Chương 30
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 4223 chữ
- 2020-05-09 04:22:43
Số từ: 4350
Nguồn: isach
Ronnie.
Tuần kế tiếp thật căng thẳng cho cả hai người. Ronnie không thoải mái với sự thô bạo mà cô đã thấy Will thể hiện, cô cũng không thoải mái với cách nó khiến cô cảm thấy. Cô không thích đánh nhau, cô không muốn thấy người ta bị đau đớn, và cô biết rằng điều đó hiếm khi cải thiện được tình hình. Tuy thế, cô không thể ép buộc bản thân giận Will về những gì anh đã làm. Cũng nhiều như cô không muốn bỏ qua những gì đã xảy ra, việc quan sát Will hạ gục ba người bọn họ khiến cô cảm thấy đôi chút thận trọng khi cô ở bên anh.
Nhưng Will đã bị stress, Anh chắc chắn rằng Marcus sẽ báo cảnh sát về những gì đã xảy ra và rồi cảnh sát sẽ gõ cửa nhà anh bất kỳ phút nào, nhưng Ronnie nhận ra, còn có một điều khác quấy rầy anh, điều anh đã không tiết lộ. Vì lý do nào đó, anh và Scott đã không nói chuyện với nhau nữa, và cô băn khoăn không biết nên làm gì với sự lo phiền của Will.
Và, dĩ nhiên, là gia đình. Đặc biệt là mẹ Will. Ronnie đã gặp bà hai lần kể từ đám cưới: Một lần khi cô đợi trong xe ở nhà Will khi anh vào trong để thay áo sạch, và một lần trong nhà hàng ở thị trấn Willmington khi Will đưa cô đến. Khi họ ngồi vào chỗ, Susan tiến vào với nhóm bạn của bà. Ronnie ở trong tầm nhìn hoàn hảo từ lối vào, nhưng Will ở bên phía đối diện. Trong cả hai lần, Susan quay lưng lại Ronnie một cách mỉa mai.
Cô đã không kể với Will về cả hai lần. Trong lúc Will lạc vào trong thế giới riêng của sự trừng phạt và lo lắng, Ronnie nhận ra, có vẻ như Susan tin rằng, bằng cách nào đó, chính bản thân Ronnie phải chịu trách nhiệm về thảm kịch xảy ra cho Blaze.
Khi cô đứng trong phòng ngủ của mình, nhìn dáng vẻ say ngủ của Will từ một khoảng cách. Anh cuộn tròn gần chiếc tổ rùa; vì vài tổ khác đã nở, nên chiều nay họ đã dỡ lồng bảo vệ, và chiếc tổ hoàn toàn bị phơi bày. Không ai trong bọn họ cảm thấy yên lòng khi bỏ lại chiếc tổ không được chăm sóc trong đêm, và vì càng ngày Will càng ít muốn ở nhà, anh đã tình nguyện trông coi nó.
Cô không muốn nghĩ đến những rắc rối mới phát hiện của họ, nhưng cô thấy bản thân đang xem xét lại tất cả những gì đã xảy đến trong mùa hè này. Cô nhớ đôi chút về người con gái cô đã là khi lần đầu tiên đến bãi biển này. Và mùa hè vẫn chưa chấm dứt; trong đôi ngày nữa, cô tròn mười tám, và sau tuần cuối cùng bên nhau, Will sẽ rời đi để vào đại học. Cuộc hẹn ra tòa kế tiếp của cô đã được lên kế hoạch vài ngày sau đó, và rồi cô cũng sẽ trở về New York. Quá nhiều thứ sẽ kết thúc và quá nhiều thứ phải bỏ lại phía sau.
Cô lắc đầu. Cô là ai cơ chứ? Và cô đang dẫn dắt cuộc đời của ai? Hay đúng hơn, điều đó sẽ đưa cô đến đâu?
Những ngày này, không điều gì trong chúng và tất cả những điều đó có vẻ thật, thật hơn bất kỳ điều gì cô biết: Tình yêu của cô dành cho Will, mối liên kết đang tăng trưởng của cô với cha cô, cách thức cuộc sống cô chậm lại, đơn giản và trọn vẹn đến thế. Tất cả những điều đó đôi lúc có vẻ như đang xảy ra cho ai đó khác, ai đó cô vẫn muốn biết. Không bao giờ trong cả triệu năm, cô có thể cân nhắc đến ý tưởng rằng, một thị trấn ven biển im lìm ở nơi nào đó trong Miền Nam lại có thể được lấp kín với sức sống và biến cố nhiều hơn Manhattan.
Mỉm cười, cô phải thú nhận rằng, với một ngoại lệ, không phải tất cả những điều đó đều tệ. Cô đã ngủ trong một căn phòng yên tĩnh cùng em trai, chỉ ngăn cách bởi một tấm kính và bãi cát với chàng trai cô yêu thương, người cũng yêu cô. Cô tự hỏi không biết có còn điều gì trên đời tuyệt hơn hay không. Và bất chấp mọi thứ đã xảy ra, có lẽ vì những điều đó, cô biết cô sẽ không bao giờ quên mùa hè họ đã bên nhau, không quan trọng rồi đây tương lai sẽ mang đến điều gì.
Nằm vào giường, cô bắt đầu trôi dạt vào giấc ngủ. Ý nghĩ tỉnh táo cuối cùng của cô là có nhiều thứ nữa sắp xảy ra. Dù cảm giác đó thường báo trước những điều tồi tệ, cô biết sẽ không thể, không, sau tất cả những gì họ đã trải qua.
Tuy vậy, vào buổi sáng, cô thức dậy trong cảm giác lo âu. Như thường lệ, cô ý thức sâu sắc rằng, một ngày nữa lại trôi qua, nghĩa là lại ít đi một ngày còn được ở bên Will.
Nhưng khi cô nằm đó, cô tìm hiểu sự bứt rứt mà cô cảm thấy, cô nhận ra chúng không đơn giản chỉ là điều đó. Will sẽ đến trường đại học vào tuần sau. Ngay cả Kayla cũng sẽ vào đại học. Cho đến lúc này, cô vẫn không có ý tưởng nào về những gì sẽ đến với cô. Phải, cô đã mười tám, và phải, cô sẽ tuân theo bất luận điều gì tòa phán quyết, nhưng rồi sao nữa? Cô sẽ sống với mẹ mãi ư? Cô sẽ xin một công việc trong quán Starbucks chăng? trong một khoảnh khắc, cô lóe lên một hình ảnh bản thân cô đang cầm một cái xẻng và đi theo đàng sau những chú voi trong sở thú.
Đó là lần đầu tiên cô đối diện với tương lai thẳng thừng đến thế. Cô luôn giữ niềm tin lạc quan rằng mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, bất luận cô quyết định những gì. Và nó sẽ như vậy, cô biết... trong một thời gian. Nhưng cô vẫn muốn sống với mẹ lúc mười chín tuổi ư? Hoặc hai mươi mốt? Hoặc, Chúa phù hộ, hai mươi lăm tuổi sao?
Và bằng cách nào đó trên trái đất, người nào đó được cho rằng có thể kiếm đủ tiền cho bản thân mình - và đủ điều kiện để sống ở Manhattan - mà không có trình độ đại học cơ chứ? Cô không biết. Tất cả những gì cô biết là cô chắc chắn chưa sẵn sàng để mùa hè kết thúc. Cô chưa sẵn sàng để về nhà. Cô chưa sẵn sàng nghĩ về việc Will đi vơ vẩn trong sân trường xanh mát của Vanderbilt, dạo bước bên cạnh những nữ sinh viên trong trang phục cổ vũ.
Cô không muốn nghĩ đến điều nào trong những điều đó hết.
o O o
"Mọi thứ có ổn không? Em có phần yên lặng." Will nói.
"Em xin lỗi." Cô nói. "Chỉ là em có quá nhiều thứ trong đầu."
Họ ngồi trên bến tàu, chia sẻ bánh mì vòng và café mà họ đã mua trên đường đi. Như thường lệ, bến tàu đông đúc với những người câu cá, nhưng sáng nay, họ có một chỗ cho riêng họ. Một điều ngạc nhiên tuyệt vời, xét đến việc anh có một ngày nghỉ.
"Có ý tưởng nào về những gì em muốn làm không?"
"Bất kỳ điều gì không dính líu đến những con voi và cái xẻng."
Anh giữ thăng bằng miếng bánh mì trên chiếc ly nhựa. "Liệu anh có nên muốn biết em đang nói về điều gì không?"
"Chắc là không đâu." Cô nói, nhăn mặt.
"Được rồi." Anh gật đầu. "Nhưng anh đang nói về những gì em muốn làm cho sinh nhật em vào ngày mai."
Cô nhún vai. "Chẳng có gì đặc biệt."
"Nhưng em sẽ tròn mười tám. Nhìn đi - Đó là một việc trọng đại mà. Em sẽ trở thành người trưởng thành một cách hợp pháp."
Tuyệt. Cô nghĩ. Lại là một cách nhắc nhở khác nữa rằng đã đến lúc kết thúc việc suy đoán những gì cô sẽ làm với cuộc đời cô. Will hẳn nhận ra biểu hiện của cô vì anh vươn tay đặt lên đầu gối cô.
"Anh đã nói điều gì không đúng sao?"
"Không đâu. Em không biết nữa. Hôm nay em chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi."
Từ khoảng xa, một tốp cá heo rẽ nước vượt qua khỏi những con sóng. Lần đầu tiên nhìn thấy chúng, cô đã sửng sốt. Ngay cả lần thứ hai mươi. Bây giờ chúng đã là một phần chính thức của cảnh trí, nhưng cho dù như thế, cô sẽ nhớ chúng khi cô trở về New York, cũng như mọi thứ cô đang làm. Cô chắc chắn kết thúc với việc nghiện phim hoạt hình giống như Jonah và khăng khăng đòi xem chúng lộn ngược đầu mất thôi.
"Về việc anh đưa em ra ngoài ăn tối thì thế nào?"
Không, xóa bỏ điều đó. Cô chắc chắn cuối cùng sẽ say mê trò Game Boy. "Được mà."
"Hay có lẽ chúng ta sẽ đi nhảy chăng?"
Hoặc trò Guitar Hero. Jonah thích chơi trò đó hàng giờ. Và Rick cũng vậy, vì cô đã nghĩ đến điều đó. Khá nhiều người thiếu sinh khí đã mê say trò chơi này. "Nghe tuyệt đó."
"Hay điều này thì sao? Chúng ta sẽ vẽ mặt và cố tập trung cờ hiệu nữ thần của người Inca."
Với việc say mê những trò chơi tệ hại đó, cô chắc chắn vẫn sẽ ở nhà khi Jonah vào đại học tám năm sau. "Bất kỳ thứ gì anh muốn."
m thanh tiếng cười của Will đủ để mang sự tập trung của cô trở lại với anh. "Anh đã nói điều gì sao?"
"Sinh nhật em, Anh đã cố đoán em muốn gì cho sinh nhật của em, nhưng rõ ràng em đã lạc vào xứ thần tiên mất rồi. Anh sẽ đi vào thứ Hai này, và anh muốn làm điều gì đó đặc biệt cho em."
Cô suy nghĩ về điều đó trước khi quay người hướng về ngôi nhà, nhận ra lần nữa rằng nó lạc lõng như thế nào dọc theo sự trải dài của bãi biển này. "Anh biết những gì em thật sự, thật sự muốn sao?"
Điều đó không xảy ra vào ngày sinh nhật của cô, nhưng vào hai đêm sau đó, thứ sáu, ngày 22 tháng tám, cũng đủ gần. Nhân viên của viện hải dương thật sự dừng mọi công trình khoa học; chiều sớm hôm đó, các nhân viên và tình nguyện viên từ hồ cá bắt đầu chuẩn bị khu vực để những chú rùa con có thể về biển một cách an toàn.
Cô và Will giúp làm láng lớp cát trong con mương cạn dẫn xuống biển; những người khác đặt những dải băng cảnh báo để giữ đám đông ở một khoảng cách an toàn. Dù sao thì cũng phần lớn đám đông. Cha cô và Jonah được cho phép vào bên trong pham vi dải băng, và họ đang đứng phía xa, tránh đường đi của những nhân viên đang lăng xăng làm việc.
Ronnie không có ý tưởng nào về những gì cô được cho là phải thực hiện, ngoài việc bảo đảm không để ai đến quá gần chiếc tổ. Không như thể cô là một nhà chuyên môn, nhưng khi cô mặc bộ đồng phục trứng Phục Sinh của hồ cá, người ta cho rằng cô biết mọi thứ. Cô phải trả lời hàng trăm câu hỏi trong những giờ qua. Cô hài lòng rằng cô có thể nhớ được những điều mà lúc đầu Will đã nói với cô về những con rùa, và cũng an tâm rằng cô đã bỏ ra vài phút để xem lại tấm card về loài rùa Loggerhead mà hồ cá đã in để phân phát cho người tham quan. Khá nhiều thứ người ta muốn biết đã có ở đó thật rõ ràng, nhưng cô cho rằng, thật dễ dàng hỏi han cô hơn là nhìn vào tấm card họ đang cầm trên tay.
Điều đó cũng giúp thời gian trôi qua. Họ đã ở ngoài đây trong nhiều giờ, và dù họ được cam đoan rằng chiếc tổ có thể bắt đầu nở bất kỳ phút nào, Ronnie không quá chắc chắn. Những con rùa không bận tâm rằng vài đứa trẻ có lẽ đã trở nên mệt mỏi hay vài người phải dậy sớm để đi làm vào sáng hôm sau.
Không hiểu sao cô hình dung rằng sẽ chỉ có nửa tá người ở ngoài đây, không phải cả trăm đang tập trung dọc theo dải băng bảo vệ. Cô không chắc cô thích điều đó; nó có phần khiến cho mọi thứ giống như một tiết mục xiếc.
Khi cô lấy một chỗ ngồi trên đụn cát, Will đến bên cô.
"Em nghĩ sao?" Anh hỏi, ra dấu về cảnh tượng xung quanh.
"Em cũng không chắc. Cho đến bây giờ chưa có gì xảy ra hết."
"Lúc này sẽ không còn lâu nữa đâu."
"Vậy em sẽ tiếp tục nói chuyện."
Will lấy một chỗ ngồi bên cạnh cô. "Em cần học cách kiên nhẫn, châu chấu nhỏ ạ."
"Em kiên nhẫn mà. Em chỉ muốn trứng nở sớm thì thích hơn là trễ thôi."
Will cười. "Sai lầm của anh."
"Anh không phải làm việc sao?"
"Anh chỉ là một tình nguyện viên thôi. Em mới là người thật sự làm việc cho hồ cá."
"Phải, nhưng em có được trả lương cho thời gian của em đâu, về mặt ngữ nghĩa, vì anh là một tình nguyện viên, em nghĩ anh phải giữ dải băng bảo vệ trong một lúc."
"Để anh đoán nhé - một nửa số người hỏi điều gì đang diễn ra, và một nửa khác hỏi những câu hỏi đã được trả lời trên những tấm card mà em trao cho họ."
"Khá đấy."
"Và em mệt mỏi về điều đó?"
"Chúng ta hãy nói rằng nó chỉ không vui nhiều như bữa tối hôm trước."
Anh đã đưa cô đến một quán ăn Italian nhỏ ấm cúng vào ngày sinh nhật của cô; anh cũng mua cho cô một vòng cổ bằng bạc với mặt dây chuyền hình con rùa, cô đã rất thích và đeo chúng suốt từ lúc đó.
"Làm sao anh biết được khi nào thì đến lúc?"
Anh chỉ vào người đứng đầu hồ cá và một trong những nhà sinh học là nhân viên của hồ cá. "Khi Elliot và Todd bắt đầu trở nên hứng thú."
"Nghe khá khoa học nhỉ."
"Oh, như vậy đấy. Tin anh đi."
"Liệu có phiền không nếu cha ngồi với con?"
Sau khi Will đi khỏi để tìm vài chiếc đèn pin từ xe tải, cha cô đi đến.
"Cha không phải hỏi đâu, Cha. Dĩ nhiên cha có thể mà."
"Cha không muốn quấy rầy con. Nhìn con có phần bị ám ảnh đấy."
"Con chỉ đang đợi thôi mà, giống như mọi người khác." Cô nói. Cô nhích qua, tạo nên một chỗ khi ông ngồi xuống bên cô. Đám đông thậm chí còn gia tăng lớn hơn trong nửa giờ qua, và cô thấy vui rằng cha cô được phép ở bên trong dải băng cảnh báo. Gần đây trông ông có vẻ khá mệt mỏi.
"Tin hay không thì từ khi lớn lên, cha chưa từng thấy một tổ rùa nào nở."
"Sao không?"
"Lúc này điều đó có gì ghê gớm đâu. Ý cha là, đôi khi cha vấp vào một cái tổ rùa và nghĩ nó thật tuyệt, nhưng không bao giờ nghĩ nhiều về nó. Cái gần nhất cha từng đến để xem một vụ nở thật sự là đi ngang qua một cái tổ rùa vào ngày sau khi nó xảy ra. Cha thấy tất cả những vỏ trứng vỡ quanh chiếc tổ, nhưng đó chỉ là một phần của cuộc sống quanh đây. Bất luận thế nào, cha đoan chắc điều này không như những gì con đã mong đợi, phải không? Tất cả những người này xung quanh ấy?"
"Ý cha là gì?"
"Con cùng Will, hai đứa đã trông nom chiếc tổ đó mọi đêm, giữ cho nó an toàn. Và bây giờ phần hứng thú sắp xảy ra, các con phải chia sẻ chúng với mọi người."
"Điều đó ổn mà. Con không phiền đâu."
"Dù chỉ một chút sao?"
Cô cười. Thật kinh ngạc rằng cha cô đã hiểu rõ cô đến thế. "Bài hát của cha sao rồi?"
"Vẫn đang tiến hành. Cha đã viết hàng trăm biến tấu cho đến lúc này, nhưng nó vẫn không đúng. Cha biết đó là một nỗ lực vô nghĩa - nếu cha vẫn chưa tìm ra, chắc chắn cha sẽ không bao giờ tìm ra được - nhưng nó cho cha thứ gì đó để làm."
"Con đã thấy ô cửa sổ sáng nay, nó gần như đã hoàn tất."
Cha cô gật đầu. "Cũng sắp xong rồi."
"Họ có biết khi nào họ sẽ lắp đặt nó không?"
"Không." Ông nói. "Vẫn còn đợi tiền cho phần còn lại của nhà nguyện. Họ không muốn lắp đặt nó cho đến khi nó hữu dụng. Mục sư Harris lo ngại vài kẻ phá hoại có thể ném đá vào nó. Vụ cháy đã khiến ông khá cảnh giác về mọi thứ."
"Con chắc chắn cũng sẽ cảnh giác."
Steve duỗi thẳng chân trên cát, sau đó kéo chúng trở lại, và nhăn mặt.
"Cha có sao không?" Cô hỏi.
"Chỉ tại cha đã đứng quá nhiều trong vài ngày vừa qua thôi. Jonah muốn hoàn thành ô cửa sổ trước khi nó đi."
"Nó đã có thời gian rất tuyệt trong mùa hè này."
"Vậy ư?"
"Nó kể với con vào đêm hôm trước rằng nó không muốn trở về New York. Nó muốn ở lại đây với cha."
"Nó là một cậu bé ngọt ngào." Ông nói, lưỡng lự trước khi quay nhìn cô. "Cha đoán câu hỏi kế tiếp là không biết con có thời gian vui vẻ trong mùa hè này không?"
"Vâng, con có."
"Vì Will sao?"
"Vì mọi thứ." Cô nói. "Con mừng là chúng ta đã ở bên nhau."
"Cha cũng vậy."
"Vậy chuyến đi kế tiếp đến New York của cha là khi nào thế?"
"Oh, cha không biết. Chúng ta sẽ làm điều đó bằng tai vậy."
Cô cười. "Quá bận trong những ngày này ư?"
"Hầu như không." Ông nói. "Liệu con có muốn biết vài điều không?"
"Đó là gì?"
"Cha nghĩ con là một cô gái trẻ tuyệt vời. Cha không bao giờ muốn con quên rằng cha tự hào về con như thế nào đâu."
"Điều đó sẽ mang đến điều gì?"
"Cha chỉ không chắc gần đây cha có nói với con điều đó chưa thôi."
Cô ngả đầu trên vai ông. "Cha cũng ổn mà, Cha."
"Này," Ông nói, chỉ về chiếc tổ. "Cha nghĩ chúng đang bắt đầu rồi."
Cô quay về hướng chiếc tổ, rồi trườn đi trên chân. Như Will đã báo trước, Elliot và Todd đang di chuyển quanh với niềm hứng thú cao độ, trong lúc sự im lặng bao trùm lên đám đông.
Nó diễn ra theo cách Will đã mô tả, ngoại trừ rằng từ ngữ không thật sự chính xác. Vì cô ở quá gần, cô có thể thấy mọi thứ: Trứng đầu tiên bắt đầu nứt ra, tiếp sau đó là một cái khác, rồi một cái khác nữa, tất cả những cái trứng dường như đang tự lắc lư cho đến khi bé rùa đầu tiên thật sự xuất hiện và bắt đầu trèo lên những cái trứng đang rung động và ra khỏi tổ.
Tuy vậy, tiếp theo sau đó là điều đáng sửng sốt nhất: thoạt đầu là một chuyển động nhẹ, rồi vài chuyển động, và sau đó quá nhiều chuyển động đến nỗi không thể tin được bằng mắt để nắm bắt được tất cả, khi năm, rồi mười, rồi hai mươi, và sau đó quá nhiều những bé rùa tham gia vào một hoạt động điên cuồng ồ ạt.
Giống như một tổ ong điên cuồng với chất Steroid...
Sau đó là cảnh tượng những chú rùa trông như động vật thời tiền sử bé tí xíu cố gắng trốn ra khỏi hang; bám lấy đường của chúng, trượt lên trượt xuống, trèo lên lưng của một con khác... cho đến khi cuối cùng một con thoát ra được, tiếp theo sau là con thứ hai, rồi con thứ ba, rồi tất cả di chuyển dọc theo con mương cát hướng theo ánh đèn Todd đang cầm khi ông đứng trong sóng vỗ.
Từng con, từng con, Ronnie quan sát chúng bò qua, nghĩ rằng chúng nhỏ bé không thể tin được đến mức sự sinh tồn gần như phi thường. Đại dương chỉ đơn giản nuốt chửng lấy chúng, khiến chúng biến mất, đó chính xác là những gì đã xảy ra khi chúng vươn tới mép nước, bị ném tung lên và lăn tròn trong những con sóng, nhấp nhô một thoáng trên mặt nước trước khi biến khỏi tầm mắt.
Cô đứng bên Will, siết tay anh thật chặt, hết sức hạnh phúc rằng cô đã trải qua tất những đêm đó bên chiếc tổ và rằng cô đã đóng góp một phần nhỏ cho sự diệu kỳ của cuộc sống mới mẻ này. Thật không thể tin được khi nghĩ rằng sau hàng tuần hoàn toàn không có điều gì xảy ra, mọi thứ cô chờ đợi kết thúc chỉ trong khoảng vài phút.
Khi cô đứng bên chàng trai cô yêu, cô biết cô sẽ không bao giờ chia sẻ điều gì kỳ diệu hơn với bất kỳ ai khác nữa.
Một giờ sau đó, sau khi hồi tưởng một cách phấn khích việc nở trứng đến từng chi tiết, Ronnie và Will nói tạm biệt với những nhân viên hồ cá khi họ hướng về xe của họ. Không kể đến đường mương cát, tất cả bằng chứng về những gì xảy ra đã không còn. Ngay cả những chiếc vỏ trứng cũng không tìm thấy nữa; Todd đã thu gom chúng vì ông muốn nghiên cứu độ dày của vỏ trứng và thử nghiệm về sự hiện của hóa chất có thể có.
Khi cô đi bên anh, Will choàng tay quanh cô. "Anh hy vọng đó là tất cả những gì em đã mong đợi."
"Nó thậm chí còn tốt hơn," Cô nói. "Nhưng em vẫn băn khoăn cho những chú rùa bé bỏng."
"Chúng sẽ ổn thôi."
"Không phải tất cả."
"Không." Anh thừa nhận. "Không phải tất cả. Khi chúng còn nhỏ, những xung đột xếp thành hàng chống lại chúng."
Họ bước vài bước trong im lặng. "Điều đó khiến em thấy buồn."
"Đó là vòng tuần hoàn của cuộc sống, đúng không?"
"Ngay lúc này em không cần những triết lý sống trong 'Vua Sư Tử' đâu," Cô sụt sịt. "Em cần anh nói dối em."
"Oh," Anh nói dễ dàng, "Trong trường hợp đó... Tất cả bon chúng sẽ làm được. Tất cả năm mươi sáu con. Chúng sẽ tăng trưởng lớn hơn, và kết đôi, và sinh những chú rùa bé con và cuối cùng qua đời vào tuổi già sau khi sống lâu hơn những con rùa già nhất, dĩ nhiên."
"Anh thật sự nghĩ như thế chứ?"
"Dĩ nhiên rồi." Anh nói đầy tự tin, "Chúng là những em bé rùa của chúng ta mà. Chúng đặc biệt."
Cô vẫn còn đang cười khi trông thấy cha cô bước ra trên hiên sau với Jonah.
"Được rồi, sau tất cả sự thổi phồng đáng buồn cười," Jonah bắt đầu, "và quan sát toàn bộ từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, em chỉ có một thứ để nói."
"Gì nào?" Will thúc giục.
Jonah cười toe toét. "Điều. Đó. Quá. Tuyệt."
Ronnie bật cười, nhớ lại. Với biểu hiện bối rối của Will, cô chỉ nhún vai, "Câu đùa riêng tư mà." Cô nói, và trong giây phút đó, cha cô bật ho.
Đó là một cơn ho ầm ĩ, ẩm ướt, nghe có vẻ... bệnh tật... nhưng giống như đã xảy ra trong nhà nguyện, nó không ngừng lại với một trận ho. Ông ho lần nữa, rồi lần nữa, một âm thanh tra tấn được tiếp theo sau bởi một âm thanh khác nữa.
Cô nhìn cha cô túm chặt lan can để giữ thăng bằng, cô có thể thấy đôi mày của Jonah nhăn lại với lo lắng và hoảng sợ, thậm chí Will cũng đông cứng tại chỗ. Cô nhìn cha cô cố gắng đứng thẳng, uốn cong lưng ông, đấu tranh để kiểm soát cơn ho. Ông đưa cả hai tay lên miệng và ho một lần nữa, và cuối cùng khi ông hít vào một hơi thở rời rạc, âm thanh nghe như thể ông đang thở xuyên qua làn nước.
Ông hổn hển lần nữa, rồi hạ thấp tay xuống. Có vẻ như là những giây dài nhất trong cuộc đời cô, Ronnie đông cứng tại chỗ, đột ngột hoảng sợ nhiều hơn cô từng sợ. Gương mặt cha cô phủ đầy máu.