Chương 29
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 5015 chữ
- 2020-05-09 04:22:43
Số từ: 5105
Nguồn: isach
Will
Thắng vòng đấu đầu tiên hết sức dễ dàng; Will và Scott chỉ đổ chút ít mồ hôi. Trong vòng hai, trận đấu của họ thậm chí còn dễ hơn, đối thủ của họ chỉ ghi được một điểm. Trong vòng ba, Cả anh và Scott đều khá vất vả. Mặc dù điểm số xem ra không cân xứng, Will bước khỏi sân đấu, nghĩ rằng đội mà họ vừa hạ gục chơi tốt hơn điểm số mà họ biểu thị.
Họ bắt đầu trận tứ kết lúc 2 giờ chiều; vòng chung kết được lên kế hoạch lúc sáu giờ. Khi Will chống tay lên đầu gối, chờ đợi cú giao bóng của đội đối thủ, anh biết trận đấu của anh là ngày hôm nay. Họ đã hạ năm trên hai, nhưng anh không lo lắng. Anh có cảm giác tốt, anh cảm thấy nhanh nhẹn, và mọi cú đánh đều đưa banh đi đúng hướng anh muốn. Ngay cả khi đối thủ của anh tung banh lên không trung để phát bóng, Will không cảm thấy mối đe dọa nào.
Trái banh đến theo hình vòng cung ngang qua lưới trong một cú đánh xoáy bóng mạnh mẽ; lường trước đường rơi, anh trườn đến và đón bóng một cách hoàn hảo. Với sự đúng lúc tuyệt vời, Scott lao đến và nhảy lên vô hiệu hóa trái banh vào góc chéo đối diện, lấy lại lượt giao bóng cho bên của họ. Họ thắng trận kế với sáu điểm liên tục trước khi đội kia giao bóng trở lại, và khi họ ổn định vị trí, anh nhanh chóng quét mắt qua khán đài để tìm Ronnie. Cô đang ngồi bên khán đài đối diện cha mẹ anh và Megan - hẳn là một ý tưởng tốt.
Anh rất ghét rằng anh đã không thể kể với mẹ anh sự thật về Marcus, nhưng anh có thể làm được gì? Nếu mẹ anh biết được ai là người tạo ra vụ lùm xùm đó, bà sẽ trở nên kích động... điều có thể dẫn đến sự trả đũa. Anh chắc chắn điều đầu tiên Marcus sẽ làm khi bị bắt giữ là khiến cho bản cáo trạng của hắn giảm đi bằng việc trao đổi "thông tin hữu ích" về một thứ khác, một tội lỗi nghiêm trọng hơn - của Scott. Điều đó sẽ gây rắc rối cho Scott vào thời điểm quyết định cho việc tìm kiếm học bổng, chưa đề cập đến việc làm tổn thương cha mẹ của Scott - những người tình cờ cũng là bạn bè thân thiết của chính cha mẹ anh. Vì vậy, anh phải nói dối, và thật không may, mẹ anh đã chọn cách đổ lỗi về mọi thứ lên Ronnie.
Nhưng tuy vậy, cô đã xuất hiện sang nay và nói rằng cô yêu anh. Họ sẽ nói chuyện sau đó, cô đã hứa như thế. Và cô nói với anh rằng, hơn bất cứ thứ gì khác, cô muốn anh chơi tốt nhất theo khă năng của anh trong giải thi đấu, đó chính xác là những gì anh đang làm.
Khi đội đối thủ giao bóng lần nữa, Will chạy đua ngang qua sân để thực hiện cú đập bóng; Scott theo sau anh với một khuynh hướng hoàn hảo, và Will ghi bàn. Từ điểm số đó, đội đối thủ chỉ ghi thêm được một điểm trước khi hiệp đấu kết thúc; trong hiệp kế tiếp họ chỉ ghi điểm hai lần.
Anh và Scott tiến vào bán kết, và từ khán đài, anh có thể thấy Ronnie đang cổ vũ cho anh.
Trận bán kết khó khăn nhất; họ thắng hiệp đầu dễ dàng, chỉ thua trong hiệp hai bởi trái quyết định.
Will đang đứng trong lằn giao bóng, chờ đợi dấu hiệu của trọng tài để bắt đầu hiệp đấu thứ ba, ánh mắt anh vơ vẩn từ khán đài đến bến tàu, nhận ra đám đông lớn hơn gấp ba lần so với năm trước. Đây đó, anh thấy những nhóm anh biết trong trường trung học và những nhóm khác khi anh lớn lên. Không có đến một chỗ trống trong khán đài.
Khi trọng tài phát tín hiệu, Will tung banh vào không trung và lấy một loạt bước nhanh. Tung người lên cao, anh phát bóng xuống vạch chuẩn, nhắm vào vị trí ba phần tư của đường về. Anh tiếp đất, sẵn sàng vào vị trí, nhưng anh đã biết trước là không cần thiết. với cách phân khúc sân thi đấu, cả hai đối thủ của anh bị tê liệt trong một thoáng khá lâu; Đường banh khó khăn đánh bật lên một chùm cát trước khi trượt ra khỏi sân.
Một-không.
Will giao bóng bảy lần liên tiếp, đưa Scott và anh dẫn lên một cách thoải mái, và họ lần lượt ghi điểm, đạt chiến thắng tương đối dễ dàng.
Rời khỏi sân đấu, Scott vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Xong rồi." Cậu ta nói. "Hôm nay chúng ta có lửa, Vậy hãy để Tyson và Lanry thổi bùng nó lên nào!"
Tyson và Lanry, một cặp cầu thủ mười tám tuổi đến từ bãi biển Hermosa, California, là một đội thiếu niên vượt trội trên thế giới. Cách đây một năm, họ được xếp hạng thứ mười một trên toàn thế giới, đủ tốt để đại diện cho gần như mọi vùng miền trong Thế vận hội. Họ đã chơi cùng nhau từ khi mười hai tuổi và chưa thua trận nào trong hai năm qua. Scott và Will đã gặp họ một lần trước đây, vào năm ngoái, trong trận bán kết của giải tương tự, và thua thảm hại. Bọn anh thậm chí không chơi được một hiệp ra hồn.
Nhưng hôm nay là chuyện khác: Họ đã thắng hiệp đầu tiên với ba điểm, Tyson và Lanry thắng hiệp kế tiếp chỉ suýt soát, và trong hiệp cuối họ đang hòa nhau với bảy điểm.
Will đã ở ngoài nắng trong chín giờ. Bất chấp số lít nước và lượng Gatorade mà anh tiêu thụ, mặt trời và sức nóng làm anh kiệt quệ, ít nhất cũng một chút, và chắc là như vậy. Nhưng anh không cảm thấy gì. Không phải lúc này. Không, khi anh nhận ra họ thật sự có một cơ hội để chiến thắng.
Họ có lượt giao bóng - thứ luôn là mối nguy cơ trong bóng chuyền bãi biển, từ điểm số họ đã ghi với mỗi cú volley và đội có trái giao bóng có cơ hội để bố trí và chặn banh - nhưng Scott đã phát một cú giao bóng knuckleball (cú đánh bóng khó đoán được hướng banh đi - thuật ngữ thể thao) qua lưới bắt Tyson phải rời khỏi vị trí. Tyson đã có thể vươn tới trái banh đúng lúc, nhưng anh ta đã đoán sai hướng. Lanry lao đến và bằng cách nào đó đã chạm được tay vào bóng, nhưng chỉ để khiến nó tệ hơn; trái banh lao vọt vào đám đông, và Will biết sẽ mất ít nhất vài phút cho đến khi trái banh quay lại sân đấu. Khi điều đó xảy ra, anh và Scott sẽ dẫn trước một điểm.
Như thường lệ, trước tiên anh quay nhìn Ronnie và thấy cô đang vẫy anh; sau đó, nhìn về phía khán đài khác, anh cười và gật đầu với gia đình anh. Xa khỏi họ, phía bến tàu, anh có thể thấy đám đông chật ních trong khu vực gần sân đấu nhất, nhưng trống trải đi một chút ở chỗ xa hơn. Anh băn khoăn về điều đó cho đến khi nhìn thấy một trái banh lửa được ném hình vòng cung vào không trung.
Điểm số đang đứng ở mười hai khi điều đó xảy ra.
Quả banh nảy vọt vào đám đông lần nữa, lần này do Scott, và khi Will quay lại vị trí của anh trên sân, anh thấy mình đang nhìn về phía bến tàu, vì anh biết Marcus đang ở đó.
Sự kiện Marcus đang ở gần khiến anh căng thẳng với sự giận dữ tương tự anh đã cảm thấy đêm trước. Anh biết anh nên bỏ qua, như Megan đã khuyên.
Anh biết anh không nên gây rắc rối cho chị với toàn bộ câu chuyên đêm qua; sau tất cả, đó là đám cưới của chị ấy, và cha mẹ anh đã đặt một dãy phòng tại khách sạn Wilmingtonian nổi tiếng cho chị và Daniel. Nhưng chị khăng khăng, và anh phải xoa dịu bản thân. Dù chị không chỉ trích quyết định của anh, anh biết chị thất vọng rằng anh vẫn giữ im lặng về tội lỗi của Scott. Tuy vậy, sáng nay chị đã khuyến khích không hề mập mờ, và khi anh đợi trọng tài thổi còi, anh biết anh đang thi đấu vì chị anh nhiều hơn vì bản thân anh.
Trên bến tàu, anh bắt được ánh sáng của những quả banh lửa đang nhảy nhót trong không trung; đám đông toả ra ở gần lan can, và anh có thể nhận ra ngay Teddy và Lance đang nhảy break như thường lệ. Điều làm anh ngạc nhiên là trông thấy Blaze đang tung hứng những trái banh lửa cùng Marcus. Cô bắt một trái rồi thảy nó bay qua cho Marcus. Với quan sát của Will, những trái banh lửa qua lại nhanh hơn thường lệ. Blaze tháo lui dần, có lẽ để cố làm chậm mọi thứ lại, cho đến khi, cuối cùng, lưng cô đụng vào lan can của bến tàu.
Cú va chạm hẳn đã làm cô mất tập trung, dù vậy, những trái banh lửa vẫn tiếp tục bay đến hướng cô, vì cô đã đánh giá sai đường đi của một trong chúng và bắt lấy nó tỳ sát vào áo của cô. Với một trái banh lửa khác theo sau nhanh chóng, cô vươn tới nó trong lúc ghim chặt cái trước vào cơ thể cô. Trong khoảnh khắc, vạt trước áo sơ mi của cô trở thành một tấm màn lửa, đã được tẩm quá mức chất gây cháy.
Hoảng loạn, cô cố gắng dập lửa, rõ ràng quên mất rằng cô vẫn còn đang giữ trái banh lửa...
Một lát sau, đôi tay cô cũng bốc cháy, và tiếng thét của cô át tất cả những tiếng ồn trong sân vận động. Đám đông đứng quanh vụ cháy chỉ tỏ ta bàng hoàng, không một ai di chuyển đến chỗ cô. Thậm chí từ một khoảng xa, Will có thể thấy ngọn lửa bao lấy cô như một cơn lốc.
Theo bản năng, anh chạy hết tốc lực ra khỏi sân, băng qua sân cát thẳng đến bến tàu. Cảm thấy chân anh trượt đi, anh nhấc cao đầu gối để gia tăng tốc độ, tiếng thét của Blaze xé cả không gian.
Anh len lỏi xuyên qua đám đông, chạy zíc zắc từ chỗ trống này đến chỗ trống khác và nhanh chóng vươn tớ chỗ bậc thang; anh nhảy ba bậc một lần, túm lấy một trong những chiếc cọc để không té ngã, rồi lao đến ngay khi anh vươn tới bến tàu.
Anh xô đẩy xuyên qua đám đông, không thể thấy Blaze cho đến khi anh tới được chỗ trống. Vào lúc đó, một người đàn ông đang ngồi xổm bên cạnh thân hình đang quằn quại, la thét của cô; không có dấu hiệu nào của Marcus, Teddy hay Lance...
Will nhìn thoáng qua chiếc áo sơ mi của Blaze, đã tan chảy vào làn da trần phồng rộp của cô. Bây giờ cô đang nức nở và la thét một cách rời rạc, tuy vậy không ai quanh cô có được ý tưởng nhỏ nhất nào là nên làm gì kế tiếp.
Will biết anh phải làm điều gì đó. Một chiếc xe cứu thương sẽ mất ít nhất năm mươi phút để băng qua cầu và vượt qua bãi biển, cho dù không có đám đông khổng lồ kia. Khi Blaze thét lên trong đau đớn lần nữa, anh khom người và hất cô nhẹ nhàng vào đôi cánh tay anh. Xe tải của anh đậu gần đấy; anh là người đầu tiên đến đây vào sáng nay, và anh bắt đầu mang cô về hướng đó. Choáng váng với những gì họ vừa chứng kiến, không ai cố ngăn anh lại.
Blaze đang mất dần ý thức, và anh cố di chuyển nhanh như anh có thể, cẩn thận để không làm xóc cô một cách không cần thiết. Ronnie đã bước lên những bậc thang khi anh mang Blaze đi qua; anh không biết làm sao cô có thể xuống khỏi khán đài và đến chỗ anh nhanh đến thế, nhưng anh thấy nhẹ nhõm khi trông thấy cô.
"Chìa khóa nằm trên vỏ sau!" Anh la lớn. "Chúng ta phải để cô ấy nằm trên băng ghế sau - và khi chúng ta lái đi, hãy gọi cho phòng cấp cứu và nói với họ chúng ta đang trên đường đến để họ có thể đợi chúng ta!"
Ronnie chạy đua về hướng chiếc xe tải và mở cửa trước khi Will đến. Thật không dễ để di chuyển nhẹ nhàng Blaze vào trong ghế sau, nhưng họ đã xoay sở được, và sau đó Will nhảy vào phía sau tay lái. Lao đi như bay, Will vượt qua mọi thứ để đến bệnh viện, chắc chắn anh đã vi phạm vài tá luật giao thông trên đường đi.
Phòng cấp cứu của bệnh viện đông nghẹt. Will ngồi gần cửa, nhìn chằm chằm vào bóng đêm. Ronnie ngồi bên cạnh anh. Cha mẹ anh, cùng với Megan và Daniel, có đến một lát nhưng đã rời đi nhiều giờ trước.
Trong bốn giờ qua, Will đã kể câu chuyện nhiều lần cho vô số người khác nhau, bao gồm cả mẹ của Blaze, lúc này đang ở lại với Blaze. Khi bà lao vào phòng đợi, Will thấy rõ vẻ hoảng sợ thô nhám hằn sâu trên gương mặt bà trước khi một trong những người y tá dẫn bà đi khỏi.
Ngoài việc biết cô đã được đẩy vào phòng mổ, Will chưa nghe được điều gì khác hơn. Đêm trải dài phía trước họ, nhưng anh không nghĩ đến việc bỏ đi. Ký ức đưa anh trở về với dáng vẻ của cô gái đã ngồi cạnh anh trong ba năm học, sau đó liên tưởng đến hình ảnh của thân thể bị tàn phá anh đã mang trên tay vừa mới đây. Bây giờ, cô ấy là một người lạ, nhưng trước đây cô đã từng là bạn, và điều đó là đủ đối với anh.
Anh tự hỏi không biết cảnh sát có trở lại không. Họ đã đến cùng cha mẹ anh, và anh kể với họ những gì anh biết, nhưng họ có hứng thú nhiều hơn với việc tại sao anh lại đưa Blaze đến bệnh viện thay vì để các trợ tá bác sĩ làm như thế. Will đã nói thực - anh không nhớ họ có mặt ở đó, và anh chỉ thấy cô ấy cần mang đến bệnh viện ngay lập tức - và may thay, họ hiểu điều đó. Anh nghĩ, anh thậm chí còn thấy cảnh sát trưởng Johnson gật nhẹ, và Will nhận ra rằng, trong tình huống tương tự, cảnh sát Johnson cũng sẽ làm như thế.
Mỗi lần cánh cửa bên trạm của y tá mở ra, Will tìm kiếm một trong những người y ta đã tiếp nhận Blaze. Trong xe, bằng cách nào đó, Ronnie đã có thể báo cho bệnh viện, và một đội cứu thương đã chờ sẵn; chưa đầy một phút, Blaze đã được chuyển vào một băng ca và được đẩy đi. Mất đến mười phút trước khi Ronnie hay anh có thể nghĩ ra được điều gì để nói với nhau. Thay vì thế, họ ngồi bất động, nắm chặt tay nhau, run rẩy với ký ức về tiếng thét của Blaze trong xe tải.
Bệnh viện mở cửa lần nữa và Will nhận ra mẹ Blaze khi bà tiến về phía họ.
Cả Will và Ronnie cùng đứng lên. Khi bà đến gần, Will có thể thấy những đường lằn căng thẳng quanh miệng bà.
"Một trong những y tá kể với bác là các cháu vẫn còn ở ngoài đây. Bác muốn đến để cám ơn về những gì các cháu đã làm."
Giọng bà vụn vỡ, và Will nuốt khan, nhận ra cổ họng anh đã trở nên khô khốc.
"Bạn ấy sẽ không sao chứ?" Anh xoay sở để thốt lên.
"Bác vẫn chưa biết. Nó vẫn còn trong phòng mổ." Mẹ của Blaze tập trung vào Ronnie. "Bác là Margaret Conway. Bác không biết liệu Galadriel có nhắc đến bác không."
"Cháu thật sự rất tiếc, thưa bà Conway." Ronnie ân cần vươn tới, chạm vào cánh tay bà.
Người phụ nữ sụt sùi, cố gắng và thất bại trong việc trấn tĩnh. "Bác cũng vậy." Bà bắt đầu. Giọng bà trở nên rời rạc khi tiếp tục. "Bác đã nói với nó hàng trăm lần là tránh xa Marcus ra, nhưng nó không chịu nghe, và bây giờ con gái nhỏ của bác..."
Bà sụp đổ, không thể ngăn được tiếng thổn thức. Will nhìn, tê liệt, khi Ronnie bước đến ôm lấy bà, cả hai người cùng khóc trong cánh tay của nhau.
Khi Will lái xe qua những con đường của bãi biển Wrightsville, mọi thứ gây chú ý một cách rõ nét. Anh đang lái xe nhanh nhưng anh biết anh thậm chí còn có thể lái nhanh hơn nữa. Trong một cái liếc nhanh, anh có thể nhận ra những chi tiết mà bình thường sẽ không chú ý đến: vầng sáng mù sương, mềm mại bao quanh đèn đường, một thùng rác lật úp trên đường bên cạnh quán Burger King, một tấm kim loại môn bài dập nổi nhỏ dính trên chiếc xe Nissan Sentra.
Bên cạnh anh, Ronnie đang quan sát anh một cách lo lắng, nhưng không nói gì. Cô không hỏi họ định đi đâu, nhưng cô không phải hỏi. Ngay khi mẹ của Blaze rời khỏi phòng chờ, Will đã đứng lên mà không nói một lời và giận dữ đi trở lại chiếc xe tải. Ronnie theo sau và trèo vào ghế hành khách.
Phía trước, đèn giao thông chuyển sang tín hiệu màu vàng, nhưng thay vì chạy chậm lại, Will vượt qua luôn. Máy xe rồ lên và chiếc xe lao tới trước, thẳng hướng Power's Point
Anh biết lộ trình nhanh nhất, và tìm vị trí đổi hướng một cách dễ dàng; ra khỏi khu vực kinh doanh, chiếc xe gầm gừ vượt qua những căn nhà yên tĩnh trước biển. Cầu tàu tiếp sau đó, rồi nhà của Ronnie; anh không chậm lại, thay vì thế, anh đẩy chiếc xe tải qua khỏi giới hạn an toàn.
Bên cạnh anh, Ronnie túm chặt tay vịn khi anh tạo một vòng quay cuối vào trong một chỗ đậu rải sỏi gần như bị cây cối che khuất. Chiếc xe trượt trên sỏi đến chỗ dừng, khi cuối cùng Ronnie tìm được dũng khí để nói.
"Xin đừng làm điều này."
Will nghe tiếng cô và biết điều cô muốn, nhưng dù sao đi nữa anh đã nhảy ra khỏi xe. Mũi Bower's không xa. Ngay trên bãi biển, chỉ vòng quanh một góc, qua trạm cứu hộ vài trăm mét.
Will chạy đều bước. Anh biết Marcus sẽ ở đây: Anh cảm thấy thế. Anh bắt đầu chạy hết sức, những hình ảnh lóe lên trong trí óc anh: Vụ hỏa hoạn ở nhà nguyện, đêm lễ hội, cách hắn ghì chặt Ronnie trong cánh tay... Và Blaze, cháy bùng trong lửa.
Marcus đã không cố giúp cô ấy. Hắn đã bỏ chạy khi cô ấy cần hắn, khi cô ấy có thể chết.
Will không bận tâm những gì có thể xảy đến với anh. Anh cũng không quan tâm những gì có thể xảy đến với Scott. Lúc này anh bỏ qua những điều đó. Lần này Marcus đã đi quá xa. Khi anh vòng qua khúc quanh, anh phát hiện bọn chúng từ xa, ngồi trên một khúc gỗ dạt, vây quanh một ngọn lửa trại nhỏ.
Lửa. Những trái banh lửa. Blaze... (Blaze hay đám cháy???)
Anh tăng tốc, gồng cứng người cho những gì sắp xảy đến. Anh đã đến đủ gần để có thể nhận ra những chai bia rỗng nằm rải rác quanh đống lửa, nhưng anh biết bóng tối đã ngăn cản bọn chúng trông thấy anh.
Marcus đang đưa chai bia lên môi khi Will rùn vai xuống và đâm sầm vào hắn từ phía sau, ngay bên dưới cổ. Anh cảm thấy lưng của Marcus bị giật mạnh ra sau với sự va chạm, âm thanh duy nhất là tiếng thở hổn hển đầy đau đớn khi Will đẩy hắn ngã xuống bãi cát.
Will biết anh phải di chuyển nhanh, theo trình tự vươn tới Teddy, trước khi hắn hoặc em trai hắn có thể phản ứng. Dù vậy, cảnh tượng Marcus đột ngột bị đánh ngã xuống đất dường như làm bọn chúng tê liệt, và sau khi Will đẩy đầu gối vào lưng Marcus, anh lao thẳng đến Teddy, chân anh chuyển động như một piston, tống hắn bật ra khỏi khúc gỗ dạt. Will đáp xuống bên trên Teddy, và thay vì dùng nắm đấm, anh ngửa đầu và đập trán vào mũi của Teddy.
Anh cảm thấy tiếng kêu răng rắc khi mũi hắn bị trải phẳng trong cú va chạm. Will đứng lên thật nhanh, lờ đi cảnh tượng Teddy lăn tròn trên đất, hai tay bưng mặt và máu chảy như phun giữa những ngón tay, tiếng thét của hắn gần như bị bóp nghẹt bởi âm thanh bị hãm lại
Lance đã di chuyển và tấn công khi Will nhảy lùi một bước dài, giữ khoảng cách với hắn. Lance gần như nhắm vào anh và bắt đầu hạ thấp người xuống khi Will đột ngột tung gối thẳng lên, cảm thấy nó chạm vào mặt của Lance. Đầu của Lance bật ngửa ra sau và hắn ngất đi trước khi ngã xuống đất.
Hai kẻ ngã, một bất tỉnh.
Vào lúc đó, Marcus loạng choạng đứng lên. Hắn túm lấy một mảnh gỗ dạt, và lùi ra xa khi Will tiến đến. Nhưng điều cuối cùng Will muốn là để cho Marcus đứng vững trước khi tấn công. Will nhào đến. Marcus vung mẩu gỗ, nhưng cú đánh yếu ớt và Will phớt tỉnh nó trước khi đập mạnh vào ngực Marcus. Anh quàng tay quanh hắn, khóa cứng chúng lại và nhấc lên, dùng sức đẩy tới để đẩy Marcus ra sau. Đó là hình ảnh một cú giành bóng bầu dục hoàn hảo, và Marcus ngã sầm bằng lưng.
Will đẩy toàn bộ trọng lượng của anh bên trên Marcus, và giống như anh đã kết thúc với Teddy, anh đánh đầu vào Marcus mạnh nhất anh có thể.
Anh cảm nhận tiếng vỡ răng rắc tương tự của xương, nhưng lần này anh không ngừng ở đó. Thay vì thế, anh đập Marcus với nắm đấm của anh. Anh đấm hắn liên tục, trút vào đó cơn thịnh nộ, giải phóng cơn giận dữ với nỗi bất lực mà anh cảm thấy kể từ vụ hỏa hoạn. Anh đấm Marcus vào tai, rồi lại đấm vào tai hắn lần nữa. Tiếng thét của Marcus chỉ làm anh điên tiết hơn. Anh vung tay lần nữa, lần này nhắm vào cái mũi đã bị vỡ của hắn - Thình lình anh cảm thấy ai đó chộp lấy cánh tay anh.
Anh quay lại, sẵn sàng để đối phó với Teddy, nhưng là Ronnie đang giữ tay anh, một biểu hiện kinh hoàng trên gương mặt cô
"Ngừng lại! Hắn không đáng để anh vào tù đâu!" Cô la lên. "Đừng phá hủy đời anh vì hắn!"
Anh chỉ vừa vặn nghe được cô nói, nhưng anh nhận ra cú giật của cô khi cô bắt đầu cố gắng kéo anh ra.
"Làm ơn đi. Will," Cô nói, giọng cô run rẩy. "Anh không giống hắn. Anh có một tương lai rạng rỡ phía trước. Đứng ném đi tất cả như thế."
Khi cô từ từ buông lỏng tay nắm, anh cảm thấy sức mạnh của anh cạn kiệt. Anh vùng vẫy đứng lên, chất adrenaline để anh lại trong sự run rẩy và mất thăng bằng. Ronnie trượt một cánh tay quanh eo anh, và chầm chậm họ bắt đầu đi về chiếc xe tải.
Sáng hôm sau, anh đến chỗ làm với đôi bàn tay đau nhức, chỉ tìm thấy Scott đang đợi anh trong căn phòng chứa đồ. Khi Scott kéo bộ đồng phục lao động ra, cậu ta liếc Will trước khi nhún vai nhẹ.
"Cậu đâu cần phải chạy khỏi trận đấu," Cậu ta nói, kéo khóa kéo. "các trợ lý bác sĩ ở đó toàn thời gian."
"Tớ biết." Will nói. "Tớ đã không suy nghĩ. Tớ đã gặp họ trước đó, nhưng tớ quên mất. Tớ rất tiếc về việc bị tước quyền thi đấu."
"Phải. Tốt. Tớ cũng thế." Scott cáu kỉnh. Cậu ta với lấy một ghẻ lau và nhét vào thắt lưng. "Cuối cùng chúng ta đã có thể chiến thắng, nhưng cậu phải chạy đi để chơi trò anh hùng."
"Scott, tớ cần giúp..."
"Vậy ư? Tại sao đó phải là cậu cơ chứ? Tại sao cậu không đợi sự giúp đỡ? Tại sao cậu không gọi 911? Tại sao cậu phải lôi cô ta vào trong xe tải của cậu?"
"Tó đã nói với cậu - Tớ quên mất các y sĩ có ở đó. Tớ nghĩ sẽ mất quá lâu để chờ xe cấp cứu đến..."
Scott đấm nắm tay vào hộc tủ. "Nhưng cậu thậm chí còn không thích cô ta!" Cậu ta quát lên. "Cậu thậm chí còn không biết về cô ấy nữa! Phải, nếu như là Ashley hay Cassie hoặc thậm chí là Ronnie, tớ còn có thể hiểu được. Quỷ thật, nếu đó là một người xa lạ, tớ cũng có thể hiểu. Nhưng Blaze ư? Blaze? Cùng cô nàng sắp đưa bạn gái cậu vào tù ư? Cô nàng cặp bồ với Marcus ư?" Scott lấy một bước về hướng anh. "Cậu có nghĩ, dù chỉ một giây thôi, rằng liệu cô ta có sẽ làm điều tương tự cho cậu không vậy? Nếu cậu bị đau đớn và cậu cần sự giúp đỡ ấy? Không có cơ hội nào đâu!"
"Đó chỉ là một trận đấu thôi mà," Will phản đối, cảm thấy cơn giận của chính anh bắt đầu hồi tỉnh.
"Chỉ với cậu thôi!" Scott la lớn. "Với cậu đó là một trò chơi! Nhưng với cậu, mọi thứ đều là một trò chơi! Cậu có cần điều đó đâu nào? Vì không có gì quan trong với cậu hết! Cậu không cần phải thắng những thứ như vậy, vì ngay cả nếu cậu thua, cậu vẫn có một cuộc sống được trao cho cậu trên một dĩa bạc! Nhưng tớ cần điều đó! Đó là tương lai của tớ đấy, chàng trai ạ!"
"Phải, hay đấy, đó là mạng sống của một cô gái đấy." Will quật lại. "Và nếu cậu có thể ngừng coi mình là cái rốn của vũ trụ một lần thôi, cậu có thể thấy việc cứu cuộc sống của một ai đó quan trọng hơn cái học bổng bóng chuyền quý hóa của cậu."
Scott lắc đầu chán ghét. "Cậu đã là bạn tớ trong một thời gian dài... nhưng cậu biết không, đó luôn luôn là lượt của cậu. Mọi thứ luôn là những gì cậu muốn. Cậu muốn chia tay với Ashley, cậu muốn cặp bồ với Ronnie, cậu muốn thổi bay việc tập luyện trong những tuần cuối, cậu muốn chơi trò anh hùng. Tốt. Cậu biết gì không? Cậu đã sai. Tớ đã nói chuyện với các y sĩ. Họ nói với tớ cậu đã sai. Rằng, với việc mang cô ta vào trong xe như cách cậu đã làm, cậu có thể khiến cho mọi thứ tệ hơn. Và cậu có được gì nào? Cô ta sẽ cám ơn cậu ư? Không đâu, dĩ nhiên là cô ta đã không. Và cô ta cũng sẽ không. Nhưng cậu hoàn toàn thỏa lòng đóng đinh một người bạn, vì những gì cậu muốn làm là điều quan trọng nhất."
Lời lẽ của Scott như giáng vào bụng anh, nhưng chúng chỉ thiêu đốt cơn giận của anh. "Chỉ lừa phỉnh bản thân thôi, Scott!" Will nói. "Lần này, tất cả không chỉ về cậu thôi đâu."
"Cậu nợ tớ!" Scott gào lên, đấm sầm vào hộc tủ lần nữa. "Tớ chỉ yêu cầu một điều đơn giản! Cậu biết điều đó có ý nghĩa với tớ nhiều như thế nào mà!"
"Tớ không nợ cậu điều gì hết." Will nói với cơn giận dữ kềm nén. "Tớ đã bao che cho cậu suốt tám tháng qua. Tớ đã mệt mỏi với những trò Marcus chơi xỏ chúng ta rồi. Cậu cần phải làm điều đúng. Cậu cần nói ra sự thật. Mọi thứ phải thay đổi."
Will quay người và đập vào cánh cửa, khi anh đẩy nó mở ra, anh nghe Scott phía sau anh.
"Cậu muốn làm gì?"
Will quay người, giữ cánh cửa mở một nửa và tìm gặp ánh mắt của Scott với quyết định sắt đá. "Như tớ đã nói, cậu cần nói ra sự thật."
Anh đợi cho đến khi Scott hấp thu được câu nói của anh, rồi bước đi, để cánh cửa đóng sầm lại sau lưng. Khi anh đi qua chiếc xe hơi trong chỗ nâng xe, anh có thể nghe tiếng Scott từ phía sau.
"Cậu muốn phá hoại đời tớ sao? Cậu muốn tớ đi tù vì một tai nạn sao? Tớ sẽ không làm điều đó đâu!"
Thậm chí khi anh đến gần hành lang, anh vẫn có thể nghe Scott đấm sầm sầm vào hộc tủ.