Q5 - Chương 15.8
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2181 chữ
- 2020-05-09 04:04:18
Số từ: 2164
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: trongkimtrn
Nguồn text: Internet
Người thanh niên cũng mang theo đèn pin, nhưng hắn cũng giống như La Phi, không dám bật đèn pin vào lúc này. Thế nên cả hai người đều đồng thời biến thành
người mù
không có thị lực. Nhưng so với La Phi thì vị trí của người thanh niên lại có ưu thế hơn hẳn. Bởi vì hắn ẩn mình ở góc tường, và bức tường đó thì nối thẳng tới vị trí lên xuống của cầu thang bộ, điều này có nghĩa là chỉ cần hắn lần mò men theo chân tường, là dễ dàng có thể tìm thấy được lối lên xuống cầu thang, để chạy thoát được lên lễ đường. Còn La Phi vì muốn có được điểm phục kích có tầm nhìn tốt, nên đã ẩn mình vào phía sau cột đối diện chếch với lối lên xuống cầu thang, nếu như anh muốn lần tới vị trí lên xuống cầu thang, bắt buộc phải đi qua một khoảng trống mà không có vật nào để bấu víu, trong tình huống hoàn toàn mất đi thị lực làm như vậy rất dễ sẽ bị mất đi phương hướng.
Người thanh niên hiểu rất rõ ưu thế của mình, sau khi ngắt điện, hắn lập tức đứng dậy men theo chân tường, lặng lẽ lần từng bước về phía trước. Đồng thời tay phải hắn sờ vào thắt lưng, trong tay đã có thêm một khẩu súng. Đây là khẩu súng cướp được từ tay Trương Hải Phong trong khi vượt ngục, mặc dù hắn không hề muốn dùng đao dùng súng để gặp mặt La Phi, nhưng trong thời khắc gặp gỡ định mệnh này, họ không thể nào tránh khỏi việc trở thành kẻ địch một mất một còn.
Người thanh niên thận trọng nhích từng bước về phía trước, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào. Đồng thời hắn cũng nghiêng tai lắng nghe, ngón tay kê vào cò súng, chuẩn bị sẵn việc bắn tỉa bất cứ lúc nào. Nhưng hắn cũng biết không thể nào tùy tiện nổ súng, bởi vì khi nổ súng ánh lửa sẽ bại lộ ra vị trí của mình, một khi không bắn trúng, bản thân mình sẽ bị trở thành tấm bia của đối thủ.
Sau khi di chuyển giây lát, cảm thấy lối di chuyển lên xuống cầu thang đã ngày càng tiến lại gần, và xung quanh thì vẫn yên ắng một cách dị thường. Người thanh niên dần dần cảm thấy yên tâm hơn, đoán rằng La Phi chắc đã bị vây bủa trong đêm đen, không dám tùy tiện hoạt động. Còn mình thì chỉ cần kiên trì thêm một chút, sau khi lần mò đến được cầu thang, là có thể lao nhanh lên phía trên, lao vào lề đường trà trộn vào đoàn người đang giải tán.
Thế nhưng chính lúc này đây, ở phía chếch đối diện chợt có một luồng ánh sáng đèn pin sáng bừng, luồng ánh sáng đó lay động xung quanh lối lên xuống của cầu thang, rõ ràng là đang tìm kiếm bóng dáng mình. Người thanh niên không hề do dự, giơ tay lên bắn một phát, nhằm thẳng về hướng phát ra luồng ánh sáng đó. Chỉ nghe thấy
đoàng
,
coong
, hai tiếng liên tiếp, ngoài một tràng súng, tiếng còn lại giống như là tiếng kính vỡ vụn, luồng ánh sáng vốn đang chiếu về phía góc tường đột nhiên chuyển hướng, chiếu về phía cách cầu thang xa hơn nữa. Người thanh niên than thầm
gay rồi
, hắn phản ứng nhanh nhạy, lập tức nhào người, lao về phía trước né tránh. Thế nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị chậm một bước, chính trong lúc hắn nhào người, tiếng súng ở tầng ngầm lại lần nữa vang lên. Người thanh niên chỉ cảm thấy vị trí cánh tay phải của mình tê đi, biết rằng mình đã bị trúng đạn. Nhưng hắn cũng nhờ đó mà nhìn thấy được ánh lửa phát ra từ nòng súng của đối phương, thế nên hắn bên lăn dưới đất, dùng tay trái nâng súng lên, tay phải lại một lần nữa bóp cò, bắn ra viên đạn thứ hai của mình.
Người bắn trúng Eumenides đương nhiên chính là La Phi. Sau khi anh lôi đèn pin ra, không hề trực tiếp chiếu vào vị trí gần lối lên xuống cầu thang, mà lại chiếu vào chiếc gương phản quang ở bên cạnh cột có hướng ngược lại. Sau khi luồng ánh sáng bị khúc xạ, đều chuyển phương hướng lại hướng về phía cầu thang lên xuống. Eumenides quả nhiên là bị mắc bẫy, hắn nhằm thẳng vào nơi phát ra luồng ánh sáng để bắn, viên đạn chỉ bắn trúng tấm gương phản quang, còn bản thân hắn thì bị bại lộ vị trí của mình do ánh lửa phát ra từ nòng súng, La Phi lập tức phản kích.
Bởi vì sau khi viên đạn được bắn ra không nghe thấy tiếng vang trầm đục va vào bục tường, La Phi đoán biết đã bắn trúng mục tiêu. Thế nhưng phản ứng của đối thủ thực sự quá nhanh nhạy, La Phi vẫn còn chưa kịp né tránh thì đối phương đã bắn tiếp viên đạn thứ hai, viên đạn đó bay là là mặt đất, chuẩn xác bắn trúng vào bắp chân phải của anh. La Phi lập tức mất thăng bằng, lảo đảo suýt ngã. Anh vội vàng lộn người, đồng thời ném đèn pin ra phía xa, để tránh ánh đèn bại lộ vị trí mới nhất của mình.
Trong khoảnh khắc có ánh sáng đèn pin, hai người đã bắn ra ba viên đạn. Sau đó dưới tầng ngầm lại khôi phục sự yên ắng tĩnh mịch. Duy chỉ có luồng ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin đó là vẫn đang lay động ở trên nền đất. Trong trận quyết chiến cả hai bên đều bị thương, bọn họ mỗi người đều ẩn nấp trong bóng đêm, tạo nên cục diện giằng co chờ đợi.
Tiếng súng đã vang lên, lực lượng tiếp viện của cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng đến ngay. Người thanh niên không dám ở lại lâu, hắn cắn răng chịu đau đứng lên, chuyển súng sang tay trái, dùng cánh tay phải bị thương vịn vào tường dò dẫm đi về phía trước. Trong cả quá trình đó, súng của hắn vẫn luôn nhằm thẳng vào chiếc đèn pin đang nằm dưới đất đó bởi vì hắn biết: La Phi muốn khôi phục lại khả năng hành động thì bắt buộc phải nhặt chiếc đèn pin đó về. Cho nên chỉ cần theo dõi sát sao chiếc đèn pin đó, thì bản thân mình tạm thời sẽ không phải chịu đựng sự uy hiếp của đối phương.
Lần này vừa mới đi được mấy bước, người thanh niên chợt cảm thấy bên cạnh mình bị hẫng, cuối cùng cũng đã lần bước đến được lối vào cầu thang bộ. Hắn mừng thầm, vội rướn người vào trong lối đi, khi ngước đầu nhìn kĩ đúng là đã có thể cảm nhận được chút ánh sáng yếu ớt toát ra từ lối đi cầu thang bộ phía trên. Hắn càng bước nhanh hơn, bước lên bậc cầu thang và lao nhanh lên trên. La Phi đang ở giữa bóng tối chợt nghe thấy tiếng bước chân người thanh niên chạy gấp vội, biết được đối thủ đã chạy lên tầng trên. Trong lúc gấp rút, anh cũng không thể suy xét được nhiều nữa, lặn người đến nhặt chiếc đèn pin, sau đó đứng dậy đuổi theo về phía cầu thang bộ. Thế nhưng vừa mới đi được một bước, bên chân trái nhói lên đau đớn, như thể muốn đánh khuỵu anh ngã trở lại. La Phi hít thở một hơi thật sâu, gắng gượng đứng vững, nghĩ thầm, hỏng rồi, viên đạn này e là đã làm gãy xương chân rồi!
Đúng lúc đó, từ trong chiếc micro vang lên giọng nói của Liễu Tùng:
Đội trưởng La, tình hình chỗ anh thế nào rồi? Hình như tôi nghe thấy tiếng súng?
.
La Phi không kịp nói kĩ tình hình, chỉ vội hỏi ngược lại:
Cậu đang ở đâu?
Liễu Tùng nói:
Chúng tôi đã tiến vào trong phòng điều phối điện rồi. Eumenides đã để lại khá nhiều đồ, nhưng hắn lại không ở hiện trường.
La Phi lúc này mới nhớ ra: lúc trước mình đã ra lệnh cho Liễu Tùng và mọi người đi lục soát phòng điều phối điện. Thế nhưng lúc sau anh đã chạm trán Eumenides mà không có cơ hội để ra chỉ lệnh mới cho cấp dưới của mình. Vậy nên anh vội thay đổi mệnh lệnh, nói:
Eumenides đã chạy lên hội trường lớn rồi, các cậu mau chạy đến lối đi cầu thang bộ ở phía đông của bãi đỗ xe. Dưới đất chắc là sẽ có vết máu, các cậu nếu không tìm thấy tôi, thì cứ đi men theo vết máu.
Liễu Tùng đáp:
Tuân lệnh!
Sau đó bèn ra lệnh cho các chiến sĩ ở đội cảnh sát đặc nhiệm rời khỏi phòng điều phối điện. La Phi biết tầng hầm bãi đỗ xe này không chỉ diện tích rộng lớn, địa hình cũng rất phức tạp, bọn Liễu Tùng đi lần mò trong bóng tối đến được đây ít nhất cũng mất vài ba phút. Anh không thể chờ đợi thêm được, gắng chịu đau đớn, một mình lê bước đuổi theo lên tầng trên.
So với La Phi, vết thương bên cánh tay phải của người thanh niên không hề ảnh hưởng đến bước chạy thục mạng của hắn. Khi hắn chạy lên đến sàn tầng trên, cả hội trường lớn đều tràn ngập khói, mọi người đang nháo nhào chạy tán loạn ra ngoài cửa. Bởi vì khá nhiều cảnh sát đang làm nhiệm vụ đều bật đèn pin, và bên ngoài cũng có ánh trăng chiếu vào, trong hội trường cũng nhìn thấy lời mờ. Người thanh niên giấu súng vào thắt lưng, nghiêng người trà trộn vào giữa đoàn người đông đúc. Hắn biết La Phi sẽ nhanh chóng đuổi đến, hơn nữa vết máu trên sàn nhà sẽ làm lộ hành tung của hắn, cho nên hắn vừa đi vừa cởi áo khoác ra, buộc chiếc áo khoác dày vào chỗ vết thương, cố gắng làm giảm tốc độ máu chảy.
Tiếng nổ và khói mịt mùng, cùng với tiếng súng vang vọng từ dưới tầng ngầm lên đã chiến cho thần kinh của mọi người bị sụp đổ hoàn toàn. Người dân thành phố, ai nấy đều kinh hoàng thất sắc, tranh nhau chen ra cửa hội trường lớn. Những người cảnh vệ đứng canh gác ở cửa đã bị đoàn người chen lấn dạt ra ngoài, mà cho dù họ có khả năng giữ vững được vị trí của mình, cũng không thể nào kiểm tra được thân phận thực sự của tất cả những nạn nhân đang chạy nạn kia.
Người thanh niên đi theo đoàn người di chuyển dần về phía trước, hắn vùi mặt vào trong đống áo khoác đó, trông như là đang cố né tránh bị sặc khói, thực ra là đang cố gắng để che đi gương mặt mình.
Người thanh niên cứ đi như vậy giây lát, đúng lúc đang định tìm cơ hội để lần sâu vào bên trong, phía sau lưng chợt có người nắm lấy cổ áo hắn, mà cách dùng lực của người đó không phải là sự chen lấn xô đẩy thông thường, mà là rõ ràng muốn kéo đối phương quay người lại.
Người thanh niên giật mình, trong tình cảnh hiểm nguy thế này vốn không kịp suy nghĩ gì nữa hắn giơ tay trái lên túm lấy tay đối phương, kiềm chặt cổ tay của người đó. Sau đó hắn cúi người quay ngược lại, né người tránh vòng phía sau đồng thời cánh tay hắn cũng chắn ngang cổ người đó. Sau khi thực hiện thành công động tác này, động tác tiếp theo của hắn có lẽ là vặn khuỷu tay, đốt sống cổ của người đó sẽ bị tổn thương, nhẹ thì hôn mê còn nặng sẽ mất mạng. Tại hiện trường hỗn loạn này, những người khác không hề chú ý đến sự việc phát sinh này. Hắn có thể đi tiếp bước vào con đường tự do ở ngay gần kề.
Động tác của người thanh niên chợt ngừng lại, không chỉ là động tác, toàn bộ tư duy, đến cả hơi thở cũng hoàn toàn ngưng đọng. Bởi vì hắn đã nhìn thấy người bị mình ôm ngược trong lòng, chính vì cái nhìn lướt qua này đã khiến hồn phách hắn lập tức biến mất.