Chương 32


Số từ: 5586
Nguồn: isach
Ronnie.
Cha cô bị nối vào dây truyền tĩnh mạch trên chiếc giường bênh viện khi ông kể với cô. Ngay lập tức cô bắt đầu lắc đầu. Đó không phải là sự thật. Đó không thể là sự thật.
"Không." Cô nói, "Điều này không đúng đâu. Các bác sĩ đã lầm lẫn."
"Không phải lần này." Ông nói, vươn tới tay cô. "Và cha rất tiếc con đã phát hiện như thế này."
Will và Jonah ở tầng dưới trong quán cafeteria. Cha cô muốn nói chuyện riêng với từng đứa trẻ của ông, nhưng đột ngột Ronnie không muốn điều gì nữa. Cô không muốn ông nói gì nữa, không một từ nào nữa.
Trí óc cô lóe lên hàng tá những hình ảnh khác nhau: Thình lình cô biết tại sao cha cô muốn cô và Jonah đến North Carolina. Và cô hiểu ra rằng mẹ cô đã biết sự thật ngay từ lúc đầu. Với chút ít thời gian còn lại bên nhau, ông hẳn không mong muốn tranh luận với cô. Và công việc không ngừng nghỉ của ông với ô cửa sổ bây giờ đã hết sức có ý nghĩa. Cô nhớ lại cơn ho của ông trong nhà nguyện và những lần ông nhăn mặt vì đau đớn. Trong nhận thức muộn màng, từng mảnh ăn khớp lại với nhau. Thế nhưng mọi thứ đã vỡ tan mất rồi.
Ông sẽ không bao giờ thấy đám cưới của cô; ông sẽ không bao giờ được ôm ấp những đứa cháu của ông. Ý tưởng sống phần đời còn lại của cô mà không có ông gần như quá sức chịu đựng. Thật không công bằng. Không điều gì trong những điều này công bằng một chút nào.
Khi cô nói, lời cô nghe thật dễ vỡ. "Khi nào cha định cho con biết đây?"
"Cha không biết."
"Trước khi con đi? Hay sau khi con trở lại New York?"
Khi ông không trả lời, cô có thể cảm thấy máu dâng lên trên đôi má cô. Cô biết cô không nên giận dữ, nhưng cô không thể kềm được. "Sao nào? Cha định nói với con qua điện thoại sao? Cha sẽ nói gì? 'Oh, rất tiếc cha đã không đề cập đến điều này khi chúng ta bên nhau vào mùa hè, nhưng cha bị ung thư giai đoạn cuối. Điều đó đối với con thế nào?'"
"Ronnie..."
"Nếu cha không định nói với chúng con, tại sao cha mang chúng con đến đây? Để chúng con có thể nhìn cha chết sao?"
"Không, con yêu. Ngược lại." Ông xoay đầu để đối diện với cô. "Cha yêu cầu con đến để cha có thể quan sát con sống."
Với câu trả lời của ông, cô cảm thấy thứ gì đó run rẩy bùng lên từ bên trong, giống như thoạt đầu, những viên đá cuội bay là đà xuống dốc trước một trận tuyết lở. Trong hành lang, cô nghe tiếng hai người y tá đi qua, giọng của họ làm yên lặng đi. Bóng đèn huỳnh quang kêu o o trên đầu, rải một màn phủ xanh xao trên những bức tường. Dây truyền tĩnh mạch nhỏ giọt đều đặn - khung cảnh bình thường của mọi bệnh viện, nhưng không có gì bình thường với những điều này hết. Cổ họng cô có cảm giác dày lên và đặc quánh như bột nhão, và cô quay đi, ước chi những giọt nước mắt đừng rơi.
"Cha xin lỗi, con yêu," Ông tiếp tục. "Cha biết là cha nên nói với con, nhưng cha muốn một mùa hè bình thường, và cha muốn con có một mùa hè bình thường. Cha chỉ muốn có thể được gần gũi con gái cha lần nữa. Con có thể tha thứ cho cha không?"
Lời cầu xin của ông cắt sâu tận đáy lòng cô, và cô bật khóc. Cha cô đang chết dần, và ông muốn sự tha thứ của cô. Điều đó quá đỗi đau xót, và cô không biết phải đáp lại thế nào. Khi ông đợi, ông vươn tay và cô nắm lấy tay ông.
"Dĩ nhiên con tha thứ cho cha." Cô nói, và rồi cô bắt đầu khóc. Cô ngả người vào vào ông, đặt đầu cô trên ngực ông, và nhận ra ông đã trở nên gầy như thế nào mà cô thậm chí đã không quan tâm. Cô có thể cảm thấy đường nét xương xẩu nhô lên trên ngực ông, và đột ngột biết rằng ông đã liên tục như thế trong nhiều tháng. Tim cô đau đớn khi biết rằng cô đã không hề chú ý đến; cô đã quá đuổi theo cuộc sống riêng đến mức thậm chí còn không nhận biết.
Khi cha cô quàng tay quanh cô, cô bắt đầu khóc dữ dội hơn, nhận ra rằng sẽ chẳng còn bao lâu nữa, ngay đến hành động trìu mến đơn giản này cũng không còn có thể được nữa. Bất chấp bản thân, cô nhớ lại ngày cô đến nhà ông và cơn giận mà cô cảm thấy hướng về ông; cô nhớ trong cơn lôi đình đó, ý nghĩ chạm vào ông thôi cũng xa lạ đối với cô như một cuộc du hành vũ trụ. Cô đã ghét ông khi ấy và cô yêu ông bây giờ.
Cô vui rằng cuối cùng cô đã biết bí mật của ông, ngay cả khi cô ước chi cô đừng biết. Cô cảm thấy ông vuốt những ngón tay qua mái tóc cô. Sẽ đến một lúc, ông không còn có thể làm điều này được nữa, khi ông không còn ở bên cô, và cô nhắm chặt mi mắt, cố không nghĩ đến tương lai. Cô cần nhiều thời gian bên ông hơn. Cô cần ông lắng nghe khi cô khóc; cô cần ông tha thứ cho cô khi cô làm điều lầm lỗi. Cô cần ông yêu cô như cách ông đã làm trong mùa hè này. Cô cần tất cả những điều đó mãi mãi, và cô biết điều đó sẽ không xảy ra.
Cô để cho cha cô ôm ấp và khóc như một đứa trẻ.
Sau đó, ông trả lời những câu hỏi của cô. Ông kể với cô về cha ông và lịch sử ung thư trong gia đình, ông kể với cô về cơn đau ông bắt đầu cảm thấy khi năm mới đến muộn. Ông nói với cô phương pháp xạ trị đã không còn là một lựa chọn, vì căn bệnh đã có mặt ở rất nhiều những cơ quan khác rồi. Khi ông nói, cô hình dung nhưng tế bào ác tính đang di chuyển từ một vị trí trên cơ thể ông đến nơi kế tiếp, một quân đoàn cướp bóc của quỷ dữ đã để lại sự hủy diệt trên đường đi của chúng. Cô hỏi về phương pháp hóa trị, và một lần nữa câu trả lời của ông tương tự. Khối ung thư đã xâm lấn, và dù phương pháp hóa trị có thể làm chậm lại căn bệnh, vẫn không thể làm nó ngừng lại, và sẽ để lại ông còn tệ hơn là không làm gì hết. Ông giải thích khái niệm về chất lượng cuộc sống, và như ông đã làm, cô ghét ông đã không nói với cô sớm hơn. Thế nhưng cô biết ông đã quyết định đúng. Nếu cô biết, mùa hè hẳn đã trôi qua một cách khác rồi. Mối quan hệ của họ sẽ có một diễn biến khác, và cô không muốn nghĩ về những gì có thể trở thành.
Ông tái nhợt, và cô biết chất morphine đang làm cho ông buồn ngủ.
"Có còn đau không cha?" Cô hỏi.
"Không giống như trước nữa. Đã tốt hơn rồi." Cha cô cam đoan với cô.
Cô gật đầu, một lần nữa cố không nghĩ đến những tế bào ác tính đang lan tỏa đến các cơ quan nội tạng của ông.
"Cha nói với mẹ khi nào?"
"Vào tháng Hai. Ngay sau khi cha phát hiện ra. Nhưng cha yêu cầu mẹ không kể với con."
Ronnie cố nhớ cách mẹ cô hành động vào thời gian đó. Bà hẳn phải bối rối, nhưng hoặc là Ronnie không nhớ, hoặc cô đã không chú ý. Như thường lệ, cô chỉ nghĩ đến bản thân. Cô muốn tin bây giờ cô đã khác, nhưng cô biết điều đó không hoàn toàn là sự thật. Với công việc và thời gian bên Will, cô dành rất ít thời gian cho cha, và thời gian là thứ cô không bao giờ lấy lại được.
"Nhưng nếu cha nói với con, con có thể ở nhà nhiều hơn. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, con có thể giúp đỡ để cha không quá mệt mỏi mọi lúc."
"Chỉ cần biết có con ở đây là đủ nhiều với cha rồi."
"Nhưng có lẽ cha sẽ không kết thúc trong bệnh viện."
Ông vươn đến tay cô. "Hoặc có lẽ việc quan sát con vui thích một mùa hè vô tư lự trong lúc con sa vào tình yêu là thứ đã giữ cha thoát khỏi bệnh viện trước tiên đó."
Dù ông không nói nhiều, cô biết ông không mong đợi sống được lâu nữa, và cô cố hình dung cuộc sống mà không có ông.
Nếu cô không đến ở cùng ông, nếu cô không trao cho ông một cơ hội, hẳn việc để ông ra đi sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cô đã, và không gì về những điều đang xảy ra sẽ trở nên dễ dàng. Trong sự tĩnh lặng huyễn hoặc, cô có thể nghe được hơi thở nặng nhọc của ông, và một lần nữa cô nhận ra ông đã mất nhiều trọng lượng như thế nào. Cô băn khoăn không biết ông có thể sống đến Giáng Sinh không, hay thậm chí đủ lâu để cô có thể thăm ông lần nữa.
Cô đã cô đơn và cha cô đang chết dần, và tuyệt đối không điều gì cô có thể làm để ngừng điều đó lại.
"Điều gì sẽ xảy ra?" Cô hỏi ông. Ông không ngủ lâu, có lẽ chỉ mười phút, trước khi ông xoay về phía cô.
"Cha không chắc ý con là gì?"
"Cha sẽ phải ở lại bệnh viện sao?"
Đó là một câu hỏi mà cô e ngại. Trong lúc ông ngủ lơ mơ, cô nắm tay ông, hình dung rằng ông sẽ không bao giờ rời khỏi chốn này. Rằng ông sẽ trải qua phần còn lại của cuộc đời ông trong căn phòng này để hít thở mùi thuốc sát trùng, bị vây quanh bởi những cô y tá, những người không hơn gì kẻ xa lạ.
"Không." Ông nói. "Chắc là cha sẽ về nhà trong vài ngày tới." Ông cười. "Ít nhất cha cũng hy vọng thế."
Cô siết chặt tay ông. "Và sau đó thì sao? Ngay khi chúng con ra đi ấy?"
Ông nghĩ về điều đó. "Cha cho rằng cha thích thấy ô cửa sổ được hoàn thành. Và viết xong bản nhạc mà cha đã bắt đầu. Cha vẫn nghĩ nó có gì đó... đặc biệt."
Cô trượt chiếc ghế của cô gần hơn. "Ý con là ai sẽ biết chắc là cha ổn?"
Ông không trả lời ngay nhưng cố ngồi lên một chút trên giường. "Cha sẽ tốt mà." Ông nói. "Và nếu cha cần thứ gì đó, cha có thể gọi cho mục sư Harris. Ông ấy sống chỉ cách đôi tòa nhà thôi mà."
Cô cố hình dung mục sư Harris, với đôi tay đầy sẹo phỏng và cây gậy chống, đang cố giúp cha cô, nếu ông cần giúp, vào trong xe hơi. Dường như ông biết những gì cô đang nghĩ.
"Như cha đã nói, cha sẽ ổn mà." Ông thì thầm. "Cha biết điều này sẽ đến, và nếu như điều tệ hơn trở thành điều tệ nhất, có một chương trình chăm sóc người bệnh nặng liên kết với bệnh viện."
Cô cũng không muốn hình dung ông ở đó. "Một chương trình chăm sóc người bệnh nặng ư?"
"Không tệ như con nghĩ đâu. Cha đã ở đó."
"Khi nào?"
"Cách đây vài tuần. Và cha đã trở lại lần nữa tuần trước. Họ đã chuẩn bị cho cha bất cứ khi nào cha cần."
Lại một điều khác mà cô không biết, lại một bí mật khác được tiết lộ. Lại một sự thật khác báo trước điều không thể tránh được. Dạ dày cô sôi lên, cơn buồn nôn ngự trị.
"Nhưng cha thích ở nhà hơn, đúng không?"
"Cha sẽ ở mà." Ông nói.
"Cho đến khi cha không thể nữa ư?"
Vẻ mặt của ông gần như quá buồn để chịu đựng. "Cho đến khi cha không thể."
Cô rời khỏi phòng của cha cô, hướng đến quán cafeteria. Cha cô nói đã đến lúc ông nói chuyện với Jonah.
Cô bàng hoàng khi cô đi vào hành lang. Lúc này đã gần nửa đêm, nhưng phòng cấp cứu vẫn bận rộn như luôn thế, cô đi qua những căn phòng, phần lớn trong chúng để cửa mở, trông thấy những đứa trẻ đang khóc được hộ tống bởi những bậc cha mẹ lo lắng và một phụ nữ không ngừng nôn mửa. Những y tá hối hả quanh trạm chính, với lấy những biểu đồ hoặc chồng chất lên những chiếc xe đẩy. Thật ngạc nhiên với cô, khi quá nhiều người có thể bị ốm trong đêm trễ thế này, thế nhưng, cô biết phần lớn trong số họ sẽ đi vào ngày mai. Cha cô, mặt khác, đã có kế hoạch chuyển lên tầng trên; họ chỉ đợi công việc giấy tờ để thông qua.
Cô len lỏi xuyên qua đám đông trong phòng đợi hướng về phía cửa dẫn đến khu vực chính của hành lang bệnh viện và quán cafeteria. Khi cánh cửa đong đưa đóng lại sau lưng cô, mức độ ầm ĩ giảm xuống. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô, gần như nghe được ý nghĩ của chính mình, và khi cô di chuyển, cô cảm thấy những đợt sóng kiệt sức và tình trạng nhộn nhạo xuyên qua cô. Đây là nơi những người bệnh đến; đây là nơi người ta đến để chết, và cô biết cha cô sẽ ghé thăm nơi này lần nữa.
Cô đã có thể cứng cỏi đôi chút khi cô đến quán cafeteria. Cô xoa nắn đôi mắt gan góc, sưng phồng của cô, tự hứa với bản thân rằng cô sẽ đứng vững. Quán thịt nướng đóng cửa vào giờ này, nhưng có máy bán hàng tự động trên cạnh tường phía xa, và một cặp y tá ngồi trong một góc, đang nhấm nháp café. Jonah và Will ngồi bên bàn gần cửa, và Will nhìn lên khi cô tiến đến. Trên bàn có một chai nước và một chai sữa đã rỗng và một gói bánh cookie của Jonah. Jonah quay người để nhìn cô.
"Chị đi lâu quá." Cậu bé nói. "Đang xảy ra chuyện gì vậy? Cha có sao không?"
"Cha đang tốt hơn rồi," Cô nói. "Nhưng cha muốn nói chuyện với em."
"Về điều gì?" Cậu bé đặt chiếc bánh cookie xuống. "Em đâu có gây rắc rối, phải không?"
"Không, không có gì giống như thế đâu. Cha muốn nói với em về những gì đang xảy ra thôi."
"Tại sao chị không thể nói với em?" Giọng cậu bé nghe có vẻ lo lắng, và Ronnie cảm thấy trái tim cô co rút lại trong nỗi khiếp sợ.
"Vì cha muốn nói chuyện riêng với em. Giống như cha đã làm với chị. Chị sẽ đưa em đến đó và đợi ở ngoài cửa, được không?"
Cậu bé nhổm dậy khỏi chỗ và hướng về phía cửa, bỏ lại cô lê bước phía sau. "Tuyệt đấy." Cậu bé nói khi đi ngang qua cô, và Ronnie đột ngột muốn bỏ chạy. Nhưng cô phải ở lại cùng Jonah.
Will tiếp tục ngồi, bất động, đôi mắt anh gắn chặt vào Ronnie.
"Cho chị một giây, được không?" Cô gọi Jonah.
Will đứng lên khỏi bàn, nhìn có vẻ bị hoảng sợ vì cô. Anh đã biết, cô nghĩ. Bằng cách nào đó anh đã biết rồi.
"Anh có thể đợi bọn em không?" Cô bắt đầu. "Em biết anh chắc đã..."
"Dĩ nhiên anh sẽ đợi." Anh nói lặng lẽ. "Anh sẽ ở ngay đây miễn là em cần anh."
Sự khuây khỏa dào dạt đổ xuyên qua cô, và cô trao cho anh một ánh mắt biết ơn, sau đó quay người và đi theo Jonah. Họ đẩy cánh cửa mở ra và tiến vào một hành lang trống rỗng khác, hướng đến sự huyên náo và hối hả của phòng cấp cứu.
Cô không có ai thân thiết từng qua đời. Mặc dù cha mẹ của cha cô đều đã chết và cô nhớ đã đến dự đám tang, nhưng cô không biết họ nhiều. Họ không phải kiểu ông bà nội để thăm viếng. Theo cách nào đó, họ là những người xa lạ, và ngay cả sau khi họ đã qua đời, cô chưa bao giờ nghĩ đã nhớ họ.
Điều gần nhất từng đến với cô gần giống như thế này là khi Amy Childress, cô giáo dạy môn lịch sử lớp bảy của cô, bị chết trong một tai nạn giao thông vào mùa hè sau khi Ronnie học xong lớp học của cô ấy. Cô nghe được điều đó lần đầu tiên từ Kayla, và cô nhớ cô đã cảm thấy ít buồn hơn là bàng hoàng, chỉ vì cô Amy còn quá trẻ. Cô Childress vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi và mới chỉ dạy học được vài năm, và Ronnie nhớ lại cô đã cảm thấy điều đó phi thực đến thế nào. Cô ấy luôn rất thân thiện; là một trong vài giáo viên từng khiến Ronnie cười to trong lớp. Khi cô quay lại trường vào mùa thu, cô không chắc mong đợi điều gì. Người ta phản ứng với những điều như thế này ra sao? Những thầy cô khác nghĩ gì? Cô đi dạo trên những hành lang ngày hôm đó, tìm kiếm dấu hiệu khác biệt bất kỳ nào, nhưng ngoài tấm thẻ bài nhỏ được đóng khung trên tường gần phòng hiệu trưởng, cô không thấy có gì khác những thứ thông thường. Các giáo viên vẫn đang dạy các lớp của họ và hòa nhập trong sự uể oải; cô thấy cô Taylor và thầy Burns - hai giáo viên thường ăn trưa cùng cô Childress - mỉm cười và cười thành tiếng khi họ đi bộ xuống sảnh.
Cô nhớ điều đó đã quấy rầy cô. Cứ cho là tai nạn đã xảy ra từ mùa hè và người ta đã thương tiếc rồi, nhưng khi cô đi ngang qua lớp học của cô Childress và thấy rằng nó đang được dùng để dạy môn khoa học. Cô nhận ra cô đã giận dữ, không chỉ vì cô Childress đã chết mà vì những ký ức của cô ấy đã bị tẩy xóa hoàn toàn trong một thời gian ngắn đến thế.
Cô không muốn điều đó xảy ra với cha cô. Cô không muốn ông bị lãng quên trong một đôi tuần - Ông là một người tốt, một người cha tuyệt vời, và ông xứng đáng nhiều hơn điều đó.
Nghĩ xuôi theo chiều hướng đó khiến cô cũng nhận ra vài thứ khác nữa: Cô thật sự chưa bao giờ hiểu rõ về cha cô khi ông khỏe mạnh. Cô đã trải qua những ngày tháng cuối cùng bên ông khi cô học năm đầu tiên trong trường trung học. Bây giờ, về mặt pháp lý cô đã trưởng thành, đủ lớn để bầu cử hay gia nhập quân đội, và suốt mùa hè, ông đã che dấu bí mật của ông. Ông có ai ở bên và không biết điều gì đang xảy ra với ông không? Ông thật sự là ai?
Cô không có gì để dựa vào đó phán đoán về ông, ngoài ký ức về người thầy dạy piano của cô. Cô biết rất ít về ông. Cô không biết nhà văn nào ông thích đọc, cô không biết về con thú cưng của ông, và nếu thúc ép, cô cũng không thể đoán ra màu sắc ưa thích của ông là gì. Chúng là những thứ không quan trọng và cô biết chúng không thật sự quan trọng, nhưng không hiểu sao cô bị quấy rầy bởi ý nghĩ rằng cô chắc hẳn sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.
Phía sau cánh cửa, cô nghe tiếng khóc của Jonah, và cô biết cậu bé đã biết sự thật. Cô nghe thấy tiếng phủ nhận điên cuồng của em trai cô và tiếng thì thầm trả lời của cha cô. Cô dựa người vào tường, đau đớn cho Jonah và cho chính mình. Cô muốn làm điều gì đó để khiến cho đêm kinh hoàng này rời xa.
Cô muốn quay lại thời khắc những chú rùa nở, khi tất cả mọi thứ đều tuyệt hảo với thế giới. Cô muốn đứng bên cạnh chàng trai cô yêu, gia đình hạnh phúc của cô ở bên cạnh. Đột ngột cô nhớ đến vẻ mặt sáng ngời của Megan khi chị khiêu vũ với cha chị trong đám cưới, và cô cảm nhận một nỗi đau đớn nhói buốt khi biết rằng cô và cha cô sẽ không bao giờ chia sẻ giây phút đặc biệt đó.
Cô nhắm mắt lại và đặt tay lên tai, cố ngăn chặn tiếng khóc của Jonah. Giọng cậu bé nghe có vẻ thiếu kềm chế, quá trẻ con... quá sợ hãi. Không cách nào cậu bé có thể hiểu được điều đang xảy ra, không cách nào cậu bé có thể thật sự bình tĩnh lại được. Cô biết cô sẽ không bao giờ quên được cái ngày khủng khiếp này.
"Ta có thể lấy cho con một ly nước không?"
Cô chỉ vừa vặn nghe được lời nói, nhưng không hiểu sao, cô biết chúng dành cho cô. Nhìn lên xuyên qua màn nước mắt, cô thấy mục sư Harris đang đứng trước mặt cô.
Cô không thể trả lời nhưng bằng cách nào đó cô có thể lắc đầu. Vẻ mặt của ông ân cần, nhưng cô có thể nhận thấy nỗi đau của ông qua tư thế cúi khom vai, qua cách ông nắm chặt cây gậy chống.
"Ta rất tiếc." Ông nói. Giọng ông nghe có vẻ mệt mỏi. "Ta có thể hình dung điều này khó khăn đối với con như thế nào. Cha con là một người đặc biệt."
Cô gật đầu. "Làm sao cha biết ông ấy ở đây? Ông ấy đã gọi cho cha sao?"
"Không." Ông nói. "Một trong những y tá đã gọi cho ta. Ta đến đây hai hoặc ba lần mỗi tuần, và khi con đưa anh ta đến đây, họ nghĩ rằng ta muốn biết. Họ biết ta coi anh ta như con trai của ta."
"Cha sẽ nói chuyện với cha con chứ?"
Mục sư Harris nhìn cánh cửa đóng. "Chỉ khi anh ta muốn gặp ta thôi." Với biểu hiện đau đớn của ông, cô biết ông đã nghe tiếng khóc của Jonah. "Và sau khi nói chuyện với hai con, ta chắc chắn anh ta sẽ cần ta. Con không thể biết được anh ta khiếp sợ khoảnh khắc này nhiều như thế nào đâu."
"Cha đã nói về điều đó rồi sao?"
"Nhiều lần. Anh ta yêu hai con nhiều hơn cả mạng sống của mình, và anh ta không muốn làm tổn thương con. Anh ta biết thời khắc này sẽ đến, nhưng ta chắc chắn là anh ta không hề muốn con phát hiện ra như thế này đâu."
"Không quan trọng. Điều đó không làm thay đổi được gì hết."
"Nhưng mọi thứ đã thay đổi." Mục sư Harris phản đối.
"Vì con đã biết ư?"
"Không." Ông nói. "Vì thời gian các con đã trải qua bên nhau. Trước khi hai con đến, anh ta hết sức lo lắng. Không phải chuyện bị bệnh, mà vì anh ta muốn có thời gian bên hai con nhiều như thế nào, và muốn mọi thứ đều hoàn hảo. Ta không nghĩ con biết được anh ta đã nhớ con nhiều biết bao, hoặc anh ta yêu con và Jonah nhiều như thế nào. Anh ta đã đếm từng ngày. Mỗi khi gặp ta, anh ta nói "Mười chín ngày" hoặc "Mười hai ngày nữa." Và vào ngày trước khi các con đến, anh ta bỏ ra hàng giờ làm sạch ngôi nhà, và đặt những tấm trải mới trên giường. Ta biết chỗ đó không có gì nhiều, nhưng nếu con nhìn thấy nó trước đây, con sẽ hiểu. Anh ta muốn hai con có một mùa hè đáng nhớ, và muốn được là một phần trong đó. Giống như tất cả các bậc cha mẹ, anh ta muốn con được hạnh phúc. Anh ta muốn biết rằng con sẽ ổn. Anh ta muốn biết rằng con sẽ có những quyết định đúng đắn. Đó là những gì anh ta cần trong mùa hè này, và đó là những gì con đã trao cho anh ta."
Cô nhìn lên ông. "Nhưng con không luôn có những quyết định đúng."
Mục sư Harris cười. "Tất cả những điều đó cho thấy con là con người. Anh ta chưa bao giờ mong đợi sự hoàn hảo. Nhưng ta được biết anh ta đã tự hào nhiều như thế nào về người phụ nữ mà con trở thành. Anh ta nói với ta điều đó chỉ cách đây vài ngày, và con nên thấy anh ta khi anh ta nói về con. Anh ta đã hết sức... tự hào, hết sức hạnh phúc, và đêm đó, khi ta cầu nguyện, ta đã cám ơn Thiên Chúa về điều đó. Vì cha con đã thật sự gắng sức khi trở về đây. Ta không chắc anh ta có bao giờ hạnh phúc trở lại được nữa hay không. Tuy vậy, bất chấp mọi thứ đã xảy ra, lúc này đây ta biết anh ta đang hạnh phúc."
Cô cảm thấy cổ họng cô sưng phồng lên. "Con nên làm gì?"
"Ta không chắc có điều gì con có thể làm."
"Nhưng con sợ lắm." Cô nói. "Và cha con..."
"Ta biết." Ông nói. "Và cho dù hai con đã khiến anh ta rất hạnh phúc, Ta biết cha con cũng sợ hãi."
Đêm đó, Ronnie đứng trên hiên sau. Những con sóng vỗ đều đặn và nhịp nhàng như vẫn luôn thế, và những ngôi sao vẫn lấp lánh với ánh sáng nhỏ bé, nhưng mọi thứ còn lại về thế giới quanh cô dường như đã khác. Will đang nói chuyện với Jonah trong phòng ngủ, vì thế, vẫn có ba người ở đây như thường lệ, nhưng không hiểu sao ngôi nhà có vẻ trống vắng hơn.
Mục sư Harris vẫn ở với cha cô, ông nói với cô ông có ý định ở lại suốt đêm, nên cô có thể đưa Jonah về nhà, nhưng dù sao cô vẫn cảm thấy có lỗi khi rời đi. Ngày mai, cha cô có những xét nghiệm đã được lên kế hoạch suốt cả ngày, và một cuộc gặp mặt với bác sĩ của ông. Với những điều đó, ông sẽ mệt và cô biết ông cần nghỉ ngơi. Nhưng cô muốn ở đó, cô muốn ở bên ông, ngay cả khi ông ngủ, vì cô biết thời gian sắp tới cô sẽ không thể.
Phía sau cô, tiếng cửa sau rít lên mở ra; Will đóng nó lại nhẹ nhàng sau lưng anh. Khi anh tiến lại gần cô, cô tiếp tục nhìn chằm chằm ra bãi biển đầy cát.
"Cuối cùng Jonah cũng ngủ." Anh nói. "Nhưng anh không nghĩ cậu bé thật sự hiểu đươc những gì đang xảy ra. Nó kể với anh rằng nó khá chắc là bác sĩ sẽ làm tất cả cho cha nó tốt hơn, và nó tiếp tục hỏi khi nào cha nó sẽ trở về nhà."
Cô nhớ lại tiếng khóc của cậu bé trong phòng bệnh, và tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu. Will choàng đôi tay quanh cô.
"Em không sao chứ?" Anh hỏi.
"Anh nghĩ em nên thế nào? Em vừa phát hiện ra cha em sắp chết và rằng có lẽ ông sẽ không thể sống để thấy Giáng Sinh."
"Anh biết." Anh nói dịu dàng. "Và anh rất tiếc. Anh biết điều này khó với em như thế nào." Cô có thể cảm thấy tay anh trên eo cô. "Anh sẽ ở lại đây đêm nay để nếu như có bất kỳ điều gì xảy ra và em phải đi, sẽ có người ở cùng Jonah. Anh có thể ở quanh đây miễn là em cần anh. Anh biết anh sắp phải ra đi trong đôi ngày nữa, nhưng anh có thể gọi cho văn phòng chủ nhiệm khoa và giải thích về những gì đang xảy ra. Lớp học không bắt đầu cho đến tuần tới."
"Anh không thể sửa chữa được điều này," Cô nói. Dù cô có thể nghe thấy sự gay gắt trong giọng nói của mình, nhưng cô không thể kềm được. "Anh không làm điều đó chứ?"
"Anh không cố sửa chữa..."
"Có, anh có! Nhưng anh không thể!" Trái tim cô đột ngột cảm thấy như thể sắp nổ tung. "Và anh cũng không thể hiểu được những gì em đang trải qua."
"Anh cũng đã mất người thân." Anh nhắc nhở cô.
"Không phải điều tương tự!" Cô siết chặt sống mũi, cố kềm những giọt nước mắt. "Em quá hổ thẹn với ông ấy. Em đã nghỉ chơi piano. Em đổ lỗi cho ông ấy về mọi thứ, và em đã không nói với ông ấy một lời nào trong suốt ba năm. Ba năm! Và em không thể lấy lại những năm tháng đó được nữa. Nhưng có lẽ nếu em không giận dữ đến thế, ông có thể đã không bị bệnh. Có lẽ em đã tạo ra... căng thẳng quá mức nên đã gây ra tất cả những điều này. Có lẽ là do em!" Cô lách ra khỏi Will.
"Đó không phải lỗi của em."
Will cố kéo cô vào trong vòng tay anh, nhưng đó là điều cuối cùng cô muốn, và cô cố đẩy anh ra xa. Khi anh không để cô làm thế, cô đấm thình thịch vào ngực anh.
"Để em đi! Em có thể xoay sở điều này một mình!"
Nhưng anh vẫn ôm cô, và khi cô nhận ra anh không để cô đi, cuối cùng cô đổ sụp vào anh. Và trong một lúc lâu, cô để anh ôm cô khi cô khóc.
Ronnie nằm trong căn phòng ngủ đầy bóng tối của cô, lắng nghe tiếng thở của Jonah. Will đang ngủ trên chiếc ghế dài trong phòng sinh hoạt chung. Cô biết cô nên cố nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn đang chờ đợi tiếng chuông điện thoại. Cô đã hình dung những điều tệ nhất: rằng cha cô bắt đầu ho lần nữa, rằng ông mất nhiều máu, rằng không điều gì ai đó có thể làm...
Bên cạnh cô, trên chiếc bàn đầu giường, là quyển Kinh Thánh của cha cô. Lúc sớm, khi nhìn lướt qua nó, cô không chắc có thể tìm thấy điều gì. Ông có gạch dưới những câu văn hoặc đánh dấu trang không? Khi cô lật quyển sách, cô tìm kiếm vài dấu vết của cha cô, ngoài cảm nhận cũ sờn của những trang giấy cho thấy sự thân thiết sâu sắc với gần như mọi chương. Cô ao ước rằng ông đã làm điều gì đó nhận định của riêng ông, điều gì đó để lại manh mối của bản thân ông, nhưng không có điều gì hết, cho dù chỉ để gợi ý rằng ông tìm thấy một đoạn văn thích thú hơn những đoạn văn khác.
Cô chưa bao giờ đọc Kinh Thánh, nhưng không hiểu sao cô biết cô sẽ đọc cuốn này, tìm kiếm những gì mà cha cô đã tìm giữa những trang sách. Cô tự hỏi, không biết quyển Kinh Thánh có phải được mục sư Harris tặng cho ông, hay ông đã mua nó cho mình, và ông đã có nó bao lâu rồi. Có quá nhiều thứ cô không biết về ông, và lúc này cô băn khoăn tại sao cô không bao giờ bận tâm để hỏi ông.
Nhưng cô sẽ hỏi, cô quyết định. Nếu cô muốn có những ký ức tốt nhất ngay, thì cô muốn thu thập được thật nhiều, và khi cô thấy bản thân đang cầu nguyện lần đầu tiên trong nhiều năm, cô nài nỉ Chúa cho cô đủ thời gian để thực hiện điều đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bản Tình Ca Cuối Cùng.