Q5 - Chương 11.13


Số từ: 2753
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Hàng Văn Trị đi qua đi lại hai bước để nhặt ba mảnh giấy nhuốm đầy máu tươi kia lên. Sau đó, anh ta vừa giữ chặt vết thương trên cổ họng mình vừa đi về phía cầu thang bộ cách đó không xa. Khóa dây xích trên cánh cửa sắt đã bị A Sơn mở ra từ lúc trước, Hàng Văn Trị dùng cả tay và chân để kéo cánh cửa ra, sau đó dốc hết sức lực của mình để chạy lên nóc tòa nhà.
Chín tầng cũng không phải là quá cao. Nhưng Hàng Văn Trị đang bị thương nặng, bước chân khó tránh khỏi lảo đảo chông chênh, nên anh ta phải mất bảy, tám phút mới vượt qua được quãng đường này. Sau khi tới tận cùng của cầu thang bộ, anh ta mở cánh cửa nhỏ trước mặt ra rồi xông ra ngoài.
Anh ta đã lên tới nóc tòa nhà. Bên ngoài màn đêm tăm tối, gió thu rét buốt, nước mưa lạnh cóng tưới lên vết thương của anh ta khiến cho cơn đau nhức trào dâng.
Hoàng Văn Trị biết rằng trợ thủ của mình đang trốn ở một góc nào đó trên nóc tòa nhà này, tay cầm súng có đạn thật và chỉ chờ Đỗ Minh Cường tới nạp mạng thôi.
Có điều Đỗ Minh Cường đã không tới đây nữa rồi.
Hàng Văn Trị hít một hơi thật sâu rồi dốc toàn lực của mình để hét lên. Bởi anh ta cần phải nhắc cho đối phương biết rằng: Tình hình hiện giờ đã có thay đổi hoàn toàn so với kế hoạch ban đầu của họ.
Nhưng dây thanh đới của Hàng Văn Trị Vốn đã bị thương nặng từ trước, giờ cổ họng cũng bị cứa rách nên tiếng hét đó của anh ta chỉ mang lại một trận ho đau đớn. May mà cái dáng vẻ tả tơi của anh ta cũng đủ để cho người đang nấp trong bóng tối kia chú ý tới. Không lâu sau, một bóng đen từ góc bên trái xuất hiện, người đó một tay cầm súng một tay cầm đèn pin. Trước tiên là rọi đèn vào Hàng Văn Trị, sau đó tiến lại gần với tư thế cảnh giác. Vừa đi anh ta vừa hỏi nhỏ:
Anh sao vậy? Đỗ Minh Cường đâu?", nghe giọng nói là biết người đó chính là Trương Hải Phong, trung đội trưởng của khu trại giam số 4.
"Chạy . . . chạy rồi!", Hàng Văn Trị nói không ra tiếng nữa. Anh ta đã không chịu đựng nổi nữa rồi, đưa tay muốn bị thứ gì đó nhưng bị hẫng, toàn thân lảo đảo rồi đổ ập xuống. Trương Hải Phong vội vã chạy tới giữ lấy đối phương, lúc này anh ta mới nhìn thấy vết thương đáng sợ ở cổ họng Hàng Văn Trị, tâm trạng anh ta hơi trùng xuống.
Hành Văn Trị dùng lời lẽ ngắn gọn nhất để nói về tình thế hiện tại cho đối phương biết: "Hắn ngồi xe của sư phụ Thiệu. . . cải, cải trang rồi, dùng máy phát . . . che bớt. . . . nhiệt độ cơ thể", vừa nói tay phải anh ta vừa cố gắng đưa về phía trước mặt Trương Hải Phong.
Trương Hải Phong nhận ra là đối phương muốn đưa cho mình vật gì đó. Bởi thế, anh ta vội đón lấy mảnh giấy từ trong tay Hàng Văn Trị. Mượn ánh sáng của đèn pin anh ta xem thật nhanh mảnh giấy đó thì thấy ba mảnh giấy trên cùng là bản thông báo tử vong, người thụ hình lần lượt là thẩm kiến bình hành Văn Trị và Phương Vĩ Sơn.
Hàng Văn Trị đưa tay ra hiệu cửa ra trên cổ họng mình và nói một cách khó nhọc: "Đều . . . . chết cả rồi
. Trương Hải Phong đương nhiên là hiểu ý của đối phương,anh ta chỉ cảm thấy từngtrận tê buốt trên da đầu mình, giống như hố băng bị sụp vậy.
Nhưng, bất ngờ hơn cả lại ở mảnh giấy cuối cùng. Khi Trương Hải Phong đọc được nội dung trên mảnh giấy đó, toàn thân anh ta bỗng run lên bần bật, giống như bị sét đánh trúng vậy.
Mảnh giấy đó viết:
"Bản thông báo tử vong


Người thụ hình: Trương Thiên Dương
Tội danh: vật thân yêu nhất của Trương Hải Phong
Ngày thực thi: ngày 11 tháng 10
Người thực thi: Eumenides"

So với ba bản thông báo tử vong nhuốm đầy máu kia thì mảnh giấy này sạch sẽ hơn. Nhưng trong mắt Trương Hải Phong, từng chữ từng chữ trên mảnh giấy đều mang mùi chết chóc và hơi máu tanh đáng sợ hơn rất nhiều. Con mồi nguy hiểm đó đã chạy thoát, sau khi dùng móng vuốt sắc nhọn đó một lúc giết chết ba mạng, mục tiêu tiếp theo của hắn lại chính là con trai yêu quý của Trương Hải Phong!
Trương Hải Phong hiểu rằng kẻ đó không hề chỉ phô trương thanh thế. Lúc đầu, kẻ đó chẳng qua cũng chỉ là một con thú sắp chết bị kìm chặt trong chiếc còng của mình. Nhưng khi hắn nhìn chính diện vào đôi mắt anh ta để đưa ra lời uy hiếp sẽ báo thù, cái khí thế đáng sợ đó rõ ràng khiến người khác cảm thấy lạnh đến dựng tóc gáy. Con thú đó đã sổng chuồng, hậu quả đúng là không thể nào tưởng tượng nổi. Đến nhân vật như anh Bình mà cũng chỉ trong nháy mắt đã đổ máu tại chỗ thì đứa con trai bé bỏng của anh ta có được bao nhiêu phần trăm có thể trốn thoát khỏi sự truy sát của hắn?
Một chuỗi những câu hỏi Trương Hải Phong liên tiếp tự đặt ra cho mình khiến cho cơ thể anh ta đột nhiên có cảm giác như muốn sụp đổ. Bởi vậy, Hàng Văn Trị vốn đang được Trương Hải Phong đỡ nhưng đột nhiên bị mất điểm tựa nên từ từ ngã xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, Hàng Văn Trị dùng hết sức lực cuối cùng và nói: "Mau. . . mau. . . . đi . . . . đuổi theo hắn!". Tay anh ta tóm lấy vạt áo của Trương Hải Phong rồi từ từ tuột xuống, để lại trên đó viết tay dính đầy máu vô cùng đáng sợ. Lúc này Trương Hải Phong đột nhiên tỉnh lại, anh ta không thể lo cho Hàng Văn Trị được nữa mà vội vàng co cẳng chạy về phía ban công của nóc tòa nhà đồng thời rút điện thoại ra và ấn nút rất nhanh để gọi cho cảnh vệ ở cổng trại giam.
Lính gác trực ban trên chòi canh vừa nhấc máy lên còn chưa kịp nói một tiếng "alo
thì đã nghe thấy giọng nói vừa nóng lại vừa ước Pháp của Trương Hải Phong: "Xe tải chở hàng của khu trại giam số 4 đã đi chưa?"
Viên lính gác trả lời "vừa đi ạ!"
Tim Trương Hải Phong nhói lại, hi vọng cuối cùng cũng đã bị phá tan. Anh ta gần như hét lên: "Có tội phạm vượt ngục, chính là ở trong chiếc xe tải ấy!"
Lính gác bán tín bán nghi nói: "Việc này không thể nào ạ! Xe cộ ra khỏi nhà tù đều phải qua máy quét hồng ngoại mà!"
Trương Hải Phong không có thời gian để giải thích cho đối phương hiểu nữa, anh ta ép mình phải khống chế được cảm xúc rồi lại hỏi: "Chiếc xe đó đi được bao lâu rồi?"
Lính gác trả lời: "Khoảng năm, sáu phút rồi ạ!"
Năm, sáu phút thì cũng chưa phải là lâu lắm. Trương Hải Phong tập trung tinh thần trịnh trọng nói: "Tôi là trung đội trưởng khu trại giam số 4, Trương Hải Phong giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức lên phương án đuổi bắt đào phạm, mục tiêu chính là chiếc xe tại đó!"
Lính gác cũng nhận ra đó là giọng của Trương Hải Phong, giọng điệu của lãnh đạo khiến anh ta nhận ra rằng đây tuyệt đối không phải là một đợt diễn tập đột xuất. Anh ta lập tức cúp máy rồi ấn nút màu đỏ ở đài kiểm soát ngay cạnh mình.
Âm thanh cảnh báo chói tai vang lên khắp khu trại giam như xé tan màn đêm tĩnh lặng. Âm thanh đó cứ lặp đi lặp lại theo công thức hai ngắn một dài, là tín hiệu cho biết hành động đuổi bắt đào phạm khẩn cấp.
"Truy bắt đào phạm khẩn cấp
là một trong những phương án ứng phó đối với các sự kiện vượt ngục đột xuất của nhà tù. Thông thường mà nói sau khi có tội phạm vượt ngục, phía nhà tù sẽ phải thành lập tổ chuyên án truy bắt do giám thị nhà tù đứng đầu trước rồi phối hợp với lực lượng cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự địa phương để bố trí kế hoạch chi tiết và hoàn chỉnh, sau đó mới triển khai toàn diện hành động truy bắt. Nhưng việc thành lập tổ chuyên án và xác định kế hoạch cần cả một quá trình. Nếu hành vi vượt ngục vừa mới xảy ra mà lộ trình đào tẩu của tội phạm lại rất rõ ràng thì việc chờ đợi tổ chuyên án rõ ràng sẽ làm kéo dài thời gian hành động. Để ứng phó với tình hình này cần phải đưa ra phương án truy bắt khẩn cấp trước. Sau khi âm thanh cảnh báo vang lên, các lực lượng cơ động túc trực trong nhà tù phải tổ chức lại với tốc độ nhanh nhất rồi lập tức triển khai hành động truy kích kẻ vượt ngục mà không cần phải chờ lãnh đạo triệu tập một cuộc họp rồi vạch ra kế hoạch tác chiến nữa. Mục đích là để nắm chặt thời cơ đầu tiên. Bởi trong giai đoạn đầu truy đuổi, việc nắm bắt thời cơ sớm nhất có thể luôn quan trọng hơn việc xây dựng kế hoạch chi tiết cho hành động tác chiến.
Tiếng động cảnh báo truyền tới tai Trương Hải Phong khiến cho tâm trạng tuyệt vọng của anh ta được cứu vãn lại phần nào. Quãng đường từ nhà tù và trong thành phố khá dài mà lại chạy trên đường nhỏ của khu ngoại ô trong đêm tối như thế này thì tốc độ chạy của chiếc xe tải lớn kia chắc không thể nhanh được. Nếu nhà tù dốc toàn lực truy kích thì chưa chắc đã không đuổi kịp chiếc xe ấy.
Vừa có suy nghĩ như vậy, Trương Hải Phong chỉ hận một nỗi là không thể bay ngay vào trong xe của mình rồi đích thân truy kích Đỗ Minh Cường. Sau khi kế hoạch của Hàng Văn Trị thất bại, anh ta đã không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa. Anh ta sẽ dùng nòng súng của mình để giết chết Đỗ Minh Cường mà không hề do dự gì thêm.
Trương Hải Phong chạy như bay từ nóc tòa nhà xuống. Vừa chạy anh ta vừa rút điện thoại ra gọi đến phòng quản lý tòa ký túc xá của trường con trai mình học. Ống nghe cứ có tiếng tút dài mãi mà chẳng có ai nhấc máy.
Giờ là tầm tờ mờ sáng, nhân viên quản lý ký túc xá chắc là đang ngủ say. Dù người ta có nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng có chịu dậy để nhấc máy hay không thì còn phải xem tâm trạng người đó thế nào. Trong lúc sốt sắng chờ đợi Trương Hải Phong không khỏi có cảm giác tự trách và hối hận vô cùng. Hôm nay là thứ sáu, lẽ ra anh ta phải đón con trai về nhà. Nếu như vậy thì dù Đỗ Minh Cường có trốn thoát đi chăng nữa, chí ít anh ta cũng có thể ở bên bảo vệ con. Nhưng chính bởi quyết định sai lầm của mình mà giờ con trai đang phải tự đối mặt với nguy hiểm. Nếu con trai mình mà có gì bất trắc thì đó sẽ là sự hối hận lớn nhất trong cả cuộc đời của anh ta.
Khi chuông điện thoại reo tầm bảy, tám hồi cuối cùng cũng có người nhấc máy giọng nói còn đang ngái ngủ "alo!"
"Tôi là bố của Trương Thiên Dương, ở phòng 203, có một tên tội phạm giết người đang tới tìm Trương Thiên Dương, anh nhất định phải bảo vệ nó!"
"Cái gì?
Người nghe điện thoại bị tin dữ dọa cho tỉnh hẳn.
Trương Hải Phong nói gấp: "Tôi muốn anh đến ngay phòng 203 trông nom con trai tôi, đóng thật chặt cửa sổ và cửa ra vào, trừ phi đích thân tôi tới, nếu không anh không được mở cửa cho bất kỳ ai! Nghe rõ chưa?
. Giọng nói của anh ta đầy chất mệnh lệnh khiến cho người khác không thể không phục tùng.
Đối phương hỏi lại với giọng run rẩy và sợ hãi:
Vậy. . . vậy tôi có phải báo cảnh sát không?"
Trương Hải Phong đáp:
Anh đừng lo việc khác, giờ lập tức lên tầng trông con trai tôi đi!
, chờ tới khi đối phương chắc chắn sẽ thực hiện ngay theo ý mình Trương Hải Phong mới dứt khoát dập máy. Lúc này anh ta đã tới phòng khách ở tầng 1, vừa chạy như bay về phía nhà để xe bên ngoài vừa lục danh bạ trong điện thoại di động. Rất nhanh sau đó, anh ta đã tìm được số điện thoại cần tìm: La Phi.
Sau khi nhấn nút gọi lập tức có người bắt máy. Dù giờ mới là gần sáng nhưng giọng nói của đối phương lại rất tỉnh táo và bình tĩnh:
La Phi, đội cảnh sát hình sự nghe đây!"
Trương Hải Phong nói luôn:
Đỗ Minh Cường trốn rồi!"
La Phi cũng không kìm được lên ngây người ra giây lát rồi lập tức hỏi lại: "Lúc nào? Sao trốn được?"
"Ngay mấy phút trước hắn đi một chiếc xe tải đã được cải trang trốn khỏi nhà tù. Biển số xe là 17195. Giờ hắn đang tiến về phòng 203, tòa ký túc túc xá số 2 của trường tiểu học Phan Hà. Hắn muốn giết con trai tôi Trương Thiên Dương", vừa nói chuyện điện thoại Trương Hải Phong vừa lao mình ra dưới màn đêm mưa gió từ ngoài toà nhà văn phòng. Anh ta nhìn thấy gần cánh cổng sắt của khu trại giam đã có một chiếc xe cảnh sát của nhà tù đang chuẩn bị xuất phát. Trong xe chắc là lính gác cảnh sát vũ trang trực ban đêm nay vì chỉ có họ mới có thể hành động nhanh nhạy như vậy được.
Ở đầu dây bên kia La Phi vẫn hỏi lại:
Anh chắc chứ? Hắn muốn giết con trai anh ư?", đồng thời trong điện thoại còn có chút tạp âm hơi rì rào và nhanh, chắc là La Phi cũng vừa nghe điện thoại vừa thay trang phục.
"Chắc chắn! Hẳn đã đưa ra bản thông báo tử vong ghi tên con trai tôi rồi!
. Vừa nói Trương Hải Phong vừa chạy gấp ra phía chiếc xe cảnh sát của mình ở bãi đỗ xe. Anh ta nói tiếp: "Tôi không có nhiều thời gian để giải thích, tôi đã phát động phương án đuổi bắt khẩn cấp rồi!".
La Phi đáp với giọng rất bình tĩnh:
Giờ tôi sẽ đi tìm con trai anh, đồng thời tôi sẽ phái người chặn chiếc xe đó lại".
Đang trong lúc cấp bách đến câu cảm ơn Trương Hải Phong cũng chẳng kịp nói gì nữa, anh ta chỉ đáp ngắn gọn: "Được!
, rồi lập tức tắt máy và ngồi vào ghế trong xe. Trong lúc chạy ra bãi đỗ xe anh ta đã rút sẵn chìa khóa xe ra. Cắm chìa khóa vào ổ xong, anh ta vặn thật nhanh, máy nổ của chiếc xe phát ra âm thanh gầm gừ rồi bốc khói như đang rất căm phẫn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Thông Báo Tử Vong.