Chương 25


Số từ: 2690
Nguồn: isach
Ronnie.
Ronnie nhìn Will đi khỏi trước khi đi vào nhà, nghĩ về những gì anh nói và băn khoăn không biết anh có nói đúng về chuyện của Blaze không. Ngày ra tòa lần tới đè nặng lên cô trong suốt mùa hè: Đôi lúc cô tự hỏi không biết liệu trạng thái lo lắng về sự trừng phạt có thể xảy ra có tồi tệ hơn bản thân sự trừng phạt hay không. Khi hàng tuần trôi qua, cô thức giấc giữa đêm và cố vỗ về giấc ngủ. Không phải cô sợ hãi chuyện ở tù - cô nghi ngờ việc cô sẽ bị tống giam - nhưng cô buồn phiền rằng tội trạng này sẽ theo cô mãi mãi. Cô có phải tiết lộ tiểu sử của cô cho trường đại học mà cô định tham gia không? Cô có phải kể cho nhà tuyển dụng nhân sự trong tương lai không? Cô có thể làm việc dạy học được không? Cô không biết liệu cô có định tham gia vào một trường đại học hay thậm chí muốn trở thành một giáo viên hay không nữa, nhưng nỗi lo lắng vẫn tồn tại. Điều này có ám ảnh cô mãi mãi không?
Luật sư của cô không nghĩ thế, nhưng bà ấy cũng không hứa bất kỳ điều gì.
Và đám cưới nữa. Thật dễ dàng để Will mời cô đến, ra vẻ là chẳng có gì ghê gớm. Nhưng cô biết Susan không muốn cô ở đó, và điều cuối cùng cô muốn là bị đôi chút hoảng loạn. Đây được cho là ngày của Megan cơ mà.
Đến hiên sau, cô định bước vào trong nhà thì nghe tiếng ghế xích đu kêu cót két. Cô nhảy lùi lại trong sợ hãi, chỉ để thấy Jonah đang quan sát cô.
"Điều. Đó. Thật. Kinh. Tởm."
"Em đang làm gì ở ngoài đây vậy?" Cô hỏi, tim vẫn còn chạy đua.
"Trông chừng chị và Will. Như em đã nói, điều đó thật kinh tởm" Cậu làm bộ rùng mình.
"Em đang theo dõi bọn chị đấy à?"
"Có gì khó đâu chứ. Chị ở ngay đó, cạnh xưởng chế tạo, với Will. Cứ như là anh ấy đang nghiến ngấu chị đến chết ấy."
"Anh ấy đâu có làm thế." Cô quả quyết với cậu bé.
"Em chỉ đang nói những gì em nhìn thấy."
Cô cười. "Em sẽ hiểu khi em lớn hơn một chút."
Jonah lắc đầu. "Em hiểu chính xác hai người đang làm gì. Em đã thấy trên phim rồi. Em chỉ nghĩ nó kinh tởm."
"Em đã nói điều đó rồi." Cô chỉ ra.
Điều đó dường như làm cậu bé dừng lại trong một giây. "Anh ấy đâu rồi?"
"Về nhà. Ngày mai anh ấy phải làm việc."
"Chị định canh giữ tổ rùa đêm nay sao? Chị không phải làm đâu, vì cha nói rằng bọn em sẽ trông nom nó đêm nay."
"Em thuyết phục cha ngủ ngoài trời sao?"
"Cha muốn mà. Ông nghĩ nó sẽ vui."
Chị nghi ngờ điều đó, cô nghĩ. "Thật tốt cho chị."
"Em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng rồi. Túi ngủ, đèn lồng, nước trái cây, sandwich, một hộp bánh quy Ritz, kẹo dẻo, bánh snack khoai tây chiên, và một cây vợt tennis."
"Em định chơi tennis sao?"
"Trong trường hợp những con gấu trúc đến. Chị biết đấy. Nếu nó cố tấn công bọn em."
"Nó sẽ không tấn công em đâu."
"Thật ư?" Cậu bé nghe có vẻ thất vọng.
"Hay đấy, có lẽ đó là một ý tưởng tốt." Ronnie đồng ý. "Để phòng hờ. Em không bao giờ biết được đâu."
Cậu bé gãi đầu. "Đó cũng là những gì em nghĩ."
Cô chỉ về hướng xưởng chế tạo. "Nhân tiện, ô cửa sổ nhìn rất tuyệt."
"Cám ơn." Jonah nói. "Cha muốn chắc chắn rằng mọi mảnh nhỏ đều phải hoàn hảo. Cha bắt em làm một số mảnh kính hai đến ba lần. Nhưng em học khá tốt."
"Có vẻ như thế."
"Nhưng nó nóng lắm. Đặc biệt khi cha chạy lò nung. Nó giống như một cái lò nướng ấy."
Đó là một cái lò nướng, cô nghĩ. Nhưng không chỉnh cậu bé. "Điều đó tệ quá. Cuộc chiến tranh bánh cookie ra sao rồi?"
"Nó ổn. Em chỉ cần ăn bánh khi cha chợp mắt thôi."
"Cha không chợp mắt."
"Lúc này cha có. Mọi buổi chiều, trong đôi giờ. Thỉnh thoảng em phải lay khá mạnh để đánh thức cha."
Cô nhìn chằm chằm vào em cô trước khi săm soi xuyên qua cửa sổ vào trong nhà. "Nhân tiện, Cha đâu?"
"Cha đến nhà nguyện. Mục sư Harris đến lúc sớm. Gần đây ông ấy hay đến lắm. Ông ấy và cha thích nói chuyện."
"Họ là bạn bè."
"Em biết. Nhưng em nghĩ ông ấy dùng điều đó như một cái cớ thôi. Em nghĩ cha đi để chơi piano."
"Piano nào?" Ronnie hỏi, bối rối.
"Nó được giao đến nhà thờ tuần trước. Cha đến đó để chơi đàn."
"Ông đã làm thế ư?"
"Khoan đã." Cậu bé nói. "Em không chắc em có nên kể với chị về điều đó không nữa. Có lẽ chị nên quên những gì em vừa nói đi."
"Tại sao em không nên nói với chị?"
"Vì chị có thể la hét với cha trở lại."
"Chị không la hét với cha." Cô phản đối.
"Lần cuối cùng chị la hét với cha là khi nào? Khi cha đang chơi piano, nhớ không?"
Oh, phải rồi, cô nghĩ. Chú nhóc có trí nhớ đáng ngạc nhiên. "Chị không định la hét với cha nữa."
"Tốt. Vì em không muốn chị la hét với cha. Bọn em định đến Fort Fisher ngày mai, và em muốn cha có tâm trạng tốt."
"Cha đã đến nhà thờ bao lâu rồi?"
"Em không biết. Có lẽ vài giờ. Đó là lý do tại sao em ra ngoài đây. Em đang đợi cha.Và rồi chị làm điều đáng xấu hổ với Will và bắt đầu sờ soạng."
"Bọn chị chỉ hôn nhau."
"Không. Em không nghĩ thế. Hai người dứt khoát là đang sờ soạng." Jonah nói với vẻ kết tội.
"Em đã ăn tối chưa?" Cô hỏi, tha thiết đổi chủ đề.
"Em đang đợi cha."
"Em có muốn chị làm cho em một cặp hot dog không?"
"Chỉ với tương cà thôi sao?" Jonah nhấn mạnh.
Cô thở dài. "Chắc rồi."
"Em nghĩ chị thậm chí còn không thích chạm vào chúng."
"Em biết đấy, điều đó khá hài hước, nhưng gần đây chị đã phải đối phó khá nhiều với những con cá chết, nên một cái xúc xích không còn gây cho chị sự ghê tởm nữa."
Cậu bé cười. "Hôm nào đó chị có thể đưa em đến hồ cá để em có thể thấy chị cho rái cá ăn không?"
"Nếu em muốn, chị thậm chí còn có thể để em cho chúng ăn nữa kìa."
"Thật ư?" Giọng Jonah vút lên với sự phấn khích.
"Chị nghĩ vậy. Chị sẽ phải hỏi, dĩ nhiên, nhưng họ đã để cho vài nhóm học sinh làm điều đó, nên chị không nghĩ đó là vấn đề."
Gương mặt nhỏ bé của cậu sáng lên. "Wow. Cám ơn." Sau đó, đứng lên khỏi ghế xích đu, cậu nói thêm. "Oh, nhân tiện, chị nợ em mười đồng."
"Cho điều gì?"
"Xin chào? Về việc không nói với cha những gì chị và Will đã làm, chứ còn gì nữa."
"Em không đùa đấy chứ? Cho dù chị đang định làm bữa tối cho em ư?"
"Nào nào. Chị đi làm, còn em thì nghèo."
"Rõ ràng em nghĩ chị kiếm được nhiều hơn chị có thể. Chị không có đến mười dollar đâu. Tất cả những gì chị kiếm được phải thanh toán cho luật sư của chị hết rồi."
Cậu bé nghĩ về điều đó. "Vậy năm đồng thì sao?"
"Em sẽ lấy năm dollar của chị cho dù chị đã nói với em chị không có đến mười đồng cho tiếng tăm của chị ư?" Ronnie làm ra vẻ bị tổn thương.
Cậu bé cân nhắc. "Hai thì sao?"
"Một thì thế nào?"
Cậu bé cười. "Thỏa thuận."
Sau khi làm bữa tối cho Jonah - cậu bé muốn hot dog chần nước sôi, không hâm nóng bằng lò vi ba - Ronnie đi xuống bãi biển, về hướng nhà thờ. Ngôi nguyện đường nằm không xa, nhưng ngược hướng chỗ đông đúc mà cô thường đi dạo, cô chỉ vừa vặn nhận ra nó trong vài lần cô đi ngang qua.
Khi cô lại gần, cô thấy đường nét của tháp chuông soi bóng trên bầu trời sẫm tối. Trái ngược với điều đó, ngôi nguyện đường chìm khuất trong những thứ bên cạnh, gần như vì quá nhỏ bé so với những ngôi nhà hai bên và chẳng có thứ gì gọi là đáng kể. Những bức tường làm từ những mảnh ván sơ sài, và bất chấp kết cấu mới, nơi đây vẫn mang vẻ điêu tàn.
Cô phải nhảy qua đụn cát để đến bãi đậu xe cạnh đường, và đây đó có những dấu vết về những hoạt động gần đây: một thùng rác hiệu Dumpster đầy ngập, một chồng ván bằng gỗ ghép còn mới cạnh cửa, và một chiếc xe van chở thuê lớn đậu gần lối vào. Cửa trước mở, được chiếu sáng bởi một ngọn đèn, dù phần còn lại của ngôi nhà có vẻ tối tăm.
Cô đi thẳng đến lối vào và bước vào bên trong. Nhìn quanh, cô có thể thấy nơi này còn xa mới hoàn thành. Sàn nhà lát bê tông, bức tường đá nhìn như mới làm xong phân nửa, và không có chỗ ngồi cũng như ghế dài nào. Bụi bao phủ mọi nơi, ngay trước mặt, nơi Ronnie hình dung mục sư Harris thuyết giáo vào ngày Chủ Nhật, cha cô đang ngồi phía sau một chiếc piano mới, chẳng thích hợp với một nơi ngổn ngang như vậy. Một chụp đèn bằng nhôm cũ treo trên một sợi dây điện cung cấp sự chiếu sáng duy nhất.
Ông không nghe thấy cô đến, và ông tiếp tục chơi đàn, dù cô không nhận ra được bản nhạc. Nó có vẻ khá hiện đại, không giống loại nhạc mà ông thường chơi, nhưng với tai cô, nó nghe như... có gì đó chưa hoàn thiện. Cha cô dường như cũng nhận ra điều tương tự, vì ông ngừng lại một lúc, có vẻ tìm kiếm điều mới, và bắt đầu lại từ đầu.
Lần này, cô nghe ông tạo ra một biến thể tinh tế. Chúng đã có cải tiến, nhưng giai điệu vẫn không đúng. Cô chợt thấy trào dâng niềm tự hào rằng cô vẫn còn khả năng không chỉ với việc cảm thụ âm nhạc, mà còn hình dung được những biến tấu có thể được. Khi cô còn trẻ hơn, trên tất cả mọi thứ, tài năng này đã làm cha cô sửng sốt.
Ông bắt đầu lại lần nữa, tạo ra những thay đổi xa hơn nữa, và khi cô quan sát ông, cô biết ông vui sướng. Dù âm nhạc không còn là một phần trong cuộc đời của cô nữa, nó vẫn luôn là một phần của ông, và cô đột ngột cảm thấy tội lỗi khi đã lấy đi điều đó của ông. Nhìn lại, Cô nhớ đã nổi giận với ý nghĩ rằng ông cố khiến cô chơi đàn, nhưng ông có thật sự cố làm điều đó không? Điều đó có thật sự là vì cô không? Hay ông chỉ chơi vì đó là một khuynh hướng thiết yếu của việc ông là ai?
Cô không chắc nữa, nhưng qua việc quan sát ông, cô cảm thấy xúc động với những gì ông đã làm. Một cách trang nghiêm, ông quan tâm đến mọi nốt nhạc và dễ dàng với việc tạo ra những biến tấu, khiến cô nhận ra ông đã hy sinh nhiều như thế nào cho yêu cầu trẻ con của cô.
Trong khi ông chơi, ông ho một lần, rồi một lần nữa, trước khi ngừng bản nhạc. Ông ho nhiều hơn, âm thanh trầm và đục, và khi nó tiếp tục không giảm sút, cô chạy đến bên ông.
"Cha ơi." Cô la lên. "Cha có sao không?"
Ông nhìn lên, và vì lý do nào đó, cơn ho bắt đầu lắng dịu. Vào lúc cô cúi xuống bên cạnh ông, ông chỉ còn khò khè nhẹ.
"Cha không sao." Ông nói, giọng ông yếu ớt. "Có quá nhiều bụi ở đây - nó ảnh hưởng đến cha sau một lúc. Vẫn như thế suốt ấy mà."
Cô nhìn ông chăm chú, nghĩ ông có vẻ xanh xao. "Cha có chắc là như thế không?"
"Phải, Cha chắc chắn mà." Ông vỗ nhẹ tay cô. "Con làm gì ở đây thế?"
"Jonah nói với con rằng cha ở đây."
"Cha đoán là con đã bắt quả tang cha rồi, huh?"
Cô xua tay. "Không sao đâu, cha. Đó là một món quà, đúng không?"
Khi ông không đáp, Cô lướt những ngón tay trên phím đàn, nhớ đến tất cả những bản nhạc họ đã viết cùng nhau. "Cha đang chơi nhạc gì vậy? Cha đang viết một bản nhạc mới sao?"
"Oh, điều đó," Ông nói. "Cố viết thì đúng hơn. Chỉ là một thứ gì đó để cha làm thôi mà. Không có gì ghê gớm đâu."
"Nó có vẻ tuyệt..."
"Không, không đâu. Cha không biết có gì sai với nó nữa. Con có thể - Con luôn sáng tác tốt hơn cha - dường như cha chỉ không thể làm cho nó đúng. Giống như cha đang làm mọi thứ tệ hại đi vậy."
"Nó rất hay" Cô khăng khăng. "Và nó... hiện đại hơn những gì cha thường chơi."
Ông cười. "Con đã nhận ra điều đó, huh? Nó không khởi đầu theo cách đó. Thành thật thì, cha không biết điều gì đang xảy đến với cha nữa."
"Có lẽ cha đã nghe iPod của con."
Ông cười. "Không, Cha cam đoan với con rằng cha không có."
Cô nhìn quanh. "Vậy khi nào thì nhà nguyện được hoàn thành?"
"Cha không biết. Cha nghĩ cha đã kể với con rằng bảo hiểm không đền tất cả thiệt hại - điều đó làm trì hoãn thời gian."
"Ô cửa sổ thì sao?"
"Cha vẫn sẽ hoàn thành nó." Ông chỉ một chỗ trống được che phủ bởi những tấm ván trên mảng tường phía sau ông. "Đó là nơi nó sẽ được lắp đặt, cho dù cha có phải tự mình lắp đặt chúng."
"Cha có biết cách làm điều đó không?" Ronnie hỏi trong sự hoài nghi.
"Vẫn chưa."
Cô cười. "Tại sao có một cây đàn piano ở đây? Nếu như nhà nguyện chưa hoàn tất. Cha không lo nó sẽ bị đánh cắp sao?"
"Nó không được cho là sẽ giao hàng cho đến khi nhà nguyện hoàn tất, và đúng ra, nó chưa thể ở đây. Mục sư Harris hy vọng tìm được ai đó tự nguyện cất giữ nó, nhưng với việc không có ngày hoàn thành nào được trù liệu, thật chẳng dễ dàng tìm ra ai." Ông quay người để kín đáo liếc ra ngoài khung cửa và dường như kinh ngạc rằng đêm đã xuống. "Mấy giờ rồi?"
"Hơn chín giờ."
"Oh, geez," Ông nói, bắt đầu đứng lên. "Cha không nhận ra đã trễ đến thế. Cha định cắm trại với Jonah đêm nay. Và cha nên làm cho nó thứ gì đó để ăn."
"Mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết rồi ạ."
Ông cười, nhưng khi ông thu thập những tập nhạc và quay khỏi ánh sáng trong nhà thờ, cô bị ấn tượng về vẻ mệt mỏi và bạc nhược mà ông tỏ ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.