Chương 127: Me con
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1845 chữ
- 2021-12-31 05:18:05
Trái tim Lâm thái phu nhân như bị bóp nghẹt, toàn thân bị nỗi sợ hãi bao trùm, lập tức co rúm người về phía sau.
Lão8 hầu gia có sở trường dùng thương, triều đình còn đặc biệt tặng cho ông một thanh thương sắt, bà ta thường xuyên tự tay lau3 thương cho ông.
Bàn tay cầm thương hơi run lên sau đó dừng lại ở gần Lâm thái phu nhân.
Tại sao lại muốn giết ta?
Cuối cùng, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Hầu gia. Bà ta ở vậy nhiều năm, nhưng vẫn không hề quên cách đối phó với đàn ông.
Hầu gia...
Lâm thái phu nhân lại gọi:
Ngài để ta ở lại thêm vài năm... để ta được nhìn thấy Hầu phủ có người nối dõi, rồi ta sẽ xuống đó hầu hạ ngài.
Bà ta sắp phải chết rồi ư? Lúc tuổi thọ sắp hết mới có thể nhìn thấy âm hồn của lão Hầu gia nhân cơ hội về lấy mạng bà ta.
Không phải ta...
Lâm thái phu nhân liều mạng lắc đầu:
Là... là Tự Chân... Tự Chân... không phải cố ý... ta... ta đã từng nghĩ sẽ đi bẩm báo nha môn... nhưng... nhưng ta sợ hãi, sợ nha môn hỏi đầu đuôi mọi chuyện,
Lão Định Ninh hầu
đẩy cửa ra, thứ xuất hiện trước mặt Lâm thái phu nhân không phải làm điện Diêm Vương âm u, nhưng còn đáng sợ hơn cả điện Diêm Vương.
Có sáu, bảy người đang đứng sau cánh cửa, có lớn có nhỏ, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía bà ta.
Gió lạnh thổi qua khiến bà ta rùng mình. Nếu đều là sự thật, vậy chẳng phải những lời bà ta vừa nói đều đã bị nghe thấy hết rồi ư?
Bà ta cố ý bỏ thuốc ngăn cản lão Hầu gia, bao che cho em trai... những sai lầm đó, đều bị người khác biết hết rồi.
Lâm thái phu nhân vừa khóc vừa quỳ xuống xin tha.
Vị ca nhị... Vị ca nhi... mau đến cứu mẹ! Vị ca nhi...
Bà ta như giữ chặt lấy cọng rơm cứu mạng, liều mạng gọi tên Thôi Vị.
Sau ba lần khấu đầu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt Thôi Trịnh đập vào mắt Lâm thái phu nhân.
Lâm thái phu nhân chợt hiểu ra tất cả.
quan của đệ ấy còn phải trông đợi vào ngài, sao có thể hại ngài được chứ?
Lão Định Ninh hầu
nói tiếp:
Sau khi ta bị thương, tại sao ngươi không cho ta uống thuốc đúng giờ?
dìu dắt cả dòng họ Thôi, ai hiểu cho nỗi khổ sở của ta đây? Ta cũng đâu có muốn...
Lâm thái phu nhân run rẩy đưa tay chạm vào mũi thương ở trước mặt, xúc cảm lạnh lẽo khiến bà ta lập tức rụt tay về. Bà ta nhìn người đang mặc áo giáp, muốn nhìn mặt người đó nhưng do sợ hãi nên chỉ dám nhìn
Lâm thái phu nhân ngơ ngác quay đầu nhìn người kéo cánh tay mình, người đó thả ta bà ta ra, ném thanh thương dài trên tay xuống đất, lấy chiếc mũ giáp Ô Kim trên đầu xuống.
Một tiếng
bụp
vang lên, dáng người cao lớn thẳng tắp như núi mới đó đã quỳ xuống trước mặt bà ta.
Ngươi và em trai sinh đôi hợp sức giết chồng.
Giọng nói ấy tràn đầy sự tức giận:
Còn muốn che giấu đến bao giờ? Rõ ràng Lâm Tự Chân cố ý đẩy ta xuống núi...
Lâm thái phu nhân mở to mắt, khuôn mặt để lộ ra vẻ khó tin:
Không... không... Hầu gia, chắc chắn là ngài đã nhầm rồi... Tự Chân khâm phục ngài nhất, lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh ngài. Con... con đường làm
Lâm thái phu nhân liều mạng giãy giụa, nhưng sức của
lão Định Ninh hầu
quá lớn, chỉ chốc lát đã lôi bà ta từ trên giường xuống rồi.
Lâm thái phu nhân mặc kệ cơn đau trên người khi bị ngã mà hét lớn:
Người đầu mau đến đây! Mau đến đây! Vị ca nhi... con mau đến cứu mẹ! Vị ca nhi... sao con không đến! Vị ca nhi của mẹ, con sắp mất mẹ rồi...
Lâm thái phu nhân gần như đã sử dụng hết khả năng của bản thân, cố gắng khống chế cảm xúc của mình. Lão Hầu gia thích nghe bà ta nói như thế này nhất, khi dùng giọng quê nhà, lão Hầu gia thường xuyên khen giọng bà ta dịu dàng, uyển chuyển, cho dù gặp phải chuyện gì, chỉ cần bà ta nói mấy câu như thế này trước mặt Hẩu gia thì Hầu gia sẽ không truy cứu nữa.
Đàn ông sẽ không nói lý với người phụ nữ mình thích, càng là người đàn ông đội trời đẹp đất ở bên ngoài sẽ càng không nhẫn tâm đối phó với người phụ nữ của mình, đây chính là đạo lý mà bà ta đã học được từ lão
Trong cơn hoang mang sợ hãi, Lâm thái phu nhân cảm thấy giọng nói đó chính là của lão Hầu gia. Lúc còn sống, lão Hầu gia mặc bộ áo giáp này, cầm thanh thương này chinh chiến sa trường. Lúc chết, bà ta đã cho
người bỏ những thứ này vào quan tài tùy táng theo ông, cho nên bà ta không hề nghi ngờ rằng đây chính là âm hồn của lão Hầu gia trở về.
Người... đầu, người đầu...
Trong cơn sợ hãi cực độ, giọng nói của Lâm thái phu nhân cũng9 bị lạc đi, giống như có một bàn tay vô hình to lớn đang bóp chặt cổ bà ta.
sẽ dây dưa sang chuyện quân phản loạn. Tại sao ngài lại đi giúp quân phản loạn chứ? Như vậy sẽ hại đến cả nhà họ Thôi đó!
Nếu ta chỉ... xuất giá tòng phu, ta sẽ không ngăn hầu gia đâu, nhưng... con của chúng ta vẫn chưa trưởng thành, ta cũng phải suy nghĩ cho chúng... những năm qua ta gánh vác cả phủ Định Ninh hầu, dốc hết sức lực
Lâm thái phu nhân:
Ta cho ngài uống thuốc đúng giờ, nhưng ngài không uống được, ta cũng không còn cách nào khác... ta đã nghĩ hết mọi cách rồi...
Ngươi sợ sau khi ta khỏi sẽ trị tội Lâm Tự Chân, vứt bỏ ngươi, cho nên người mới trơ mắt nhìn ta chết.
Mong muốn được sống tiếp khiến Lâm thái phu nhân dốc hết sức sực, nói bằng giọng bị thương mà dịu dàng:
Hầu gia... sau khi ngài đi, ngài có biết ta đã khó khăn thế nào không? Mẹ góa con côi đã phải trải qua
những ngày tháng ra sao không? Đâu có người phụ nữ nào không dựa dẫm vào chồng, đâu có người phụ nữ nào bằng lòng gánh vác cả gia đình chứ? Ban ngày còn đỡ, đêm đến đâu đâu cũng là sự lạnh lẽo, thế lương...
lướt qua.
Bà ta không nhìn rõ mặt của người đó, chỉ mơ hồ cảm thấy là dáng vẻ lúc còn trẻ của lão Hầu gia.
Lâm thái phu nhân còn chưa nghĩ ra lời gì để phản bác thì
lão Định Ninh hầu
đã tiến về phía trước, giữ chặt cánh tay bà ta.
Ngươi đi theo ta!
phủ Định Ninh hầu, con trai lớn vẫn còn lỗ mãng, con trai nhỏ lại quá thiện lương, hai đứa chúng nó không gánh vác được nhà họ Thôi. Nếu thật sự để nhà họ Thôi xảy ra chuyện gì, ta thật không còn mặt mũi nào đi
gặp ngài nữa.
Lâm thái phu nhân nhìn chằm chằm ra cửa6 nhưng không có bất kỳ người nào đến, ma ma quân sự và nha hoàn ở ngoài cửa đi đâu hết rồi? Bọn họ nghe thấy tiếng động tại5 sao không đi vào?
Tiếng
leng keng
vang lên, chiếc áo giáp hình chuỗi xích va chạm vang lên âm thanh lanh lảnh, người ở trước giường tiến về phía trước một bước.
Đèn được thắp sáng, khuôn mặt của những người này cũng trở nên rõ ràng, chính là các bề trên của dòng tộc họ Thôi.
Lâm thái phu nhân sững sờ tại chỗ, đây không phải mơ, cũng không phải âm hồn, đây là sự thật...
không thể ra ngoài. Sau đó ngài biết hết mọi chuyện, khăng khăng muốn bỏ ta... rốt cuộc ta đã có lỗi gì với ngài? Ta sinh con, nuôi dạy con cho ngài, chăm lo gia đình, rốt cuộc ta đã sai ở đâu?
Ta viết thư nói với Tự Chân, Tự Chân mới vội đến phủ Thái Nguyên, vì vậy mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Nhưng ngài lại nói Tự Chân cố ý. Sao Tự Chân có thể hại ngài được chứ? Đệ ấy chỉ muốn sau khi ngăn
Á!
Lâm thái phu nhân hét lên thảm thiết:
Đừng... đừng...
Là lão Hầu gia, nhất định là lão Hầu gia trở về đòi mạng bà ta.
Toàn thân Lâm thái phu nhân ướt đẫm mồ hôi, trên mặt còn có nước mắt đang chảy. Bà ta cảm thấy thanh thương kia nên được đặt xuống rồi, nhưng không ngờ, thanh thương ấy lại đâm sát về phía bà ta một lần
nữa.
Đầu tóc Lâm thái phu nhân rối bù, sợ hãi đến cực điểm, cuối cùng cũng buột miệng:
Là do ngài không nghe khuyên răn... Tự Chân đã nói đám người Triệu lão tướng quân đó có mưu đồ làm loạn, vậy mà ngài vẫn
muốn đến Du Lâm vệ xem sao. Ngài đã bị triều đình ghét bỏ, phạt ở nhà rồi tại sao không thể an phận giữ lấy tước vị mà sống chứ? Ta không còn cách nào khác mới phải bỏ thuốc cảm, để cơ thể ngài không khỏe,
được ngài thì khuyên răn ngài... Hầu gia... là do ngài quá nhẫn tâm... ngài không màng đến tình nghĩa phu thê mấy chục năm thì thôi, nhưng ta không thể trơ mắt nhìn ngài làm phản triều đình...
Mặc cho Lâm thái phu nhân có nói gì,
lão Định Ninh hầu
vẫn mặc kệ, vẫn kéo bà ta về phía trước, cuối cùng dừng ở trước cửa phòng.
Lâm thái phu nhân sợ hãi tột độ, cơ thể lại vô thức trốn về phía sau, đập mạnh vào bức tường sau lưng.
Người đó chậm rãi giơ thanh thương dài vén lớp màn trường mỏng như cánh ve, mũi thương nhọn hoắt đâm thẳng về phía Lâm thái phu nhân.
cảm giác đó... chỉ có một mình ta biết.
Hầu gia... ta cũng đã mời thầy thuốc đến chữa bệnh cho ngài... nhưng... ngài bị thương quá nặng... không cứu được nữa... Hầu gia... thật ra ngài đi rồi... ta cũng không muốn sống nữa... nhưng ta không yên tâm về
Là ngươi!
Bà ta hét lên:
Là người đang hại ta... ngươi... đã qua... bao nhiêu năm như thế vậy mà người vẫn muốn ta chết!
Ta... mang thai mười tháng... liều mạng sinh ra một đứa con bất hiểu như ngươi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.