CHƯƠNG 171: DIỆP LÃO XUẤT HIỆN
-
Bất Diệt Kiếm Thể
- Thập Bộ Hành
- 1932 chữ
- 2019-09-12 02:51:33
Ngươi muốn làm gì? - Nhược Thủy mở to đôi mắt đẹp nhìn thanh thần kiếm mà hỏi.
Nhưng ngay sau đó, thanh thần kiếm màu tím bạc trước mặt Nhược Thủy chợt biến mất. Ngay tức khắc, những tia sáng trên quả trứng to màu vàng kim trở nên rực rỡ. Phía trên vỏ quả trứng có thể thấy một cái bóng thần kiếm màu tím bạc ẩn hiện.
Trong tích tắc, quả trứng lớn màu vàng kim đang chuẩn bị dừng hấp thu lại tăng tốc độ hấp thu nguyên dịch của trời đất vào bên trong. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được nguyên dịch trên mặt đất đang giảm xuống.
Xa xa, những tia khí phong mang sắc bén quấy nhiễu không gian. Trước mặt Ma Linh từng cơn lốc gào thét ôm ấp thế của trời đất. Phía sau lưng cái bóng của thanh thần kiếm màu tím bạc lại vọt lên. Trong giây lát, nó đã cao tới cả vạn trượng. Trong trời đất, đại thế vô cùng vô tận nhanh chóng hội tụ, khuấy động khí phong mang tạo thành một cơn lốc xoáy.
Nhìn lại chín người Lăng Địa vào lúc này trên người bọn họ chỉ có một thứ Kiếm Ý tinh túy. Mỗi một đạo Kiếm Ý ẩn chứa pháp tắc mà rơi xuống cả chín người.
Chúng nhanh chóng ngưng tụ thành nhưng mũi nhọn mà phóng lên cao, đâm vào khí phong mang phía trên Kiếm Cốc.
Không gian sập xuống, trước mặt Ma Linh và chín người Lăng Địa xuất hiện không gian loạn lưu liền nhanh chóng bị đánh nát.
Mà trên thân chín thanh kiếm được bao phủ bởi một vầng khí phong mang màu trắng. Những tia khí phong mang đó chính là do chín người Lăng Địa thiêu đốt hồn phách.
Trong đó có ba thanh kiếm cao tới chừng vạn trượng. Một thanh tràn ngập Thiên Lôi mà tím đen, một thanh tràn ngập ngọn lửa Thái Dương chân hỏa mà thanh khác thì dàn dụa ma khí cùng với Ma Lôi bá đạo đỏ như máu. Bên cạnh ba thanh kiếm đó còn có sáu thanh kiếm cao tời ngàn trượng của sáu người Huyền Hàn Âm.
Có lẽ lĩnh ngộ được điều gì đó mà vào lúc này, nơi Huyền Hàn Âm và Linh Không Thánh nữ cũng xuất hiện một vầng Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng. Mặc dù nó rất mỏng nhưng đúng là có tồn tại.
Đồng thời, người thanh niên đỏ như máu cũng hóa thành một thanh kiếm tản ra đầy khí Chân Man.
Đáng tiếc là với công phu của chín người nếu ra khỏi không gian Kiếm Cốc thì trong khoảng thời gian trăm năm, bất luận là đại lục Kiếm Thần hay là ba nghìn hải đảo cũng đều xuất hiện vài vị kiếm giả cái thế.
Nhưng vào lúc này, trong không gian của kiếm cốc Bạch Linh chợt có một sự thay đổi. Trong cả không gian chỉ còn lại có mười thanh kiếm khổng lồ mà thôi.
- Tỷ tỷ.
Nhìn Ma Linh đứng trong không gian, Nhược Thủy thốt lên nho nhỏ. Chẳng biết tại sao, lúc này, nàng nhìn về phía này chỉ thấy tỷ tỷ của nàng chợt có cảm giác như cùng chung huyết mạch.
- Đây thực sự là tỷ tỷ sao? - Nhược Thủy thầm nhủ.
Nhìn cái thân hình của Ma Linh với mái tóc màu tím bay múa, tản ra khí phong mang màu tím sắc bén gần như áp chế không gian làm cho Ma Linh cảm thấy tất cả bất chợt trở nên chân thật.
Một tiếng kiếm ngân khủng bố vang lên. Mặc dù không hề có sóng âm nhưng âm thanh cũng đập vào tai Nhược Thủy. Trong trời đất dường như chỉ có mười tiếng kiếm ngân khiến cho không gian chấn động. Trong tích tắc, trong phạm vi trăm dặm, không gian tối sầm lại.
Đây là một bóng đêm tuyệt đối. Lúc này, chỉ có thể nghe thấy được những tiếng động như tiếng sấm khiến cho tâm hồn kinh sợ. Sắc mặt Nhược Thủy tái nhợt, ngồi bệt xuống bên cạnh Lục Thanh đã hóa thành quả trứng lớn màu vàng.
Ánh sáng màu vàng lưu chuyển trên quả trứng đột nhiên tản ra vài thước, bao phủ Nhược Thủy vào bên trong.
- Lục đại ca. Là huynh sao? - Nhược Thủy ngẩn người, đưa tay vuốt ve quả trứng. Nàng có thể cảm nhận được từ bên trong như có tiếng tim đập thình thịch.
Chợt Nhược Thủy có chút thật vọng mà nhìn khoảng không tối đen.
Giống như khai thiên tích địa, từ trong không gian tối đen chợt lóe lên một tia sáng trắng. Lúc đầu, tia sáng đó hết sức yếu ớt, dường như chỉ cần một con gió cũng có thể làm cho nó biến mất. Nhưng thời gian trôi qua, ánh sáng đó bắt đầu mở ra xung quanh. Đối diện với ánh sáng trắng đó, từng đạo gợn sóng không gian tối đen do lực lượng của không gian sụp đổ tạo ra trở nên yếu ớt.
Cho tới khi ánh sáng trắng chiếu sáng tới mười trượng, một tia sáng màu tím liền xuất hiện. Tia sáng tím đó hết sức sáng, bên cạnh còn có một tia sáng trắng tồn tại. Cả hai dựa vào nhau, từ từ bện thành cái bóng của một thanh thần kiếm.
Cái bóng của thần kiếm vừa xuất hiện chợt tản ra ánh sáng chói mặt. Những tia sáng đó tản ra với tốc độ kinh người.
Thấp thoáng, chín bóng người hãm sâu trong ánh sáng.
Chẳng cần phải nói, chín cái bóng đó đúng là chín người Lăng Địa. Chỉ có điều vào lúc này, thân ảnh của chín người đều ảm đạm, dường như không lâu nữa sẽ biến mất.
- Thực lực của Ma Linh đúng là hùng mạnh. Chúng ta đã đánh giá quá thấp. Ít nhất thì nó đã đạt tới Kiếm Phách đỉnh.
- Mặc dù làm cho nó bị trọng thương nhưng với tốc độ hồi phục của Ma Linh thì chỉ cần hấp thu đạo linh là có thể hồi phục lại. Thậm chí còn tiến thêm một bước.
- Lăng huynh! Hình thần câu diệt.
- Tạo hóa trêu ngươi. Ra tay đi.
Tiếng kiếm ngân lại vang lên, chín thanh kiếm không lồ lại xuất hiện. Chỉ có điều, so với trước, chín thanh kiếm đều thu nhỏ lại một vòng.
Ngay lập tức, ánh sáng tản ra từ quả trứng màu vàng lại bao phủ lấy người Nhược Thủy.
- Không cần.
Nhìn chín thanh kiếm kinh người trước mặt, Nhược Thủy biến sắc. Uy thế khôn cùng của chúng tập trung khiến cho nàng hít thở có chút khó khăn.
- Các ngươi dám.
Sau khi chín thanh thần kiếm lại xuất hiện, cái bóng thần kiếm màu tím trắng lại to lên. Thế của trời đất đón lấy khiến cho trong cái bóng của thanh kiếm ngưng tụ thành một cơn lốc xoáy màu xanh. Cơn lốc xoáy đó hết sức quái dị cho dù những làn sóng gợn cũng không thể tác động tới nó mà ngược lại chúng còn bị đẩy sang hai bên.
- Lục đại ca. Chúng ta phải chết cùng một chỗ hay sao?
Nhìn uy thế khôn cùng đang tỏa ra, Nhược Thủy chẳng hề sợ hãi. Một dòng máu tươi màu lam tràn ra khỏi khóe miệng, đua tay vuốt ve quả trứng màu vàng kim, ánh mắt của nàng có chút hiền hậu.
- Lục đại ca! Huynh biết không? Không biết tại sao mà lần đầu tiên nhìn thấy huynh, Nhược Thủy cảm thấy rất vui. Cái mùi của huynh, Nhược Thủy cảm thấy rất thích, không muốn rời khỏi huynh. Không ngờ, Nhược Thủy lại làm hại huynh. Nếu như lúc trước, huynh giao Nhược Thủy ra thì đã không có chuyện gì. Tại sao huynh lại khờ như vậy?
Hai hàng nước mắt màu lam chảy xuống lã chã.
- Có điều bây giờ, Nhược Thủy được chết cùng một chút với huynh. Sau khi chết, huynh cũng không trách Nhược Thủy. Mà sau khi chết mọi chuyện thế nào, Nhược Thủy cũng không biết. Chẳng biết Lục đại ca có biết hay không?
Nàng nhìn về phía chín thanh kiếm đang tới gần.
- Lục đại ca. Huynh xem, bọn họ đang tới đây. Nhược Thủy sẽ chết cùng một chỗ với huynh.
Áp mặt lên thân quả trứng, những dòng nước mắt màu lam chảy xuống trên vỏ quả trứng. Nhược Thủy nhắm mắt lại.
- Tiểu nha đầu tốt lắm. - Bất chợt, một âm thanh già nua vang lên.
- Ai? - Thần sắc Nhược Thủy chấn động nhìn xung quanh.
- Ta ở trong này. - Âm thanh già nua lại tiếp tục vang lên.
Ngay sau đó, một tiếng kiếm ngân cũng vang lên theo. Tiếng kiếm ngân đó không hề vang đội nhưng đập vào tai Nhược Thủy khiến cho căn nguyên chân linh của nàng cũng phải run rẩy mà sợ hãi.
Ngay tức khắc, trên vầng ánh sáng màu vàng tím đang bao phủ Lục Thanh chợt xuất hiện cái bóng của một thanh ngọc kiếm màu xanh. Thanh tiểu kiếm đó chỉ dài có một tấc nhưng ở trên vỏ trứng lại hết sức hài hòa giống như là hoa văn của nó. Có điều lúc trước, người ta không chú ý tới mà thôi.
Một làn ánh sáng màu xanh tản ra, rồi thanh tiểu kiếm liền từ trên vỏ trứng bay tới trước mặt Nhược Thủy.
- Ngươi là...
- Ta là sư phụ của hắn.
- Sư phụ là...
- Ha ha! Tiểu nha đầu không cần phải vội. Đợi sau khi ta làm chút việc vặt sẽ nói chuyện sau.
Ngay lập tức một tia sáng màu xanh ngọc từ trên thanh kiếm bắn ra, ngưng tụ thành một ảo ảnh của người thanh niên. Khuôn mặt của người đó bao phủ bởi một vầng sáng màu xanh không thể thấy rõ nhưng từ trong miệng người thanh niên đó lại vang lên một âm thanh già nua. Tuy nhiên nó không khiến cho Nhược Thủy cảm thấy quái dị mà lại hết sức tự nhiên như tất cả vốn là như vậy.
- Đấy là?
- Chẳng lẽ là Kiếm Linh?
- Cho dù là cái gì thì cũng phải hủy diệt Đạo Linh. Từ trên người đó không hề cảm ứng thấy hơi thở chắc cũng là một thứ kiếm linh. Mà đã xuất hiện thì cũng nhau biến mất đi.
Nhưng ở sau chín thanh kiếm, ảo ảnh của thanh kiếm màu trắng tím cũng hơi chậm lại. Vốn nó có thể đuổi kịp thì vào lúc này chậm hơn rất nhiều, thậm chí là kéo dãn khoảng cách với chín thanh kiếm.
Không biết tại sao nhưng từ khi cái bóng trong thanh ngọc kiếm bắn ra, Ma Linh liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, dường như có một thứ gì đó khủng bố bắn ra, làm cho nàng có ý muốn lùi lại.
"Tại sao lại thế này?"
Từ khi thức tỉnh trong năm vạn năm tới nay, bản thân Ma Linh chưa hề có cảm giác như vậy? Chẳng lẽ cái bóng người màu xanh đó hết sức đáng sợ?
"Không thể như vậy."
Nhưng Ma Linh lập tức lại nghĩ tới lúc trước khi ở Tử Hoảng Kiếm Cốc có nghe thấy một tiếng kiếm ngân. Từ trong tiếng kiếm ngân đó, nàng có thể cảm nhận được một sự uy nghiêm. Trong tích tắc, đối diện với thứ uy nghiêm đó, nàng cảm thấy thực lực của bản thân thật quá yếu ớt.