Chương 43: Việt Châu thương hội
-
Bất Tử Nhãn
- QuytSweet
- 2660 chữ
- 2019-08-22 09:32:01
Vậy thì kiếm cái gì bỏ vô bụng cái rồi đi!
Ngọc Phong gật đầu, nói
Thế chúng ta xuống tầng ăn luôn…. à mà không, hay là chúng ta tới nhà hàng đầu đường ăn đi
Trần Nhân đáp, ban đầu hắn định xuống tầng một ăn cơ, vừa có thể xem các thiếu nữ ăn mặc ít vải qua qua lại lại nhưng lại nhớ tới biểu hiện hôm qua của Ngọc Phong nên đổi ý
Không cần, cứ xuống tầng ăn đi, ta cũng phải làm quen với những chuyện như thế này
Ngọc Phong đeo cái mặt nạ sói lên đi trước
Tầng một, khách sạn Hoa Hồng, Ngọc Phong cùng Trần Nhân đang cặm cụi ăn một tô hủ tiếu, bổng một cuộc hói chuyện của đám dong binh bàn kế bên, hấp dẫn hắn
Này các ngươi nghe nói chuyện gì chưa? Tin nóng hổi đây
một tên trẻ tuổi nói
Tin nóng gì chứ, cô em bên cạnh ta mới là nóng nhất
tên đồng bọn bên cạnh hắn thì ôm chặt phụ vụ viên cười dâm đãng
Ui chời, ngài thật là, làm ta ngại quá, hihi
cô gái bị hắn ôm không hề có cảm giác khó chịu mà còn cười quyến rũ
Liễu Hoa, cô mà cũng biết ngại à, sao tối hôm qua lại mạnh bạo thế, hahaha
tên dong binh mặc áo đen chọc ghẹo
Hừ, người ta tối sáng khác nhau nha, quỷ xứ!
cô gái làm nũng háy quýt
Này, tiểu Qủy, nói thử xem tin nóng gì, có cái gì ngon
tên dong binh cuối cùng, cũng là thủ lĩnh của nhóm này, mới chú ý tới tên trẻ tuổi
Sáng hôm nay vừa phát hiện sáu cái xác không đầu, ở dưới cống đường Lạc Phu
tên dong binh trẻ tuổi ngay lập tức đáp
Này! Chỉ có sáu cái xác mà thôi, ngày nào mà chẵn vậy, có cái méo gì đặc biệt
Tên dong binh đang ôm cô gái bĩu môi
Cái này thì chưa, nhưng quan trọng là cả sáu cái xác đều mặc đồng phục của dong binh đoàn Huyết Lang
tên dong binh trẻ tuổi vẻ mặt nghiêm túc nói
Cái gì, có người dám giết người của Huyết Lang hay sao?
Tên dong binh thủ lĩnh trợn mắt, bất ngờ. Nên biết Huyết Lang là bá chủ thành Vụ Đô này, ai mà lại dám ăn gan hùng mật gấu như thế chứ.
Không chỉ thế đâu, ta còn nghe nói, trong đó có một đội trưởng của dong binh đoàn đấy, hình như tên là Liễu Sinh
Chính là tên Liễu Sinh hám gái đấy sao, làm sao mà các ngươi nhận ra hắn được, mấy cái xác đó đâu có đầu
Tên dong binh áo đen ngạc nhiên hỏi
Bé cái mồn thôi, muốn chết cả đám à
Tên thủ lĩnh nhìn tên áo đen trừng mắt
Chỉ là em hơi bất ngờ, hắn là tên mạnh nhất trong sáu đội trưởng đấy, không ngờ lại bị người ta giết
Tên dong binh áo đen khẻ nói
Mọi người nhận ra hắn vì trên ngực hắn có xăm hình của Hoa Lan cô nương, các ngươi không biết hắn chính là mê say cô nương ấy à, hắn còn tuyên bố cuối năm nay sẽ cưới nàng về nhà nữa cơ!
tên dong binh trẻ tuổi giải thích
Thế dong binh đoàn Huyết Lang có động tĩnh gì không?
tên thủ lỉnh hỏi nhỏ
Em vẫn chưa thấy bọn chúng có thông báo gì bên ngoài cả, nhưng em nghĩ chúng sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng đâu
tên dong binh trẻ tuổi đáp lời
Liễu Sinh dù dì cũng là bát tinh khí linh, kẻ giết hắn ít nhất cũng có tu vi khí hồn, mà hiện nay trong thành của chúng ta cũng chỉ có sáu khí hồn mà thôi tính, cả Huyết Nha Lang
tên thủ lĩnh đếm bàn tay
Đại ca nghĩ là một trong số bọn họ giết Liễu Sinh à?
Tên dong binh áo đen hỏi
Không, ta không nghĩ bọn họ lại ngu như vậy, trong sáu khí hồn thì Huyết Lang dong binh đoàn đã chiếm ba người rồi, ta nghĩ một là do thương hội Việt Châu ra tay, hai chính là người từ bên ngoài vào
tên thủ lĩnh nhíu mày suy đoán
Nếu là thương hội Việt Châu làm thì thời thế trong thành chuẩn bị đổi thay rồi
Tên dong binh trẻ tuổi ngẫm nghĩ, hết luận
Cho dù là thương hội Việt Châu hay người bên ngoài làm thì cũng đều nhắm vào Huyết Lang dong binh đoàn cả, Vụ Đô sắp có biến rồi, thời cơ kiếm ăn của chúng ta cũng sắp đến
tên thủ lĩnh nheo mắt cười hắc hắc. Đối với những tên dong binh không hề có thế lực như bọn hắn, mỗi lần các thế lực lớn đánh nhau chính là cơ hội cháy nhà hôi của cực kỳ tốt a.
………..
Bàn bên cạnh, Ngọc Phong đã lặng yên nghe hết tất cả cuộc nói chuyện của nhóm dong binh, hắn lấy đôi đũa gõ nhẹ một cái vào tô hủ tiếu của Trần Nhân
Phong thiếu còn không ăn nhanh đi, không phải chúng ta còn đi thương hội Việt Châu hay sao?
Trần Nhân ngạc nhiên nhìn Ngọc Phong, nói
Nói thử xem hôm qua ngươi sử lý mấy cái xác ra sao, cả thành đều đã biết người của Huyết Lang dong binh đoàn biến thành sáu cái xác không đầu rồi, họ còn nhận ra tên Liễu Sinh nữa kìa
Ngọc Phong nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe, tuy nhiên cho dù âm thanh có nhỏ thì vẫn có thể cảm nhận được hàn ý lạnh băng trong lời nói
Là chuyện đó à, thuộc hạ cũng đã nghe nói rồi, ở cái thành Vụ Đô này, chuyện xác người trôi kênh là chuyện cực kỳ bình thường mà thôi, với lại cũng đâu có ai thấy là do chúng ta làm, khi bọn chúng xông vào phòng của thuộc hạ cho đến lúc tới phòng ngài đều không có người ngoài, mà cho dù có thì họ cũng sẽ không để ý đâu, lối sống ở đây là vậy, không nghe, không nhìn, không thấy mới là cách để sống lâu nhất
Trần Nhân như không nhận ra hàn ý lạnh lẽo của Ngọc Phong mà vẫn bình tỉnh ăn tô hủ tiếu của mình, đối với hắn chuyện bịt đầu mối này là quá đơn giản.
Thế còn cô kỹ nữ kia thì sao?
Ngọc Phong hỏi tiếp
Cô ta cũng phải vật vã kiếm sống cơ mà, thuộc hạ cho cô ta hai kim tệ là bịt được miệng cô ta lại rồi, với lại Liễu Sinh vì tranh giành cô ta mà chết, việc này mà lộ ra ngoài thì cô ta cũng không còn đường sống, Phong thiếu cứ yên tâm mà ăn đi
Trần Nhân vừa nhai xồm xoàn vừa nói
Vậy thì ăn nhanh thôi, mong là ngươi làm tốt
Ngọc Phong cũng tiếp tục ăn hủ tiếu, nếu chuyện này vỡ lỡ ra thì cùng lắm hắn chạy trốn ra khỏi thành là xong.
…………
Sau khi dùng xong bữa sáng, Ngọc Phong theo Trần Nhân đi đến phía đông thành, nơi tọa lạc của Việt Châu thương hội.
Ta nói này, Phong thiếu, sao chúng ta không thuê một cái xe ngựa mà đi cho nhanh, chứ đi bộ thế này chắc trưa mới đến quá
Trần Nhân càu nhàu
Thế này ít gây sự chú ý hơn, tránh những việc không cần thiết phát sinh
Ngọc Phong lãnh đạm nói
Đúng như Trần Nhân dự đoán, hai người đi từ sáng tới trưa, xuyên qua vô số con đường nhộn nhịp, mặt trời lên đến đỉnh, mới tới nơi.
Đây chính là thương hội Việt Châu sao, to thật
Ngọc Phong ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, kinh ngạc
Tòa nhà chi nhánh thương hội Việt Châu được xây theo hình chữ U, có tổng cộng năm tầng, cao ba mươi mét, rộng một vạn hai ngàn mét vuông ,theo lối kiến trúc châu á cổ với hai màu chủ đạo là vàng và xám, nếu nhìn tổng thể từ xa thì nó trông giống như một đôi cánh chim đang gian rộng bay lên bầu trời. Cửa lớn của toàn nhà cao sáu mét đang mở rộng, dòng người ra vô tấp nập vô cùng, hai bên cánh cửa đều có ba khí sư hộ vệ mặc nhuyễn giáp màu xám tro, trên tay mỗi người đều có một thanh trường thương ẩn hiện quang mang, đích thị là một thanh khí binh.
Đúng là nhà giàu có khác, người giữ cửa cũng được trang bị khí binh
Ngọc Phong chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra.
Cái này còn chưa hết đâu, bên trong còn đẹp hơn nhiều, chúng ta vào thôi
Trần Nhân dẫn đầu đi vào trong, Ngọc Phong cũng lập tức theo sau.
Vào bên trong thì mới thấy sự hào nhoáng của nơi này, trần nhà đại sảnh cao tới mười mét phủ đầy hoa văn mạ vàng tuyệt đẹp, gạch lát nền cũng xếp theo trình tự hoa văn đường tròn, khắp đại sảnh đều nhộn nhịp dong binh, ở đại sảnh còn có dặt một số lồng kính trưng bày khí binh cùng các loại đang dược cao giai kèm với thông tin và giá cả của chúng. Bên cạch đó cò có các quầy hàng kinh doanh linh thỏa, linh thạch, khí binh cấp một và các loại khí binh chuyên dụ khác, ngoài ra nơi này còn bán các loại trang sức cũng như đá quý xa hoa.
Wo nhiều khí binh thật đó!
Ngọc Phong liên tục đảo qua đảo lại các lồng kính đựng các loại khí binh khác nhau giống như nhà quê mới lên tỉnh vậy
Khí binh cấp hai Giao Câu, khí binh cấp hai U Đao, Oh có cả khí binh cấp ba Ngân Văn Thương nữa này
Ngọc Phong hai mắt tỏa sáng lẩm nhẩm không ngừng
Này Phong thiếu, bình tĩnh lại đã, mấy cái binh khí đó chúng ta không mua được đâu
Trân Nhân kéo Ngọc Phong lại nói nhỏ vào tai hắn
Chuyện gì vậy? Sao lại không mua được?
Ngọc Phong bị Trần Nhân kéo lại nhíu mày hỏi
Ngài xem kìa
Trần Nhân chỉ chỉ vào bản giá ghi phía dưới lồng kính
Ngọc Phong lập tức nhìn theo hướng tay của Trần Nhân
quác! Tám trăm kim tệ, khí binh cấp hai mà tới năm trăm kim tệ
Ngọc Phong há hốc mồm
Ta biết Phong thiếu có tiền nhưng như thế cũng không đủ để mua đâu, khí binh cấp một phải có bảy mươi kim tệ mới mua được, khí binh cấp hai thì tám trăm kim tệ, còn khí binh cấp ba lại có giá trên trời, một vạn kim tệ, cây Ngân Văn Thương là khí binh cấp ba duy nhất ở đây đó, nó cũng xem như hàng trưng bày mà thôi, cả cái Vụ Đô thành này không ai có khả năng mua nó cả
Trần Nhân giải thích
Không ngờ khí binh lại có giá thành cao đến như thế! Thế ngươi có biết khí binh cấp bốn có giá bao nhiêu không?
Ngọc Phong vô ý thức đặt tay lên chuôi Hải Lam kiếm giắt sau lưng
Cái này thì thuộc hạ bó tay rồi, khí binh cấp bốn này chỉ có ở đế đô mà thôi, một cái thành bé ty như thế này không thể xuất hiện được đâu
Trần Nhân trả lời
Tránh ra, tranh ra cho bản đại gia, hôm nay ta phải đạt được tới tay thanh đao đó
bổng một giọng nói to lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong đại sảnh
Thì ra là Miêu Diệp Hoa, phó đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết Lang, hống hách thật đó
một tên dong binh tóc xoăn nói
Ngươi không muốn sống nữa à, ngậm miệng lại mau, ta không muốn bị liên lụy đâu!
tên dong binh đứng bên cạnh huých nhẹ vào bả vai hắn nói nhỏ
Miêu Diệp Hoa cười ha ha, từ ngoài bước vào, hắn cao một mét bảy, dáng người mảnh khảnh, nét mặt nhu mì như phụ nữ, nếu không phải nhờ uy danh vang dội thì ai lần đâu gặp hắn cũng có thể nhầm hắn là bê đê không chừng.
Khách, khách! Không biết lần này Miêu phó đoàn trưởng đến đây là muốn đem cái gì về
Một tiếng cười vũ mị vang len, từ trên lầu hai, một cô gái khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi bước xuống. Nàng có làng da trắng sáng, dáng người thành thục mĩ lệ, hơn thế nữa, nàng mặc một chiếc đầm dạ hội dài tới mắt cá chân màu xanh lam diệu nhẹ, để hở lưng trần bóng loáng ẩn hiện chập chờn dưới những sợi tóc dài đen nhánh thước tha, cộng với gương mặt tuyệt mĩ có thể làm cho mọi người đan ông đều gục ngã. Không một ai đại sảnh có thể rời mắt khỏi nàng.
Đẹp quá!
Ngọc Phong cũng nhìn nàng chằm chằm, nhưng khác với mọi người, hắn thuần túy là đang thưởng thức vẻ đẹp của nàng, ánh mắt không hề mang chút dục vọng.
Đương nhiên là đẹp rồi, nàng là mĩ nhân số một thành Vụ Đô đấy, và cũng là chủ tịch của chi nhánh thương hội Việt Châu ở đây, ai mà lấy được nàng chắc là phải tu hai mươi tám kiếp mới được
Trần Nhân bên cạnh không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, cũng giống như Ngọc Phong ánh mắt hắn cũng chỉ là thưởng thức, không phải vì hắn không ham muốn mà là hắn biết khoảng cách của mình và nàng quá xa, không thể nào với tới. Mà nếu đã không với tới được thì cần gì phải làm khổ mình chứ.
HA HA, Tuyết Anh tiểu thư nói đùa, ta làm sao mà đem đi được, ta lần này đến là để mua thanh khí binh cấp hai U Đao
Miêu Diệp Hoa lập tức cười ha ha đáp, ánh mắt hắn cũng không kìm được mà ánh lên dục vọng chiếm hữu, nhất là khi trông thấy tấm lưng trắng ngần không tỳ vết đó.
Nếu Miêu phó đoàn trưởng đã đem tiền đến đây, thì thanh U Đao này chắc chắn thuộc về ngài rồi
Tuyết Anh dường như không hề cảnh thấy hàng trăm ánh mắt như sói đói đang soi mói cơ thể mình, mỉm cười nói
Miêu Diệp Hoa ngay lập tức lấy túi tiền ra cảm ơn
vậy thì đa tạ Tuyết Anh tiểu thư thành…
Khoan đã
Không đợi hắn nói hết câu, lại một tiếng hét lớn ở phía cửa thu hút chú ý của mọi người
Một người đàng ông trung niên cao to, lưng hùng vai gấu tiến nhanh vào trong
đợi một chút đã, ta cũng muốn mua U Đao
Khi trông thấy tướng mạo của người mới bước vào, Miêu Diệp Hoa liền nổi đóa, hét to
tên khốn khiếp họ Lang kia, ngươi đây là có ý gì hả?
Oh! Thì ra là Lang phó đoàn trưởng, ngài cũng muốn mua thanh U Đao này hay sao?
Tuyết Anh che miệng cười nói, nàng cũng nhận ra người mới tới là ai.
..........................................................
Đọc truyện nếu cảm thấy hay, các bạn đừng quên đề cử nguyệt phiếu cho mình nhé hoặc ít nhất đừng tiết một like.
Mọi sự ủng hộ của các bạn chính là động lực của mình.
S2!!! nhiều