Chương 38: Kết thúc
-
Bản Tình Ca Cuối Cùng
- Nicholas Sparks
- 2670 chữ
- 2020-05-09 04:22:45
Số từ: 2742
Nguồn: isach
Ronnie.
Trong những tuần lễ kể từ đám tang của cha cô, Ronnie tiếp tục trải qua vài biến động cảm xúc, nhưng cô cho rằng điều đó không ngoài những gì đã mong đợi. Có những ngày, khi cô tỉnh dậy với cảm giác khiếp sợ, cô đã trải qua hàng giờ hồi tưởng vài tháng cuối cùng bên cha cô, quá tê liệt với niềm thương tiếc và nỗi ân hận để có thể khóc. Sau một thời kỳ gắn bó cùng nhau đến thế, thật khó để cô chấp nhận rằng ông đã đột ngột ra đi, ngoài tầm với của cô, bất kể cô cần ông nhiều đến thế nào. Cô cảm thấy sự thiếu vắng ông như một lưỡi dao nhói buốt mà cô không thể chịu đựng được, và đôi khi để cô lại trong một tâm trạng chua xót.
Nhưng những buổi sáng đó không còn thường xuyên như trong tuần lễ đầu tiên cô về nhà, và cô nhận ra, theo thời gian, chúng đã ngày càng ít thường xuyên hơn. Việc ở lại và chăm sóc cha cô đã thay đổi cô, và cô biết cô sẽ vượt qua được. Đó là những gì cha cô sẽ muốn, và cô gần như có thể nghe thấy ông nhắc nhở cô rằng cô mạnh mẽ hơn cô biết. Ông sẽ không muốn cô than khóc trong nhiều tháng; ông sẽ muốn cô sống cuộc đời của cô theo cách mà ông đã sống trong năm cuối cùng của cuộc đời ông. Nhiều hơn bất kỳ điều gì khác, ông muốn cô ghì chặt lấy cuộc đời và vững bước.
Jonah cũng vậy. Cô biết cha cô sẽ muốn cô giúp Jonah tiến lên, và vì cô đã về nhà, cô sẽ có nhiều thời gian với cậu bé. Ít hơn một tuần sau khi họ trở về, Joanh đã rời trường cho kỳ nghỉ Giáng Sinh, và cô dùng thời gian đó để làm một chuyến du ngoạn đặc biệt cùng cậu bé: Cô đưa cậu đi trượt băng ở Trung Tâm Rockefeffler và đưa cậu lên nóc tòa nhà chọc trời Empire State; họ viếng thăm triển lãm khủng long tại bảo tàng Lịch Sử Quốc Gia, và cô thậm chí còn trải qua phần lớn buổi chiều tại FAO Schwarz. Cô luôn coi những nơi đó như là thứ để hấp dẫn du khách và sáo rỗng không thể chịu nổi, nhưng Jonah thích chuyến du ngoạn của họ, và thật đáng ngạc nhiên, cô cũng thế.
(FAO Schwarz: Tòa nhà bán lẻ và triển lãm đồ chơi lâu đời nhất và lớn nhất ở khu vực Bắc Mỹ.)
Họ cũng trải qua giây phút tĩnh lặng bên nhau. Cô ngồi bên cậu lúc cậu xem phim hoạt hình, vẽ tranh cùng cậu trên bàn bếp, và một lần, theo yêu cầu của cậu, thậm chí cô còn cắm trại trong phòng cậu, ngủ dưới sàn bên cạnh giường cậu. Trong giây phút riêng tư đó, đôi lúc họ hồi tưởng lại mùa hè và kể những câu chuyện về cha họ, diều khiến cho cả hai tìm thấy sự an ủi.
Tuy vậy, cô biết Jonah đã đấu tranh theo cách của một đứa trẻ mười tuổi. Dường như có thứ gì đó đặc biệt đang quấy rầy cậu bé, và nó trở thành vấn đề nhức nhối vào một đêm khi họ đi dạo sau bữa tối, một đêm đầy gió. Cơn gió lạnh lẽo đang gào thét và Ronnie phải nhét đôi tay sâu vào trong túi áo khoác, cuối cùng, khi Jonah quay qua cô, liếc trộm lên từ sâu bên dưới chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo khoác.
"Mẹ có bệnh không?" Cậu bé hỏi. "Giống như Cha ấy?"
Câu hỏi đáng kinh ngạc đến nỗi cô phải mất một lúc để đáp lại. Cô ngừng bước, khuỵu gối xuống để cô có thể ngang bằng với ánh mắt của cậu bé. "Không. Dĩ nhiên là không rồi. Tại sao em nghĩ thế?"
"Vì hai người đã không còn cãi nhau nữa. Giống như khi chị ngừng cãi nhau với cha ấy."
Cô có thể thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt cậu bé và thậm chí, trong cách thức trẻ con, có thể hiểu được tính logic trong suy nghĩ của cậu. Đó là sự thật, sau tất cả - cô và mẹ đã không còn tranh cãi nữa kể từ khi họ quay về. "Mẹ khỏe mà. Bọn chị chỉ phát mệt với chuyện tranh cãi thôi, vì thế bọn chị không còn làm điều đó nữa."
Cậu bé xem xét gương mặt cô. "Chị hứa chứ?"
Cô kéo cậu bé lại gần, ôm cậu thật chặt. "Chị hứa."
Thời gian ở bên cha cô thậm chí còn làm biến đổi mối quan hệ của cô với quê nhà. Phải mất ít lâu để cô làm quen với thành phố lần nữa. Cô không còn quen thuộc với tiếng ồn ào không ngừng nghỉ và sự hiện diện liên tục của những người khác; cô đã quên cách những tòa nhà khổng lồ đổ bóng bất tận trên các vỉa hè xung quanh cô và người ta vội vã như thế nào ở mọi nơi, ngay cả trong lối đi hẹp của tiệm tạp hóa. Cô cũng không cảm thấy hòa nhập; khi Kayla gọi đến để xem cô có muốn ra ngoài chơi không, cô đã bỏ qua cơ hội, và Kayla không gọi lại nữa. Dù cô nghĩ họ đã luôn chia sẻ những ký ức, từ thời điểm này, đó sẽ là một loại tình bạn khác. Nhưng Ronnie ổn với điều đó; với việc ở cùng Jonah và luyện tập piano, cô chẳng còn thời gian cho bất kỳ điều gì khác nữa.
Vì cây đàn piano của cha cô chưa được giao đến căn hộ, cô bắt tàu điện ngầm đến Juilliard và thực hành ở đó. Cô đã gọi và nói chuyện với viện trưởng vào ngày đầu tiên trở lại New York. Ông là người bạn tốt của cha cô và xin lỗi về việc đã bỏ lỡ lễ tang. Ông có vẻ ngạc nhiên - và, phải, hứng thú, cô nghĩ - nghe cô nói. Khi cô kể với ông rằng cô đang xem xét lại đơn xin học tại Juilliard, ông đã sắp xếp một buổi hẹn diễn tập vội vã và thậm chí còn giúp cô xúc tiến đơn xin học của cô.
Chỉ ba tuần sau khi trở lại New York, cô đã thực hiện buổi biểu diễn tập với bản nhạc cô đã sáng tác cùng với cha cô. Cô đã có đôi chút han gỉ trong kỹ thuật chơi nhạc cổ điển - ba tuần thì không nhiều thời gian để chuẩn bị cho một buổi biểu diễn trình độ cao - nhưng khi cô rời thính phòng, cô nghĩ cha cô sẽ tự hào về cô. Ngược lại, cô nghĩ với một nụ cười, khi cô nhét quyển nhạc phổ yêu dấu vào dưới cánh tay, ông luôn hiện hữu.
Từ sau buổi diễn thử, cô chơi đàn ở đó ba hoặc bốn giờ một ngày. Viện trưởng đã sắp xếp để cô sử dụng phòng luyện tập của trường, và cô bắt đầu làm sơ vài sáng tác thiếu kinh nghiệm. Cô nghĩ đến cha cô thường xuyên trong lúc ngồi trong phòng luyện tập, căn phòng tương tự như phòng cha cô đã từng ngồi. Thỉnh thoảng, khi vầng dương sắp lặn, tia nắng bị lát mỏng giữa những tòa nhà cao tầng quanh cô, rải những sọc dài trên sàn. Và luôn luôn, khi nhìn thấy ánh nắng, cô nghĩ đến ô cửa sổ của ông tại ngôi nguyện đường và dòng thác ánh sáng mà cô nhìn thấy trong lễ tang.
Cô nghĩ không ngừng về Will, dĩ nhiên.
Phần lớn, cô tập trung vào những ký ức về mùa hè của họ hơn là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi bên ngoài nhà nguyện. Cô đã không nghe gì về anh từ buổi tang lễ, và khi Giáng Sinh đến rồi đi, cô bắt đầu mất hy vọng là anh sẽ gọi. Cô nhớ anh đã nói gì đó về kỳ nghỉ bên kia đại dương, nhưng khi mỗi ngày trôi qua mà không có một lời từ anh, cô chao đảo giữa việc chắc chắn rằng anh vẫn còn yêu cô và nỗi vô vọng về tình thế của họ. Có lẽ tốt hơn hết anh đừng gọi, cô tự nhủ, có gì thật sự để nói chứ?
Cô cười buồn, ép bản thân đẩy những suy nghĩ như thế đi khỏi. Cô có việc để làm, và khi quay sự chú ý của cô vào dự án gần đây nhất của mình, một bài nhạc mang âm hưởng vùng viễn Tây và Pop, cô nhắc nhở bản thân rằng, đã đến lúc nhìn về phía trước, không phải đàng sau. Cô có thể, hoặc không, được nhận vào Juilliard, dù cho viện trưởng đã nói với cô rằng đơn xin học của cô có vẻ "Rất hứa hẹn." Bất luận điều gì xảy ra, cô biết tương lai của cô nằm trong âm nhạc, và cách này hay cách khác, cô sẽ tìm ra cách để lấy lại niềm mê say đó.
Trên nóc đàn piano, điện thoại của cô đột ngột bắt đầu rung. Với tay lấy nó, cô nghĩ đó là mẹ cô trước khi liếc vào màn hình. Đông cứng, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại khi nó rung lần thứ hai. Lấy một hơi thở sâu, cô mở ra và áp lên tai.
"Hello?"
"Hi." Một giọng thân thiết vang lên. "Will đây."
Cô cố hình dung anh đang gọi từ nơi nào. Dường như có những tiếng vọng sâu lắng phía sau anh, gợi nhớ đến một sân bay.
"Anh vừa ra khỏi máy bay sao?"
"Không, anh đã về được vài ngày. Sao thế?"
"Chỉ là nghe anh có vẻ vui." Cô nói, cảm thấy trái tim cô chìm xuống một chút. Anh đã về nhà vài ngày rồi mà đến bây giờ mới gọi. "Châu u thế nào?"
"Thật sự khá vui. Mẹ anh và anh đã hòa thuận với nhau tốt hơn anh mong đợi. Jonah ra sao rồi?"
"Nó không sao. Nó đang trở nên tốt hơn, nhưng... vẫn còn khó khăn."
"Anh rất tiếc." Anh nói, và một lần nữa cô nghe thấy tiếng vọng. Có lẽ anh ở trên hiên sau nhà anh. "Có gì khác xảy ra không?"
"Em đã diễn tập ở Juilliard, và em nghĩ nó thật sự tốt..."
"Anh biết." Anh nói.
"Làm sao anh biết?"
"Có lý do gì khác để em ở đó nữa chứ?"
Cô cố hiểu ý nghĩa lời đáp của anh. "Ồ, không... Họ chỉ để em luyện tập ở đây cho đến khi cây đàn piano của cha em đến - vì quá trình giảng dạy của cha em ở trường và mọi thứ. Viện trưởng là bạn tốt của ông."
"Anh hy vọng em không quá bận luyện tập đến nỗi không còn thời gian."
"Anh đang nói về điều gì vậy?"
"Anh hy vọng em rảnh rỗi để đi chơi vào cuối tuần này. Ý anh là nếu em không có bất kỳ kế hoạch nào khác."
Cô cảm thấy trái tim cô nảy lên trong lồng ngực. "Anh sẽ đến New York sao?"
"Anh đang ở cùng Megan. Em biết đấy, kiểm tra đôi vợ chồng mới ra sao ấy mà."
"Khi nào anh đến?"
"Để xem..." Cô gần như có thể thấy anh đang nheo mắt vào đồng hồ của mình. "Anh hạ cánh cách đây chưa đầy một giờ."
"Anh ở đây ư? Anh ở nơi nào thế?"
Anh mất một lúc để đáp lại, và khi cô nghe giọng anh lần nữa, cô nhận ra nó không đến từ điện thoại. Nó đến từ phía sau cô. Quay người, cô nhìn thấy anh bên khung cửa, tay cầm điện thoại.
"Xin lỗi." Anh nói. "Anh không thể cưỡng lại được."
Cho dù anh đã ở đây, cô vẫn không thể tin được điều đó. Cô khép chặt mắt trước khi mở ra lại.
Yep, vẫn còn ở đó. Thật kinh ngạc.
"Sao anh không gọi cho em để em biết anh sắp đến?"
"Vì anh muốn làm em ngạc nhiên."
Anh chắc chắn đã làm em ngạc nhiên, đó là tất cả những gì cô có thể nghĩ. Mặc quần jeans và áo len dài tay cổ chữ V màu xanh thẫm, anh đẹp trai y như cô nhớ.
"Hơn nữa," Anh loan báo, "Có vài điều quan trọng anh phải nói với em."
"Đó là điều gì?" Cô trả lời.
"Trước khi anh nói với em, anh muốn biết liệu chúng ta có một cuộc hẹn hò không."
"Gì cơ?"
"Cuối tuần này, nhớ không? Chúng ta có không?"
Cô cười. "Vâng, chúng ta có."
Anh gật đầu. "Cuối tuần sau đó thì thế nào?"
Lần đầu tiên, cô do dự, "Anh định ở lại bao lâu?"
Chậm rãi, anh tiến lại bên cô. "À... Đó là những gì anh muốn nói với em. Em có nhớ có lần anh đã nói Valderbilt không phải là lựa chọn đầu tiên của anh không? Rằng anh thật sự muốn vào một trường với một chương trình khoa học môi trường đáng kinh ngạc không?"
"Em nhớ."
"Trường này bình thường không cho phép chuyển trường giữa năm học, nhưng mẹ anh ở trong ban quản trị của Valderbilt, bà tình cờ quen biết vài người tại ngôi trường đó và có thể giật vài sợi dây. Dù sao đi nữa, anh đã phát hiện rằng anh đã được chấp nhận trong lúc anh đang ở Châu u, vì vậy anh sẽ chuyển trường. Anh bắt đầu học kỳ kế tiếp ở đó và anh nghĩ em có thể muốn biết."
"Ồ... Thật tốt cho anh." Cô nói một cách không chắc chắn. "Anh sẽ đi đâu?"
"Columbia."
Trong một thoáng, cô không chắc là mình có nghe đúng hay không. "Anh muốn nói trường đại học Columbia ở New York ư?"
Anh cười toe toét như thể anh vừa kéo một con thỏ ra khỏi chiếc mũ. "Chính là nó."
"Thật không?" Giọng cô buột ra trong âm vực cao.
Anh gật đầu. "Anh bắt đầu trong một đôi tuần nữa. Em có thể hình dung ra không? Một chàng trai Miền Nam tử tế giống như anh bị mắc kẹt trong một thành phố lớn? Anh chắc chắc sẽ cần ai đó giúp anh điều chỉnh, và anh hy vọng đó có thể là em. Nếu như em ổn với điều đó."
Vào lúc đó, anh đứng đủ gần để vươn đến những chiếc móc trên quần jeans của cô. Khi anh kéo cô về phía anh, cô cảm thấy mọi thứ xung quanh tan biến mất. Will sẽ học ở đây. Ở New York. Với cô.
Và với điều đó, cô trượt cánh tay quanh anh, cảm thấy thân thể anh tỳ sát một cách hoàn hảo vào cô, biết rằng không gì từng có thể tốt hơn khoảnh khắc này, ngay lúc này. "Em đoán là em sẽ ổn với điều đó. Nhưng nó sẽ không dễ dàng đối với anh đâu. Họ không hay câu cá hoặc vấy bùn ở quanh đây."
Cánh tay anh di chuyển trên eo cô. "Anh đoán thế."
"Và cũng không có nhiều bóng chuyền bãi biển. Đặc biệt vào tháng Giêng."
"Anh đoán anh phải mất vài sự hy sinh."
"Có lẽ nếu như anh may mắn, chúng ta có thể tìm cho anh vài cách khác để choán thời gian của anh."
Nghiêng người, anh hôn cô dịu dàng, thoạt đầu trên má, sau đó trên môi. Khi anh nhìn vào mắt cô, cô thấy chàng trai cô đã yêu mùa hè vừa qua và chàng trai cô vẫn yêu bây giờ.
"Anh chưa bao giờ ngừng yêu em, Ronnie. Và anh chưa một lần ngừng nghĩ về em. Dù cho mùa hè đã đến rồi đi."
Cô mỉm cười, biết rằng anh đang nói sự thật.
"Em cũng yêu anh, Will Blakelee." Cô thì thầm, nhón chân để hôn anh lần nữa.
Hết