Chương 128: Quyết t m


Cho dù Thôi Trịnh nhẫn tâm thì cũng là do Lâm thái phu nhân hại lão Hầu gia trước, bà ta thật sự không nên làm thế.
Lâm thái phu nhân không ngờ thanh thương này lại nặng đến thế, mới hơi nhấc lên đã mất sức thể rồi, nhưng bà ta hận thấu 3xương đứa con trai lớn lòng lang dạ sói trước mặt này. Bà ta suýt mất mạng mới sinh được

hắn, chăm chút nuôi dưỡng9 hắn trưởng thành, vậy mà hắn lại hại bà ta như thế, khiến những điều bà ta không muốn cho ai biết nhất lộ hết ra ngoài. <6br>
Bà ta đề phòng cẩn thận là thế, nào ngờ cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay con trai mình.

Hay cho một Định5 Ninh hầu!
Thôi Trịnh:
Cha bị Lâm Tự Chân cố ý hại chết, nếu đệ là con cháu nhà họ Thôi thì nên biết hiện giờ phải làm gì.

Thôi Vị kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn Lâm thái phu nhân:
Mẹ, lời đại ca nói có phải thật hay không? Cữu cữu của con...


Là giả!
Lâm thái phu nhân hét lên:
Không biết nó nghe ai xúi giục, quay về đối phó chúng ta, nó...

Lâm thái phu nhân tập trung hết sức lực vào hai tay để nhấc thanh thương lên rồi đâm thẳng về phía Thôi Trịnh.
Thanh thương bị lớp áo giáp trên cổ Thôi Trịnh chặn lại, chệch hướng đâm vào búi tóc phía sau đầu hắn. Mặc dù không đâm trúng nhưng đầu thương sắc nhọn vẫn cắt vào phần da thịt phía sau gáy hắn.
Lâm thái phu nhân đâm xong thì không còn sức để nâng lên nữa, thanh thương rơi xuống, kéo rách chiếc đai gầm buộc tóc trên đầu Thôi Trịnh.
Thôi Trịnh đi đến trước mặt các tộc lão trong dòng tộc rồi cúi người:
Thúc phụ, chuyện trong nhà xin nhờ người chủ trì đại cục.

Tộc lão họ Thôi thở dài:
Đã làm khó cho cháu rồi, cháu yên tâm, nếu ban nãy bà ta đã nói rồi thì tới đây sẽ dễ hỏi hơn nhiều. Ta thấy bà ta không chịu từ bỏ, ta sẽ khuyên nhủ thêm. Hầu gia không cần nhúng tay vào
chuyện này nữa, tránh cho...

Thôi Trịnh đứng dậy nhìn ra ngoài:
Người của nha môn đến rồi, mẹ hãy nói rõ những chuyện năm đó quan nha môn biết là được, con sẽ bẩm báo về triều đình rằng mẹ không đích thân hại cha, triều đình sẽ vì những
quân công của con mà bảo toàn tính mạng cho mẹ. Nhưng nếu như mẹ vẫn che giấu không nói, con cũng bó tay không còn cách nào, chuyện này liên quan đến một vụ án lớn, không thể không hỏi.

Lâm thái phu nhân phỉ nhổ về phía Thôi Trịnh, vẫn muốn mắng chửi thêm mấy câu, nhưng khi nhìn thấy những người trong dòng tộc họ Thôi đi tới, bà ta lập tức cảm thấy sợ hãi.
Quần áo trên người Thôi Vị còn chưa được mặc ngay ngắn chỉnh tề, tóc tại cũng chỉ búi qua loa, toàn thân bị nước mưa làm ướt hết, không biết là mồ hôi hay nước mưa đang chảy từ khuôn mặt đang trắng bệch
xuống.
Lâm thái phu nhân nhìn thấy Thổi Vị bèn khóc rống lên:
Vị Ca Nhi! Vị ca nhi sao giờ này con mới tới? Bọn họ muốn đưa mẹ đến nha phủ, muốn đẩy mẹ vào chỗ chết, từ nay về sau con sẽ không còn mẹ nữa rồi!

Người nhà họ Thôi đi lên lấy quần áo cho Lâm thái phu nhân mặc, sau đó trói bà ta đang không ngừng kêu gào đưa ra ngoài.
Lâm thái phu nhân khóc lóc, Thôi Vị khuyên nhủ cả dọc đường, những âm thanh đó càng ngày càng xa.
Gió mưa bên ngoài lại càng ngày càng lớn.
Thôi Vị gọi từng tiếng giống như ở bên ngoài nha môn mười mấy năm trước, nhưng lần này Thôi Trịnh không dao động, hắn nhìn chằm chằm Thôi Vị:
Đệ đến Tiêu Châu vệ có thấy gì không, có nhìn thấy họ giấu
binh lính riêng không?


Đại ca.
Thôi Vị không muốn trả lời câu hỏi này:
Đệ đang nói đến chuyện của mẹ. Đại ca, huynh...


Đại ca.
Thôi Vị giữ chặt cánh tay Thôi Trịnh:
Đại ca, đó là mẹ của chúng ta, sao huynh có thể nhẫn tâm như thế? Hiện giờ chỉ có người trong nhà chúng ta, chuyện gì cũng dễ nói, huynh đừng kích động quá, có gì
chúng ta thương lượng trước đã được không?

Thôi Vị siết chặt tay,nước mắt chảy xuống:
Đại ca, đại ca!

Nhìn vào ánh mắt đang sáng ngời của con trai, Lâm thái phu nhân nhất thời sợ hãi, nhưng bà ta nhanh chóng nhớ ra còn có con trai thứ hai đang ở đây.
Bà ta giãy giụa nhìn về phía Thôi Vị:
Vị ca nhi, Vị ca nhi của mẹ, hóa ra mẹ chỉ có một đứa con trai là con thôi!

Thôi Vị cũng bị giật mình, hắn ta nhìn Thôi Trịnh, miệng run run không nói ra được gì, mãi sau mới nói trong nước mắt:
Đại ca!

Máu tươi bắn ra, mái tóc dài cũng theo đó rơi xuống, tất cả đều rơi trên chiếc áo giáp sắt mang theo ánh sáng lạnh.
Thôi Trịnh từng mặc áo giáp chinh chiến sa trường, từng chảy máu, từng bị thương nặng hơn thế này nhiều nhưng chưa có lần nào thảm hại như lần này.
Hắn liều mạng trước quân địch, giờ gân cốt bị tổn thương nhưng vẫn thẳng lưng, giống như lá cờ hắn từng bảo vệ nơi biên ải.
Thôi Trịnh vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc sau hắn bỗng nhếch miệng cười, nụ cười chất chứa nỗi bị thương và chua chát, nhưng nhanh chóng bị sự cương nghị của hắn che lấp.

Hôm nay, tất cả những người có mặt ở đây đều có thể làm chứng, nếu Lâm Tự Chân không có ý làm hại cha ta...
Thôi Trịnh vừa nói vừa quay đầu đối mặt với Lâm thái phu nhân:
Định Ninh hầu ta sẽ tự sát trước
phần mộ của cha ta, cũng coi như trọn đạo làm thần, làm con.

Bà ta cho hắn những thứ tốt đẹp nhất, cho hắn sinh mệnh, cho hắn máu thịt, cho hắn tước vị tôn quý, cho hắn vinh hiển khi ở trước mặt người khác, nhưng hắn cho người làm mẹ như bà ta cái gì đây?
Gọi bể trên nhà họ Thôi đến, kéo bà ta từ trên giường xuống đất ném ở trước mặt mọi người.
Bà ta hận, bà ta căm hận thứ súc sinh này!
Cuối cùng hộ vệ cũng chạy lên đoạt lấy thanh thương trong tay Lâm thái phu nhân.
Thôi Trịnh như không bị ảnh hưởng gì, hắn vẫn trầm mặt nhìn Lâm thái phu nhân, ánh mắt của bà ta tràn đầy hung ác.

Bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ? Để cho người của dòng tộc họ Thôi biết hết rồi, vậy bước tiếp theo có phải là sẽ gọi người của nha môn đến không?

Đúng lúc này, giọng nói của Thôi Vị truyền đến:
Đại ca, mẹ.

Thôi Vị đẩy hộ vệ đứng chắn trước cửa ra rồi đi vào trong phòng. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt đang không hiểu gì dần trở nên hoảng sợ.

Xảy ra chuyện gì rồi ư? Tại sao đại ca lại để các bề trên trong dòng tộc vào phòng của mẹ thế này?

Thôi Trịnh lạnh nhạt:
Vậy thì để nha môn truyền Lâm Tự Chân đến hỏi chuyện, nếu điều tra ra Lâm Tự Chân không cố ý hại cha con, con sẽ tạ tội với ông ta.


Vậy thì có ích gì?
Lâm thái phu nhân cười lạnh:
Ngươi hại cả nhà này, không cố ý thì sao? Định Ninh hầu quyền cao chức trọng như người muốn ai chết thì kẻ đó có thể sống được không? Với tâm địa đó của ngươi,
cữu cữu của ngươi có thể đầu lại ư?


Hầu gia.
Hộ vệ bước lên phía trước hỏi thăm:
Để ti chức xem vết thương của Hầu gia.

Thôi Trịnh lắc đầu:
Ta không bị thương, không cần xử lý.

Hộ vệ định nói nhưng lại thôi, áo giáp vương máu rồi, sao có thể không bị thương được? Hầu gia đang không muốn để người khác biết chuyện.

Tránh cho người ngoài nói cháu bất hiếu phải không?
Thôi Trịnh cúi người hành lễ với tộc lão:
Cảm tạ thúc phụ đã che chở, trước khi làm chuyện đêm nay cháu đã nghĩ rất kỹ rồi nên sẽ không sợ những điều đó,

thúc phụ không cần nể mặt cháu. Nếu không hỏi được gì thì hãy cho người báo cho cháu biết, cháu sẽ nghĩ cách.



Được.
Tộc lão họ Thôi đồng ý.

Thôi Trịnh:
Cháu còn có chuyện xin đi trước, sẽ trở về muộn một chút.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.