Q5 - Chương 12.7
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2160 chữ
- 2020-05-09 04:04:10
Số từ: 2143
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Hiện giờ đã không thể lý giải được tại sao người thanh niên kia lại chú ý tới cô gái ấy. Hoặc là do trước khi giết Trịnh Hách Minh, hắn từng theo dõi cuộc sống của đối phương nên đã phát hiện ra cô gái đó. Hoặc là do hắn đang thưởng thức mĩ vị và âm nhạc thì bắt gặp cô gái ấy... Nhưng tất cả đều không nói lên điều gì cả, bởi mở đầu của câu chuyện không quan trọng, quan trọng hơn đó là kết quả.
Viên Chí Bang phát hiện ra đệ tử của mình có qua lại với cô gái ấy, anh ta liền nhận ra ngay rằng: nhiệm vụ giết người đó không những đã không thể cắt đứt sợi dây tình cảm của hắn mà trái lại còn tạo ra một kẽ hở nguy hiểm trong tâm hồn hắn.
Tình cảm một khi đã nảy sinh sẽ không thể nào kìm nén nổi giống như mầm xuân mới đâm chồi vậy, dù có là tảng đá nặng tới mấy cũng không thể nào ngăn nổi cây cỏ nhỏ bé sinh sôi nảy nở. Viên Chí Bang hiểu rõ đạo lí đó nên anh ta mới không trực tiếp can thiệp vào mối quan hệ giữa hai người họ, anh ta chỉ đưa ra một cuộn băng ghi âm kể lại chân tướng của vụ án "ngày 30 tháng 1" đó cho chính cô gái kia, anh ta muốn để cho học trò của mình tự quyết định.
Những chuyện xảy ra sau đó gần như đã chứng minh rằng hành động cứu vãn của Viên Chí Bang đã có hiệu quả. Eumenides thế hệ mới sau khi nghe xong cuộn băng ghi âm đó đã lựa chọn rời xa cô gái ấy và bước vào con đường mà người thầy đã sắp đặt cho mình.
La Phi những tưởng rằng người thanh niên đó sẽ vĩnh viễn không quay đầu nhìn lại, nhưng hành vi vượt ngục vừa rồi của hắn dường như đã khiến quan điểm của La Phi có phần thay đổi. Anh hơi khó nắm bắt được trạng thái tâm lý thực sự của kẻ đó, vì thế anh mới cầu cứu chuyên gia.
La Phi hỏi thẳng Mộ Kiếm Vân: "Cô thấy Eumenides liệu có đi tìm người con gái đó nữa không?"
Mộ kiếm Vân không đáp mà hỏi ngược lại anh: "Nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại vượt ngục? Anh nghĩ rằng hắn sẽ sợ cô gái đó sao? Hắn chỉ sợ đối phương sẽ nhìn thấy dung mạo của mình mà thôi!"
La Phi nghe xong liền im bặt không lên tiếng.
Eumenides Tại sao lại phải vượt ngục? Đây chính là vấn đề mà anh đã đưa ra trong cuộc họp lúc sáng và vẫn là câu hỏi anh đang đi tìm lời đáp. Câu hỏi này dường như đã có đáp án khi A Hoa cung cấp thông tin cho anh.
A HOA từng nói với Trịnh Giai rằng hung thủ giết chết bố đẻ cô ấy đã vào tù, nhưng vì không đủ chứng cứ buộc tội nên hắn vẫn chưa phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Thị lực của Trịnh Giai đang dần phục hồi trở lại, sau khi mắt cô ấy hoàn toàn nhìn thấy được, cô ấy chắc chắn sẽ đi tìm kẻ thù đã giết chết bố của mình. Cô ấy sẽ nhớ khuôn mặt của kẻ đó và bắt đầu nuôi hy vọng báo thù cho bố.
A Hoa đã lợi dụng điều này để ép Eumenides phải vượt ngục. Và nhìn vào những việc đã xảy ra âm mưu của A Hoa đã thành công.
Eumenides không hề ngần ngại dùng cách thức vượt ngục để trốn tránh Trịnh Giai vì hắn không dám để cô ấy nhìn mình. Điều hắn sợ nhất không phải là việc Trịnh Giai sẽ tìm hắn báo thù mà sợ một thân phận khác của hắn sẽ bị liên lụy, đó chính là người bạn tri kỷ ấm áp trong lòng người con gái ấy.
Nếu như Trịnh Giai nhìn thấy diện mạo thật của Eumenides, thì người thanh niên kia sẽ không có cách nào để dùng thân phận lúc trước xuất hiện trước mặt Trịnh Giai. Từ đó có thể phán đoán rằng sở dĩ Eumenides mạo hiểm vượt ngục là vì vẫn còn mộng tưởng được trùng phùng với người con gái ấy.
Điều này rất dễ hiểu nên hoa mới lấy đó để Eumenides vượt ngục. Mộ Kiếm Vân cũng tán đồng với nhận định này, chỉ có La Phi là vẫn có chút nghi hoặc. Thấy La Phi cứ im lặng mãi, bộ kiếm văn như cảm nhận được sự do dự của anh bèn hỏi dò: "Anh nghĩ thế nào?''
La Phi chau mày trả lời: "Tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ. Rõ ràng Eumenides đã lựa chọn con đường cho mình, đó là tiếp tục sứ mạng của Eumenides thì bắt buộc phải đoạn tuyệt với những tình cảm như của người thường, đặc biệt là với cô gái đó. Nhưng hắn lại muốn giúp cô ấy phục hồi phục hồi thị lực, vậy thì càng nên chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa mới phải. Sao hắn lại làm vậy? Cứ chần chừ do dự như vậy, chính là điều đại kỵ với người hành tẩu, lẽ nào hắn lại không hiểu?"
Mộ Kiếm Vân suy ngẫm mấy lời La Phi nói, cũng thấy có lý: giống như mía thì không bao giờ ngọt cả hai đầu. Người thanh niên đó cũng không thể nào cùng lúc diễn hai vai kẻ thù và người yêu trước mặt cô gái đó được. Khi hắn hạ quyết tâm sẽ trở thành Eumenides thì chắc chắn phải cắt đứt mối quan hệ với cô gái đó. Đặc biệt là giờ La Phi còn đang theo dõi chặt chẽ Trịnh Giai, là người thừa kế sự nghiệp Eumenides, chẳng nhẽ hắn vẫn còn vọng tưởng sẽ tiếp tục ở bên cạnh cô gái đó hay sao? Một sát thủ đã trải qua đủ các kiếp nạn thì không thể nào lại phạm một lỗi cơ bản như vậy được.
Một lát sau, Mộ Kiếm Vân nói với giọng do dự: "Nếu hắn đã thay đổi thì sao?"
Ánh mắt La Phi bừng sáng, anh lập tức hỏi: "Thay đổi thế nào? Tại sao lại thay đổi?"
Mộ Kiếm Vân hơi nghiêng đầu đáp: "đương nhiên là vì Trịnh Giai, hắn không muốn tiếp tục làm sát thủ Eumenides mà hắn muốn làm một người bình thường".
La Phi lại lắc đầu: "Nhưng hắn vừa mới thực thi hình phạt với ba người liền".
Mộ Kiếm Vân vừa phán đoán vừa bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình: "Những hình phạt đó chỉ là một phần trong kế hoạch vượt ngục của hắn mà thôi và không có nghĩa đó là lựa chọn cho bước đường sau này của hắn. Hoặc là Eumenides từ đó sẽ đặt vô âm tín. Mãi tới nhiều năm sau, khi những hồ sơ có liên quan tới hắn bị niêm phong, phần đông mọi người đều đã quên mất Eumenides, ngọn lửa báo thù trong lòng Trịnh Giai đã lạnh dần cùng với thời gian... Có lẽ đột nhiên có một ngày hắn sẽ tới đưa Trịnh Giai đi. Bọn họ sẽ tìm một nơi nào đó và sống một cuộc sống hạnh phúc và không bị ai gây phiền phức nữa. Với bản lĩnh của người đó, hắn hoàn toàn có thể làm được việc này. Dù có là La Phi cũng chẳng thể nào ngăn cản hắn được".
La Phi tán thành đáp: "Đúng vậy. Tôi không thể ngăn cản hắn được . Vì tôi không thể nào theo dõi cô gái đó cả đời được".
Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi với ánh mắt rạng rỡ, rồi cô đổi giọng và nói: "Nếu anh có thể ngăn cản được hắn, anh có làm vậy không? Ý tôi là nếu người đó đã từ bỏ con đường là sát thủ Eumenides, người đó chỉ muốn là một người bình thường".
La Phi ngẩn người ra rất lâu mà không có câu trả lời.
Mộ Kiếm Vân liền khẽ cười, cô nói: "Im lặng chính là một câu trả lời rồi đấy nhỉ".
La Phi cũng cười, thần sắc có chút khó xử và hơi mơ hồ. Mộ Kiếm Vân vẫn tiếp tục nhìn La Phi như muốn dùng ánh mắt để soi xét anh vậy: "Anh là một đối thủ lớn nhất của Eumenides, nhưng anh và Eumenides lại luôn kiên trì một lập trường chung, đó là căm hận cái ác. Việc anh bỏ qua cái chết của Đặng Hoa và còn kích hoạt cuộc đấu một mất một còn giữa A Hoa và Cao Đức Sâm đều nói lên điều đó. Chỉ có điều, anh tuân thủ luật chơi, quyết không làm những việc ngoài vòng pháp luật. 18 năm trước, chính anh đã tạo ra Eumenides. Giờ anh lại đang nỗ lực hết mình để truy bắt Eumenides. Nhưng trong tâm hồn anh luôn có một Eumenides vẫn đang tồn tại. Con người đó dù luôn bị gò bó trong khuôn khổ pháp luật, dù không có cách nào thay đổi được hành động của anh nhưng vẫn luôn ảnh hưởng tình cảm trong anh. Bởi vậy, ít nhất thì anh cũng không ghét bỏ người thanh niên đó, anh còn thương xót hắn và thậm chí còn có chút khâm phục hắn. Chỉ cần hắn kết thúc việc gây án, anh sẽ tình nguyện để mình mãi mãi không bắt được hắn phải vậy không?"
La Phi cúi đầu nghe Mộ Kiếm Vân nói. Cả đời anh chưa có một ai có thể phán đoán chuẩn xác sâu sắc nội tâm anh như cô. Trước mặt người hồng nhan tri kỷ này anh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm thêm điều gì bèn trả lời cô một cách hết sức thành thật: "Tôi thực sự không phải căm ghét đứa trẻ ấy. Cậu ta dùng cách của mình để trừng phạt kẻ ác, đây chính là việc mà tôi muốn làm nhưng lại không thể nào làm được. Đương nhiên, cậu ta cũng từng làm hại đến người vô tội, giết chết Trịnh Hách Minh chính là tội danh cậu ta khó mà rửa sạch được. Nhưng cậu ta lại toàn tâm toàn ý chăm sóc cô gái ấy, có lẽ đó chính là cách tốt nhất để cậu ta đền tội. Thế nên khi cô hỏi tôi là nếu cho cậu ta ngừng việc giết người lại, chỉ muốn được là một người bình thường ở bên cô gái kia, tôi có ngăn cản cậu ta hay không, tôi khó mà đưa ra câu trả lời ngay được. Tôi chỉ biết lưỡng lự giữa một bên là tình cảm và một bên là pháp luật. Nếu cô buộc tôi phải lựa chọn, kết quả mà tôi mong muốn nhất đó là cậu ta có thể đánh bại được tôi, trong khi tôi không thể chủ động tha cho cậu ta".
"Anh đang trốn tránh sự thật", câu nói của Mộ Kiếm Vân đã đánh trúng vào điểm yếu của La Phi. Cô nói tiếp: "Anh tình nguyện chịu sự thất bại một cách bị động như vậy cũng không chịu chủ động thách thức cái chuẩn mực vốn trói buộc bản thân mình bấy lâu nay".
La Phi thở dài một hơi và nói: "Đúng vậy..... rất nhiều lúc tôi đúng là một kẻ bị động".
"Vì anh là người có tình!", Mộ Kiếm Vân tiến thêm bước nữa nhằm gỡ bỏ tấm màn cuối cùng che phủ tâm trạng của La Phi, cô nói: "Chỉ tiếc là tình cảm của anh cũng bị cản trở quá nhiều quy tắc khiến anh không dám vượt qua giới hạn của mình nửa bước".
Câu nói lại khiến cho lòng La Phi khẽ nhói, khiến anh không khỏi nhớ lại vài chuyện đã qua. Trong nhiều năm sống độc thân, lẽ nào anh lại không hề có nhu cầu gì về tình cảm? Nhưng tình cảm của mình đúng là đã bị hạn chế bởi quá nhiều thứ lý tính, khiến anh từ đầu tới cuối chưa một lần được thoải mái bộc phát. Anh đã đối diện với tên tội phạm tàn bạo nhất nhưng lại chưa dám đối diện với vấn đề sẽ trói buộc cả đời mình này. Bây giờ Mộ Kiếm Vân giúp anh nói điều này ra khiến anh không khỏi xúc động khóe mắt ươn ướt.