Chương 37
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 2862 chữ
- 2020-05-09 04:22:44
Số từ: 2933
Nguồn: isach
Steve.
Cuộc đời, ông nhận ra, rất giống một bản nhạc.
Thoạt đầu là điều huyền bí, lúc kết thúc là sự xác nhận, nhưng trong khoảng giữa, nơi tất cả những cảm xúc thể hiện khiến cho toàn bộ mọi thứ đáng để bõ công.
Lần đầu tiên trong nhiều tháng, ông không hề cảm thấy đau đớn chút nào nữa; lần đầu tiên trong nhiều năm, ông biết câu hỏi của ông đã được trả lời. Khi ông lắng nghe bản nhạc mà Ronnie đã hoàn tất, bản nhạc mà Ronnie đã hoàn thiện, ông nhắm mắt trong nhận biết rằng việc tìm kiếm của ông về sự hiện hữu của Thiên Chúa đã được hoàn thành.
Cuối cùng, ông hiểu rằng Thiên Chúa hiện diện ở mọi nơi, mọi lúc, và được trải nghiệm bởi mọi người lúc này hay lúc khác. Với ông, đó là trong gian xưởng khi ông dốc sức trên ô cửa sổ cùng Jonah; trong những tuần ông trải qua cùng Ronnie. Ở đây và bây giờ khi con gái ông đang chơi nhạc khúc của họ, giai điệu cuối cùng họ từng chia sẻ. Trong hồi tưởng, ông tự hỏi, làm sao ông có thể bỏ qua những điều hiển nhiên đến khó tin như vậy.
Thiên Chúa, ông đột ngột hiểu, là tình yêu trong thể thức hoàn hảo nhất của nó, và trong những tháng cuối cùng này, với những đứa trẻ của ông, ông cảm thấy bàn tay của Người, một cách chắc chắn cũng như ông nghe thấy tiếng nhạc đang tuôn trào từ đôi bàn tay của Ronnie.
37.
Ronnie.
Cha cô chết không đầy một tuần sau đó, trong giấc ngủ, với Ronnie nằm trên sàn bên cạnh ông. Ronnie không thể để bản thân nói đến những chi tiết. Cô biết mẹ cô đang đợi cô kết thúc; trong ba giờ cô kể chuyện, mẹ chìm trong im lặng, như cách cha cô luôn làm. Nhưng giây phút cô nhìn cha cô trút hơi thở cuối cùng là cảm xúc riêng tư mãnh liệt đối với cô, và cô biết cô sẽ không bao giờ nói về chúng với bất kỳ ai. Việc được ở bên cạnh cha khi ông rời bỏ thế giới là một món quà mà ông trao tặng cô, và chỉ dành cho cô, và cô sẽ không bao giờ quên cách trang nghiêm và thân thiết mà cô cảm nhận. Thay vì thế cô nhìn chằm chằm vào cơn mưa tháng Mười Hai lạnh giá và kể với bà về cuộc biểu diễn cuối cùng, cuộc biểu diễn quan trọng nhất trong cuộc đời của cô.
"Con đã chơi đàn cho cha lâu như con có thể. Mẹ à. Và con đã cố hết sức để khiến nó đẹp đẽ vì cha, vì con biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với ông. Nhưng cha đã quá yếu," Cô thì thầm, "Vào lúc cuối cùng, con không chắc ông có thể nghe được không nữa." Cô siết chặt sống mũi, tự hỏi vu vơ rằng liệu cô có còn chút nước mắt nào để tuôn chảy nữa hay không. Đã có quá nhiều nước mắt rồi.
Mẹ cô mở rộng vòng tay và gật đầu ra hiệu với cô. Những giọt lệ đang lấp lánh trong đôi mắt bà.
"Mẹ biết là ông ấy nghe thấy con, con yêu. Và mẹ biết là chúng đẹp đẽ."
Ronnie trao tặng bản thân vào vòng ôm của mẹ cô, đặt đầu cô trên ngực bà như cô thường làm khi còn nhỏ.
"Đừng bao giờ quên rằng con và Jonah đã làm cho ông ấy hạnh phúc như thế nào." Mẹ cô thì thào, vuốt ve mái tóc cô.
"Ông ấy cũng làm con hạnh phúc." Cô suy tư. "Con đã học được rất nhiều từ ông. Con chỉ ao ước rằng phải chi con đã nghĩ ra để nói với ông. Điều đó, và cả triệu điều khác nữa." Cô nhắm mắt. "Nhưng bây giờ đã quá trễ."
"Ông ấy biết." Mẹ cô cam đoan với cô. "Ông ấy luôn luôn thấu hiểu."
Lễ tang là một sự kiện đơn giản, tiến hành trong ngôi nguyện đường vừa mới mở cửa lại gần đây. Cha cô đã yêu cầu được hỏa táng, và di nguyện của ông được thực hiện.
Mục sư Harris đọc bài phát biểu. Nó ngắn nhưng đầy ắp nỗi tiếc thương chân thực và tình yêu. Ông đã yêu cha cô như một người con trai, và bất chấp bản thân, Ronnie đã khóc cùng Jonah. Cô trượt tay quanh cậu bé khi cậu nức nở những tiếng khóc hoang mang của một đứa trẻ, và cô cố không nghĩ đến việc cậu bé sẽ nhớ về sự mất mát này như thế nào, quá sớm trong cuộc đời.
Chỉ một nhóm người đến buổi lễ. Cô nhận ra Galadriel và cảnh sát Pete khi họ đi vào và nghe tiếng cánh của nhà nguyện mở ra một hay hai lần sau khi cô lấy chỗ ngồi, nhưng ngoài điều đó, ngôi nguyện đường gần như trống vắng. Cô đau đớn với ý nghĩ rằng chỉ vài người biết cha cô đặc biệt ra sao và ông có ý nghĩa với cô nhiều như thế nào.
Sau buổi lễ, Cô tiếp tục ngồi trong ghế với Jonah trong lúc Brian và mẹ cô ra bên ngoài để nói chuyện với mục sư Harris. Bốn người họ sẽ bay về New York trong vài giờ nữa, và cô biết cô không có nhiều thời gian.
Dù vậy, cô không muốn rời đi. Cơn mưa, như trút nước xuống suốt buổi sáng, đã ngừng rơi, và bầu trời bắt đầu quang đãng. Cô đang cầu nguyện cho điều đó, và cô thấy bản thân đang nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ của cha cô, ao ước rằng mây sẽ tách ra.
Và khi vầng dương hé rạng, điều đó giống y như những gì cha cô đã mô tả. Ánh nắng tràn ngập xuyên qua lớp kính, hàng trăm lăng kính như những viên đá quý, tách thành những ánh sáng đầy màu sắc huy hoàng tráng lệ. Cây đàn piano đứng trong một dòng thác ánh sáng lộng lẫy, và trong khoảnh khắc Ronnie tưởng tượng hình ảnh cha cô đang ngồi bên phím đàn, gương mặt ngước lên ánh sáng. Điều đó không kéo dài, nhưng cô siết chặt bàn tay của Jonah trong sự yên lặng sùng kính. Bất chấp sức nặng của nỗi đau buồn, cô mỉm cười, biết rằng Jonah cũng đang nghĩ điều tương tự.
"Chào, Cha yêu." Cô thì thầm. "Con biết cha sẽ đến."
Khi ánh sáng phai tàn, cô nói lời chia tay thầm lặng và kéo bản thân đứng lên. Nhưng khi nhìn quanh, cô thấy rằng cô và Jonah không ở một mình trong nhà nguyện. Gần cửa, trong hàng ghế cuối cùng, cô thấy Tom và Susan Blakelee.
Cô đặt bàn tay lên vai Jonah. "Em sẽ ra ngoài nói với Mẹ và Brian chị sẽ ra ngay nhé? Chị phải nói chuyện với vài người trước."
"Được." Cậu bé nói, xoa nắn đôi mắt sưng phồng của mình bằng nắm tay khi cậu ra khỏi nhà nguyện. Ngay khi cậu bé đi khuất, cô bắt đầu tiến về phía họ, quan sát khi họ đứng lên chào hỏi cô.
Thật ngạc nhiên cho cô, Susan là người nói trước.
"Bác rất tiếc cho mất mát của cháu. Mục sư Harris đã kể với chúng tôi cha cháu là một người tuyệt vời."
"Cám ơn bác." Cô nói. Cô nhìn cha mẹ của Will từ người này đến người kia và mỉm cười. "Cháu rất cảm kích rằng hai bác đã đến. Và cháu cũng muốn cảm ơn hai bác về những gì đã làm cho nhà nguyện. Điều đó thật sự quan trọng đối với cha cháu."
Với lời lẽ của cô, cô thấy Tom Blakelee nhìn ra xa và cô biết cô đã đúng. "Điều đó được cho là ẩn danh cơ mà." Ông thì thào.
"Cháu biết. Và mục sư Harris không nói với cháu hay cha cháu đâu ạ. Nhưng cháu đoán ra sự thật khi cháu nhìn thấy bác tại công trường. Đó là một điều đẹp đẽ, những gì bác đã làm ấy."
Ông gật đầu gần như bẽn lẽn, và cô thấy ánh mắt ông lướt qua ô cửa sổ. Ông cũng vậy, đã thấy được ánh sáng tuôn tràn trong gian nhà nguyện.
Trong im lặng, Susan vẫy tay về hướng cửa. "Có một người ngoài đó muốn gặp cháu."
"Con đã sẵn sàng chưa?" Mẹ cô hỏi ngay khi cô ra khỏi nhà nguyện. "Chúng ra sắp trễ rồi."
Ronnie chỉ vừa vặn nghe được bà nói. Thay vì thế, cô nhìn chằm chằm vào Will. Anh mặc bộ lễ phục màu đen, tóc anh dài hơn, và ý nghĩ đầu tiên của cô là điều đó khiến anh trông chững trạc hơn. Anh đang nói chuyện với Galadriel, nhưng ngay khi anh nhìn thấy cô, cô thấy anh giơ một ngón tay như thể yêu cầu cô giữ lại ý nghĩ đó.
"Con cần thêm vài phút nữa, được không?" Cô nói mà không rời mắt khỏi Will.
Cô đã không mong anh đến, không mong được gặp anh lần nữa. Cô không biết việc anh ở đây có ý nghĩa gì, và không chắc liệu cô đang có cảm giác ngây ngất, hay đau đớn, hoặc cả hai nữa. Cô lấy một bước về hướng anh và ngừng lại.
Cô không thể đọc được biểu hiện của anh. Khi anh bắt đầu tiến về hướng cô, cô nhớ đến cách anh trượt trên cát trong lần đầu tiên cô gặp anh; cô nhớ nụ hôn của họ trên bến tàu trong đêm đám cưới của chị anh. Và cô nghe lại những lời lẽ cô đã nói với anh vào đêm họ chia tay. Cô bị vây hãm bởi một cơn bão những cảm xúc xung đột - khao khát, hối tiếc, mong ước, sợ hãi, đau buồn, yêu thương... Quá nhiều điều để nói, tuy vậy, họ có thể thực sự bắt đầu nói điều gì đây, trong tình thế ngượng nghịu này, khi quá nhiều thời gian đã trôi qua?
"Chào anh." Giá như em có năng lực ngoại cảm, và anh có thể đọc được tâm trí em.
"Chào em." Anh nói. Anh có vẻ đang tìm kiếm điều gì đó trên gương mặt cô, nhưng đó là điều gì thì cô không biết.
Anh không tiến đến nữa, và cô cũng không vươn tới anh.
"Anh đã đến." Cô nói, không thể ngăn lại vẻ ngạc nhiên trong giọng cô.
"Anh không thể không đến. Và anh rất tiếc về cha em. Ông là... một người tuyệt vời." Trong khoảnh khắc, dường như một bóng tối đổ qua gương mặt anh, và anh nói thêm, "Anh sẽ nhớ ông."
Cô lóe lên ký ức về những buổi tối của họ bên nhau tại nhà cha cô, hương vị từ việc nấu nướng của ông và âm thanh tiếng cười của Jonah khi họ chơi bài poker lừa phỉnh. Đột ngột cô cảm thấy choáng váng. Tất cả quá phi thực, khi thấy Will ở đây, trong ngày khủng khiếp này. Một phần trong cô muốn quăng mình vào vòng tay anh và tạ lỗi về cách cô đã để anh đi. Nhưng một phần khác, lặng câm và tê liệt trước mất mát của cha cô, tự hỏi không biết cô có còn là người Will đã từng yêu trước đây không. Quá nhiều thứ đã xảy ra kể từ mùa hè.
Cô chuyển động vụng về từ chân này sang chân kia. "Vanderbilt thế nào?" Cuối cùng cô hỏi.
"Như những gì anh đã mong đợi."
"Là tốt hay xấu?"
Thay cho câu trả lời, anh hất đầu về chiếc xe thuê. "Anh đưa em về nhà, nhé?"
"Em sẽ bắt chuyến bay trong một lúc nữa." Cô vén một lọn tóc vào sau tai, ghét cảm giác thiếu tự nhiên mà cô cảm thấy. Như thể họ là những người xa lạ. "Anh đã hoàn thành học kỳ rồi sao?"
"Không, tuần tới anh phải thi cuối khóa, vì vậy đêm nay anh sẽ bay về lại. Lớp học của anh khó hơn anh tưởng. Anh chắc chắn sẽ phải tranh thủ vài đêm thức trắng."
"Chẳng bao lâu nữa anh sẽ về nhà vào kỳ nghỉ. Một vài cuộc dạo chơi trên bờ biển và anh sẽ lại tốt như mới thôi." Ronnie tập trung một nụ cười động viên.
"Thật ra, cha mẹ anh sẽ lôi anh đến Châu u ngay khi anh kết thúc học kỳ. Chúng tôi sẽ trải qua Giáng Sinh tại Pháp. Họ nghĩ việc nhìn thấy thế giới thật quan trọng cho anh."
"Điều đó nghe có vẻ vui."
Anh nhún vai. "Em thì sao?"
Cô ngoảnh nhìn đi, trí óc cô tự động lóe lên những ngày cuối cùng của cô với cha cô.
"Em nghĩ em sẽ đến buổi diễn thử ở Juilliard." Cô nói chậm rãi. "Để xem liệu họ có còn muốn em nữa không."
Lần đầu tiên, anh cười, và cô bắt được một thoáng hiện về vẻ vui thích không ngượng ngập mà anh đã bộc lộ quá thường xuyên trong suốt những tháng mùa hè ấm áp đó. Cô đã nhớ niềm vui thích của anh, sự ấm áp của anh biết bao trong suốt chặng đường dài của mùa thu và mùa đông. "Vậy ư? Tốt cho em. Và anh chắc chắn em sẽ làm tốt."
Cô ghét cách họ đang nói vòng quanh bên lề mọi thứ. Nó có cảm giác quá... sai lầm, căn cứ vào mọi thứ họ đã chia sẻ trong mùa hè, và tất cả những gì họ đã trải qua cùng nhau. Cô hít một hơi thở sâu, cố kiểm soát cảm xúc, nhưng ngay lúc này điều đó quá khó, và cô đã rất mệt. Những lời lẽ kế tiếp buột ra gần như tự động
"Em muốn xin lỗi về những điều em đã nói với anh. Em không có ý như vậy. Quá nhiều thứ đang xảy ra, em không nên trút tất cả lên anh..."
Anh bước tới trước và vươn đến cánh tay cô. "Không sao đâu," Anh nói. "Anh hiểu mà."
Với cái chạm tay của anh, cô cảm thấy như tất cả cảm xúc bị dồn nén bùng cháy, lấn áp sự điềm tĩnh mong manh của cô, và cô khép chặt mắt, cố ngăn những giọt lệ. "Nhưng nếu anh làm những gì em yêu cầu, thì Scott..."
Anh lắc đầu. "Scott ổn mà. Tin hay không, cậu ấy thậm chí còn lấy được học bổng. Và Marcus đã vào tù..."
"Nhưng em không nên nói những điều khủng khiếp đó với anh!" Cô ngắt lời. "Mùa hè không nên kết thúc như vậy. Chúng ta không nên kết thúc như vậy, và em là người đã gây ra. Anh không thể biết em đã đau đớn như thế nào khi nghĩ rằng em đã xua đuổi anh đi..."
"Em không xua đuổi anh," Anh nói dịu dàng. "Anh phải đi. Em biết điều đó mà."
"Nhưng chúng ta đã không nói chuyện, chúng ta không viết thư, và thật khó khăn khi nhìn những gì xảy đến với cha em... Em rất muốn nói chuyện với anh, nhưng em biết anh giận em..."
Khi cô bắt đầu khóc, anh kéo cô vào lòng và quàng tay quanh cô. Không hiểu sao, vòng ôm của anh khiến cho mọi thứ tốt hơn và tệ hơn cùng một lúc.
"Shhh" Anh thì thào. "Ổn rồi mà. Anh không bao giờ giận em như em nghĩ đâu."
Cô ôm anh chặt hơn, cố bám víu vào những gì họ chia sẻ. "Nhưng anh chỉ gọi cho em hai lần."
"Vì anh biết cha em cần em," Anh nói, "Và anh muốn em tập trung vào ông, không phải anh. Anh biết điều đó như thế nào khi Mikey chết, và anh nhớ đã ao ước rằng anh có thêm chút thời gian với em ấy. Anh không thể lấy điều đó của em."
Cô vùi mặt vào vai anh khi anh ôm cô. Tất cả những gì cô có thể nghĩ là cô cần anh biết bao. Cô cần cánh tay anh quanh cô, cần anh ôm cô và thì thầm rằng họ đã tìm ra cách để được ở bên nhau.
Cô cảm thấy anh nghiêng xuống cô và nghe anh thì thầm tên cô. Khi cô lui lại, cô thấy anh đang mỉm cười với cô.
"Em đang mang chiếc vòng tay," Anh thì thầm, chạm vào cổ tay cô.
"Mãi mãi trong tâm trí tôi." Cô nở một nụ cười run rẩy.
Anh nâng cằm cô để anh có thể nhìn kỹ vào đôi mắt cô. "Anh sẽ gọi cho em, được không? Sau khi anh trở về từ Châu u."
Cô gật đầu, biết rằng đó là tất cả những gì họ có, dù biết điều đó vẫn không đủ. Cuộc đời họ rẽ theo những ngả đường riêng biệt, bây giờ và mãi mãi. Mùa hè đã trôi qua, và mỗi người đi một phương.
Cô nhắm mắt, căm ghét sự thật.
"Được mà." Cô thì thầm.