Q5 - Chương 12.6
-
Bản Thông Báo Tử Vong
- Chu Hạo Huy
- 2517 chữ
- 2020-05-09 04:04:10
Số từ: 2500
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Văn Học
Đả tự: nth166
Nguồn text: wattpad
Nhằm đảm bảo hơn, sau khi hoàn thành đoạn ghi âm đó, La Phi đã cho vợ của Hàn Hạo là Lưu Vi nghe trước một lượt. Ngay cả người thân cận nhất với Hàn Hạo cũng không phát hiện ra sơ hở nào trong đó, Bởi vậy, La Phi mới tin tưởng 100% rằng vấn đề cần suy nghĩ tiếp là làm thế nào để đưa cuộn băng này tới tay Cao Đức Sâm mà không để lại dấu vết gì.
La Phi phái Doãn kiếm đi tìm một "trợ thủ" thích hợp, họ đã nhắm trúng mấy tay chân cấp thấp nhất của tập đoàn Cao Đức Sâm trong phạm vi cai quản của đồn cảnh sát Lâm Giang. Hôm ấy, Doãn Kiếm đột nhập vào căn nhà cho thuê của bọn chúng nhưng không phải để "tìm" đồ mà để "tặng" đồ. Cậu dấu cuộn băng ghi âm vào trong tủ chứa đồ tạp vặt.
Sau đó, La Phi, Doãn kiếm và đội trưởng Du của đồn cảnh sát Lâm Giang cùng diễn một màn kịch hay. Nghe nói chân tay của thuộc hạ mình đang bị đội Cảnh sát hình sự tỉnh thành theo dõi, chủ tịch Hoàng của hộp đêm Tinh Đô lập tức thăm dò tin tức từ phía đồn trưởng Du, và thông tin này nhanh chóng được truyền tới tai của Cao Đức Sâm.
Vì người nhà của Mông Phương Lượng đã từng được nghe cuộn băng ghi âm do Hàn Hảo để lại nên việc A Hoa mưu sát 2 vị Phó chủ tịch tập đoàn Long Vũ sớm đã được lan truyền trong giới giang hồ. Bởi vậy, vừa nghe nói đội Cảnh sát hình sự đang muốn tìm một thứ đồ có liên quan tới vụ án mạng đó, Cao Đức Sâm tức tốc xuất phát và đã tìm được cuộn băng đó trước bên cảnh sát. Lúc đó, hắn vui mừng như phát điên lên, tưởng rằng đã có được vũ khí xoay chuyển tình thế cuộc chiến trong tay, nhưng hắn ta sao có thể biết được đó thực ra là một bức thiệp mời hắn tới thẳng địa ngục.
Những sự việc tiếp diễn sau đó giống hệt như La Phi dự tính. Sau khi bị Cao Đức Sâm uy hiếp, A Hoa không hề do dự mà hạ quyết tâm cùng sống chết một phen với hắn. Anh ta đơn thương độc mã tới dự tiệc, đã hoàn thành việc thích sát Cao Đức Sâm trong hoàn cảnh tưởng như không thể nào thực hiện nổi. Khi đó, anh ta đã nghe một lượt toàn bộ đoạn băng ghi âm nên giờ mới hoàn toàn không nghi ngờ gì về cuộn băng của La Phi cả.
Điều này không chỉ nhờ vào tài năng mô phỏng âm thanh tài tình của Tăng Nhật Hoa mà còn do La Phi nắm rất rõ nội dung đoạn băng ghi âm nữa. A Hoa không thể nào ngờ được rằng, ngoại trừ anh ta và Hàn Hạo ra còn có người khác hiểu rõ tới từng chi tiết về kế hoạch chết chóc đó của mình như vậy. La Phi dựa vào việc phân tích bóc tách và khôi phục vô cùng tinh tế từng chi tiết vụ án mới khiến cho A Hoa không thể không tin rằng đoạn "tự bạch" đó hẳn chắc chắn là do chính miệng Hàn Hạo nói ra.
Sau khi nhận được tin báo án tử phía bộ phận quản lý vật tư của tòa nhà Long Vũ, La Phi lập tức tới hiện trường cùng với lực lượng cảnh sát hình sự. Không chỉ bắt A Hoa, anh còn bắt luôn cả Báo Đầu - kẻ có dính líu tới vụ gây nổ ở chung cư cao A Hoa sống về quy án. Hai thế lực ác bá lớn nhất trong tỉnh thành bỗng chốc như rắn không đầu nên nhanh chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn, sắp sụp đổ.
Mưu kế một mũi tên trúng hai đích này của La Phi đã thành công rực rỡ. Nhưng việc dùng chứng cứ giả để dẫn dụ cuộc tàn sát lẫn nhau giữa hai tập đoàn ác bá trong tỉnh thành nếu bị rêu rao ra ngoài ít nhiều cũng không được ổn thỏa cho lắm. Vì thế, ngoại trừ ít người trực tiếp tham gia vào vụ này, không một ai biết nội tình sự việc. Vừa rồi Mộ Kiếm Vân nói cuộn băng ghi âm là giả khiến cho La Phi tưởng rằng nội dung đoạn băng có sơ hở nên không khỏi lo sợ. Giờ mới biết được hóa ra là do Tăng Nhật Hoa để lộ thông tin nên anh mới nhẹ nhõm hẳn.
Khi nói câu than thở: " Cái tên tiểu tử này...", La Phi lại hỏi Mộ Kiếm Vân "Cậu ta nói cho cô biết từ bao giờ vậy?" Mộ Kiếm Vân trả lời: "Chính vào ngày A Hoa bị bắt. Cậu ta vừa nghe được thông tin đã gọi điện cho tôi, còn dương dương tự đắc rồi tự khen mình nữa".
La Phi chỉ cười khì một tiếng và nói: "Vậy thì được". Cũng coi như cậu ta sau khi hoàn thành kế hoạch rồi mới khoe khoang với người đẹp, nếu không sau này có nhiệm vụ bí mật nào chắc anh cũng không dám dùng tới cậu ta nữa.
Mộ Kiếm Vân dường như không hứng thú gì với chuyện này nữa nên lập tức chuyển chủ đề và hỏi: "Được rồi, nói chuyện khác đi! Chuyện cô gái kia là thế nào?"
La Phi dường như thở dài, nhưng lại không thể phát ra tiếng. Anh ta nhìn cô gái và nói: "Thực ra đối với việc này, có lẽ cô còn hiểu nhiều hơn tôi..."
Mộ Kiếm Vân lấy làm lạ nên hỏi lại "Tôi hiểu gì về chuyện này kia chứ?", cô đang nghi ngờ không biết có phải do vừa nãy mình trêu chọc La Phi lên anh bị di chứng ngay không. Rõ ràng chuyện này cô không biết chút gì, anh lại nói rằng cô là người hiểu rõ nhất.
La Phi không hề có ý được gì cả, khi Mộ Kiếm Vân đang nghi hoặc, anh đã nhắc nhở đối phương: "Cô còn nhớ không, có lần cô đã nói: Sau khi Viên Trí Bang chết Eumenides Cần tìm gấp một chỗ dựa tình cảm. Khả năng cao là hắn sẽ tìm tới một cô gái yếu đuối, yếu đuối tới mức không thể làm tổn thương tới hắn. Và cô gái này tốt nhất là có hoàn cảnh tương đồng với hắn, như vậy Eumenides mới có mong muốn tiếp cận đối phương. Họ có thể có được tiếng nói chung từ đó dần nảy sinh tình cảm".
Mộ Kiếm Vân hơi ngẩn người ra, cô lập tức nhận ra một điều lẽ nào hắn đã tìm tới Trịnh Giai?
La Phi gật đầu đáp: "Trịnh Giai sang Mỹ để làm phẫu thuật, thực ra đều do một tay Eumenides sắp xếp. Hắn dùng cuộn băng ghi âm đã cướp được để làm cuộc trao đổi, giao phó nhiệm vụ chăm sóc Trịnh Giai cho A Hoa".
Tình tiết này quả thực quá bất ngờ, Mộ Kiếm Vân thốt lên "trời ơi!" Cô chỉ còn biết dùng cách bình thường nhất thế này để bày tỏ cảm xúc, sau đó cô trừng mắt nhìn La Phi và nói: "Một việc lớn như thế này mà anh lại luôn giấu tôi!".
La Phi đáp với giọng lấy lòng: "Chẳng phải giờ tôi đã nói cho cô biết rồi sao? Ngoài cô ra, tôi chưa hề nói cho bất cứ ai biết đâu. Vì Trịnh Giai vẫn chưa biết hắn chính là hung thủ đã giết phải bố đẻ của mình nên nếu sự việc này bị phơi bày ra, cô gái đáng thương đó chắc chắn sẽ phải chịu tổn thương quá lớn".
Biết mình là người duy nhất mà La Phi tin tưởng, sắc mặt Mộ Kiếm Vân cũng vui lên nhiều. Cô bắt đầu suy ngẫm sâu hơn về việc này, một loạt các dấu hỏi đang nhảy ra khỏi đầu cô: "Vậy hiện giờ hai người họ là như thế nào với nhau? Lúc đầu làm sao mà anh phát hiện được? Sau khi phát hiện ra sao anh không nhân cơ hội đó để tóm gọn hắn?"
La Phi lần lượt trả lời: "Khi tôi đang điều tra vụ giết chết hai mạng người ở toàn nhà Long Vũ, tôi đã vô tình phát hiện ra Eumenides từng nhiều lần tới xem biểu diễn violin của Trịnh Giai. Họ tiếp xúc với nhau cũng không hiểu lắm nhưng cảm giác giữa hai người đều rất tốt. Giờ đôi mắt của Trịnh Giai cũng nhờ có Eumenides mà được chữa lành nên ngoài việc có tình cảm sâu sắc với với hắn ra, chắc hẳn là còn thêm phần cảm kích và vương vấn nữa. Còn về việc cô hỏi tại sao tôi lại không nhân cơ hội đó mà tóm gọn Eumenides? Ha, cô quên rồi sao? Lúc đó, Eumenides đã thay đổi thân phận thành Đỗ Minh Cường và vào trong nội bộ tổ chuyên án. Sau khi hắn rời khỏi tổ chuyên án, tôi luôn theo dõi hắn mãi cho tới khi tận tay bắt được hắn".
Mộ Kiếm Vân vừa nghe vừa gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Chờ cho La Phi nói xong cô mới khẽ than một câu: "Thật đáng tiếc! Nếu chúng ta biết Trịnh Hách Minh có một cô con gái mù cả hai mắt thì có lẽ đã sớm đón được đuôi của Eumenides rồi".
La Phi "ừm" một tiếng tỏ ý tán đồng. Khi anh mới vừa nhậm chức tổ trưởng tổ chuyên án, Mộ Kiếm Vân cũng từng phân tích nhu cầu tình cảm của Eumenides trước cuộc họp và rất nhiều điểm ở chính giai hoàn toàn trùng khớp với những phân tích của Mộ Kiếm Vân. Ví dụ như cô ấy giống Eumenides ở điểm bố đẻ họ đều bị chết một cách đột ngột, thêm vào đó bản thân lại mù cả hai mắt nên vô cùng yếu đuối, môi trường cô ấy sống có thể cung cấp 2 sở thích tao nhã là mỹ vị và âm nhạc... Đáng lẽ họ lên sớm nghĩ tới việc Eumenides có lẽ sẽ tiếp cận Trịnh Giai. Chỉ có điều La Phi và Mộ Kiếm Vân khi ấy không hiểu rõ lắm về hoàn cảnh gia đình Trịnh Hách Minh nên tiếc là đã bỏ qua manh mối đó.
Lúc này, Mộ Kiếm Vân có phần cảm khái: "Xem ra Viên Chí Bang cũng có phần sơ suất. Anh ta để cho đệ tử ruột của mình đi giết Trịnh Hách Minh thì lẽ ra phải cắt đứt hoàn toàn sợi dây tình cảm giống như người bình thường của đệ tử mình, để cho hắn có thể toàn tâm toàn ý trở thành sát thủ Eumenides thế hệ mới. Nhưng chính sự tồn tại của Trịnh Giai đã khiến cho hiệu quả thực tế đi ngược lại với dự tính của anh ta".
Theo quan điểm của Viên Chí Bang, Eumenides sẽ vĩnh viễn phải cùng lúc đối phó với hai thế lực đối lập nhau, một bên là các loại tội phạm mà pháp luật không có cách nào trừng trị chúng và một bên là phía cảnh sát. Nếu nói tội phạm là hắc đạo thì cảnh sát là bạch đạo. Như vậy, cả đời Eumenides sẽ phải sống trong vùng tối mà hắc bạch lưỡng đạo đều không thể dung túng cho hắn được.
Đối với kẻ tự xưng là người thực thi sự trừng phạt như Eumenides mà nói, khi đối diện với bọn tội phạm, hắn sẽ không hề nương tay, nhưng khi đối diện với phía cảnh sát trong lòng hắn chắc chắn sẽ lại sinh vướng mắc về mặt tâm lý: vì cảnh sát cũng là những người chấp phát chính nghĩa, nên xét về mặt tình cảm thì Eumenides không thể tàn sát họ. Thế nhưng cảnh sát thì ngược lại, khi đối mặt với hắn, họ luôn không chút nhân nhượng. Tình hình này nếu cứ duy trì mãi thì một khi hắn phải quyết chiến sinh tử với cảnh sát, Eumenides sẽ ở vào thế yếu vô cùng nguy hiểm.
Từng xuất thân là một cảnh sát sau đó "quy y" thành Eumenides, Viên Chí Bang hiểu rất rõ sự khác biệt về tâm lý giữa mình và phía cảnh sát. Khi anh ta đặt chân vào con đường trở thành Eumenides, anh ta đã hạ quyết tâm sẽ cắt đứt tình cảm với phía cảnh sát. Anh ta chọn Mạnh Vân làm vật hi sinh. Sau khi Mạnh Vân chết thảm trong vụ nổ đó, không chỉ lập trường của Viên Chí Bang và phía cảnh sát hoàn toàn đối lập nhau, mà về mặt tình cảm cũng không còn có thể trở lại được như trước nữa.
18 năm sau, Viên Chí Bang dốc sức nuôi dạy đệ tử ruột của mình để kế thừa sự nghiệp là Eumenides còn dang dở của anh ta. Viên Chí Bang biết rằng học trò của mình về kỹ năng thì đã điêu luyện tới mức không còn gì phải lo lắng nữa, nhưng về mặt tâm lý tình cảm thì vẫn thiếu sự rèn luyện và cọ xát. Bởi vậy, anh ta mới giao cho hắn nhiệm vụ đầu tiên trong đời đó là giết Trịnh Hách Minh, viên cảnh sát già vẫn luôn theo dõi Eumenides.
Xét từ mặt thị phi trắng đen mà nói, Trịnh Hách Minh là một người tốt hoàn hảo, nhưng đứng trên lập trường của Eumenides thì ông ta lại là một kẻ địch vô cùng nguy hiểm. Vậy lên Viên Chí Bang phải để học trò của mình hiểu được rằng người tốt và kẻ thù của mình có thể là cùng một người, bởi vậy, là một sát thủ thì buộc phải giữ vững lập trường và loại bỏ triệt để thứ tình cảm thường tình đó.
Người thanh niên đó nghe theo lời của thầy, hắn đã giết chết Trịnh Hách Minh và còn để lại ở hiện trường một vài thông tin sai lệch nhằm đánh lạc hướng phán đoán của cảnh sát. Viên Chí Bang tin rằng: Sau khi trải qua cuộc chiến này phòng tuyến tâm lý của học trò mình sẽ vững vàng như sắt thép, tất cả kẻ thù đều không có cách nào dùng tình cảm để làm hại tới hắn được.
Nhưng Viên Chí Bang không thể nào ngờ tới một cô gái lại có thể bước vào cuộc sống của học trò ông ta từ khe hở khó tìm nhất.