Q5 - Chương 11.7
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2777 chữ
- 2020-05-09 04:04:04
Số từ: 2760
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Hàng Văn Trị cố gắng ngẩng đầu thật cao để tránh nước cống bẩn ập vào miệng và giải thích cho rõ: "Đường ống dẫn nước mưa không đi qua phía nông trường nên chúng ta chỉ có thể thuận theo đường ống đi vòng qua nông trường thôi. Phía trước ta còn phải đi qua khu trại giam số 3, số 2, số 1 và bệnh viện của nhà tù nữa rồi mới có thể đến được khu nhà văn phòng.
Anh Bình nghe vậy cũng đã hiểu ra. Đúng là đất nông trường không cần phải có đường ống dẫn nước mưa, chỉ có những nơi làm thành mặt đường rồi mới phải thiết kế đường ống đó. Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể tiến về phía trước theo kiến trúc của nhà tù, buộc phải đi vòng qua cả cái nông trường. Tính ra họ mới bò qua được một phần tư quãng đường và vẫn còn cả một quãng đường dài đầy khó khăn trước mắt.
May mà khi đi qua đường ống nước mưa của thuốc khu trại giam số 3, mọi người có thể lần lượt đứng lên thư giãn gân cốt một chút. Cứ bò quỳ qua cả quãng đường như thế này, đầu gối của họ có cảm giác như sắp bị mài gãy ra rồi.
Cứ như vậy, từng quãng đường gian nan nối tiếp nhau, chỉ mỗi khi bước tới được miệng ống họ mới được nghỉ ngơi giây lát. Toàn bộ hành trình này ước chừng 2 tiếng, mãi cho tới khi đến được miệng ống thứ năm mới nghe thấy giọng Hàng Văn Trị nói: "Tới rồi!"
Ba người theo sau Hàng Văn Trị mừng thầm trong lòng, họ biết cái câu "tới rồi" của anh ta cũng có nghĩa là họ đã đến được khu nhà văn phòng. Nói vậy là bọn họ đã thuận lợi qua được cửa ải đầu tiên của nhà tù, coi như đã đi được nửa chặng đường trong hành trình vượt ngục.
Sắp phải vào tòa nhà văn phòng rồi. Quãng đường phía trước dù không chậm và mất nhiều thời gian như đoạn đường đi qua phía dưới nông trường hồi nãy, nhưng lại khó khăn và nguy hiểm hơn rất nhiều lần. Bởi hành động của mọi người sẽ không có mặt đất để che chắn nữa. Điều đó có nghĩa là bất cứ lúc nào họ cũng đều có thể bị cảnh vệ hoặc camera giám sát phát hiện ra, và Nếu vậy thì bao nhiêu công sức lúc trước coi như đổ xuống sông xuống bể.
Căn cứ theo bản đồ mà Hàng Văn Trị đã vẽ, hiện giờ vị trí mà họ đang đứng có lẽ là góc đông nam của khu nhà văn phòng. Từ miệng ống cống này chui ra khỏi mặt đất rồi chạy khoảng 10 mét về hướng bắc thì sẽ tới được chân tòa nhà văn phòng chính. Ở đó chắc sẽ tìm được lỗ thông gió chống hỏa hoạn của tòa nhà chính, chui qua đó có thể trực tiếp đến được tầng hầm của toàn nhà. Xét về mặt ý nghĩa thiết kế mà nói thì khi tầng thấp nhất hoặc tầng hầm của một toàn nhà xảy ra hỏa hoạn, thiết kế như vậy sẽ có tác dụng nhanh chóng khuếch tán khói lửa dày đặc bên trong. Còn trong kế hoạch vượt ngục của Hàng Văn Trị, lỗ thông này sẽ trở thành lối ra duy nhất khi mọi người bí mật vào trong tòa nhà.
Thiết kế của nhà tù cũng dựa vào chức năng của từng khu riêng biệt vị trí bốn người họ đang đứng lúc này là mặt phía nam của khu nhà văn phòng cũng là khu vực tự do thoải mái nhất trong nhà tù những người thân hay bạn bè tới thăm tù nhân viên phục vụ của nhà tù nhân viên các đơn vị có mối quan hệ hợp tác với nhà tù có thể tự do hoạt động ở khu vực này còn phạm nhân thì trừ khi có trường hợp rất đặc biệt nếu không thông thường không có cách nào đặt chân vào khu này được cũng chính vì thế khu vực này không được cảnh giới nghiêm ngặt như khu trại giam ở mặt Bắc của khu tòa nhà văn phòng ít nhất khu này cũng không có chòi canh và đèn quét thêm vào đó đèn quét của khu trại giam cũng bị mấy tòa nhà văn phòng tránh mất nên chẳng thể rọi tới đây được.
Dù vậy, đây tuyệt nhiên không phải là khu vực tự do tới mức không phải chịu sự giám sát nào. Tuy không có đèn quét cực sáng, nhưng quãng trước phía trước khu toàn nhà lại có một dàn đèn đường bật sáng cả đêm. Còn cảnh vệ đi tuần hay quản giáo trực ban đều thường xuyên đi qua đi lại bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện ra những dấu hiệu bất thường ở đây.
Bốn kẻ vượt ngục đều đã sớm nắm rất rõ tình hình này. Họ biết rằng: bước tiếp theo họ phải di chuyển từ miệng ống cống đến lỗ thông gió và trong cả quá trình hành động này, họ không chỉ phải luôn giữ được sự nhạy bén và cảnh giác cao độ mà vận may cũng chiếm một phần không nhỏ. Bởi lúc này đây, họ vẫn đang trốn dưới lòng đất hoàn toàn không biết tình hình trên mặt đất ra sao. Nếu đúng lúc họ đang xây dịch cái nắp cống lại có một đội cảnh vệ tuần tra đi ngang qua thì bọn họ giống như bầy cá trong rọ chỉ biết đầu hàng chịu trói mà thôi.
May mà nếu phân tích và tính toán cả quãng đường tuần tra của cảnh vệ thì trường hợp xui xẻo tới mức này cũng khó phát sinh. Bởi giờ đêm đã khuya lắm rồi, quản giáo trực ban và những nhân viên khác không thể đều ra ngoài hoạt động gì nữa. Mặt đất ngay trên đầu họ giờ có lẽ đang không một bóng người.
Để đảm bảo hơn, Hàng Văn Trị áp tai vào nắp cống thám thính một lát, khi cảm thấy bên ngoài không có gì bất thường anh ta bèn nói nhỏ: "Tôi chuẩn bị xuất phát đây, các anh theo sát tôi nhé!"
Anh Bình vẫn chưa được yên tâm cho lắm nên hỏi thêm: "Mày chắc đây là điểm mù của camera đấy chứ?" Bởi không gian có hạn, hiện giờ chỉ có y và Hàng Văn Trị là ở trong đường ống này còn A Sơn và Đỗ Minh Cường vẫn phải ở trong ống cống nằm ngang đằng sau.
"Không vấn đề gì đâu! Lúc tôi đi Xếp hàng hóa cũng đã quan sát kỹ rồi!", vừa nói Hàng Văn Trị vừa dùng hai tay đẩy mạnh lên cái nắp cống. Anh Bình thấy vậy vội nói: "Từ từ thôi!" đồng thời tiến lên giúpHàng Văn Trị một tay. Vì y sợ rằng anh ta không kiểm soát được lực đẩy của mình, nhỡ may nắp cống bị đẩy lên cao quá lúc rơi xuống đất thế nào cũng sẽ phát ra âm thanh.
Hai người hợp lực khẽ dịch chuyển nắp cống, làm cho nó rời khỏi khuôn của miệng cống rồi cứ thế xê dịch thăng bằng trên mặt đất. Ánh sáng đèn đường hắt qua hai con người toàn thân ướt nhẹp bởi nước cống bẩn thỉu.
Hàng Văn Trị thò nửa đầu ra khỏi miệng cống rồi quan sát bốn phía một lượt thì thấy xe của sư phụ Thiệu đang đỗ cách đó hai mươi mét về phía tây. Ngoài ra không có gì đáng để phải chú ý cả. Hàng Văn Trị và Đỗ Minh Cường sớm đã bàn bạc với sư phụ Thiệu nên dù ông ấy ở trong xe mà có phát hiện ra điều gì bất thường cũng sẽ không lên tiếng. Đã vậy thì không được chần chừ thêm nữa. Anh ta nói rất quả quyết: "Đi" sau đó chui ra khỏi miệng cống trước và cúi gập người xuống chạy nhanh về phía lỗ thông gió dưới chân tòa nhà văn phòng chính.
Che kín lỗ thông gió là một hàng rào thép hình chữ nhật dễ vỡ hơn nắp cống đặc ruột kia rất nhiều nên một mình Hàng Văn Trị cũng có thể làm được việc này.
Sau đó, anh ta trườn vào bên trong lỗ thông gió. Mới bò vào được nửa đường, anh ta đã có cảm giác bị đẩy từ phía sau nên tốc độ nhanh hơn hẳn. Không cần quay đầu lại nhìn anh ta cũng biết là anh Bình đã theo sát anh ta rồi, nếu cứ đứng chờ ở miệng lỗ thông gió thì quá nguy hiểm nên y đã giúp anh ta trườn nhanh hơn.
Hàng Văn Trị vừa bò về phía trước được một lát đã nghe thấy đằng sau mình có tiếng động nhỏ phát ra từ hàng rào thép. Anh ta tự hiểu rằng lỗ thông gió lại được bít lại, cũng có nghĩa là Đỗ Minh Cường áp trận ở sau cùng cũng đã chui được vào trong ống thông gió này rồi.
Đối với ba người kia mà nói, phía trước là cửa ải cũng không ít nguy hiểm, nhưng chỉ có Hàng Văn Trịmới hiểu kế hoạch vượt ngục thực sự của anh ta đã cách thành công rất gần rồi. Nếu nói hành trình trước mắt không có một biến số nào thì giờ bọn họ đã vào được toàn nhà văn phòng chính rồi. Và khi đó tất cả sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Hàng Văn Trị và Trương Hải Phong.
Đường ống thông gió tuy hẹp và khó di chuyển nhưng vẫn còn tốt hơn là đường ống dẫn nước mưa toàn nước bẩn kia. Hơn nữa, đoạn đường này rất ngắn không tới mười phút đồng hồ Hàng Văn Trị dẫn đường phía trước đã tới được cửa ra của đường ống. Anh ta dỡ rào chắn ở đó ra rồi nhẹ nhàng chui ra khỏi ống thông gió nằm bên trong tòa nhà. Trước mặt anh ta là một không gian rộng rãi trong phòng, qua ánh đèn mờ trên nóc nhà có thể thấy những đường ống ngang dọc xen nhau và tầng trên là rất nhiều tủ kim loại cỡ lớn vững chãi. Đúng như kế hoạch của Hàng Văn Trị bọn họ đã đến được đường ống ngầm dưới tòa nhà văn phòng chính.
Ba người theo sau lần lượt chui ra khỏi ống thông gió. Bọn họ nhìn xung quanh một lượt, nét mặt đầu tiên hiện lên vẻ mừng rỡ. Không ngờ quãng đường họ đến được đây lại thuận lợi như vậy, lẽ nào hôm nay thực sự sẽ trở thành ngày họ được tự do?
Mặc dù nơi này không có camera giám sát và đêm hôm khuya khoắt rồi cũng chẳng có ai tới đây cả, nhưng vẫn không thể ở đây lâu được. Anh Bình xem xét qua địa hình một lát rồi hỏi Hàng Văn Trị: "Cửa cầu thang bộ ở đâu?"
Hàng Văn Trị chỉ tay về phía bên phải và nói "Chắc là ở đằng kia". Vừa nói anh ta vừa bước về hướng đó. Anh Bình gật đầu vì Hàng Văn Trị nói đúng như phán đoán của mình. Y vô cùng cẩn trọng, biết Hàng Văn Trị chưa đủ kinh nghiệm, gặp phải tình huống đột ngột chưa chắc đã xử lý kịp thời nên y bèn nói với anh ta: "Tới đây rồi thì không cần mày đi trước mở đường nữa, mày đi theo sau tao đi!"
Hàng Văn Trị hiểu được dụng ý của anh Bình nên tự giác lùi về sau một bước. Thế là cả đội hình đổi thành anh Bình dẫn đầu, tiếp đến là Hành Văn Trị và A Sơn còn Đỗ Minh Cường vẫn là người đi cuối cùng. Bốn người núp sau các đường ống và thiết bị ở đó rồi cứ thế mà mẫm đi về phía trước. Đoạn đường này không xa lắm, khi vừa rẽ qua chỗ qua bên tay phải cánh cửa cầu thang bộ quả nhiên đã xuất hiện trước mặt.
Cửa thang bộ rất hẹp và còn bị đóng lại bởi cánh cửa kéo làm bằng sắt, trên cửa treo một chuỗi khóa dây xích. Tình huống này lúc trước Hàng Văn Trị cũng đã từng bàn bạc với mấy người kia: Thông thường tầng đường ống sẽ bị khóa chủ yếu nhằm phòng tránh người không có phận sự vào nhầm, nếu không sẽ đều không an toàn cho thiết bị bên trong và người tới nhầm nơi này. Bởi vậy khóa dây xích vốn đã khá dài, thêm vào đó người khóa cửa vì không muốn có bất kỳ một khe hở nào có thể đẩy được cửa ra nên đã cố tình vòng mấy vòng dây xích trên cửa cho tới khi vừa khít mới bấm ổ khóa lại.
Nhưng trong mắt những kẻ giang hồ lão luyện thì chuỗi khóa dây xích đó cũng chỉ là vật trang trí mà thôi. Anh Bình quay đầu sang hất cằm về phía A Sơn nói: "Kiếm cái gì mở nó ra đi!"
A Sơn cúi đầu tìm kiếm dưới đất rồi nhanh chóng nhặt lên một sợi dây thép bị bỏ đi. Anh ta đi về phía cánh cửa, chọc sợi thép đó vào trong lỗ khóa. Cũng chỉ mất tầm ba bốn giây đã thấy chốt ở móc khóa bật ra. A Sơn ném sợi thép đi rồi bắt đầu gỡ khóa xích trên cửa xuống. Thao tác này vốn chẳng hề khó khăn gì chỉ là a Sơn không muốn để cho xích sắt với lan can cửa sắt chạm vào nhau sẽ phát ra tiếng động nên mới cẩn thận chậm rãi tháo từng vòng xích ra một.
Hàng Văn Trị với anh Bình đứng sau lưng A Sơn. Hàng Văn Trị chú ý nhìn cả quá trình A Sơn mở khóa. Anh Bình chỉ thoảng liếc lại nhìn A Sơn, y chủ yếu tập trung quan sát xung quanh và luôn trong tư thế đề phòng có gì bất thường xảy ra. Lúc này đây ba người họ gần như quên mất vẫn còn Đỗ Minh Cường đang đứng ở sau cùng.
Chính lúc sự tập trung của anh bình đang bị phân tán ra nhiều hướng, Đỗ Minh Cường bỗng giơ tay phải lên, dùng lòng bàn tay thay đao rồi dồn lực vào phía dưới, sau đó đánh thật mạnh vào sau gáy anh Bình. Đòn này vừa mạnh vừa chuẩn nên y còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì cả người đã mềm nhũn và đổ ập xuống đất.
Hàng Văn Trị đứng ngang tầm với anh Bình, thấy y đột nhiên ngã xuống đất, anh ta thất kinh quay đầu lại, vì không rõ là chuyện gì đã xảy ra nên chỉ biết nhìn Đỗ Minh Cường rồi hỏi nhỏ với giọng kinh ngạc: "Sao vậy?"
Đỗ Minh Cường không để ý gì đến anh ta cả. Hắn lại giơ tay lên và nhằm thẳng về phía A Sơn. Nhưng hồi nãy thái độ có phần hoảng hốt của Hàng Văn Trị đã nhắc nhở anh ta. A Sơn bất ngờ quay đầu lại nhưng mới chỉ quay được một nửa thì đã có cảm giác một luồng gió lạnh ấp đến từ sau gáy. Anh ta vội vàng rụt đầu lại nên trưởng này của Đỗ Minh Cường hơi lệch chỉ đánh trúng vào vành tai anh ta, tuy đau nhưng chưa đến mức hôn mê bất tỉnh.
Chiêu trước còn chưa dứt, chiêu sau của Đỗ Minh Cường lại dồn tới. Thấy A Sơn đã rụt đầu để tránh đòn, Đỗ Minh Cường bèn co tay phải lại rồi mượn lực co của cánh tay lên khuỷu tay và giáng một cú thật mạnh. Chỉ nghe thấy một tiếng "phập", cú đòn khuỷu tay này đã đánh trúng vào huyệt thái dương ở trán A Sơn trong khi anh ta mải tránh đòn nên vô ý để lộ phần trán ra.
P/S: sóng gió nổi lên từ đây!