy?
Cuối cùng La Phi tổng kết,
Cho nên khi nhìn thấy vết xây xát mới trên cổ tay Diêu Phàm, tôi hoàn toàn loại trừ khả năng Diêu Phàm gây án.
Nếu có thể loại trừ Diêu Phàm...
, Doãn Kiếm bỗng đưa ra một suy nghĩ mới mẻ,
Thế thì có phải chúng ta cần suy xét về Trang Tiểu Khê không?
Ừ.
La Phi khuyến khích,
Cậu nghĩ thế nào, nói thử xem.
Không phải Diêu Phàm nói người mâu thuẫn lớn nhất với Lý Tuấn Tùng chính là Trang Tiểu Khê sao? Có thể Trang Tiểu Khê đã ghét bỏ ông ta, thật sự muốn ly dị ông ta. Cách nói là muốn giúp đối phương thay đổi chỉ là cái cớ mà thôi. Nhưng Lý Tuấn Tùng lại nhất định không đồng ý ly dị, cho nên Trang Tiểu Khê đã tự đạo diễn ra màn kịch này.
Như vậy thì mục đích của bà ta sẽ không phải là bắt cóc, mà là mưu sát?
Bởi vì không ly dị được nên mưu hại chồng mình, nghe có vẻ hơi khoa trương, có điều... Doãn Kiếm nói với giọng cân nhắc:
Với tính cách mạnh mẽ như Trang Tiểu Khê, cũng không phải là không thể gây ra việc đó đúng không?
Cho dù khả năng ở mức nào, nếu đã nhắc đến chủ đề này, thì tạm thời cứ suy luận theo hướng nghĩ của đối phương đã. La Phi liền nói:
Như vậy thì tất phải có một kẻ đồng mưu với Trang Tiểu Khê.
Doãn Kiếm gật đầu. Nhìn từ tiến tranh vụ án ngày hôm qua, Trang Tiểu Khê không thể hoàn thành một mình, buộc phải có một kẻ đồng phạm đảm nhiệm một loạt các việc như giám sát Lý Tuấn Tùng, cắt ngón tay Lý Tuấn Tùng và gửi chuyển phát nhanh đồng thời phối hợp với Trang Tiểu Khê
diễn kịch
ở sân bóng.
Liệu có phải là Kha Thủ Cần không?
Doãn Kiếm phỏng đoán,
Tôi cứ cảm giác quan hệ giữa tay này và Trang Tiểu Khê không bình thường.
Nhưng khi tiến hành trao đổi để lấy tiền chuộc, Kha Thủ Cần có mặt suốt trong phòng họp ở sân bóng, có ra khán đài đâu.
Đúng thế.
Doãn Kiếm bắt đầu hơi thất vọng, nhưng mạch tư duy của cậu nhanh chóng có ngay đột phá,
Chà, liệu có thể là như thế này: Kha Thủ Cần chỉ phụ trách việc gửi tin nhắn trong phòng họp, còn Trang Tiểu Khê cuối cùng sử dụng chiêu che mắt đối phương - bà ta không hề bỏ số kim cương vào trong chiếc cốc đó.
La Phi nhớ lại đoạn băng ghi hình ở hiện trường mà Thành quay lại được, cuối cùng Trang Tiểu Khê có làm động tác bỏ kim cương vào trong cốc, nhưng có bỏ thật hay không thì đúng là không thể xác định được. Vì chiếc túi đựng kim cương rất bé, hoàn toàn có thể dùng tay để che khuất.
Nhưng Trang Tiểu Khê có cần phải tạo ra một màn kịch như vậy không? Cắt đứt ngón tay khi Lý Tuấn Tùng còn sống, sau đó dựng lên một vụ bắt cóc giả? Nếu chỉ để thoát khỏi đối phương, sao không trực tiếp giết luôn? Thiết kế một vụ bắt cóc phức tạp như vậy để đánh lạc hướng cảnh sát, bà ta không sợ lại tạo ra nhiều sơ hở mà bại lộ sao? Nghĩ đi nghĩ lại, La Phi vẫn thấy cách suy nghĩ này không hợp lý.
Trong lúc suy nghĩ, ô tô đã về đến Bách Hợp Gia Viên. La Phi và Doãn Kiếm dừng cuộc thảo luận về chủ đề này lại, hai người lên lầu đi đến căn hộ của Trang Tiểu Khê. Cửa phòng đang mở, vừa vào phòng đã thấy có mấy cảnh sát đang kiểm tra hiện trường, người dẫn đầu là cảnh sát cốt cán của phòng kĩ thuật, tên là Lưu Sướng.
Có manh mối gì không?
La Phi đoán công việc kiểm tra hiện trường đã đến hồi kết thúc, liền đến bên cạnh Lưu Sướng hỏi.
Chỉ tìm thấy nửa dấu chân.
Lưu Sướng lắc đầu đáp,
Sợ là không có giá trị lớn.
La Phi đã có chuẩn bị tâm lý về tình hình này, dù sao chuyện mất đồ trang sức cũng đã xảy ra từ sáu hôm trước. Trong sáu ngày này, Trang Tiểu Khê chắc chắn đã quét dọn phòng ốc nhiều lần, cho dù tên bắt cóc có để lại dấu vết, lúc này cũng rất khó khôi phục. Có thể tìm thấy nửa dấu chân đã là một bất ngờ đáng mừng. Chỉ là căn cứ vào đâu để đưa ra phán đoán
giá trị không lớn?
Dấu chân tìm thấy ở trên mặt cửa ngoài nhà, anh xem.
Lúc này Lưu Sướng lại dẫn La Phi ra cửa, chỉ vào một vị trí phía dưới trên mặt cánh cửa nói,
Vốn là chúng tôi định xem xem trên cánh cửa có vân tay của kẻ khả nghi không, kết quả phát hiện thấy nửa dấu chân này.
Cánh cửa gỗ màu ghi xám, phải ngồi xuống nhìn thật kĩ mới có thể nhìn thấy nửa dấu chân đó, phán đoán sơ bộ chắc đây là dấu nửa trước bàn chân của một người đàn ông. Cửa mở theo hướng bên trong, dấu chân này xem ra giống như có người muốn đá cho cửa mở ra. Nhưng người lấy trộm đồ trang sức đã dùng chìa khóa mở cửa để vào nhà một cách bình thường, hắn hoàn toàn không cần phải đá vào cánh cửa. Cho nên đúng là dấu chân này không có giá trị gì lớn, có thể chỉ là một người đi ngang qua nào đó đùa nghịch lưu lại.
Hơn nữa thời gian lưu dấu chân cũng rất khó phán đoán vì không có người nào đặc biệt chú ý lau cánh cửa khi quét dọn phòng. Như vậy, đúng là rất khó có thể đưa ra mối liên hệ giữa dấu chân này với thời gian xảy ra mất trộm đồ trang sức ở nhà Trang Tiểu Khê.
La Phi lắc đầu, phân công:
Cứ lấy dấu về rồi tính.
Lúc này, anh để ý thấy hình như Trang Tiểu Khê không trong nhà, liền hỏi:
Trang Tiểu Khê đâu?
Lưu Sướng đáp:
Đến bệnh viện rồi.
Đến bệnh viện làm gì?
La Phi không hiểu. Sự vụ đã như thế này, không lẽ vẫn nghĩ đến công việc. Hơn nữa bây giờ mới hơn 5 giờ, đi làm cũng sớm quá.
Chị ấy đến sớm để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Lưu Sướng giải thích,
Vì thời gian đã gần hết rồi. Nếu Lý Tuấn Tùng trở về, phải lập tức làm phẫu thuật ghép ngón tay ngay.
La Phi
ồ
một tiếng, lúc này cửa phòng 304 ở phía đối diện mở ra, một bà cụ không hơn 60 tuổi từ trong phòng đi ra.
Chà, xảy ra chuyện gì thế hả?
Bà cụ nhìn thấy Lưu Sướng mặc cảnh phục, liền hỏi to. Bà cụ trông vấn rất mạnh khỏe, minh mẫn, tay xách một chiếc túi vải, xem ra định đi chợ mua thức ăn sớm.
La Phi nảy ra một ý trong đầu, có một số tình hình có thể tìm hiểu qua bà cụ này.
Bác ơi.
La Phi kính cẩn chào, sau đó hỏi,
Bác có quen nhà bên này không ạ?
Không quen. Người bây giờ đều thế cả, người nào bận việc người ấy. Có gặp ở hành lang, cũng chưa chắc đã chào nhau một tiếng đâu.
Bà cụ nhân tiện phàn nàn một hồi, rồi lại hỏi,
Nhà này xảy ra chuyện gì vậy?
La Phi trả lời ngắn gọn:
Ông chủ nhà bị bắt cóc.
Ái chà khủng khiếp quá - chắc là đắc tội với người nào đây?
Đừng có nói, tư duy của bà cụ vẫn rất là mẫn tiệp.
La Phi không trả lời câu hỏi của bà cụ, anh lại hỏi tiếp:
Bảy tám hôm trước, tối thứ năm tuần trước, bác có nghe thấy hai vợ chồng nhà này cãi nhau không?
Tuần trước...
Bà cụ nghĩ ngợi một lát,
Ừm! Hình như có một hôm như thế, cãi nhau dữ dội lắm.
Họ cãi vã những gì?
Hai hộ gia đình cửa đối diện nhau, nếu tiếng cãi nhau to, phía đối diện có thể nghe được khá rõ.
Ái chà, cái này thì không nhớ rõ đâu.
Bà cụ cố gắng nhớ lại,
Hình như đầu tiên là người đàn ông đó hét:
Có đưa tiền không?
, sau đó ầm ầm ĩ ĩ, hình như ném đồ gì đó. Người đàn ông đó lại hét:
Làm cái gì? Làm cái gì?
Mấy câu đó tôi có ấn tượng nhất, vì tiếng hét rất đáng sợ. Sau đó lại nghe người phụ nữ nói
Việc này phải hỏi con trai ông
, đại loại như vậy. Những cái khác thì không nhớ lắm.
La Phi gật đầu. Cách một tuần mà bà cụ còn nói ra được nhiều như vậy là tốt lắm rồi. Căn cứ vào đoạn hồi ức này, Trang Tiểu Khê chắc đã không nói dối khi thuật lại trận cãi vã. Hai vợ chồng đã xảy ra một trận cãi vã kịch liệt vì vấn đề tiền bạc, mà Trang Tiểu Khê đã chuyển toàn bộ tài sản cho con trai đứng tên, cho nên mới sử dụng cách nói
việc này phải hỏi con trai ông
đối phó với Lý Tuấn Tùng.
Cảm ơn bác nhé. Bác cứ bận việc của mình đi ạ.
La Phi tiễn bà cụ ra cửa thang máy. Suốt lúc đó, bà cụ vẫn cứ lẩm nhẩm:
Ái chà, có vợ chồng nhà nào không cãi nhau đâu? Các anh nhanh chóng tìm ra người nhé, vẫn phải cố gắng cho cuộc sống chứ!
Doãn Kiếm đi theo sát La Phi, đợi đến lúc bà cụ đi rồi mới hỏi:
Đội trưởng La, bây giờ phải làm thế nào?
La Phi suy nghĩ một lúc rồi nói:
Đến bệnh viện gặp Trang Tiểu Khê.
Bây giờ cũng không còn manh mối nào khác, lại cách thời gian thả người mà tên bắt cóc giao hẹn chỉ còn mấy tiếng đồng hồ cuối cùng. Việc mà cảnh sát có thể làm, có lẽ chính là chờ đợi cùng Trang Tiểu Khê. Nếu Lý Tuấn Tùng có thể về kịp thời, có thể coi là kết cục tốt nhất có thể đạt được của vụ án này.
Thế là hai người lại vội vã lái xe đến bệnh viện Nhân Dân. Đến khoa Xương hỏi thăm tình hình, công việc chuẩn bị cho ca phẫu thuật ghép ngón tay đã xong xuôi. Tiếp đó, có y tá trực ban dẫn La Phi và Doãn Kiếm vào văn phòng của chủ nhiệm.
Trang Tiểu Khê ngồi thẫn thờ một mình trước bàn làm việc. Thấy La Phi và Doãn Kiếm bước vào, bà lập tức đứng dậy hỏi:
Có manh mối gì không?
La Phi lắc đầu. Trang Tiểu Khê thở dài ngồi xuống, đồng thời chỉ vào chiếc ghế dài ở chỗ đối diện với bàn làm việc:
Các anh cũng vất vả quá rồi, nghỉ một lúc đi.
Cả đêm không ngủ, thần sắc Trang Tiểu Khê tiều tụy trông thấy. Bà đưa mắt nhìn sang chiếc hộp đá lạnh để trên bàn, trong hộp đựng đầy hỗn hợp nước và đá, ngón tay bị cắt bọc kín trong túi nilon được ngâm trong đó.
Mặt cắt của ngón tay rất phẳng, hơn nữa được bảo quản đúng chuẩn. Nếu tôi làm phẫu thuật ghép, khả năng hồi phục chắc chắn là rất tốt.
Trang Tiểu Khê nhẹ nhàng nói, cũng không biết là đang tâm sự với người khác hay là tự nói với mình.
La Phi vô thức đưa tay lên xem đồng hồ, đã sắp 7 giờ.
Trang Tiểu Khê liếc thấy cử chỉ của La Phi, bà ngẩng đầu lên hỏi:
Sắp đến thời gian rồi, đúng không?
La Phi không trả lời, cũng không cần trả lời. Bởi vì đây là cục diện mà tất cả mọi người đều rất rõ.
Lý Tuấn Tùng buộc phải trở về trước 10 giờ 20 phút, nếu không, không chỉ ngón tay cái của ông ta không giữ được, mà ngay cả mạng sống của ông ta sợ là cũng không còn hy vọng
Liệu kỳ tích có xảy ra trong ba tiếng đồng hồ cuối cùng này không?
Mọi người đều đang chờ đợi, thời gian lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây. Cuối cùng, không còn cách nào khác, 10 giờ 20 phút đã đến.
Lý Tuấn Tùng vẫn không xuất hiện.
Trang Tiểu Khê đưa tay lấy chiếc túi nilon từ trong hộp đá ra, bà cầm ngón tay đó trong tay, rất chặt, như thể nắm giữ một sinh mạng. Giây lát sau, bàn tay bà lỏng ra, tiếp đó bà buông một câu bằng giọng rất nhỏ:
Anh ấy chết rồi!
Bà không hề rơi lệ, nhưng mắt bà, sống mũi bà, khóe miệng bà, tất cả những đường nét nhỏ nhất đó đều thể hiện một nỗi buồn xuyên thấu tâm can.
La Phi cảm động sâu sắc trước nỗi đau đó. Anh nhìn Doãn Kiếm ở bên cạnh, nói với cậu bằng ánh mắt: Từ giờ phút này trở đi, tuyệt đối từ bỏ khả năng suy đoán là Trang Tiểu Khê đã mưu hại chồng mình đi!