Q5 - Chương 14.3
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2295 chữ
- 2020-05-09 04:04:15
Số từ: 2278
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Khoảng 20 phút sau La Phi cũng đến chung cư của Mộ Kiếm Vân. Anh thấy cửa nhà vẫn mở và Mộ Kiếm Vân thì đã đứng đó chờ anh. La Phi vừa hỏi: "Tình hình thế nào?", vừa nhìn vào trong phòng dò xét, nhưng anh lại không nhìn thấy Trịnh Giai đâu cả.
Mộ Kiếm Vân giơ tay ra hiệu La Phi ra ngoài và nói: "Trịnh Giai đang ở trong phòng ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
La Phi hiểu ý ngay, anh cùng Mộ Kiếm Vân đi tới một góc quẹo ở hành lang. Sau đó, Mộ Kiếm Vân nói với vẻ mặt rất trịnh trọng: "Vừa rồi em nói chuyện với Trịnh Giai một lát, tình hình e là không giống lắm với dự đoán ban đầu của anh."
La Phi hơi chột dạ chỉ "Ồ" lên một tiếng, vẻ mặt của Mộ Kiếm Vân khiến anh có dự cảm chẳng lành.
"Eumenides đã tới đây rồi, hắn đã gặp Trịnh Giai" Mộ Kiếm Vân hơi dừng lời giây lát, sau đó cô lại nói với giọng nhấn mạnh hơn: "Nhưng lần gặp này theo em sẽ là lần gặp cuối cùng giữa hai người họ."
La Phi có phần không dám tin vào tai mình nữa, anh hỏi lại: "Bọn họ gặp nhau rồi à?", anh không hiểu lẽ nào, kẻ đó không sợ Trịnh Giai sẽ nhận ra thân phận thật của hắn hay sao?
Mộ Kiếm Vân khoanh tay vòng tròn rồi nói: "Gặp rồi, nhưng không phải gặp như bình thường". Cô giải thích: "Trong gói bưu kiện đó có một chiếc điện thoại di động. Eumenides nói lời tạm biệt với Trịnh Giai qua điện thoại trước, sau đó lại rủ Trịnh Giai đi tới cửa sổ phòng ngủ còn hắn thì đứng ở ngay khu cây xanh phía dưới toà nhà. Nhưng Trịnh Giai lại nhìn thấy một người thanh niên có tướng mạo xấu xí và người ấy lấy đó làm cái cớ để từ chối gặp Trịnh Giai lần nữa. Sau đó, cô ấy chạy xuống dưới lầu, nhưng tới nơi thì hắn đã biến mất rồi, gọi điện thoại thì không liên lạc được".
La Phi thừa biết tướng mạo thực sự của Eumenides rõ ràng hoàn toàn ngược lại với hai chữ xấu xí nên lập tức hỏi: "Phải chăng hắn cố tình cải trang như vậy?''
Mộ Kiếm Vân gật đầu phân tích: "Chắc thế, nên hắn mới dám để cho Trịnh Giai nhìn thấy mình từ xa".
La Phi cũng tán đồng phân tích này của cô. Phải biết rằng thuật cải trang dù có tinh xảo tới đâu đi chăng nữa thì khi đứng gần cũng rất dễ bị lộ ra sơ hở. Người đó dụ Trịnh Giai tới cửa sổ và rời khỏi đó trước khi cô ấy xuống lầu, mục đích rõ ràng là để che giấu sức mạnh thật sự của mình. Nhưng tại sao hắn lại tới đột ngột như vậy? Mà còn cố ý để cho cô ấy thấy bộ mặt cải trang dễ bị lộ tẩy? Thực ra hắn có dụng ý gì?
Trong lúc La Phi đang suy tư, Mộ Kiếm Vân cất tiếng hỏi anh: "Tình hình bên anh thế nào rồi?"
La Phi nheo mày hỏi "Hả?'' vì không hiểu đối phương muốn ám chỉ điều gì.
Mộ Kiếm Vân lại nói: "Chẳng phải anh bảo là Eumenides sẽ tiến hành tiêu hủy toàn bộ tư liệu có liên quan tới Đỗ Minh Cường hay sao? Hắn đã bắt đầu hành động chưa?''
La Phi do dự đáp: "Chắc là bắt đầu rồi đấy! Vì hai hôm trước đài truyền hình tỉnh thành bị mất một vài tài liệu gốc, trong đó có cả tư liệu ghi âm lại hiện trường tòa án xét xử Đỗ Minh Cường. Kẻ trộm thủ đoạn thông minh rất giống với Eumenides. Tôi tính mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là tư liệu hình ảnh liên quan đến hắn mà bên cảnh sát đang nắm giữ. Tôi cũng đã có dàn xếp đặc biệt rồi, gồm cả việc Tăng Nhật Hoa thiết kế một cái bẫy trên mạng internet để nếu hắn muốn tấn công từ xa hệ thống quản lý tư liệu của cảnh sát, hành tung của hắn sẽ lập tức bị bại lộ."
Mộ Kiếm Vân nghe vậy lại lắc đầu nói : "Làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì hết".
La Phi nhíu mày không hiểu tại sao cô lại dám khẳng định như vậy. Mộ Kiếm Vân lập tức giải thích bằng chứng cứ, cô đưa một tờ tài liệu trong tay cho La Phi rồi nói: "Đây chính là tư liệu mà người đó gửi cho Trịnh Giai, anh xem đi".
La Phi đón lấy tờ giấy đó ,vừa nhìn đã thấy chiếm gần như toàn bộ mặt giấy là tấm ảnh cận người của Đỗ Minh Cường, phía dưới còn có một đoạn chữ nhỏ ghi rõ thân phận người trong ảnh:
"Đỗ Minh Cường, nam 25 tuổi. Năm 2002 bị đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Phi bắt giữ, bị cho là hung thủ gây ra một loạt các vụ giết người – Eumenides . Vì chứng cứ không đầy đủ nên chỉ bị xử phạt năm năm tù giam. ngày 11 tháng 10 năm 2003 tiến hành vượt ngục và thoát khỏi nhà tù tỉnh thành trong quá trình vượt ngục, tiếp tục lấy danh nghĩa Eumenides để gây án khiến 2 người tử vong một người bị thương nặng".
La Phi ngây người hỏi: "Tại sao lại như vậy?", vì anh cho rằng Eumenides sẽ dốc toàn lực để tiêu hủy tất cả những tư liệu ảnh liên quan tới Đỗ Minh Cường nhằm có thể che giấu thân phận thực sự của mình trước mặt Trịnh Giai. Nhưng mà ai ngờ cho được hắn lại chủ động gửi ảnh của mình cho Trịnh Giai, rốt cuộc có ý gì?
Mộ Kiếm Vân tiếp tục nói: "Người đó sẽ không gặp Trịnh Giai nữa, tấm ảnh này chính là bức thư chia tay hắn gửi cho cô ấy, bao gồm cả việc hôm nay hắn cố tình để Trịnh Giai nhìn thấy dung mạo xấu xí chẳng qua cũng là để phối hợp với mục đích này. Hắn muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của mình. Nói cách khác, giữa hai thân phận hoàn toàn mâu thuẫn với nhau đó, hắn đã quyết tâm lựa chọn tiếp tục là Eumenides."
Giọng điệu của Mộ Kiếm Vân tạo cảm giác hơi đáng sợ, nó giống như nước đá lạnh buốt đang từ từ chạy qua lồng ngực La Phi vậy. Anh đã hiểu ra, người thanh niên kia muốn buộc chặt dung mạo của mình với thân phận Eumenides. Đồng thời, giọng nói của hắn và một linh hồn khác phối hợp thêm với dung mạo xấu xí để rồi tạo ra một hình tượng hư cấu. Hình ảnh đó chỉ có thể tồn tại trong trái tim Trịnh Giai, cô ấy mãi mãi không thể nào với tới được. Quả thực bức ảnh này của Đỗ Minh Cường chính là một bức thư ly biệt, nó đã cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa hắn và Trịnh Giai đồng thời cũng cắt đứt tia hi vọng muốn hắn quay đầu về bờ cuối cùng của La Phi.
Trong lòng La Phi có một thứ cảm giác khổ sở khó tả, đồng thời anh lại có chút không can tâm rồi lẩm bẩm tự vấn: "Nếu hắn đã quyết tâm chia tay cô ấy thì tại sao còn phải vượt ngục kia chứ?"
Mộ Kiếm Vân trước đó đã hiểu hết mối quan hệ này, cô gượng cười đáp: "Quả thực là hắn đã hạ quyết tâm đi theo con đường của Eumenides, nhưng hắn vẫn giữ lại một hình tượng khác của mình trong lòng Trịnh Giai. Bởi vậy, hắn vượt ngục không phải vì lo sợ Trịnh Giai sẽ tìm thấy dung mạo của hắn mà chỉ là không muốn cho đối phương nhận ra giọng nói của mình mà thôi".
La Phi chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, người thanh niên đó không phải muốn gộp hai thân phận ấy là lại là một, mà ngược lại, hắn Muốn tách bạch hoàn toàn 2 thân phận ấy ra. Trắng với đen, tàn khốc với dịu đàng, khôi ngô với xấu xí, tất cả để phân tách rất rõ ràng hai thành hai vai diễn độc lập hoàn toàn: một vai là người đi theo con đường số mệnh đã sắp đặt, một vai khác lại là chỗ dựa tinh thần chung của người thanh niên và cô gái. Từ nay về sau, Trịnh Giai sẽ nhớ mãi dung mạo của kẻ đã giết hại cha, đồng thời cũng sẽ nhớ mong mỏi mòn mỏi giọng nói trong ký ức của cô. Bởi vậy, hắn không thể nào để cho cô phát hiện ra dung mạo với giọng nói đó là của cùng một người được. Bởi vậy, hắn phải vượt ngục. Bởi vậy, hắn phải tiêu hủy toàn bộ tư liệu ghi âm giọng nói của hắn trong đài truyền hình.
La Phi quay người về phía cửa sổ ngoài hành lang, anh nhìn ra bên ngoài, thần sắp ủ dột. Dù người thanh niên kia sớm đã rời khỏi nơi đó, nhưng La Phi lại nhìn thấy rất rõ đó là một dáng hình cô độc xa xăm.
Mộ Kiếm Vân cũng bước về phía anh, cô cảm nhận được tâm trạng của La Phi lúc này nên khẽ đứng cạnh anh và nói: "Nếu xét về mặt vụ án này mà nói, đây có lẽ là kết cục tồi tệ nhất. Nhưng đối với Trịnh Giai mà nói đây lại là cái kết tốt nhất".
La Phi gật đầu đồng ý với những gì mà Kiếm Vân vừa nói. Quả thực, cho dù âm thanh đọng lại trong trái tim Trịnh Giai chỉ là hư cấu và không thể nào với tới được, nhưng lại tồn tại vĩnh viễn. Nếu không phải như vậy thì cô ấy có lẽ sẽ chỉ được hưởng hạnh phúc ngắn ngủi và sau đó nó sẽ trở thành một kết cục vô cùng tàn khốc.
Người thanh niên đó quyết định như vậy thực ra là vì muốn bảo vệ cho cô ấy. Vì dù gì trong tất cả mọi việc, chỉ có cô ấy là người thuần khiết nhất trong sáng nhất và vô tội nhất. Không ai nhẫn tâm làm tổn thương tới cô ấy cả, dù là La Phi, Mộ Kiếm Vân hay A Hoa.
Nghĩ tới đây, tâm trạng La Phi cũng thoải mái đôi chút. Nhưng có một vấn đề mà anh không tài nào trốn tránh được, đó là: anh và người thanh niên đó chắc chắn sẽ phải quyết chiến tới giờ phút cuối cùng, không còn bất cứ lý do nào có thể thay đổi cục diện được nữa.
4 giờ 14 phút chiều ngày 23 tháng 11.
Tại trung tâm huấn luyện chó tỉnh thành.
Đây là một nơi chuyên cung cấp dịch vụ huấn luyện các loại chó. Hôm nay, Trịnh Giai tới đây để đưa chú chó cưng Ngưu Ngưu của mình về.
Ngưu Ngưu vốn là chú chó dẫn đường cho người mù đạt tiêu chuẩn. Chỉ có điều, giờ chủ nhân của nó đã hồi phục thị lực nên nó được huấn luyện ở đây hiển nhiên là vì có nhiệm vụ khác.
Khi người huấn luyện giao Ngưu Ngưu cho Trịnh Giai, cô muốn kiểm tra một chút kết quả huấn luyện chú chó cưng của mình trong tháng này ra sao. Người huấn luyện chó hoàn toàn hiểu được ý của cô nên bèn đưa Trịnh Giai vào phòng huấn luyện.
Phòng huấn luyện là nhà kho được cải tạo lại với diện tích rất lớn, đi sâu vào trong cũng phải tầm 10 mét. Ở trong cùng căn phòng đặt một hành ma nơ canh trên người mặc cách kiểu các loại quần áo, nhìn từ xa giống hệt một nhóm người.
Người huấn luyện lấy ra bịt mắt chuyên dụng đeo lên mắt Ngưu Ngưu. Lúc này, Ngưu Ngưu không nhìn thấy gì hết mà chỉ có thể dùng mũi để thám thính tình hình xung quanh. Đột nhiên, nó như ngửi thấy mùi gì nên tinh thần có vẻ phấn chấn ngay lập tức.
Vừa nới lỏng dây xích, người huấn luyện vừa khẽ vỗ lên lưng Ngưu Ngưu và nói "Đi đi!"
Ngưu Ngưu cúi đầu, vừa đi vừa đánh hơi, rồi nó đi theo một loại thứ mùi gì đó tới một góc trong phòng huấn luyện. Loáng một cái nó đã đi tới giữa hàng ma nơ canh, sau đó không hề do dự, nó gặm lấy ống quần của một con ma nơ canh trong số đó.
Trịnh Giai cười tỏ vẻ hài lòng, cô nhìn thấy trên người ma nơ canh mặc một bộ quần áo tù, và bộ quần áo này do chính cô mang tới. Mục đích cô cho Ngưu Ngưu đi huấn luyện là để bắt được kẻ đã giết hại bố cô.
Cô biết rằng kẻ đó đã trốn thoát khỏi nhà tù nên muốn Ngưu Ngưu mãi mãi ghi nhớ mùi của hắn, để sau này chỉ cần hắn xuất hiện, Ngưu Ngưu sẽ có thể dùng khứu giác nhạy bén của nó để tìm ra tung tích kẻ đó.