Chương 24
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 4762 chữ
- 2020-05-09 04:22:41
Số từ: 4899
Nguồn: isach
Will
Với Will, mùa hè đang trôi qua quá nhanh. Giữa công việc tại garage và việc trải qua phần lớn thời gian rảnh rỗi còn lại của anh với Ronnie, thời gian dường như trôi đi như bay. Khi tháng tám đến, anh thấy bản thân ngày càng lo lắng với suy nghĩ, trong vài tuần nữa, cô sẽ trở về New York và anh sẽ đến Vanderbilt
Cô đã trở nên một phần của cuộc đời anh - theo nhiều cách, là phần tốt nhất. Cho dù anh không luôn hiểu cô, nhưng bằng cách nào đó, sự khác nhau lại khiến cho mối quan hệ của họ mạnh mẽ hơn. Họ đã tranh luận về yêu cầu của anh đi cùng cô đến phiên tòa, và cô quyết liệt từ chối, nhưng anh nhớ lại sự ngạc nhiên của cô khi cô tìm thấy anh đang đợi cô bên ngoài tòa án với một bó hoa. Anh biết cô đã lo lắng rằng lời cáo buộc không được bãi bỏ - phiên tòa kế tiếp đã có kế hoạch vào ngày 28 tháng Tám, ba ngày sau khi anh rời khỏi để đến trường đại học - nhưng bằng cách xuất hiện, anh biết anh đã làm đúng, khi cô nhận bó hoa với một nụ hôn e thẹn.
Cô khiến anh ngạc nhiên với việc làm bán thời gian tại hồ cá. Cô không nói trước với anh về kế hoạch của cô hay hỏi anh có thể viết cho cô vài lời tốt hay không. Thẳng thắn thì, anh thậm chí còn không nhận ra cô muốn một công việc. Sau đó, khi anh hỏi, cô giải thích, "Anh làm việc suốt ngày, cha em và Jonah đang chế tác cửa sổ kính màu. Em cần thứ gì đó để làm, và hơn nữa, em muốn tự mình thanh toán tiền cho luật sư. Có vẻ Cha em không có nhiều tiền." Tuy vậy, khi anh đón cô sau ngày đầu tiên làm việc, da cô gần như có màu xanh lục. "Em phải cho rái cá ăn." Cô thú nhận. "Anh đã bao giờ nhét tay vào một xô cá chết nhầy nhụa chưa? Nó thật kinh khủng!"
Họ nói chuyện, không ngừng. Dường như không có đủ thời gian trên thế giới để họ chia sẻ mọi điều họ muốn. Đôi khi, đó chỉ là một câu chuyện đơn giản để làm đầy khoảnh khắc im lặng - như khi họ cân nhắc về những bộ film yêu thích của họ, hoặc khi cô kể với anh rằng, mặc dù cô là người ăn chay, cô vẫn không quyết định được liệu trứng hoặc sữa có được tính đến hay không. Nhưng vào những lần khác, câu chuyện của họ trở nên nghiêm túc. Cô kể cho anh nhiều hơn về những ký ức chơi piano và mối quan hệ của cô với cha cô; anh thú nhận, đôi khi anh không bằng lòng với việc anh cảm thấy trách nhiệm phải trở thành kiểu người mà mẹ anh cứ khăng khăng muốn anh trở thành. Họ nói về em trai cô, Jonah, và chị anh, Megan, và suy xét, và mơ tưởng về nơi họ sẽ kết thúc cuộc đời. Với anh, tương lai dường như đã được lên kế hoạch một cách ngăn nắp: Bốn năm ở Vanderbilt, và sau khi tốt nghiệp, anh sẽ tìm kiếm vài kinh nghiệm làm việc ở công ty khác trước khi trở về điều hành doanh nghiệp của cha anh. Ngay khi anh kể về kế hoạch, anh có thể nghe thấy giọng mẹ anh thì thầm phê chuẩn, và anh thấy bản thân đang tự hỏi liệu đó có phải là điều anh thật sự muốn hay không. Về phần Ronnie, cô thú nhận cô không chắc một hai năm tiếp theo sẽ mang đến điều gì. Dù vậy, sự thiếu chắc chắn không có vẻ làm cô hoảng sợ, điều này khiến anh khâm phục cô nhiều hơn. Sau đó, khi anh đối chiếu những kế hoạch tương ứng của họ, anh bị ấn tượng vì nhận ra rằng, với hai người bọn họ, cô có nhiều trách nhiệm với số phận của cô hơn anh.
Bất chấp những chiếc lồng được lắp đặt đây đó trên bãi biển để bảo vệ những cái tổ rùa, gấu trúc đã đào bới bên dưới khung lưới và tiêu diệt mất sáu tổ. Ngay khi Ronnie biết được điều đó, cô khăng khăng là họ phải luân phiên canh gác cái tổ phía sau nhà cô. Không lý do nào để cả hai ở đó suốt đêm, nhưng họ trải qua phần lớn thời gian ôm nhau, hôn nhau và nói chuyện một cách yên lặng cho đến quá nửa đêm.
Scott, dĩ nhiên, không hiểu những điều đó. Nhiều hơn một lần, Will trễ buổi tập luyện, và khi anh đến, thấy Scott đi đi lại lại trong lo âu, băn khoăn không biết có điều gì xảy ra với bạn hay không. Tại chỗ làm, rất hiếm khi Scott hỏi thăm điều gì về Ronnie, Will cũng không tự nguyện kể - Anh biết Scott không hỏi, bởi vì anh thật sự thích Ronnie. Scott đã làm điều tốt nhất của cậu ta để lôi kéo sự chú ý của Will tập trung vào giải thi đấu bóng chuyền bãi biển sắp đến, thường giả vờ như là Will sẽ trở về với ý thức của anh ngay thôi hoặc là Ronnie không tồn tại.
Dù vậy, Ronnie đã đúng về mẹ anh. Dù bà không nói điều gì trực tiếp về mối quan hệ mới của anh, nhưng anh đọc được vẻ không tán thành của bà trong cách bà gượng cười mỗi khi đề cập đến tên của Ronnie, và trong thái độ hình thức mà bà tỏ ra khi anh đưa Ronnie đến nhà. Bà không bao giờ hỏi về Ronnie, và khi anh nói điều gì đó về cô - về họ đã vui vẻ bên nhau nhiều bao nhiêu, hoặc cô thông minh ra sao, hay cô hiểu anh hơn bất kỳ ai khác như thế nào - mẹ anh sẽ nói những thứ đại loại như "Chẳng bao lâu nữa con sẽ đến Vanderbilt, và mối quan hệ xa cách thì rất khó khăn." Hay thậm chí sẽ tự hỏi thành lời rằng không biết anh có nghĩ họ đã "trải qua quá nhiều thời gian bên nhau" hay không. Anh không thích khi bà nói những điều đó. Tất cả những gì anh có thể làm là không gắt gỏng với bà, vì anh biết bà đang không công bằng. Không giống như phần lớn những người khác Will biết, Ronnie không uống rượu, không chửi rủa hoặc nói chuyện tầm phào, và họ không tiến xa hơn những nụ hôn, nhưng anh biết qua trực giác là những điều đó không quan trọng đối với mẹ anh. Bà đã khóa chặt những thành kiến của bà, vì thế bất kỳ nỗ lực nào nhằm thay đổi quan niệm của bà về Ronnie là vô ích. Thất vọng, anh bắt đầu tìm lý do để rời khỏi nhà nhiều nhất có thể. Không chỉ vì cách mẹ anh cảm nhận về Ronnie, mà còn vì cách anh bắt đầu cảm nhận về mẹ anh ra sao nữa.
Và về bản thân anh nữa, dĩ nhiên, trong việc lơ là gọi điện thoại cho bà.
Ngoài mối bận tâm của Ronnie về phiên tòa sắp tới, bóng đen duy nhất trong mùa hè bình dị phong phú của họ là sự hiện diện không ngừng của Marcus. Dù gần như họ có thể lờ hắn đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể được. Mỗi khi họ đụng độ hắn, Marcus dường như luôn tìm ra cách để khiêu khích Will, thường với sự nhắc đến Scott. Will cảm thấy bị tê liệt. Nếu anh phản ứng quá mạnh mẽ, Marcus có thể đến tố cáo với cảnh sát; nếu anh không nói gì, anh cảm thấy xấu hổ với bản thân. Anh ở đây, hẹn hò với một cô gái đã đứng trước tòa và thú nhận lỗi lầm của cô, và sự việc anh không thể thu đủ can đảm để làm điều tương tự bắt đầu dằn vặt anh. Anh cố nói với Scott về việc làm sáng tỏ và đến đồn cảnh sát, nhưng Scott đã bác bỏ ý kiến đó. Và trong cách quanh co riêng, cậu không bao giờ để Will quên những gì cậu đã làm cho anh và gia đình anh vào đêm kinh hoàng khi Mike chết. Will công nhận Scott là một người quả cảm, nhưng khi mùa hè trôi qua, anh bắt đầu tự hỏi không biết liệu một hành vi tốt đẹp lúc trước có nghĩa là một lỗi lầm tệ hại có thể được bỏ qua hoàn toàn hay không - và, trong giây phút tối tăm nhất, liệu anh có thể chịu đựng được cái giá phải trả cho sự thật về tình bạn của Scott hay không.
Vào một đêm đầu tháng tám, Will đồng ý đưa Ronnie xuống bãi biển để săn tìm những con còng.
"Em đã nói với anh là em không thích cua!" Ronnie kêu ré lên, túm chặt lấy cánh tay Will.
Anh cười, "Chúng chỉ là những con còng thôi mà. Chúng không làm đau em đâu."
Cô nhăn mũi. "Nhìn từ xa chúng giống những con rệp đáng rùng mình, sởn gai ốc."
"Em quên rằng đây là ý tưởng của em."
"Không, đó là ý tưởng của Jonah. Cậu bé kể rằng nó rất vui nhộn. Thật đáng đời em khi nghe lời một kẻ học hỏi về cuộc sống qua việc xem phim hoạt hình."
"Anh cho rằng ai đó cho rái cá ăn những con cá nhầy nhớt sẽ không bận tâm về một vài con còng vô hại." Anh lia đèn pin trên mặt cát, soi sáng những sinh vật đang di chuyển nhanh nhẹn.
Cô điên cuồng kiểm tra kỹ lưỡng bãi cát, vì sợ rằng một con còng khác lao đến chân cô. "Trước hết, không phải là vài con còng vô hại, chúng có hàng trăm con. Thứ hai, nếu em biết đây là những gì xảy ra trên bãi biển vào ban đêm, em đã bắt anh ngủ một mình bên tổ rùa mọi đêm rồi. Thế nên em có đôi chút giận dữ vì anh đã che dấu sự kiện này. Và thứ ba, dù cho em làm việc tại hồ cá, điều đó không có nghĩa là em thích những con cua chạy qua chân em."
Anh làm điều tốt nhất để cố giữ gương mặt nghiêm nghị, nhưng điều đó quá khó. Khi cô ngước nhìn lên, cô bắt được biểu hiện của anh.
"Ngừng cười chế diễu đi. Điều đó đâu có gì vui đâu."
"Phải, nó chỉ... Anh muốn nói là có đến hai mươi đứa trẻ và cha mẹ chúng ở ngoài đây, đang làm điều tương tự như chúng ta đang làm.
"Không phải lỗi của em khi cha mẹ chúng thiếu ý thức chung đâu nhé."
"Em có muốn về không?"
"Không, ổn mà." Cô nói. "Anh đã quyến rũ em ra ngoài đây, vào chính giữa sự náo động rồi. Có lẽ em cũng nên làm cho trót."
"Em nên biết là gần đây chúng ta dạo chơi trên bãi biển khá nhiều rồi."
"Em biết. Vì thế, một lần nữa, cám ơn anh về việc mang theo đèn pin và làm tiêu tan mọi ký ức."
"Tốt." Anh nói, tắt đèn.
Cô bấm sâu móng tay vào cánh tay anh. "Anh đang làm gì thế? Bật đèn lên đi."
"Em vừa nói hết sức rõ rằng em không thích đèn pin mà."
"Nhưng nếu anh tắt đèn, thì em không thể nhìn thấy chúng!"
"Đúng."
"Điều này có nghĩa là chúng có thể đang bò quanh em ngay lúc này. Bật đèn lên đi mà." Cô nài nỉ.
Anh làm theo, và khi họ bắt đầu đi xuống bãi biển, anh cười. "Một ngày nào đó, anh sẽ đoán được ý em."
"Em không nghĩ thế đâu. Nếu anh không làm được vào lúc này, nó chỉ càng tránh xa anh thêm thôi."
"Đó có thể là sự thật." Anh thừa nhận, quàng tay quanh cô. "Em chưa nói cho anh biết là em có đến đám cưới của chị anh hay không."
"Đó là vì em vẫn chưa quyết định."
"Anh muốn em gặp Megan. Chị ấy rất tuyệt."
"Chị anh không phải là người khiến em lo lắng. Em chỉ không cho rằng mẹ anh muốn em đến."
"Vậy sao? Đó có phải đám cưới của bà ấy đâu. Chị anh muốn em tham dự."
"Anh kể với chị ấy về em sao?"
"Dĩ nhiên."
"Anh kể những gì?"
"Sự thật."
"Rằng anh nghĩ em xanh xao ư?"
Anh liếc cô. "Em vẫn còn nghĩ về điều đó sao?"
"Không. Em quên hết rồi."
Anh khịt mũi. "Được rồi, để trả lời câu hỏi của em. Không, anh không nói em xanh xao. Anh nói em thường xanh xao."
Cô huých vào mạng sườn anh, và anh giả vờ cầu xin lòng khoan dung. "Anh đùa thôi mà... anh đùa thôi... Anh không bao giờ nói như vậy."
"Vậy anh đã nói gì với chị ấy?"
Anh dừng bước, nâng mặt cô nhìn vào anh. "Như anh đã nói, anh nói với chị ấy sự thật. Rằng em thông minh và hài hước, dễ gần và xinh đẹp."
"Ồ, được, điều đó thì ổn đấy."
"Em không nói rằng em cũng yêu anh sao?"
"Em không chắc em có thể yêu được một anh chàng thiếu thốn tình cảm đến thế hay không nữa," Cô trêu ghẹo, trượt cánh tay quanh anh. "Hoặc anh có thể xem lời bình luận đó như là sự trả đũa vì để những con cua chạy qua ngón chân em. Dĩ nhiên là em yêu anh."
Họ hôn nhau trước khi đi dạo trở lại. Họ gần như đã tới bến tàu và định quay lại khi nhìn thấy Scott, Ashley và Cassie đang tiến đến từ một hướng khác. Ronnie trở nên bồn chồn dưới cánh tay anh khi Scott đổi hướng để chặn họ lại.
"Cậu đây rồi, chàng trai." Scott gọi khi cậu đến gần. Cậu ngừng lại trước mặt họ. "Tớ đã tìm cậu suốt tối."
Will quàng tay quanh Ronnie chặt hơn. "Xin lỗi. Tớ để điện thoại của tớ ở chỗ Ronnie. Gì thế?"
Khi anh trả lời, anh có thể cảm thấy Ashley nhìn chằm chằm vào Ronie từ một khoảng xa.
"Tớ có những cuộc gọi từ năm đội sẽ tham gia giải thi đấu, và họ muốn có vài trận tranh bóng trước giải. Tất cả bọn họ đều rất khá, và họ muốn một cuộc cắm trại nho nhỏ cùng nhau để mọi người sẵn sàng đối phó với Landry và Tyson. Nhiều rèn luyện, nhiều bài tập luyện, nhiều trận đấu. Thậm chí chúng ta đang nghĩ đến việc đấu với các đội để thỉnh thoảng cải thiện về tốc độ hành động của chúng ta, vì chúng ta có một phong cách rất khác."
"Khi nào họ đến?"
"Bất cứ khi nào chúng ta sẵn sàng, nhưng có lẽ là cuối tuần này."
"Họ sẽ ở đây bao lâu?"
"Tớ không biết. Ba hay bốn ngày? Khá nhiều điều phải làm cho đến giải đấu. Tớ biết cậu phải tìm những món đồ và diễn tập cho đám cưới, nhưng chúng ta có thể làm tất cả những điều đó."
Một lần nữa, anh nghĩ đến thời gian của anh ở bên Ronnie sắp hết. "Ba hay bốn ngày vậy?"
Scott nhướng mày. "Nào nào, chàng trai. Đây chỉ là những gì chúng ta cần để sẵn sàng thôi."
"Cậu không nghĩ bây giờ chúng ta đã sẵn sàng sao?"
"Cậu làm sao vậy? Cậu biết có bao nhiêu huấn luyện viên ở Miền Tây sẽ đến xem trận đấu mà." Cậu ta chỉ một ngón tay vào Will. "Có lẽ cậu không cần đến một học bổng bóng chuyền để vào đại học, nhưng tớ cần. Và đây là cơ hội duy nhất họ nhìn thấy tớ chơi."
Will lưỡng lự. "Để tớ nghĩ đã, được chứ?"
"Cậu muốn nghĩ về điều đó sao?"
"Tớ phải nói chuyện với cha tớ trước đã. Tớ không thể chỉ đồng ý nghỉ việc trong bốn ngày đột ngột như thế mà không hỏi ông ấy được. Và tớ không nghĩ cậu cũng có thể."
Scott liếc Ronnie. "Cậu có chắc công việc là tất cả những gì đang nói đến không?"
Will nhận ra sự thách thức nhưng không muốn bị mắc vào trong đó cùng Scott ngay lúc này. Scott, cũng vậy, dường như đang nghĩ tốt hơn cậu nên lùi một bước. "Được rồi. Tốt. Nói với cha cậu đi. Sao cũng được," Cậu ta nói, "Có lẽ cậu sẽ tìm ra cách để siết lại kế hoạch làm việc của mình."
Với điều đó, cậu ta bỏ đi, đi khỏi mà không một lần nhìn lại. Will, không chắc chắn nên làm gì, bắt đầu dẫn Ronnie trở lại nhà cô. Khi họ ra khỏi tầm nghe của Scott, Ronnie choàng tay quanh eo Will và hỏi, "Cậu ấy đang nói về giải thi đấu mà anh đã kể với em sao?"
Will gật đầu. "Cuối tuần tới. Sau ngày đám cưới của chị anh."
"Vào ngày chủ nhật ư?"
Anh gật đầu. "Đó là một giải thi đấu hai ngày liền, nhưng đội nữ thi vào ngày thứ bảy."
Ronnie nghĩ về điều đó. "Và cậu ấy cần một học bổng bóng chuyền để vào đại học?"
"Điều đó rõ ràng là có ích."
Ronnie kéo anh đến một chỗ dừng chân. "Vậy hãy kiếm thời gian cho lần cắm trại này đi. Rèn luyện và thực hành. Hãy làm mọi thứ anh phải làm để sẵn sàng. Cậu ấy là bạn anh, đúng không? Chúng ta vẫn sẽ tìm ra thời gian ở bên nhau mà. Dù cho cả hai chúng ta phải ở ngoài bên chiếc tổ rùa. Em có thể đến chỗ làm việc như bình thường."
Khi cô nói, Will chỉ nghĩ đến việc cô xinh đẹp ra sao và anh muốn hôn cô nhiều như thế nào.
"Điều gì sẽ xảy đến với chúng ta, Ronnie? Khi mùa hè kết thúc?" Anh vươn tới gương mặt cô.
"Anh sẽ vào đại học," Ronnie trả lời, nhìn ra xa. "Và em sẽ trở lại New York."
Anh nâng mặt cô lên nhìn vào anh. "Em hiểu ý anh muốn nói gì mà."
"Vâng." Cô nói. "Em hiểu rất rõ ý anh là gì. Nhưng em không biết anh muốn em nói gì. Em cũng không biết chúng ta có thể nói gì nữa."
"Về việc anh không muốn nó kết thúc thì thế nào?"
Đôi mắt cô xanh như đại dương, âu yếm trong tiếc nuối. "Em không muốn nó kết thúc." Cô nói dịu dàng.
Dù đó là những gì anh muốn nghe, và hiển nhiên cô có ý như vậy, anh nhận ra những gì cô đã biết: Những từ ngữ đang được nói đó, bất chấp sự thật, có đôi chút quyền năng để thay đổi điều chắc chắn xảy ra hoặc thậm chí khiến anh cảm thấy tốt hơn.
"Anh sẽ đến New York thăm em." Anh hứa.
"Em hy vọng anh đến."
"Và anh cũng muốn em đến Tennessee."
"Em tin rằng em có thể xoay sở một chuyến đi về Miền Nam khác nêú em có một lý do tốt để đi."
Anh mỉm cười khi họ bắt đầu đi xuống bãi. "Anh muốn nói với em điều này. Anh sẽ làm mọi thứ Scott muốn để chuẩn bị sẵn sàng cho giải đấu, nếu em đồng ý đi cùng anh đến đám cưới của chị anh."
"Nói cách khác, anh sẽ làm những gì dù sao anh cũng phải làm, và để trao đổi, anh có được những gì anh muốn."
Đó không hoàn toàn là cách anh diễn đạt, nhưng cô đã chỉ ra. "Phải." Anh nói, "Anh đoán điều đó là như thế."
"Còn gì khác nữa không? Vì anh đang lèo lái một thỏa thuận khó khăn cực kỳ đó."
"Vì em đã đề cập, có một thứ nữa. Anh muốn em thử nói chuyện phải trái với Blaze."
"Em đã nói chuyện với cô ấy rồi."
"Anh biết, nhưng từ lúc nào? Cách đây sáu tuần sao? Cô ấy đã thấy chúng ta bên nhau, nên cô ấy đã biết em không hứng thú với Marcus. Và cô ấy đã có đủ thời gian để suy nghĩ thấu đáo."
"Cô ấy sẽ không nói ra sự thật đâu." Ronnie chặn lại. "Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ nhận về rắc rối cho bản thân."
"Thì sao? Cô ấy có thể bị buộc tội gì nào? Điều chính yếu là anh không muốn em bị rắc rối về những gì em không làm. Người chủ cửa hàng không chịu lắng nghe, DA (District Attorney ~ Dist Atty: Công tố viên quận?) cũng không chịu lắng nghe, và anh cũng không nói rằng Blaze sẽ lắng nghe, nhưng anh không thấy em có lựa chọn nào khác nếu em muốn thoát khỏi những thứ này."
"Sẽ chẳng ăn thua gì đâu." Ronnie khăng khăng.
"Có lẽ không. Nhưng anh nghĩ nó đáng để thử. Anh quen biết cô ấy từ rất lâu rồi, và cô ấy không luôn như vậy. Có lẽ vẫn còn điều gì đó ẩn sâu bên trong cô ấy để cô ấy biết rằng cô ấy đã làm điều sai trái, và tất cả những gì cô ấy cần là một lý do tốt để cố gắng làm điều tốt hơn."
Dù cô không đồng ý, cô cũng không phản đối, và họ đi về ngôi nhà trong yên lặng. Khi họ đến gần, Will có thể thấy ánh sáng chiếu ra từ cánh cửa xưởng chế tạo.
"Cha em vẫn còn làm việc với ô cửa sổ đêm nay sao?"
"Có vẻ như thế." Cô nói.
"Anh có thể nhìn nó không?"
"Sao không chứ?"
Cùng nhau, họ tiến vào tòa nhà đổ nát. Ngay khi vào bên trong, Will thấy một ngọn đèn tròn treo lơ lửng trên một sợi dây điện, phía bên trên một cái bàn làm việc lớn đặt ở trung tâm phòng.
"Em đoán ông không ở đây." Ronnie nói, nhìn quanh.
"Đó có phải ô cửa sổ không?" Will hỏi, tiến lại chiếc bàn. "Nó thật đồ sộ."
Ronnie đến bên anh. "Nó thật đáng kinh ngạc, đúng không? Ô cửa sổ dành cho nhà thờ đang được tái thiết dưới phố."
"Em chưa nói với anh điều đó." Giọng anh nghe có vẻ căng thẳng, ngay cả đối với tai anh.
"Em không nghĩ điều đó quan trọng," Cô trả lời một cách tự động. "Sao thế? Nó quan trọng sao?"
Will buộc trí óc đóng lại hình ảnh Scott và ngọn lửa. "Không có gì đâu." Anh nói nhanh, làm ra vẻ nghiên cứu mảnh kính màu. "Anh chỉ không nhận ra cha em có khả năng chế tạo một thứ phức tạp như thế."
"Em cũng không. Cha em cũng không, dù sao thì cho đến khi ông bắt đầu. Nhưng cha đã kể với em rằng nó rất quan trọng với ông, vì vậy có lẽ đó là điều phải làm."
"Tại sao nó lại quan trọng với bác ấy đến thế?"
Khi Ronnie thuật lại câu chuyện cha cô đã kể với cô. Will nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ, nhớ đến những gì Scott đã làm. Và, dĩ nhiên, những gì anh đã không làm. Cô hẳn phải nhận ra điều gì đó trên gương mặt anh vì khi cô kết thúc, cô có vẻ đang nghiên cứu anh.
"Anh đang nghĩ gì vậy?"
Anh vuốt bàn tay qua những mảnh kính trước khi trả lời. "Em có bao giờ tự hỏi những gì có ý nghĩa với một người bạn không?"
"Em không chắc hiểu được ý anh."
Anh không nhìn cô. "Em có thể bảo vệ một người bạn xa đến mức nào?"
Cô lưỡng lự. "Em cho rằng điều đó còn tùy thuộc vào những gì người bạn đó làm. Và chuyện đó nghiêm trọng ra sao." Cô đặt một tay trên lưng anh. "Anh không định kể gì với em sao?"
Khi anh không trả lời, cô nhẹ bước đến bên anh. "Cuối cùng, anh sẽ luôn làm điều đúng, dù cho có khó khăn. Em biết rằng điều đó có thể không giúp ích gì được cho anh, và điều đúng đắn luôn không dễ dàng để tìm ra. Dù sao thì ít nhất cũng ở vẻ ngoài. Nhưng ngay cả khi em biện hộ cho bản thân rằng việc lấy cắp không có gì ghê gớm, em biết em đã làm sai. Điều đó khiến em cảm thấy... ghê tởm từ bên trong thâm tâm." Cô ghé sát mặt cô vào mặt anh, và anh cảm nhận được hương vị của cát và biển mặn trên da cô. "Em không chống lại lời cáo buộc vì sâu trong tâm tư em biết những gì em làm là sai trái. Một số người có thể sống với điều đó, miễn là họ thoát tội. Họ nhìn thấy những sắc độ màu xám ở nơi em thấy màu trắng và đen. Nhưng em không phải loại người đó... Và em nghĩ anh cũng không."
Ánh mắt Will lảng tránh cô. Anh muốn được kể với cô, ao ước được kể hết với cô mọi thứ vì anh biết cô nói đúng, nhưng dường như anh không thể tìm ra từ ngữ. Cô hiểu anh theo cách không ai khác từng có. Anh có thể học từ cô, anh nghĩ. Anh có thể trở nên một người tốt hơn khi có cô bên cạnh. Trong nhiều cách, anh cần cô. Khi anh buộc bản thân gật đầu, cô ngả đầu trở lại vai anh.
Cuối cùng, khi họ rời khỏi xưởng chế tạo, anh vươn tay dừng cô lại trước khi cô hướng về ngôi nhà. Anh kéo cô lại gần và bắt đầu hôn cô. Thoạt đầu trên môi, rồi lên má, và xuống cổ. Làn da cô nóng rẫy, như thể cô đã nằm phơi nắng trong nhiều giờ. Và khi anh hôn lên môi cô lần nữa, anh cảm thấy thân thể cô tỳ sát vào anh. Anh lồng đôi tay vào trong làn tóc mềm mượt, tiếp tục hôn cô trong lúc anh chầm chậm tỳ lưng cô dựa sát vào tường của gian nhà xưởng. Anh yêu cô, anh khao khát cô, và họ tiếp tục hôn, anh có thể cảm thấy cánh tay cô di chuyển trên lưng và vai anh. Sự va chạm của cô như luồng điện trên da anh, hơi thở của cô nóng bỏng phả vào anh, và anh cảm thấy bản thân trôi vào một nơi chỉ bị chi phối duy nhất bởi cảm xúc.
Tay anh tìm kiếm trên lưng và bụng của Ronnie, cuối cùng, anh cảm thấy Ronnie đặt tay trên ngực anh và đẩy anh ra.
"Làm ơn," Cô hổn hển, "Chúng ta phải ngừng lại."
"Tại sao?"
"Vì em không muốn cha em bắt gặp chúng ta. Ngay lúc này, có thể ông đang quan sát chúng ta từ cửa sổ."
"Chúng ta chỉ hôn nhau thôi mà."
"Phải. Và chúng ta cũng có phần nào giống nhau." Cô cười.
Một nụ cười uể oải trải rộng trên gương mặt anh. "Gì cơ? Chúng ta không chỉ đang hôn nhau sao?"
"Em chỉ đang nói rằng, nó giống như... Những gì chúng ta đang làm sẽ dẫn đến thứ gì đó nhiều hơn nữa." Cô nói, vuốt thẳng áo của cô.
"Và vấn đề là?"
Vẻ mặt cô cho biết anh không nên đùa giỡn, và anh biết cô có lý do, cho dù đó không phải là điều anh muốn. "Em nói đúng." Anh thở dài, buông lỏng vòng tay quanh eo cô. "Anh sẽ cố gắng kềm chế bản thân."
Cô hôn anh trên má. "Em hoàn toàn tin tưởng anh."
"Gee, cảm ơn." Anh rên rỉ.
Cô nháy mắt. "Em sẽ đi kiểm tra cha em, được chứ?"
"Được rồi. Dù sao đi nữa anh cũng phải đi làm sớm vào ngày mai."
Cô cười. "Quá tệ. Em không phải đến chỗ làm cho đến mười giờ."
"Họ vẫn để em cho mấy con rái cá ăn sao?"
"Chúng sẽ bị đói nếu không có em. Lúc này em khá là cần thiết."
Anh cười. "Anh có nói với em là anh nghĩ em là một kẻ trông coi động vật chưa?"
"Em không nghĩ có ai từng nói với em điều đó. Nhưng chỉ để anh biết, anh cũng không quá tệ để phải trông chừng đâu."