CHƯƠNG 172: MỘT TAY ĐẨY LÙI


- Chín tên tiểu tử. Đồ đệ của Vô Tâm ta có thể để cho các ngươi tùy tiện động vào hay sao?

Ngay sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của Nhược Thủy, bóng người màu xanh chậm rãi nâng kiếm chỉ. Phía trước kiếm chỉ liền xuất hiện một vầng ánh sáng màu xanh rực rỡ.

- Thiêu đốt bản mạng chân linh thì bụi nên trở về với bụi đi thôi.

Đột ngột, trong kiếm cốc Bạch Linh, một tiếng kiếm ngân vang vọng trời đất. Đồng thời, một thứ lực lượng vô hình giáng xuống khiến cho mấy người Lăng Địa kinh hãi.

- Lực kiếm vực. Không thể như vậy.

Hoàn toàn khác với lúc trước mà Lục Thanh tiếp dẫn, một chỉ của Diệp lão khiến cho không gian của kiếm cốc Bạch Linh trong nháy mắt bị giam cầm. Chỉ còn lại chín thanh kiếm lớn và Ma Linh là còn có thể di động một cách chậm chạp.

- Vỡ. - Một thứ âm thanh chẳng hề có chút tình cảm giống như vị thần thưởng phạt của trời đất vang lên. Trong không trung đột nhiên xuất hiện chín thanh ngọc kiếm khổng lồ màu xanh. Mỗi một thanh đều chuẩn xác đánh trúng chín thanh kiếm kia.

Uỳnh...

Vô số những tia khí phong mang màu trắng tản ra. Trong tích tắc, chín thanh kiếm khổng lồ với uy thế vô song trong mắt Nhược Thủy nổ tung chẳng khác gì bọt nước. Ngay cả hồn phách cũng tiêu tán.

Vào lúc này, Ma Linh nhờ những ký ức có trong mấy ngàn năm mà nét mặt xuất hiện một sự kinh hãi.

- Kiếm Tâm! Ngươi là Kiếm Thánh?

- Không phải. - Âm thanh của Ma Linh đang ẩn trong thanh kiếm khổng lồ lại vang lên.
- Ngươi không có thân thể, Kiếm Anh cũng không thể duy trì. Ngươi bị thương nặng.

Âm thanh của Ma Linh xuất hiện một sự mừng rỡ. Trong tích tắc, màu trắng vốn nhạt đi trên thanh kiếm chợt tỏa ra rực rỡ, giống như thoát khỏi sự trói buộc mà lao về phía Dược lão.

- Dùng bí pháp hồi phục thực lực định đoạt Kiếm Tâm của lão phu sao?

Khuôn mặt mơ hồ của bóng người chợt ngẩn lên. Đồng thời, một thứ ý chí vô địch chợt bùng nổ. Đối diện với nó, Nhược Thủy cảm nhận mình giống như một hạt nguyên dịch bé nhỏ trên mặt đất.

Cảm nhận thứ ý chí đang bốc lên, Ma Linh thấy trong lòng bị kiềm hãm.

- Người muốn đoạt Kiếm Tâm của lão phu có nhiều lắm. Ngươi còn chưa đủ tư cách. Cút đi cho lão phu.

Tay phải của Diệp lão điểm nhẹ. Trong phút chốc, không gian vừa mới hồi phục lại sập xuống.

"Không ổn!"

Ma Linh cảm thấy chấn động. Vừa mới tiếp xúc, nàng liền cảm thấy một thứ lực lượng mạnh mẽ không thể ngăn cản trấn áp lên người rồi phá nát thanh kiếm khổng lồ màu trắng tím.

Sắc mặt Ma Linh tái nhợt, miệng phun một ngụm máu tươi màu tím. Thân hình nhỏ bé của nàng lại xuất hiện trong không trung.

Diệp lão lại vung tay phải lên.

- Không được. Tỷ tỷ chạy mau.

Nhược Thủy ngẩn người vội vàng hét lên với Diệp lão. Tay phải của Diệp lão hơi khựng lại.

Chẳng hề chần chừ, trong nháy mắt, Ma Linh đã xuất hiện trên đài đá cách đó trăm trượng rồi biến mất khỏi kiếm cốc Bạch Linh.

- Ngươi... - Nhược Thủy ngập ngừng nói với Diệp lão.

Một tiếng động chợt vang lên, ngay tức khắc, Nhược Thủy nhìn thấy trên thanh tiểu kiếm màu xanh xuất hiện một vết nứt.

Tiếp theo đó, thân hình của Diệp lão chợt dao động như muốn tan rã.

- May mắn là đánh lừa được. Nếu không thì không biết thế nào. Tiểu nha đầu. Ngươi đã cứu chúng ta.

Ngay lập tức, Diệp lão lại hóa thành một tia sáng xanh rồi chui và trong tiểu kiếm.

- Tiểu nha đầu. Tỷ tỷ của ngươi bị trọng thương, bây giờ có lẽ đã đi ngủ. Nhưng tỷ tỷ người hết sức đáng sợ. Có lẽ chưa tới mười năm nữa lại xuất thế một lần nữa. Tới lúc đó, không gian Kiếm Cốc cũng không thể ngăn cản được tỷ tỷ của ngươi. Bây giờ, lực kiếm vực của kiếm cốc Bạch Linh đã bị xáo trộn, nên khắp cả không gian Kiếm Cốc bị chấn động. Nó sẽ nhanh chóng đẩy mọi người ra khỏi đây. Lát nữa, lão phu có thể che chở cho ngươi. Ngươi có muốn đi theo ta và Lục tiểu tử ra ngoài không?

Nhược Thủy chẳng hề do dự, gật đầu nói:

- Ừm! Ta đồng ý với Lục đại ca là trông giùm cho huynh ấy.

- Người không hiểu được nhân tình thế thái, tính tình đơn giản. Mà lão phu cũng không thể truyền cho ngươi để tránh làm đen linh tính của ngươi. Bây giờ, ta sẽ truyền cho ngươi một chút kiến thức cơ bản. Còn sau này ngươi thành một con người như thế nào thì tùy vào sự hiểu biết của người.

Một tia sáng màu xanh bắn ra rồi chui vào trong mi tâm của Nhược Thủy.

Ngay sau đó, không gian xung quan chợt dao động, đồng thời một cơn lốc màu bạc xuất hiện trên đỉnh đầu.

- Đi!

Một vầng ánh sáng màu xanh xuất hiện bao phủ Nhược Thủy và Lục Thanh vào bên trong rồi bị cơn lốc xoáy màu bạc hút lấy mà chui vào bên trong.

Trong không gian Bạch Linh....

Biến cố xảy ra bất thình lình khiến cho đám người Bố Nhan Cơ không kịp trở tay.

- Cái gì? - Lăng Ý sửng sốt không tin được mà nhìn cơn lốc xoáy màu bạc trên đỉnh đầu.

- Sao lại thế này? Còn chưa được một tháng.

Có điều, lực hút khổng lồ của nó làm cho gã không thể chống cự chỉ có thể để mặc cho nó hút vào bên trong.

Ngay sau đó, trên Giới Thần sơn...

Một vòng xoáy màu bạc xuất hiện rồi có hơn mười bóng người rơi xuống.

- Lăng huynh.

Ánh mắt của Bố Nhan Cơ sáng ngời mà xuất hiện trước mặt Lăng ý. Ngoài ra, tám người Mộc Thanh Nguyên cũng không có vấn đề gì.

Ánh mắt của Lăng Ý biến đổi nhìn bốn người Lục Hồng bên cạnh Bố Nhan Cơ mà nói:

- Mấy người Huyền huynh đâu?

Nghe Lăng Ý hỏi, Bố Nhan Cơ thở dài rồi kể lại chuyện trong không gian Kiếm Cốc.

- Lục Thanh!

Trong mắt của Lăng Ý lóe lên một tia sáng. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt gã dừng lại trên người Lục Hồng.

- Lục sư đệ. Ngươi đã lĩnh ngộ được Hạo Nhiên chính khí? - Âm thanh của Lăng Ý có chút ngưng trọng.

- Ma tôn giáng lâm nên gặp được may mắn mà thôi. - Dường như không có hảo cảm với Lăng Ý nên âm thanh của Lục Hồng cũng không có chút thân cận.

Lăng Ý sững sờ rồi nhanh chóng hồi phục.

- Vận may của Lục sư đệ thật tốt. Xem ra sau này, thế hệ của Lăng Tiêu tông chúng ta phải dựa vào Lục sư đệ.

- Sư đệ không dám. - Lục Hồng lại nói một cách bình thản.

- Chẳng lẽ người đó đã chết?

Không muốn nói thêm với Lục Hồng, ánh mắt của Lăng Ý nhìn cơn lốc màu bạc biến mất trên đỉnh đầu.

Đám người Bố Nhan Cơ cũng sửng sốt, chẳng cần phải nói tới tám người Mộc Thanh Nguyên. Nhìn cơn lốc xoáy màu bạc biến mất, tất cả đều thử dài.

- Đại điện chủ. Lục đại sư.... - Tam điện chủ ngập ngừng nói.

Mộc Thanh Nguyên thở dài một tiếng, nói:

- Cũng là do lão phu không tốt mới đưa Lục đại sư tới đây. Không ngờ để xảy ra chuyện như thế này. Tất cả đều là do lão phu hại lục đại sư. Nếu không thì Lục đại sư....

Cách đó không xa...

- Cuối cùng thì năm vị tiền bối như thế nào? -Lăng Ý ngẩn người như rồi nhanh chóng mở miệng:

- Theo lý thuyết thì bây giờ, năm vị tiền bối chắc chắn bị không gian Kiếm Cốc đẩy ra ngoài. Chẳng lẽ là....

Trong lòng y chợt có một dự cảm không hay.

- Không thể như thế. - Lăng Ý lắc đầu, nói.

Bốn người Bố Nhan Cơ ở bên cạnh cũng không nói gì. Cả bốn người đều nhớ rõ, trong không gian Kiếm Cốc lúc đó, bọn họ cùng cảm nhận được một thứ uy nghiêm rất lớn. Mặc dù không biết nó xuất hiện từ đâu, nhưng bọn họ đều cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con kiến để mặc cho nó dẫm lên.

- Lăng huynh! Việc này không phải là thứ mà chúng ta có thể phán đoán. Theo tiểu muội nghĩ thì chúng ta nhanh chóng trở về Thánh giới, bẩm với tông môn. Để cho tông môn quyết định.

- Đúng! Bây giờ cũng chỉ còn biết làm như vậy. - Lăng Ý gật đầu. Đúng là biến cố bây giờ không phải là thứ mà họ có thể phán đoán.

Lúc này, không gian kiếm cốc đã đóng lại mà năm vị tiền bối của các tông môn vẫn không đi ra thì đó đúng là một chuyện lớn. Phải biết rằng, trong số đó có hai vị Kiếm Tôn. Kiếm Tôn! Cho dù ở Tử Hoàng Thánh giới cũng là nhân vật tuyệt đỉnh của tông môn.

Chẳng hề để ý tới tám người Mộc Thanh Nguyên, sáu người Lăng Ý liền vọt lên, lao về phía biên giới của giới Thanh phàm.

- Đại điện chủ!

- Về núi Thanh Phàm trước rồi nói sau. - Mộc Thanh Nguyên chợt quay đầu:

- Năm vị! Sau này gặp lại.

- Mộc điện chủ không thể ở lại mấy ngày hay sao? - Lão già họ Đỗ cố gắng giữ lại.

- Chuyện của Lục đại sư, điện Thanh Phàm chúng ta phải cấp cho Tử Hà tông một sự công bằng. Ý tốt của Đỗ lão, Mộc mỗ xin nhận. Ta thực sự xấu hổ nên không dám ở lâu.

Nghe vậy, lão già họ Đỗ cũng thở dài:

- Lục đại sư là nhân tài mà phải chết như vậy đúng là tổn thất lớn với giới Thanh Phàm chúng ta. Nếu không thì sau này Lục đại sư có thể bước vào cảnh giới Kiếm Phách cũng là chuyện đương nhiên.

Trong lúc Mộc Thanh Nguyên chào từ biệt năm người lão nhân họ Đỗ thì cách đó khoảng ba vạn dặm ở một chỗ cây cối rậm rạp, trong một cái sơn mạch dài tới cả nghìn dặm....

Trên một ngọn núi cao tới nghìn trượng có một quả trứng cao chừng một trượng màu vàng tím đang nằm đó. Bên trên quả trứng có một vầng sáng màu vàng kim lưu chuyển, thi thoảng lại tỏa ra một sự uy nghiêm.

Trên chín tầng trời, Lôi Vân hội tụ. Đám Lôi Vân ước chừng phải tới trăm dặm, bên trong thi thoảng lại có tiếng thiên lôi vang lên.

Cách quả trứng khoảng chừng mười dặm, trên đỉnh một ngọn núi có một thiếu nữ áo lam đang đứng. Nàng nhìn chằm chằm về phía quả trứng mà miệng thì lẩm bẩm liên tục.

- Lục đại ca! Huynh không được có chuyện gì. Nếu không Nhược Thủy sẽ ra đi với huynh. - Nói xong, khuôn mặt của thiếu nữ ửng hồng, đồng thời cũng hiện rõ một sự kiên định.

Ầm ầm

Tiếng Thiên Lôi vang lên khiến cho khu rừng quanh dãy núi, những đàn thú đang ngủ đông đều nhìn về phía này. Từng con dã thú đề run rẩy rút sâu vào trong động, không dám thò mặt ra. còn đám linh thú thì vốn hấp thu linh khí của trời đất nên so với sinh linh khác còn sợ hãi hơn nhiều.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Diệt Kiếm Thể.