Chương 44: Tuyết Anh



Có kịch hay để xem rồi, hắc hắc
Trần Nhân nhìn tên lưng hùng vai gấu mới tiến vào, cười nói


Có ý gì?
Ngọc Phong thắc mắc


Tên mới tới kia là Lang Cô Thứ, giống như Miêu Diệp Hoa, hắn cũng là phó đoàn trưởng dong binh đoàn Huyết Lang, tuy trong một phe nhưng hai tên đó suốt ngày đấm đá nhau tranh dành chức vị đoàn trưởng đời kết tiếp, nhất là khi Huyết Danh con trai duy nhất của đoàn trưởng Huyết Nha Lang mất tích không rõ lý do, hiện nay đã đến mức người chết ta sống rồi, cái này không phải kịch vui thì là gì
Trần Nhân nhỏ giọng giải thích


Thì ra là hai bọn hắn, thú vị, thú vị
Ngọc Phong nhết miệng cười


Này nói đi, Lang Cô chó, ngươi nói vậy là có ý gì?
Miêu Diệp Hoa trừng mắt nói


Không phải ta nói rất rõ rồi sao, thanh U Đao này ta mua chắc rồi, à ma ngươi nói ai là chó thế Hoa Hoa bê đê
Lang Cô Thứ chống nạnh, khinh thường nói


Ngươi nói ai bê đê đó, tên óc trâu?
Miêu Diệp Hoa phát khùng gao lên, hắn ghét nhất là ai nói hắn bê đê, nhất là trước mặt mĩ nữ Tuyết Anh nữa chứ


Ta chính nói ngươi đó, Tuyết Anh tiểu thư, ngươi hãy mau bán thanh đao này cho ta đi, tên bê đê kia không có đủ tiền đâu
Lang Cô Thứ hừ lạnh một tiếng quay người móc ra một bọc tiền lớn đưa tới trước mặt Tuyết Anh, ánh mắt của hắn khi nhìn nàng cũng ánh lên ngọn lữa cuồng nhiệt


Không, ta tới trước, nó là của ta!
Miêu Diệp Hoa cũng lập tức chen lên đưa túi tiền về phía Tuyết Anh


Hai vị như thế là làm khó cho ta rồi
Tuyết Anh vẻ mặt khó xử, nói


Đúng vậy, chính tên họ Lang kia làm tiểu thư phải khó xử đấy, ta chính là đến trước mà, tất cả mọi người ai ai cũng thấy, thanh U Đao kia phải bán cho ta
Miêu Diệp Hoa ngay lập tức đáp lời


Hừ, ngươi đến trước thì thế nào, quyền quyết định cuối cùng cũng phụ thuộc vào Tuyết Anh tiểu thư, ta nói thế có đúng không
Lang Cô Thứ cũng không chịu yếu thế, dùng biện pháp nịnh nọt


Cả hai người đều là người có chức vị quan trọng trong Vụ Đô thành này, một tiểu nữ nhân nho nhỏ như ta làm sao mà dám đắc tội hai vị được. Hay là như thế này đi, hai vị phó đoàn trưởng hãy làm một cuộc quyết đấu đi, người chiến thắng sẽ được mua thanh U Đao này cùng với ưu đãi giảm giá năm phần trăm của thương hội chúng ta, coi như là chút thành ý nho nhỏ
Tuyết Anh vẫn giữ nụ cười trên môi, đưa ra ý kiến

‘ Cao tay thật, chỉ dựa vào một câu nói đã khiến hai tên kia thượng đài sống chết, đúng là tâm cơ sâu thẳm a. Cũng tốt, hai người đó đánh nhau sống chết hay chí ít bị trọng thương cũng là một lợi thế cho ta’ Ngọc Phong đứng phía xa xa theo dõi, nghĩ thầm


Không hề, không hề đắc tội, Tuyết Anh tiểu thư nói rất có lý
Lang Cô Thứ lập tức xua tay nói


Đúng thế, mĩ nhân như Tuyết Anh tiểu thư sao lại là một tiểu nữ nhân chứ, Lang Cô Thứ, chúng ta ra đằng trước giải quyết, tránh cho hư hại thương hội
Miêu Diệp Hoa nói lớn, dẫn đầu bước đi


Đi thì đi, ai sợ ai
Lang Cô Thứ cũng lập tức bám theo

‘ Hay lắm , đánh đi, đánh đi, đánh chết nó’ Ngọc Phong trong lòng sướng rơn, hô to cổ vũ, hắn hận không thể chạy ra làm trọng tài cho hai tên đó.

Nhưng một câu hói của Tuyết Anh như dập một gáo nước lạnh lên đầu hắn cũng như hai người Miếu Diệp Hoa và Lang Cô Thứ
ủa, hai vị định đi đâu vậy?



Thì đi ra ngoài đánh nhau
cả hai người đồng thanh đáp


Khách khách! Cá vị hiểu lầm ý của ta rồi, ý ta không phải là vậy
Tuyết Anh mỉm cười quyến rũ nói, tất cả mọi người cũng vì nụ cười ấy mà say lòng.


Thế thì quyết đầu như thế nào?
Miêu Diệp Hoa khó hiểu


Đơn giản thôi, bao búa kéo!
Tuyết Anh đưa bàn tay trắng nõn mềm mại tạo hình thành bao búa cây kéo, nói


HẢ!
tất cả mọi người có mặt tại đại sảnh đều há khốc mồm vì câu trả lời của Tuyết Anh, kể cả Ngọc Phong


Cái này dễ mà, như thế này này, bao búa kéo, bao búa kéo
Tuyết Anh còn vươn bàn tay ra làm mẫu cho hai người coi nữa


Quyết đấu như thế này sao, bao búa kéo?
Lang Cô Thứ khuôn mặt giật giật nói, mặt của Miêu Diệp Hoa cũng khó coi không kém. Thử tưởng tượng xem hai tên phó đoàn trưởng già mặt cả rồi lại đi chơi bao bua kéo của bọn con nít, mới nghĩ thôi là bọn hắn đã xấu hổ vô cùng

Phía sau, mọi người cũng bụm miệng cười khúc khích xem biểu hiện của hai người


Như thế này thì khó coi quá
Miêu Diệp Hoa hướng Tuyết Anh nói


Nếu cả Miêu phó đoàn trưởng và Lang phó đoàn trưởng đều cảm thấy khó chịu thì thôi vậy, ta sẽ không bán cây U Đao này cho ai cả, một là ta không muốn làm phật lòng ai trong hai người, hai là ta cũng không muốn hai người đánh nhau vì nó, mong hai vị hiểu cho
Tuyết Anh cuối đầu xin lỗi


Ấy ấy, Tuyết Anh tiểu thư không cần làm thế, chỉ là bao búa kéo thôi mà, chúng ta làm được
Miêu Diệp Hoa lập tức xua tay nói


Đúng đúng, chỉ là bao búa kéo mà thôi
Lang Cô Thứ cũng lập tức đáp. Cái này một phần là muốn lấy lòng Tuyết Nữ nhưng phần hơn cũng chính là vì khí binh cấp hai U Đao, bọn hắn bắt buộc phải mua được nó, cả hai người đều có tượng khí là đao, mà ở thương hội mày chỉ có duy nhất một khí binh cấp hai có hình dạng là cây đao, nếu một ai trong số hai người chiếm được nó sẽ hoàn toàn dành được ưu thế trước kẻ còn lại.


Như thế có phải tốt không, nào hai người mau bắt đầu đi, ta sẽ làm trọng tài
Tuyết Anh lại mỉm cười


Cô nàng này đúng mà muốn chọc tức chết người ta mà, bao búa kéo mà cũng cần trọng tài hay sao
Ngọc Phong bụm miệng cười thầm


Sãn sàng chưa
Tuyết Anh nhìn hai người hỏi


Rồi
cả hai cùng thủ thế đáp lời


Chuẩn bị, bắt đầu
Tuyết Anh phất tay nói lớn


BAO BÚA KÉO, BAO BÚA KÉO, RA CÁI GÌ RÀ RA CÁI NÀY!
hai người cùng quơ tay đọc câu khẩu quyết mà ai cũng biết.

Cuối cùng Miêu Diệp Hoa ra cái kéo trong khí Lang Cô Thứ ra cái bao


U wa, ta thắng rồi, ye a!
Miêu Diệp Hoa sung sướng hét lớn


Ta tuyên bố người chiến thắng là Miêu phó đoàn trưởng, cây U Đao sẽ được bán cho ngài với giá bốn trăm bảy mươi lăm sau khi giảm năm phần trăm giá thành. Lang phó đoàn trưởng, ngài cũng đừng buồn, thương hộ chúng tôi cũng sẽ giảm giá mười phần trăm nếu ngài có ý định mua một trong các thanh khí binh cấp hai còn lại, đây cũng xem như phần quà mà thương hội Việt Châu bồi thường cho ngài
Tuyết Anh nói diệu dàng an ủi.


Ta sẽ suy nghĩ về điều này, cảm ơn Tuyết Anh tiểu thư, tại hạ cáo từ
Lang Cô Thứ tuy rằng tức tối nhưng vẫn giữ bình tĩnh rút lui khỏi đại sảnh


HA HA HA, cảm ơn Tuyết Anh tiểu thư đã chiếu cố, đây là bốn trăm bảy mươi lăm kim tệ, tiểu tư hãy kiểm tra lại xem
Miêu Diệp Hoa cười hắc hắc đưa túi tiền cho Tuyết Anh


Không cần đếm đâu, ta tin Miêu Phó đoàn trưởng, tiểu Phi, ngươi dẫn Miêu phó đoàn trưởng đi lấy U Đao đi, tiểu nữ còn có việc, cáo từ! Hẹn gặp lại Miêu phó đoàn trưởng
Tuyết Anh nhận lấy túi tiền bỏ vào cái khay bạc trên tay thị nữ phía sau rồi ra kệnh cho thị nữ còn lại.


Tuyết Anh tiểu thư khách khí quá rồi, hẹn gặp lại
Miêu Diệp Hoa cũng cuối đầu tạm biệt nàng rồi đi theo thị nữ lấy U Đao


Tất cả mọi người cứ tập trung mua sắm đi, tiểu nữ cáo từ
Tuyết Anh chỉ mỉm cười nhìn mọi người trong đại sảnh tạm biệt rồi trở lại lầu hai


Rồi, xong hết mọi chuyện, tiếc là hai tên phó đoàn trưởng kia lại không đánh nhau, Tuyết Anh tiểu thư sao lại ngăn cản bọn họ chứ
Trần Nhân khó chịu nói


Trên cương vị là chủ tịch thương hội, nàng làm thế là đúng nhất rồi, vừa có thể giữ danh tiếng, vừa không làm mất lòng khách hàng lớn, nếu hai tên kia mà đánh nhau người chết ta sống thì rốt cuộc nàng sẽ không được lợi gì cả, cô nương này thật lợi hại, lợi hại
Ngọc Phong tấm tắt khen, tuy hai tên kia không quyết đấu với nhau nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng lắm đến tâm tình của hắn, chỉ hơi tiếc một chút mà thôi.


Chúng ta làm công việc chính nào, chổ nào thu mua ma hạch?
Ngọc Phong hỏi


Phong thiếu đi theo ta, nơi mua ma hạch ở bên cánh phải, phí sau đại sảnh
Trần Nhân đi trước dẫn đường

Ngọc Phong đi theo phía sau, đồng thời hắn lấy cái ba lô trên lưng xuống thọc tay vào trong, vô số ma hạch từ giới chỉ liên tiếp tràng ra lấp đầy cả ba lô, sau khi trút hết ma hạch, hắn lại đeo nó lại trên lưng, thất cả mọi hành động đều diễn ra hết sức tự nhiên không hề gây chú ý.

…….

Trong một căn phòng im ắng đằng sau đại sảnh, bên trong phòng có đặt một bộ sô pha, hiện này đang ngồi trên nó có ba mười, một lão già tóc trắng khoản sáu mươi tuổi cùng hai người đeo mặt nạ, một sói một cừu, chính là bọn Ngọc Phong


Hai vị là muốn bán những ma hạch nào xin hãy lấy ra
Lão già đưa bàn tay ra dấu mời, nói


Tại đây qúi thương hộ thu mua giá cả như thế nào?
Ngọc Phong không lập tức mang ma hạch ra mà lại hỏi với giọng trầm, hắn đã cố gắng hạ thanh âm của mình đến mức thấp nhất, nếu nghe sơ qua thì giống với một người đàn ông trung niên, còn Trân Nhân thì vẫn ngồi im bất động không nói một lời, đây cũng là mệnh lệnh của Ngọc Phong a, hắn không dám làm trái


Tại đây thương hội chúng ta mua ma hạch với giá cực kỳ ưu đãi, ma hạch cấp một giá bốn mươi kim tệ, ma hạch cấp hai giá hai trăm kim tệ, ngài có thỏa mãn không?
lão già cười híp mắt nói


Ma hạch cấp hai không phải giá năm mươi kim tệ sao?
Ngọc Phong ngạc nhiên với câu trả lời của lão già, nhưng hắn vẫn hỏi với giọng bình tĩnh


Ai lại mua ma hạch với giá thấp như thế chứ, chắc ngài đã nghe lầm ở đâu đó rồi, giá thị trường của ma hạch cấp hai là hai trăm kim tệ, cho dù loại ma hạch cấp hai dỏm nhất cũng có giá một trăm năm mươi kim tệ, không thể nào có giá năm mươi kim tệ đâu
Lão giả tóc bạc cũng cực kỳ ngạc nhiên vì câu hỏi bất chợt của Ngọc Phong.

Ngọc Phong đúng là không hề nhớ nhầm, Lục Linh đã từng nói rằng ma hạch của ma thú cấp hai chỉ có giá năm mươi kim tệ mà thôi hoặc là Lục Linh đã nói sai, suy nghĩ là thế nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói
Thế thương hội Việt Châu thu mua ma hạch cấp ba với giá bao nhiêu?



Ngài cũng có ma hạch cấp ba hay sao?
lão giã bật thốt lên


Ta chỉ hỏi mà thôi, ngươi trả lời đi
Ngọc Phong vẫn bình tĩnh nói với giọng trầm thấp


Thì ra là vậy, ngài đừng có dọa ta như thế, ma hạch cấp ba không phải chuyện đùa đâu, mỗi viên ma hạch cấp ba đều có giá từ hai ngàn tới ba ngàn kim tệ lận đó
lão giã hớp một ngụm trà, bình tĩnh tâm thần rồi nói

Nghe câu trả lời của lão giả mà tâm hồn Trần Nhân giật thót, ba ngàn kim tệ đó nha, cả đời hắn vẫn chưa từng thấy qua kim tệ nhiều như thế. Cho dù là vậy nhưng hắn vẫn cố giữ dáng người y nguyên không biểu lộ điều gì khác lạ.

Tâm trạng Ngọc Phong cũng lộn nhào hưng phấn không kém, tuy nhiên hắn vẫn cố kìm nén lại, nói với giọng điệu hơi rung
đúng là bên người ta có ma hạch cấp ba, ngươi giám định có phải đúng không
. Nói rồi Ngọc Phong lấy từ túi bên hông ra một viên ma hạch màu lam sậm đặt lên bàn

Lão giả nghe thấy thế cũng lập tức chộp lấy viên ma hạch đưa lên mặt nhìn chăm chú, sau đó hắn lại lấy ra một chiết kính nho nhỏ để quan sát kĩ hơn ( loại kính mà mấy ông giám định kim cương cần đeo ấy). Càng nhìn biểu hiện trên mặt hắn lại biến đổi không thôi.

Sau một lúc, lão giả mới đặt viên ma hạch lại trên bàn thở dài


Sao rồi, viên này không phải ma hạch cấp ba à?
Ngọc Phong nheo mắt hỏi với giọng lạnh nhạt, viên ma hạch mà hắn đưa ra chính là của con Thằn Lằn Băng đầu đàn, ma thú cấp ba hàng thật giá thật, hắn đang kiểm nghiệm phản ứng của lão giã tóc bạc này. Nếu có điều gì đó không đúng, hắn sẽ lập tức rời khỏi nơi này.

Lão giã lại uống một ngụm trà rồi mới đứng dậy nói
không, cái này đích thị là ma hạch cấp ba, tuy nhiên quyền hạng của ta lại không thể định đoạt được giao dịch lớn như thế này, các ngài hãy đợi một chút, ta phải đi mời chủ tịch tới, xin lỗi vì sự bất tiện này



Không có gì, lão cứ đi đi, chúng ta sẽ chờ
Ngọc Phong nhất tay điềm nhiên nói.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bất Tử Nhãn.