Q5 - Chương 14.4
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2262 chữ
- 2020-05-09 04:04:16
Số từ: 2245
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Một tháng sau.
8 rưỡi tối ngày 24 tháng 12 tại nhà hàng Lục Dương Xuân.
Mộ Kiếm Vân bước vào cửa nhà hàng, ánh mắt quét qua một lượt rồi nhanh chóng tìm thấy La Phi. Anh đang ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, thấy cô, anh liền đứng dậy giơ tay vẫy. Mộ Kiếm Vân cười rồi đi về phía anh. Hôm nay, cô ăn mặc hoàn toàn khác với mọi khi. Trong khi đó, thay đổi rõ rệt nhất là cô không tết tóc ra đằng sau nữa. Mái tóc dài đen nhánh xõa ra khẽ phủ xuống sau hai bờ vai làm ánh lên vẻ nhu mì, dịu dàng đặc trưng của các cô gái vùng Giang Nam.
La Phi rất lịch sự chờ cô lại gần rồi giúp cô kéo ghế. Mộ Kiếm Vân cũng gật đầu nói: "Cảm ơn anh!". Cô cởi chiếc áo khoác gió màu be ra rồi chậm rãi ngồi xuống.
La Phi tiện tay đỡ lấy chiếc áo cho cô và giúp cô vắt lên thành ghế. Mộ Kiếm Vân đưa hai tay lên vuốt lại mái tóc dài hơi rối do ban nãy cởi áo khoác. Lúc này, cô mặc một chiếc áo len màu tím bó sát người làm nổi rõ thân hình yểu điệu đầy quyến rũ. La Phi đứng sau lưng cô, anh hơi cảm thấy được nhiệt độ cơ thể và hương tóc của cô nên có phần say đắm phút chốc không nỡ rời xa.
Mộ Kiếm Vân bất giác quay đầu lại đúng lúc, cô và La Phi bốn mắt nhìn nhau. Mặt La Phi hơi đỏ, giống hệt như đứa trẻ ăn vụng trộm bị người khác phát hiện ra vậy. Mộ Kiếm Vân cười thầm trong lòng nhưng cô cũng không "hỏi tội" anh mà chỉ nói: "Anh cũng ngồi xuống đi!"
La Phi vội vã ngồi ở chỗ đối diện với cô. Hai người lại nhìn nhau một lát, rồi La Phi cuống cuồng tránh ánh nhìn của cô, anh cũng không biết phải nói điều gì nữa.
Mộ Kiếm Vân cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cô bật cười hỏi: "Anh làm sao thế?"
"Tôi không sao...." La Phi hơi lắp bắp rồi cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình. Anh nhìn cô và nói: "Chỉ tại... ưm, chỉ tại hôm nay em hơi có chút đặc biệt".
Mộ Kiếm Vân chỉ "ồ" một tiếng rồi cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình hôm nay. Cô lại hỏi: "Thế này không đẹp sao?"
La Phi trợn tròn mắt rồi lấy hết can đảm và nói: "Không, đẹp lắm!" Sau đó anh cũng trịnh trọng tổng kết một câu "Rất đẹp!"
Mộ kiếm Vân mừng rỡ trong lòng, cô dùng tay hớt tóc một cách đắc ý.
Lúc này, một nhân viên phục vụ bước tới bàn của hai người đưa thực đơn rồi ra rồi hỏi: "Chào anh chị ạ! Cho em hỏi anh hay chị sẽ chọn món ạ?"
La Phi đón lấy thực đơn rồi đẩy về phía Mộ Kiếm Vân. Anh nói: "Em chọn món đi, hôm nay đừng khách sáo nhé!"
Mộ Kiếm Vân cười tít mắt rồi nói: "Thế thì hôm nay em phải đại khai sát giới mới được". Dù miệng nói vậy nhưng thực ra cô chọn món cũng khá nhẹ nhàng, chỉ chọn 2, 3 món giá cả vừa phải sau đó lại chuyển thực đơn cho La Phi: "Còn lại anh bổ sung nhé!"
La Phi chọn thêm món tủ của nhà hàng và gọi thêm đồ uống. Nhân viên phục vụ xuống bếp gọi món. Trước khi Mộ Kiếm Vân đến, La Phi đã gọi một ấm trà, giờ anh đang rót trà cho cô.
Mộ Kiếm Vân ôm chén trà trong lòng bàn tay. Cô muốn làm ấm người lên nhờ hơi nóng của chén trà. Một lát sau, dường như cô nghĩ tới điều gì, cô liền quay đầu nhìn sân khấu nằm chính giữa nhà hàng rồi hỏi: "Buổi biểu diễn của Trịnh Giai khi nào mới bắt đầu?"
La Phi nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Chắc là khoảng 7 giờ, chúng ta chờ thêm chút đi!"
Mộ Kiếm Vân chỉ "vâng" một tiếng, khuôn mặt cô tỏ rõ vẻ chờ đợi. Lần này, La Phi mời cô ăn cơm, chính cô chủ động muốn tới nhà hàng Lục Xuân Dương, mục đích chính là muốn nghe Trịnh Giai biểu diễn.
Hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm mãi một lúc vẫn chưa thấy thức ăn được đưa lên. La Phi nhìn xung quanh thì thấy các bàn khác trong nhà hàng đều đã kín chỗ, thảo nào mà người ta đưa thức ăn lên chậm vậy. Anh khẽ than "Hôm nay không phải là cuối tuần sao mọi người đi ăn đông thế?"
Mộ Kiếm Vân tròn mắt nhìn La Phi, nét mặt có vẻ hơi kỳ lạ La Phi nói với cô "Em nhìn xem, hôm nay cứ như là đón tết sớm vậy".
Mộ Kiếm Vân hỏi lại" "Đón tết sớm?", rồi cô dần hiểu ra ý của anh lên liền hỏi với ý thăm dò: "Ý anh là gì?"
"Tết Dương lịch đó, em xem nhà hàng hôm nay trang trí đẹp như thế này chẳng phải mọi người đều đang chờ đón năm mới sao?". La Phi hơi nhún vai và vẫn cảm thấy có gì không đúng lắm. Anh lại tự nói với mình: "Nhưng mà hôm nay náo nhiệt thế này hình như đón năm mới sớm quá thì phải?"
Mộ Kiếm Vân cũng đành bó tay. Cô bỏ chén trà trong tay xuống rồi hỏi khổ sở: "Anh thực sự không biết tại sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy hả?"
La Phi Vẫn ngờ ngợ hỏi: "Tại sao?"
Mộ Kiếm Vân lắc đầu không nói gì, niềm vui trong lòng đã lạnh bớt phần nào. Nhưng nghĩ lại, người như La Phi không biết khái niệm Đêm Giáng Sinh cũng là chuyện bình thường. Chỉ thương cho mình cứ mong mỏi mãi, còn từ chối mấy cuộc hẹn của mấy người theo đuổi mình để tới đây. Thế mà cuối cùng lại phải đối diện với một khúc gỗ chẳng lãng mạn gì hết.
La Phi thấy mộ kiếm Vân có chút không vui, anh lo lắng gặng hỏi: "Em sao vậy? Thế hôm nay rốt cuộc có gì đặc biệt?"
Mộ Kiếm Vân xua tay nói: "Không có gì đặc biệt cả!" Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cô khẽ cười và hỏi La Phi: "Chỉ có điều, sao hôm nay anh lại có tâm trạng mời em đi ăn vậy?"
La Phi do dự một lúc rồi chỉ nói: "Có một vài chuyện để lát nữa hãy nói".
Mộ Kiếm Vân biết rõ tính cách của La Phi, anh ta mà đã không muốn nói thì có cố hỏi cũng không có tác dụng gì. Vì vậy cô liền chuyển chủ đề khác. Cũng may, hai người đã quá quen với nhau rồi nên dù họ chỉ ngồi không với nhau cũng sẽ không tới mức nhạt nhẽo.
Uống xong hai chén trà nóng, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng đã lần lượt bưng đồ ăn nên. La Phi rót đồ uống cho Mộ Kiếm Vân rồi tự rót cho mình một ly bia. Sau đó, anh nâng cốc lên và nói: "Cô giáo Mộ, hợp tác với em hơn một năm nay nhưng chưa mời em ăn được một bữa tử tế. Hôm nay, coi như tôi bù. Nào! Tôi chúc em từ nay về sau mọi sự thuận lợi, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp".
Mộ Kiếm Vân cũng nâng cốc và khẽ cụng ly với La Phi rồi cô tự mình than thở: "Hi! Nếu quả thực có thể vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp thì tốt biết mấy, hết năm nay em lại già đi một tuổi..."
La Phi uống một hơi cạn cốc bia, anh nói: "Chắc chính em cũng không nhận ra ...", rồi anh nói nửa đùa nửa thật: "Khi em đi trong trường, thế nào chẳng có người tưởng em là sinh viên".
Mộ Kiếm Vân cười dịu dàng nói: "Hóa ra anh cũng biết nịnh người khác cơ đấy!". Vừa nói cô vừa đưa đồ uống lên miệng từ từ uống một ngụm.
Mở màn đơn giản xong, La Phi hạ cốc xuống rồi nói: "Mau ăn đi! Món ăn Dương Châu ở đây khá là chuẩn đấy!"
Mộ Kiếm Vân cầm đũa lên, gắp mấy miếng thức ăn đưa vào miệng, mùi vị đúng là rất ngon. Rồi bỗng cô nghe thấy những người xung quanh vỗ tay. Cô ngẩng đầu lên nhìn rồi nói với giọng vui mừng: "Trịnh Giai lên sân khấu rồi kìa!"
La Phi cũng đã nhìn thấy. Một cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển từ phía cánh gà bước lên. Tay cô cầm một chiếc violin, dáng vẻ thanh tú thoát tục, đó chính là Trịnh Giai.
Mộ Kiếm Vân khẽ thán phục: "Đúng là cô ấy ngày càng càng ngày càng đẹp, từ sau khi đôi mắt phục hồi trở lại Trịnh Giai chuyển ra khỏi chung cư trường cảnh sát. Mộ Kiếm Vân và Trịnh Giai đã xa nhau hơn khoảng hơn một tháng rồi. Lúc này, tuy người ở trên, người ở dưới sân khấu nhưng lòng Mộ Kiếm Vân vẫn có cảm giác yêu thương, trìu mến dành cho cô gái kia.
Trịnh Giai bước ra sân khấu được mấy bước thì dừng lại, rồi cô quay người về phía cánh gà như thế chờ đợi điều gì. Hóa ra còn có một cô gái khác bước theo cô. Cô gái ấy có thân hình thon thả, cô mặc một bộ Hán phục dài tay, trông có chút dáng vẻ mỹ nhân cổ trang. Chỉ tiếc là cô ấy đội một chiếc nón có màn che mặt, tấm màn che màu trắng rủ xuống che kín dung nhan của cô.
Trịnh Giai cầm lấy ống tay áo cô gái, hai người bước chậm chậm về phía giữa sân khấu. Trịnh Giai ngồi xuống ghế ở bên trái phía trước còn cô gái mặc hán phục lại ngồi ở chiếc ghế thấp đằng sau, trước chiếc ghế đã đặt sẵn một chiếc đàn tranh.
Mộ Kiếm Vân liếc nhìn La Phi và hỏi: "Cô gái đó là bạn diễn của Trịnh Giai à?"
La Phi gật đầu đáp: "Màn hợp tấu của hai người họ từ một tháng nay rất được hoan nghênh và đã thành trụ cột của nhà hàng này đó".
Mộ Kiếm Vân cười khích 1 tiếng và nói: "Xem ra anh là khách quen ở đây nhỉ?"
La Phi cũng không phủ nhận, anh nói: "Hai tháng nay gần như tối nào tôi cũng tới đây". Nhưng vẻ mặt anh khi nói rất nghiêm túc có vẻ không hợp lắm với không khí âm nhạc và mĩ vị ở đây.
Mộ Kiếm Vân hơi chột dạ, cô liền đoán: "Anh luôn chờ người đó sao?''
La Phi không lên tiếng coi như đã mặc nhận câu trả lời.
Mộ Kiếm Vân lại chỉ cười và nói: "Em nói cho anh biết, hắn sẽ không tới đây nữa đâu. Hắn đã hạ quyết tâm đoạn tuyệt mối quan hệ với Trịnh Giai rồi".
La Phi khẽ thở dài. Đúng là hai tháng nay anh luôn chờ đợi mà chẳng có chút kết quả nào. Lẽ ra anh lên sớm tin vào phán đoán của Mộ Kiếm Vân mới phải. Người thanh niên đó đã đi rồi, hắn đã để lại một hồi ức gần như hoàn mỹ cho cô gái thì cớ sao phải quay trở lại chứ? Ý nghĩa duy nhất của việc gặp lại nhau ngoại trừ sẽ phá tan hồi ức tuyệt vời ấy thì còn gì khác đâu?
Bỗng một giai điệu cổ điển và nhẹ nhàng vang lên gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người. Họ cùng im lặng rồi nhìn về phía có giai điệu phát ra thì thấy cô gái mặc bộ Hán phục lướt tay trên dây đàn, cô đã nấu xong đoạn dạo đầu khúc nhạc. Âm thanh uyển chuyển, vang vọng, lên bổng xuống trầm. Tay áo cô gái khẽ đưa lên, âm thanh thứ hai lại vang lên.
Từng giai điệu nối tiếp nhau, lúc đầu hơi chậm chậm sau đó nối tiếp nhau rồi nhanh dần lên, giống như một ngõ cổ quanh co, càng đi vào sâu bên trong phía trước lại càng hẹp và nhịp bước vội vã hơn.
Tiết tấu của đàn tranh gấp gáp gối lên nhau, sau 3 tới 5 quãng ngắt gần như đã khiến người nghe nín thở. Nhưng, đúng vào lúc cao trào ấy, tiếng đàn tranh bỗng dừng lại, nối tiếp đó là tiếng violin du dương vang lên.
Giai điệu tuyệt vời của violin ngay lập tức giải tỏa sự căng thẳng của người nghe, giống như lúc người ta vừa đi xuyên qua núi đá hẹp nhất trong con ngõ thì trước mặt lại nhìn thấy một khu lâm viên rộng rãi. Trong đó có tiếng chim hót líu lo, có hương hoa thơm ngát, cây rừng xanh um tùm khiến cho tâm hồn người ta thư thái.