Q5 - Chương 11.6
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 727 chữ
- 2020-05-09 04:04:06
Số từ: 710
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Nhưng dường như lo lắng của Hàng Văn Trị hơi thừa. Ba người theo sau anh ta, ai nấy thân thủ đều giỏi. Đối với bọn họ mà nói, cái chuyện trèo tường vượt mái như thế này chẳng qua chỉ là chuyện cỏn con. Hàng Văn Trị cùng lúc phối hợp tay chân để từng bước đu người lên trên và rất nhanh Anh ta đã đến được lối thoát của đường ống đứng này. Anh ta cong người trèo ra ngoài. Ngoài kia, từng trận gió thu thổi tới, mưa bay lất phất, tuy có chút âm u lạnh lẽo nhưng mang lại đầy hơi thở tươi mới của tự do.
Nước mưa bắn vào mắt kính của Hàng Văn Trị khiến cho tầm nhìn của anh ta rất mông lung. Anh ta bèn bỏ kính ra cầm trong tay, định lấy áo lau mắt kính. Đúng lúc đang không đề phòng bỗng toàn thân bị ai đó va vào, thế là anh ta ngã oạch một cái xuống nền đất cứng như đá trên nóc nhà.
Hành Văn Trị đau há miệng nhưng không dám kêu một tiếng nào. Cùng lúc anh ta nghe thấy có tiếng người nói thầm bên tai: "Cúi đầu xuống! Đừng động đậy!"
Người đó chính là anh Bình, y theo sau Hàng Văn Trị, là người thứ hai chui ra khỏi ống thông gió đó. Vừa ra khỏi đã thấy đèn canh trên chòi đang quét về phía tòa nhà giam này. Trong lúc cấp bách, y lập tức dùng toàn thân đè Hàng Văn Trị ngã úp sấp xuống mặt đất.
Lúc này, Hàng Văn Trị cũng đã nhìn thấy ánh sáng đèn canh quét tới, trong lòng anh ta cũng thoáng sợ hãi chờ cho đèn canh quét qua rồi, anh Bình mới dùng tay nhấc cái thân người còi ốm của Hàng Văn Trị lên đồng thời quay người gọi A Sơn và Đỗ Minh Cường vừa mới trèo ra khỏi ống thông gió: "Nhanh lên! Chạy về góc tây bắc mau!"
Bốn người khom mình, chạy vù tới góc mà anh Bình vừa chỉ. Góc khuất này là điểm mù của đèn quét từ chòi canh, đồng thời cũng là vị trí trèo xuống dưới tòa nhà trong kế hoạch của bốn người.
Sau khi đến được chỗ tương đối an toàn mấy người họ mới ngồi dựa lưng vào hàng rào lan can. Ai nấy đều đang điều chỉnh lại nhịp thở của mình. Bọn họ đã bắt đầu cảm nhận được hơi hướng của tự do, nhưng họ vẫn biết rằng giờ chưa phải là lúc để hưởng thụ. Cho nên chỉ mới nghỉ ngơi giây lát, bốn người đã lại tháo những đoạn dây làm từ ga giường quấn chặt trên người ra và nối ba đoạn trong số đó lại tạo thành một đoạn dây vải dài chừng hơn hai mươi mét. Đang lúc Hàng Văn Trị định quấn dây vào cọc thép dưới chân hàng rào lan can thì anh Bình chợt xua tay và nói: "Chờ đã, lấy nước làm cho ướt đã".
Ba người kia nghe vậy lập tức hiểu dụng ý của y. Sau khi dùng nước mưa làm ướt, đoạn dây vải sẽ nặng hơn, như vậy sẽ không bị tung bay trong gió, hơn nữa dây vải sau khi bị ướt sẽ có màu gần giống với màu của tòa nhà. Trong đêm mưa như thế này, dù đèn canh có quét qua đi chăng nữa, lính gác chòi cũng khó mà phát giác ra được.
Trên nóc nhà này không thiếu nước. Bốn người họ mỗi người một chân một tay làm ướt hết toàn bộ đoạn dây vải, sau đó quấn quanh cọc thép ở dưới hàng rào, như vậy đã tạo được một cái thòng lọng quấn trên cọc thép. Vì đoạn dây vải rất dài lên khi ném xuống thẳng dưới vẫn còn mười mét đã quá đủ cho mấy người vượt ngục trèo xuống được với mặt đất.
Anh Bình hất cằm nói với Hàng Văn Trị: "Này, Mắt Kiếng, mày xuống trước đi. Động tác nhanh nhạy lên chút, xuống tới nơi thì tìm một góc khuất mà nấp ngay vào".