Q5 - Chương 11.12


Số từ: 2392
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Anh Bình và A Sơn bất giác rời mắt đi và không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt người đó nữa. Bọn họ sống cùng một phòng giam với con người kia hàng mấy tháng trời, vậy mà giờ đây xuất hiện trước mặt họ lại là một kẻ xa lạ khiến họ không tài nào hình dung ra nổi.
Chỉ có Hàng Văn Trị biết đây mới chính là bộ mặt thật của người đó. Đỗ Minh Cường không phải là tên thật của hắn. Mấy câu chuyện đùa cợt và tản mạn có liên quan tới cái tên này của hắn chẳng qua cũng chỉ là tấm vải che đậy thân phận thực sự của hắn mà thôi. Eumenides mới là tên thật, sát thủ mới là thân phận hắn yêu thích nhất!
Khi một sát thủ vứt bỏ lá chắn ngụy trang thì việc hắn làm sau đó, ngoài việc giết người ra liệu còn có việc gì khác được nữa được chứ?
Hàng Văn Trị hiểu rõ đạo lý này, trán anh ta bắt đầu co giật. Anh ta biết rằng vở kịch do một tay mình dàn dựng đã tới giờ phút hạ màn, trong khi bản thân hoàn toàn không hề có chút cơ hội giành lại phần thắng nào cả.
Eumenides cúi mình xuống, đưa tay tháo cặp kính Hàng Văn trị đang đeo ra. Khi các ngón tay của hắn lướt qua trên mặt Hàng Văn Trị, anh ta bất giác run lên sợ hãi.
Eumenides ném mạnh cặp kính mắt kính xuống dưới đất, sau một tiếng rơi vỡ giòn tan, các mảnh kính nứt vỡ. Hắn chọn ra một mảnh kính vỡ sắc nhọn nhất trong đó rồi kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Sau đó tay trái hắn thò vào trong túi áo lấy ra mảnh giấy. Hắn liếc nhìn mảnh giấy ở trên cùng rồi quay người hướng về phía A Sơn.
A Sơn định rụt về phía sau nhưng toàn thân bị trói chặt khiến anh ta không tài nào cựa quậy được.
Lúc này, Eumenides nói với giọng lạnh lùng: "Phương Vỹ Sơn. 8 năm trước giết chết một người đàn ông để cướp ở hồ Thái Bình, đáng lẽ đã phải bị tử hình từ lâu rồi. Đồng phạm của ngươi là Phan Thái Bảo đã ở dưới địa ngục chờ ngươi rồi đó". Nói xong tay trái hẳn khẽ vung lên, mảnh giấy trên cùng rơi xuống ngay trước mắt A Sơn.
Mảnh giấy đó được cắt ra từ nguyên liệu làm túi giấy trên đó là nét chữ phỏng tống viết bằng bút chì:
" Bản thông báo tử vong


Người thụ hình: Phương Vĩ Sơn
Tội danh: cướp của, giết người
Ngày thực thi: ngày 11 tháng 10
Người thực thi: Eumenides"

A Sơn thấy rõ nội dung trên mảnh giấy liền trợn tròn mắt lên nhìn Eumenides, miệng "u... u" không rõ là muốn nói gì.
Nhưng Eumenides chẳng buồn nhìn đối phương lần nữa, hắn chỉ cúi người xuống và nói một câu: "Ngươi không cần phải nói gì cả, vì tội ác của ngươi không có gì có thể biện bạch nữa". Vừa nói dứt lời lập tức đứng lên, còn tiếng kêu ú ớ của A Sơn cũng đột ngột tắt ngấm. Máu từ cổ họng anh ta túa ra nhanh chóng thấm cả vào mảnh giấy nằm trên mặt đất.
Eumenides hơi quay người lần này mục tiêu đối diện với hắn là anh Bình
Anh bình hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía A Sơn nhưng vẫn chưa định thần lại trước cảnh đáng sợ vừa rồi.
"Thẩm Kiến Bình , từ năm 1987 đến năm 1993 ngươi đã tổ chức một băng đảng bạo lực mang tính chất xã hội đen, tội ác chồng chất và có liên quan tới ba vụ án mạng. Là kẻ giật dây đứng đằng sau tất cả những vụ án đó, ngươi chắc cũng không có ý kiến gì về bản án tử hình của mình chứ?"
Cùng với lời nói của Eumenides, bản thông báo tử vong thuộc về anh Bình cũng từ từ rơi xuống đất bên trên viết rõ :
"Bản thông báo tử vong


Người thụ hình: Thẩm Kiến Bình
Tội danh: dính líu xã hội đen, giết người
Ngày thực thi: ngày 11 tháng 10
Người thực thi: Eumenides
"
Anh Bình quay đầu nhìn về phía Eumenides, nhưng y không hề nhìn bản thông báo tử vong đó. Ánh mắt y có phần mơ hồ như đang nghĩ về rất nhiều điều trong quá khứ.
Y đang nghĩ về cái gì vậy? Là một thời nhúng tay trong máu tanh hay là hơn 15 năm làm mưa gió trong nhà tù? Hoặc cũng có thể là y đang hồi tưởng lại giấc mộng tự do như bong bóng xà phòng mình.
Ngay cả người có tâm tư nhạy bén như Eumenides cũng không sao tìm được đáp án. Hắn chỉ chú ý thấy khóe miệng anh Bình hơi động đậy như đang cười khổ sở. Có điều nụ cười đó nhanh chóng lụi tắt bởi vết cứa của mảnh kính sắc nhọn rồi bị vùi lấp trong bụng máu bẩn thỉu của chính y.
Cuối cùng, Eumenides mới đối diện với Hàng Văn Trị.
"Ngươi là kẻ thù của ta", nhíu chặt đôi mày, hắn nói: "Nhưng ta không hề lấy danh nghĩa của kẻ địch để báo thù ngươi. Ngươi không nên giết chết Tiểu Thuận, ngươi buộc phải trả giá vì điều đó".
Hàng Văn Trị vội vàng biện hộ cho mình: "Lẽ nào Tiểu Thuận là người tốt à? Nó chẳng qua cũng chỉ là một tên tù, sao mày có thể đem cái chết của nó ra để phán xét tao?" Hàng Văn Trị không hề sợ chết nhưng anh ta hiểu rất rõ rằng chỉ có sống sót mới giữ được tia hi vọng cuối cùng để lật ngược tình thế, cho dù hi vọng đó rất nhỏ nhoi.
Đáng tiếc là Eumenides hiển nhiên không hề có ý định cho đối phương hi vọng. Đường gân xanh trên tay hắn vừa nổi lên, máu từ phía mảnh kính vỡ kẹp trong kẽ tay hắn từng giọt rơi xuống bản thông báo tử vong dành cho Hàng Văn Trị lúc này cũng liệng xuống cùng với những giọt máu bắn ra. Sau đó một tiếng "đét" mảnh Giấy bị máu bắn phải lên rơi nhanh xuống ngay trước mắt Hàng Văn Trị.
Hàng Văn Trị vội vàng nhìn mảnh giấy đó, trước mắt anh ta hiện ra hình ảnh chiếc lá thu trong đêm mưa gió ấy. Trong lòng anh ta bỗng thấy chua xót: Vận mệnh anh ta bắt đầu từ cơn mưa thu, lẽ nào cũng kết thúc trong cơn mưa thu?
Eumenides không cho Hàng Văn Trị quá nhiều thời gian để hoài niệm. Tay phải hắn vừa vung lên ánh sáng sắc lạnh từ giữa hai ngón tay lóe lên.
Hàng Văn Trị khẽ gầm lên một tiếng rồi khom người xuống và quay mình một chút để va thật mạnh về phía Eumenides hòng quyết một trận đấu cuối cùng. Nhưng hành động này của anh ta hiển nhiên là tốn công vô ích, bởi Eumenides chỉ hơi lùi về phía sau một bước đồng thời chỉ cần điều chỉnh hướng dồn lực của cổ tay một chút thì, mảnh kính sắc nhọn kia vẫn hứa rất chuẩn vào họng Hàng Văn Trị. Hàng Văn Trị há miệng nhưng không tài nào phát ra âm thanh được nữa. Toàn thân anh ta lăn một vòng theo lực tàn của cú va đập vừa rồi, cuối cùng đổ rạp xuống ngay cạnh A Sơn.
Hàng Văn Trị bị cắt đứt động mạch ở cổ lên tốc độ mất máu nhanh tới mức đáng sợ. Và dưới cơ thể mỗi người vũng máu nhanh chóng loang dần ra. Eumenides vứt mảnh kính vào vũng máu rồi yên lặng chờ đợi khoảng hai, ba phút sau đó hắn đưa ngón trỏ ra lần lượt thử xem ba người kia còn thở hay không?
Kết quả khiến hắn rất vừa lòng. Vì đây là cách thức giết người mà hắn thông thạo nhất và chưa từng thất thủ bao giờ huống chi là với ba kẻ không hề có chút khả năng phản kháng nào như thế này.
Ba kẻ có tội kia đều đã chịu chịu sự trừng phạt thích đáng nhưng trong tay Eumenides vẫn còn một mảnh giấy nữa đó là một bản thông báo tử vong chưa được gửi đi. Hắn nhẹ nhàng đặt mảnh giấy lên mặt A Sơn, tin rằng bản thông báo tử vong này sẽ nhanh chóng tìm được chủ nhân của nó.
Khi đã hoàn tất xong xuôi, Eumenides cũng không còn lý do gì để ở lại tầng hầm này nữa. Hắn đi theo đường cũ để chuẩn bị thực hiện kế hoạch vượt ngục thực sự của mình.
Tiếng bước chân của Eumenides vừa nhanh vừa nhẹ rồi thoáng một cái đã biến mất ở góc bên trái tầng hầm. Theo kế hoạch của hắn hắn sẽ chui từ ống thông gió này ra khỏi tòa nhà văn phòng, sau đó lên chiếc xe đã được ngụy trang lại của sư phụ Thiệu, từ đó tiến tới con đường tự do của mình.
Cho tới thời điểm này kế hoạch của hắn xem ra rất thuận lợi, gần như đã không còn một ai có thể ngăn cản được hắn nữa.
Thế nhưng mọi chuyện trên thực tế lại không hề lạc quan như vẻ bên ngoài của nó.
Đúng lúc tiếng bước chân của Eumenides vừa biến mất thì ở hiện trường thi hành án tử của hắn, trong số ba người nằm trong vũng máu kia bỗng có một người động đậy.
Không ngờ là lại có người vẫn chưa chết!
Người đó giãy giụa, lăn lộn dưới đất, đôi tay đã bị trói chặt cứ thế mò mẫm trên mặt đất. Một lát sau anh ta tìm thấy mục tiêu của mình cần. Đó là một mảnh kính vỡ. Anh ta nhặt lấy mảnh kính vỡ đó và ra sức cứa sợi dây ga giường đang trói chặt tay mình. Khoảng hai, ba phút sau dây trói cuối cùng cũng bị cứa đứt, đôi tay anh ta cũng được tự do. Người đó lập tức dùng một tay để đỡ toàn thân, tay kia vội vã kiểm tra vết thương trên cổ họng.
Vừa mới chạm tay vào đã có cảm giác vết thương vừa rộng vừa sâu và vẫn đang chảy máu, cũng may là động mạch chủ vẫn còn nguyên vẹn. Kẻ may mắn sống sót biết được tính mạng mình vẫn giữ được, không kìm được ngẩng đầu lên trời mà cười. Nhưng khí quản của anh ta đã bị thương, vừa mới hít vào một hơi đã bị nhiễm gió lạnh, tiếng cười không thoát ra được thay vào đó là một tràng ho dữ dội.
Sau cơn ho ấy người đó lảo đảo đứng dậy. Thân hình anh ta gầy gò ốm yếu. Anh ta chính là Hàng Văn Trị, kẻ cuối cùng chịu hình phạt của Eumenides.
Để có thể thoát khỏi cái chết từ sự trừng phạt của Eumenides, Hàng Văn Trị đương nhiên không chỉ dựa vào may mắn. Ánh sáng của sự sống đã xuất hiện ngay trong thời khắc sinh tử cuối cùng ấy giúp cho Hàng Văn Trị có được cơ hội đọ sức với đối thủ.
Khi Hàng Văn Trị quay mình để va về phía người Eumenides, anh ta biết mình không thể nào chạm tới đối phương được nên mục đích thực sự anh ta làm như vậy chỉ có: Một là làm nhiễu loạn phương pháp thích sát của Eumenides, hai là để cho cơ thể mình ngã xuống đúng vũng máu của A Sơn.
Thật may mắn hai mục đích đó của anh ta đều đã thực hiện được.
Tuy Eumenides cứa rách cổ họng anh ta, nhưng động mạch chủ của anh ta lại tránh được một đòn chí mạng. Còn việc anh ta ngã gục xuống cạnh A Sơn đã tử vong trước đó sẽ khiến cho lượng máu của A Sơn thấm đầy phần đầu phần ngực anh ta, như vậy sẽ làm nhiễu loạn phán đoán của Eumenides về mức độ mất máu của anh ta.
Thế là con người gần như đã thua sạch sành sanh này đã lại được hồi sinh ngay dưới tầm mắt của sát thủ Eumenides.
Tất nhiên giờ chưa phải lúc Hàng Văn Trị vội mừng mà anh ta phải tập trung sức lực cuối cùng của mình để ngăn chặn kế hoạch vượt ngục của Eumenides.
Nhưng anh ta cũng biết rằng, so với đối thủ thì sức lực của mình quá yếu ớt. Nếu tự mình đuổi theo hắn thì hiệu quả sẽ chẳng khác nào tự tìm đường chết cả. Bởi vậy, anh ta buộc phải cầu cứu một trợ thủ khác, một trợ thủ hùng mạnh đủ để khiến cho Eumenidesem phải đau đầu nhức óc. May mà trợ thủ này đã có sẵn rồi, anh ta ở ngay trên nóc tòa nhà chờ mình.
Hàng Văn Trị nghỉ lấy hơi một lát rồi đúng lúc đang chuẩn bị đi, anh ta bỗng thấy mảnh giấy để trên mặt A Sơn. Hình ảnh quái dị đó đủ để khiến cho anh ta cảm thấy đáng ngờ, bèn đưa tay nhật mảnh giấy đó lên.
Đó là một bản thông báo tử vong nhưng lại không phải dành cho A Sơn. Cái tên người thụ hình trên bản án đó không khỏi khiến cho Hàng Văn Trị cảm thấy bất ngờ. Nhưng khi nghĩ kỹ lại anh ta lại thấy điều đó cũng dễ hiểu. Nhìn bản thông báo kia khóe miệng Hàng Văn Trị bỗng hiện lên một nụ cười kì dị. Lúc này đây, anh ta có đủ lý do để tin rằng người đang chờ mình trên nóc tòa nhà kia dù có phải liều cái mạng già của anh ta cũng sẽ giúp mình cứu vãn thế cùng thất bại này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong.