Q5 - Chương 11.8
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2719 chữ
- 2020-05-09 04:04:07
Số từ: 2702
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Mấy động tác này xảy ra chỉ trong chớp mắt, vô cùng nhanh nhạy. Dường như Hàng Văn Trị mới chỉ vừa hỏi xong câu "sao vậy?" thì loáng một cái đã thấy A Sơn cũng gục xuống trong tay Đỗ Minh Cường. Biến cố đột ngột thế này khiến cho Hàng Văn Trị nhất thời không hiểu gì hết, theo phản xạ, anh ta lùi về sau một bước để tránh, đồng thời trừng mắt nhìn Đỗ Minh Cường và hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"
Đỗ Minh Cường từ từ đặt A Sơn nằm hẳn xuống đất rồi nhìn Hàng Văn Trị nửa cười nửa không, đáp: "Hai người này tội ác đầy mình rồi, không lẽ anh định đưa họ Cùng Vượt Ngục thật ư?"
HàngVăn Trị chợt hiểu ra và nói: "Anh muốn... "
Nhưng Đỗ Minh Cường đã ngắt lời đối phương: "Đừng nói nhiều nữa!" rồi bảo Hàng Văn Trị: "Mau giúp tôi trói hai người này lại, bọn họ không bất tỉnh lâu đâu mà sẽ tỉnh lại rất nhanh đấy. Tôi không sợ bọn họ nhưng nếu muốn khống chế sao cho chúng chị im lặng thì không dễ đâu".
Hàng Văn Trị như bừng tỉnh. Anh ta bỗng hiểu ra được dụng ý của đối phương. Đúng là Đỗ Minh Cường tự coi mình là đại diện cho chính nghĩa thì sao có thể chịu để cho hai kẻ tội phạm nghiêm trọng tội ác đầy mình này thoát khỏi nhà tù được? Thậm chí lúc này Hàng Văn Trị còn thấy có chút hối hận: Lúc trước cùng Đỗ Minh Cường bày mưu tính kế, lẽ ra anh ta nên chủ động đưa ra phương án gạtvanh Bình và A Sơn ra một bên vì như thế anh ta sẽ có được cảm tình của Đỗ Minh Cường. Nhưng ý nghĩ này lại chỉ là thoáng qua, bởi dù gì thì Đỗ Minh Cường cũng đã tham gia vào kế hoạch vượt ngục đúng như mong muốn của mình, bởi thế việc có được cảm tình của đối phương hay không cũng chẳng còn gì quan trọng nữa.
Sau khi suy nghĩ xong, Hàng Văn Trị vội vàng tiến tới, gỡ dây vải quấn trên người mình ra rồi phối hợp với Đỗ Minh Cường trói anh Bình và a Sơn lại thật chặt. Đồng thời anh ta cũng ngầm Tính toán trong đầu rằng bỏ lại A Sơn với anh Bình ở đây cũng tốt, như vậy chỉ còn có anh ta và Đỗ Minh Cường thì tình hình lại càng đơn giản và càng dễ nắm bắt hơn.
Đỗ Minh Cường và Hành Văn Trị nói thật chặt A Sơn và anh Bình xong liền nhét vào miệng mỗi người một cục giẻ. Anh Bình chịu một cú đánh trúng gáy nhưng chỉ tạm thời làm gián đoạn máu lưu thông trong động mạch dẫn tới đại não thiếu máu nên bị choáng và bất tỉnh. Lúc bị nhét cục giẻ vào miệng thì y cũng đã dần hồi tỉnh rồi mơ hồ nhìn mọi thứ trước mắt nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàng Văn Trị kiểm tra lại một lượt xem đã trói chặt chưa, sau khi chắc chắn là hai người bọn họ đều không có cách nào dộngđậy hay la hét được, anh ta mới đứng dậy và nói với Đỗ Minh Cường: "Xong rồi chúng ta mau đi thôi!"
Đỗ Minh Cường cũng đứng dậy nhưng anh ta không vội vàng đi như Hàng Văn Trị mà đột ngột hỏi một câu: "Đi đâu?"
Hàng VănTrị chỉ nhìn về phía cánh cửa sắt và nói: "Lên tầng thôi!Chẳng phải đã mở được khóa cửa rồi sao?"
Nhưng lại thấy Đỗ Minh Cường lắc đầu đáp: "Không thể lên tầng được!"
Hàng Văn Trị hỏi: "Tại sao?"Chỉ trong có vài phút thôi mà cục diện tưởng như đã được khống chế trở lại của Hàng Văn Trị lại có chút biến cố. Bởi vậy anh ta khó mà tránh khỏi có chút lo lắng nhưng lại không thể biểu hiện tâm trạng quá rõ ràng được mà chỉ có thể và tỏ ra không hiểu gì hết.
Đỗ Minh Cường đáp: "Vì Quỷ Kiến Sầu đang ở trên tầng, tối nay lão trực ở đó".
Đáp án này khiến cho Hàng Văn Trị hơi chột dạ, lẽ nào đối phương đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Anh ta ngầm quan sát thái độ của Đỗ Minh Cường,nhưng khuôn mặt đối phương lại không hề tỏ thái độ thù địch gì hết. Nhớ lại lúc chiều khi họ đi xếp hàng lên xe cho sư phụ Thiệu, viên quản giáo phụ trách đã từng nhắc tới việc đêm nay Trương Hải Phong trực ban, có lẽ Đỗ Minh Cường vì thế mà có phần cảnh giác.
Nghĩ tới đây, Hàng Văn Trị bèn giơ tay ra phân bua: "Thế thì đã sao? Chỉ cần chúng ta cẩn thận hết có thể, không làm đèn cảm ứng âm thanh dọc cầu thang bộ bật sáng và cũng không để cho máy quay quay được là ổn mà. Cứ cho là Quỷ Kiến Sầu trực suốt đêm cứ mở to mắt lên quan sát thì cũng chẳng phát hiện ra chúng ta được".
"Nhưng Quỷ Kiến Sầu trước giờ chưa từng trực tối thứ sáu bao giờ cả. Thứ sáu hàng tuần, lão đều nghỉ làm rất sớm để đến trường đón con về nhà nghỉ ngơi. Đặc biệt là mấy tuần gần đây, cứ đến thứ bảy là lão lại đón con đến đây để cho anh kèm nó học thêm. Bởi thế, lão càng không thể tiếp tục trực cả đêm thứ sáu được". Phân tích xong Đỗ Minh Cường quay ra hỏi lại Hàng Văn Trị: "Nhưng hôm nay lão đột nhiên lại thay đổi như vậy, anh không thấy có gì bất thường sao?"
Hóa ra Đỗ Minh Cường lo lắng điều này! Hàng Văn Trị cũng vô cùng nhạy bén, anh ta cười và giải thích rằng: "À việc này thì tôi biết. Cuối tuần này Trương Thiên Dương phải tham gia thi thử ở trường nên sẽ không về nhà. Bởi vậy Quỷ Kiến Sầu mới đổi ca trực, điều này có gì bất thường đâu cơ chứ".
Đỗ Minh Cường nghe vậy thì chỉ nhìn Hàng Văn Trị và không tỏ thái độ gì. Hắn im lặng giây lát rồi lại hỏi tiếp: "Nếu Quỷ Kiến Sầu biết chúng ta sẽ vượt ngục thì lão sẽ làm thế nào?"
Hàng Văn Trị gây người ra, nhất thời không biết ứng phó với câu hỏi vừa đột ngột vừa sắc bén của đối phương ra sao. Thấy Hàng Văn Trị không nói gì, Đỗ Minh Cường liền bắt đầu tự vấn tự đáp: Quỷ Kiến Sầu giờ đã tôi tới tận xương tủy. Tôi đoán là lão chắc chắn sẽ cầm sẵn súng chờ tôi đến để bắn chết tôi ngay trong lúc chúng ta vượt ngục. Còn địa điểm lão sẽ bắn tôi sao? ừm, trước hết có thể khẳng định chắc chắn là ở trong khu nhà văn phòng. Bởi theo quy định của nhà tù, quản giáo không được phép mang theo súng vào khu trại giam. Chỉ có điều khu nhà văn phòng có máy quay khắp nơi, điều này chắc chắn sẽ khiến cho Quỷ Kiến Sầu phải đau đầu. Vì nếu quá trình lão chờ giết tôi bị camera quay lại thì sau này khi vụ án được điều tra, lão chắc chắn sẽ gặp nhiều nhiều phiền phức lớn. Bởi vậy, chắc chắn là lãnh phải chọn một nơi lý tưởng hơn. Nếu Quỷ Kiến Sầu biết trước chi tiết hành trình vượt ngục của chúng ta, lão chắc chắn sẽ chọn nóc toà nhà văn phòng chính là địa điểm mai phục. Không chỉ vì ở đó không có máy quay mà hơn nữa nếu lỡ bắn chết tôi ở đó thì cả quá trình sẽ rất dễ giải thích. Lão có thể bịa ra một câu chuyện rằng mình vẫn đang trực ở trong phòng, nhưng nửa đêm bỗng nghe thấy có tiếng động bất thường ở phía cầu thang bộ nên lão bèn đuổi theo tới tận nóc nhà thì phát hiện ra có đào phạm đang định vượt ngục. Trong quá trình truy đuổi đào phạm, lão đành phải nổ súng bắn chết tên tù nguy hiểm nhất trong đó".
Đỗ Minh Cường cứ thế rủ rỉ nói, giọng điệu rất nhẹ nhàng, ôn hòa. Thế nhưng những lời ấy cứ như tiếng sấm tiếng sét dội vào taiHàng Văn Trị vậy. Bởi những gì mà Đỗ Minh Cường đang nói lúc này giống y hệt với kế hoạch công tác mà hắn ta và Trương Hải Phong đã từng bàn với nhau. Hàng Văn Trị cảm thấy đầu óc hơi loạn, không hiểu được là do kế hoạch bị bại lộ hay do Đỗ Minh Cường thần hồn nát thần tính. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa,một khi đối phương chưa ngả bài thì anh ta có chết cũng phải tiếp tục diễn màn kịch này.
Hàng Văn Trị cố cười và nói: "Anh đang nói gì vậy? Quỷ Kiến Sầu làm sao mà biết được chuyện chúng ta muốn vượt ngục?Lão càng không thể biết hành trình vượt ngục của chúng ta như thế nào được".
Ánh mắt Đỗ Minh Cường dừng lại ở khuôn mặt Hàng Văn Trị, một thứ áp lực vô hình đang dần tích tụ từ ánh mắt ấy. Hàng Văn Trị thấy có phần không chịu đựng nổi nữa, anh ta muốn thoát khỏi tia nhìn của đối phương, nhưng anh ta biết rằng nếu mình làm vậy cũng có nghĩa là đã vô tình giơ tay đầu hàng trước hắn. Vì thế anh ta đành phải cố chịu đựng đến cùng.
Đúng lúc đó Đỗ Minh Cường lại nói: "Lẽ nào anh không nói với lão sao?". Vừa nói, khóe miệng Đỗ Minh Cường hơi nhếch lên để lộ nụ cười đầy giễu cợt. Trước điệu cười ấy, phòng tuyến tâm lý của Hàng Văn Trị cũng đang dần bị sụp đổ. Cuối cùng anh ta cũng đã hiểu ra rằng trong cuộc chơi mèo đuổi chuột, này chính mình mới là con chuột đáng thương vẫn luôn bị rượt đuổi.
Hàng Văn Trị hỏi lặp lại hai lần liên tiếp: "Tại sao tôi phải nói cho lão? Tại sao tôi phải nói cho lão hả?", dù giọng nói anh ta không lớn nhưng ngữ điệu lại có phần kích động.
Đỗ Minh Cường trả lời nhạt: "Vì anh muốn giết tôi. Đó mới là mục đích thực sự anh vào tù".
Hàng Văn Trị không nói được gì nữa. Ánh mắt anh ta bắt đầu mơ màng, hơi thở càng lúc càng nhanh. Anh ta biết rằng kế hoạch của mình đã bại lộ, một thứ cảm giác tuyệt vọng lạnh buốt như đang muốn nuốt chửng lấy cả người anh ta. Nhưng anh ta lại không can tâm thất bại như vậy vì rõ ràng anh ta vẫn còn các quân bài trong tay, một trong những lá joker đó không nghi ngờ gì nữa chính là Trương Hải Phong hiện đang cầm súng chờ đợi trên nóc tòa nhà. Chỉ cần đánh được quân bài này ra thì anh ta sẽ có cơ hội đảo ngược tình thế!
Nghĩ tới đây đuôi mắt Hàng Văn Trị khẽ động, ánh mắt anh ta nhìn về phía cửa cầu thang bộ cách đó không xa. Thế rồi bất thình lình, giống như một con thỏ vừa giả vờ chết, anh ta bật chạy thật nhanh tới cánh cửa sắt sắp được mở ở đằng kia.
Hành động của anh ta vừa đột ngột vừa nhanh nhạy. Chỉ có điều trong mắt Đỗ Minh Cường, con thỏ này đã biến thành một con heo vừa ngốc nghếch vừa chậm chạp. Hắn còn chẳng thèm di chuyển bước nào mà chỉ mới giơ tay phải lên thụi một đòn, Hàng Văn Trị đã cảm thấy phần bụng như bị va vào một vật nặng như búa sắt. Phần thân trên của anh ta khom xuống động tác chạy bỗng ngừng lại, đến hơi thở cũng bị đứt đoạn bởi cú đấm vừa rồi.
Đỗ Minh Cường dùng lực của bàn tay chém một nhát xuống cổ họng của Hàng Văn Trị, thế là anh ta như một con rối cứngđờ toàn thân đổ sầm xuống.
Khác với thủ pháp đánh một đoạn xuống gáy anh Bình, đòn đánh vào cổ họng Hàng Văn Trị không phải để cho đối phương hôn mê bất tỉnh. Mục tiêu của Đỗ Minh Cường là đánh vào dây thanh đới của đối phương. Bởi vậy, đòn này sẽ khiến cho Hàng Văn Trị không thể nói to hoặc gào thét trong một thời gian dài, có vậy mới không làm hỏng kế hoạch vượt ngục của Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường ngồi xổm xuống cạnh Hàng Văn Trị rồi xé dây vải ra để bắt đầu trói anh ta lại. Hàng Văn Trị đã không còn chút sức lực nào để chống trả nữa, má anh ta áp xuống nền đất lạnh buốt, hướng nhìn vì thế mà hướng thẳng về phía hai kẻ cùng cảnh ngộ là anh Bình và A Sơn. Hai người đó đều đã tỉnh lại, họ vừa kinh ngạc trước tình cảnh hiện tại vừa đang nhìn Hàng Văn Trị với ánh mắt hả hê trước kết cục hiện giờ của anh ta. Hàng Văn Trị nhớ lại mới vài phút trước đó,anh ta đã giúp Đỗ Minh Cường trói và khống chế hai người họ và đương nhiên đó cũng là kế hoạch của Đỗ Minh Cường.
Đỗ Minh Cường khó mà cùng lúc không chế cả ba người được lên mới ra tay với từng người một. Trước hết đối tượng phải hạ gục là đối thủ mạnh nhất, anh Bình sau đó đến A Sơn. Còn Hàng Văn Trị có sức uy hiếp yếu nhất thì để tới cuối cùng. Đỗ Minh Cường thậm chí còn lợi dụng Hàng Văn Trị để giúp mình khống chế hai người kia.
Còn giờ đây, tình thế đều đã nằm trong lòng bàn tay Đỗ Minh Cường. Hắn có thể yên tâm lần lượt ngửa bài. Hắn vừa trói tay Hàng Văn Trị ra đằng sau vừa cười nhạt và nói: "Tôi đã biết anh là người của Đặng Hoa từ lâu rồi. Mục đích anh tới đây là để giết tôi. Kể cả kế hoạch vượt ngục lần này chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy.
Hàng Văn Trị đã thất bại thảm hại nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận thất bại của mình, miệng vẫn ngoan cố nói: "Anh nói láo!". Vì lúc nãy bị đánh vào dây thanh đới lên giọng nói của anh ta vừa nhỏ vừa khàn, như người già sắp hết hơi vậy.
Đỗ Minh Cường không cần phải biện bạch gì với đối phương cả, hắn chỉ tiếp tục chạy theo mạch suy nghĩ của mình: "Anh đúng là cũng phí mất một phen sắp đặt lợi dụng việc gặp hoàn cảnh tương tự để tiếp cận tôi trước, sau đó sẽ tìm cơ hội hạ thủ. Khà khà! Mở màn đúng là rất hoàn mỹ nhưng anh có biết không, những gì hoàn mỹ thì đều có một điểm yếu chí mạng - đó là không chân thực". Hàng Văn Trị cố gắng quay đầu nhìn về phía Đỗ Minh Cường hình như không hiểu ý của đối phương.
Đỗ Minh Cường đáp: "Một người có hoàn cảnh tương tự như tôi, lại vào tù ngay sau tôi, rồi được phân ở cùng một phòng giam với tôi. Anh không thấy chuyện này quả thực quá trùng hợp sao?"
Hàng Văn Trị vẫn không phục, anh ta trợn mắt nhìn và nói với giọng khàn khàn: "Anh mắc bệnh đa nghi trầm trọng rồi đấy!