Chương 31


Số từ: 2463
Nguồn: isach
Steve.
Ông nhận được bản án tử vào tháng Hai, trong lúc đang ngồi trong văn phòng bác sĩ, chỉ một giờ sau khi dạy bài học piano cuối cùng của mình.
Ông bắt đầu dạy nhạc lại khi lần đầu ông chuyển về bãi biển Wrightsville, sau khi thất bại với vai trò hòa tấu piano. Mục sư Harris, không hỏi han ông, đã mang một học trò đầy tiềm năng đến nhà chỉ vài ngày sau khi Steve chuyển đến và yêu cầu Steve làm cho ông ấy "một ân huệ". Làm như mục sư Harris đã nhận ra, với việc quay trở về, Steve đã loan báo rằng ông đã thua cuộc và cô đơn, và cách duy nhất để giúp ông là mang đến cho ông cảm nhận về mục đích sống quay lại với cuộc đời ông.
Người học trò là Chan Lee, cả cha và mẹ cô đều dạy nhạc tại UNC (University of North Carolina) - Willmington, và với tuổi mười bảy, cô có một kỹ thuật tuyệt vời, nhưng không hiểu sao cô thiếu khả năng sáng tạo âm nhạc riêng. Cô có cả sự nghiêm túc và niềm say mê, và Steve chấp nhận cô ngay lập tức; Cô lắng nghe với sự thích thú và luyện tập chăm chỉ hợp nhất với những gợi ý của ông. Ông háo hức với những cuộc viếng thăm của cô, và vào Giáng Sinh, ông tặng cô một cuốn sách về cấu trúc của piano cổ điển, thứ ông nghĩ cô sẽ thích thú. Nhưng bất chấp sự vui thích ông cảm thấy trong việc dạy nhạc lần nữa, ông cảm thấy bản thân ngày càng mỏi mệt. Những bài học hút cạn sức ông khi lẽ ra chúng phải trao thêm sức mạnh cho ông. Lần đầu tiên trong cuộc đời, ông bắt đầu lấy những giấc ngủ ngắn một cách đều đặn.
Sau một thời gian, ông bắt đầu ngủ lâu hơn, trên hai giờ một lần, và khi ông tỉnh dậy, ông thường cảm thấy đau trong dạ dày. Một buổi tối trong lúc nấu món chili cho bữa tối, (chili: Món thịt nêm ớt của Texas) đột ngột ông cảm thấy một cơn đau sắc nhọn, nhói buốt, và gập người lại, đập vào chiếc chảo trên bếp, rải tung khoai tây, đậu và thịt bò đầy sàn bếp. Khi ông cố lấy lại hơi thở, ông biết có thứ gì đó không ổn nghiêm trọng.
Ông đã lấy một cuộc hẹn với bác sĩ, rồi trở lại bênh viện để chụp cắt lớp và X-quang. Sau đó, trong lúc Steve quan sát những chiếc lọ nhỏ đầy máu cần cho các xét nghiệm được yêu cầu, ông nghĩ về cha ông và khối ung thư cuối cùng đã giết chết ông ấy. Và ngay lập tức ông biết những gì bác sĩ sẽ nói với ông.
Vào lần thứ ba ghé thăm bác sĩ, ông nhận ra ông đã đúng.
"Anh có một khối ung thư trong dạ dày," Người bác sĩ nói, Ông lấy một hơi thở sâu. "Và từ khối u, nó đã di căn đến tụy và phổi." Giọng ông ta vô cảm, nhưng không tàn nhẫn. "Tôi chắc chắn anh có nhiều câu hỏi, nhưng tôi bắt đầu bằng cách nói rằng nó không tốt đẹp."
Người bác sĩ chuyên khoa ung thư (oncologist) đầy trắc ẩn và vẫn đang nói với Steve rằng không có gì ông ta có thể làm được nữa. Steve đã biết điều này, cũng như ông biết người bác sĩ muốn ông hỏi những câu hỏi đặc biệt, với hy vọng, bằng cách nào đó, việc nói chuyện có thể khiến cho mọi thứ dễ dàng hơn.
Khi cha ông đang chết dần chết mòn, Steve đã làm một cuộc nghiên cứu. Ông biết khi khối ung thư đã di căn có nghĩa là gì, ông biết điều đó có nghĩa là khối u không chỉ có trong bao tử của ông, mà còn có trong tụy của ông nữa. Ông biết tỉ lệ sống sót gần như bằng không, và thay vì hỏi bất kỳ điều gì, ông quay người về hướng cửa sổ. Trên bậu cửa, vài con chim câu đang đậu gần khung kính, không biết đến những gì đang xảy ra bên trong. Tôi được cho biết tôi sắp chết. Ông nghĩ khi ông nhìn chằm chằm vào nó, và vị bác sĩ muốn tôi nói về điều đó. Nhưng thật ra chẳng có gì để nói, đúng không?
Ông đợi những con chim gù gù tán thành, nhưng dĩ nhiên, không hề có lời đáp nào từ những chú chim.
Tôi sắp chết. Ông nghĩ lần nữa.
Steve nhớ lại rằng ông đã cuộn chặt đôi tay lại với nhau, kinh ngạc rằng chúng không run rẩy. Nếu như chúng có bao giờ run rẩy, ông nghĩ, đó ắt phải là lần này. Nhưng chúng trơ trơ và lặng lẽ như chiếc bồn rửa chén trong bếp.
"Tôi còn được bao nhiêu thời gian?"
Vị bác sĩ dường như nhẹ nhõm khi cuối cùng sự yên lặng đã bị phá vỡ. "Trước khi chúng ta bắt đầu thảo luận điều đó, tôi muốn nói về một vài lựa chọn của anh."
"Không có lựa chọn nào." Steve nói. "Cả ông và tôi đều biết điều đó."
Nếu vị bác sĩ có ngạc nhiên về câu đáp của ông, ông ta cũng không tỏ ra. "Luôn luôn có những lựa chọn." Ông ta nói.
"Chẳng gì có thể trị nổi. Ông đang định nói về chất lượng cuộc sống."
Vị bác sĩ đặt tập hồ sơ của ông sang một bên. "Phải." Ông ta nói.
"Bằng cách nào chúng ta có thể thảo luận về chất lượng cuộc sống nếu như tôi không biết tôi còn được bao nhiêu thời gian? Nếu tôi chỉ còn một vài ngày, có nghĩa là tôi nên bắt đầu thực hiện vài cuộc điện thoại"
"Anh có nhiều hơn vài ngày."
"Nhiều tuần chăng?"
"Phải, dĩ nhiên..."
"Nhiều tháng?"
Vị bác sĩ lưỡng lự. Ông ta hẳn phải thấy gì đó trên mặt của Steve cho biết ông sẽ tiếp tục thúc ép đến khi tìm ra sự thật. Ông ta hắng giọng. "Tôi đã làm việc này một thời gian dài, và tôi đã học được rằng lời dự báo không có ý nghĩa nhiều. Quá nhiều lời dối trá nằm ngoài lĩnh vực kiến thức y khoa. Nhiều việc xảy ra gần như ập đến với anh, tùy vào gen di truyền đặc biệt của anh, hành vi của anh. Không, không điều gì chúng ta có thể làm để ngừng được điều chắc chắn xảy ra, nhưng đó không phải là mục tiêu. Mục tiêu là những điều anh nên cố gắng thực hiện trong phần lớn thời gian anh đã bỏ lỡ."
Steve nghiên cứu vị bác sĩ, nhận thức rõ câu hỏi của ông đã không được trả lời.
"Tôi có được một năm không?"
Lần này, vị bác sĩ không đáp, nhưng sự im lặng của ông ấy đã nói lên tất cả. Rời khỏi văn phòng, Steve lấy một hơi thở sâu, đấu tranh với nhận thức rằng ông còn ít hơn mười hai tháng để sống.
Sự thật đánh vào ông sau đó, khi ông đứng trên bãi biển.
Ông có một khối u tăng trưởng, và không có cách điều trị. Ông sẽ chết trong khoảng một năm nữa.
Trên đường ra khỏi văn phòng, vị bác sĩ đã trao cho ông vài thông tin. Những cuốn sách mỏng và danh sách các trang web, hữu ích cho một bản tường trình sách vở nhưng điều tốt thì chẳng có gì đáng kể. Steve đã quăng chúng vào thùng rác trên đường ra xe. Khi ông đứng dưới ánh nắng mùa đông trên bãi biển hoang vắng, ông nhét tay vào áo khoác và nhìn chằm chằm vào bến tàu. Thế nhưng, trong mắt ông, không còn như những gì ông đã thấy trước đây, ông thấy người ta đi lại hoặc câu cá bên lan can, và ông lấy làm lạ về tình trạng bình thường của họ. Cứ như là chẳng có điều gì bất thường đã xảy ra.
Ông sắp chết, và thà sớm còn hơn trễ. Với điều đó, ông nhận ra rằng, quá nhiều thứ mà ông từng mất thời gian lo lắng, giờ không còn quan trọng nữa. Kế hoạch 401k của ông ư? Không cần. Phương cách ổn định cuộc sống trong lứa tuổi năm mươi của ông ư? Không quan trọng. Nỗi khao khát mong gặp được ai đó và yêu thương? Sẽ không công bằng với cô ấy, và thẳng thắn thì nỗi khao khát ấy dù sao cũng đã kết thúc với lời chẩn đoán rồi.
(401k plan: chương trình tài khoản tiết kiệm hưu trí trích từ lương ở Mỹ, người lao động hàng tháng trích ra một khoản tiết kiệm đều đặn vào tài khoản này, phần lương này không phải chịu thuế thu nhập, và sẽ được thu hồi khi đến tuổi nghỉ hưu, phần lãi phát sinh từ tài khoản này cũng không phải chịu thuế thu nhập. Có nhiều lựa chọn để đầu tư phần tiền trong quỹ này để sinh lợi tùy quyết định của người lao động và được chương trình tư vấn miễn phí.)
Kết thúc rồi, ông lập lại với chính mình. Không đầy một năm nữa, ông sẽ chết. Phải, ông đã biết có điều gì đó không đúng, và thậm chí ông đã mong đợi vị bác sĩ tuyên bố kết quả của ông ta. Nhưng ký ức về cuộc nói chuyện của vị bác sĩ và những lời lẽ thực tế bắt đầu tái diễn trong trí óc ông, giống như một dĩa hát xưa cũ đã không trọn một vòng quay. Trên bãi biển, ông bắt đầu run rẩy. Ông đã hoảng sợ và thấy cô đơn. Đầu cúi thấp, ông đặt gương mặt vào đôi bàn tay và tự hỏi tại sao điều này lại xảy đến với ông.
Ngày hôm sau, ông gọi cho Chan và giải thích rằng ông không thể dạy piano được nữa. Sau đó ông gặp mục sư Harris để kể với ông ấy tin mới. Vào lúc đó, mục sư Harris vẫn còn đang hồi phục từ những tổn thương mà ông hứng chịu trong vụ cháy, và dù Steve biết, thật ích kỷ khi chất thêm gánh nặng cho bạn bè trong thời kỳ dưỡng thương của ông ấy, ông không thể nghĩ ra một ai khác để kể. Ông gặp ông ấy tại nhà, và khi họ ngồi trên hiên sau, Steve giải thích về lời chẩn bệnh của ông. Ông cố không để cảm xúc lẫn vào giọng nói, nhưng ông đã thất bại, và cuối cùng, họ khóc cùng nhau.
Sau đó, Steve đi dạo trên bãi biển, băn khoăn nên làm gì với chút ít thời gian còn lại. Điều gì, ông tự hỏi, là quan trọng nhất với ông? Khi đi ngang qua nhà nguyện - vào lúc đó, việc tu sửa vẫn chưa bắt đầu, những bức tường ám khói bị nứt toác và đổ sụm - ông nhìn chằm chằm vào chỗ hở trống trải trước đây đã lắp ô cửa sổ kính màu, nghĩ về mục sư Harris và những buổi sáng không đếm xuể mà ông đã trải qua trong vầng hào quang của ánh sáng khi nó trải xuyên qua ô cửa sổ. Đó là lúc ông biết ông phải chế tạo một ô cửa khác.
Một ngày sau đó, ông gọi cho Kim. Khi ông kể cho bà tin mới, bà đã làm rớt điện thoại, khóc vào ống nghe. Steve cảm thấy một sự căng thẳng sâu trong cổ họng, nhưng ông không khóc cùng bà, và bằng cách nào đó ông đã biết ông sẽ không bao giờ khóc về căn bệnh của ông nữa.
Sau đó, ông gọi cho bà lần nữa để hỏi xem liệu những đứa trẻ của ông có thể trải qua mùa hè với ông không. Dù ý tưởng làm bà hoảng sợ, bà vẫn ưng thuận. Với yêu cầu của ông, bà đồng ý không nói với bọn trẻ về tình trạng của ông. Đó sẽ là một mùa hè đong đầy những lời nói dối. Nhưng ông có gì để lựa chọn nếu ông muốn hiểu về bọn trẻ một lần nữa cơ chứ?
Vào mùa xuân, khi cây khô đơm hoa, ông bắt đầu suy gẫm thường xuyên hơn về bản chất của Thiên Chúa. Thật quen thuộc, ông nghĩ, để suy tưởng về những điều như vậy vào thời gian như lúc này đây. Chúa có tồn tại hay không tồn tại; Người vĩnh cửu trên chốn Thiên Đường hay chẳng là gì hết? Không hiểu sao ông tìm thấy nguồn an ủi khi khuấy đảo những câu hỏi ấy trong tâm trí; điều đó nói lên niềm khao khát sâu thẳm bên trong ông. Cuối cùng, ông đi đến kết luận rằng, Thiên Chúa có thật, nhưng ông cũng muốn cảm nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa trong thế giới này, trong những giai đoạn hiểm nghèo. Và với điều đó, ông bắt đầu sự tìm kiếm của mình.
Đây là những tháng cuối cùng trong cuộc đời ông. Mưa rơi gần như mỗi ngày, khiến cho mùa Xuân trở thành ẩm ướt nhất trong các kỷ lục. Tuy vậy, tháng Năm lại hoàn toàn khô ráo, như thể ở đâu đó, những vòi nước đã bị tắt đi. Ông đặt hàng những miếng kính ông cần và bắt đầu làm việc với ô cửa sổ; vào tháng Sáu, bọn trẻ của ông đến. Ông đi dạo trên bãi biển và tìm kiếm Thiên Chúa, và bằng cách nào đó, ông nhận ra, ông đã có thể cải thiện sợi dây căng thẳng đã cột ông với những đứa trẻ của ông. Lúc này, trong một đêm tối trời tháng Tám, những chú rùa bé bỏng đã lướt qua bề mặt của biển cả, và ông đang thổ huyết. Đã đến lúc ngừng những lời nói dối; đã đến lúc nói sự thật.
Bọn trẻ của ông đã hoảng sợ, và ông biết chúng muốn ông nói hoặc làm điều gì đó để xua đi nỗi sợ. Nhưng dạ dày của ông đang nhói buốt bởi hàng ngàn cây kim vặn xoắn. Ông lau máu trên mặt ông bằng lưng bàn tay và cố ra vẻ bình tĩnh.
"Cha nghĩ," Ông nói. "Cha cần đến bệnh viện."
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.