Chương 129: Buồn bã
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1616 chữ
- 2021-12-31 05:17:59
Quản sự vừa lên tiếng, Thôi Trịnh bèn tiến lên phía trước.
Định Ninh hầu... Hầu gia...
Tuy đã trông rõ mặt người tới nhưng quản sự8 vẫn chưa hết sợ hãi. Sao Định Ninh hầu lại thành ra thế này?
Lâm phu nhân đứng ngoài cửa, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Tay bà cầm một đĩa bánh ngọt nhưng không biết có nên vào khuyên nhủ hẳn không.
Cổ Minh Châu nhìn mẹ đứng dưới mái hiên, thẩm thở dài. Cô có thể nhìn ra mẹ rất thích Thôi Trịnh, mỗi lần cha nhắc đến Thôi Trịnh, trong mắt mẹ đều lấp lánh ý cười khó giấu nổi. Thế nên nhìn thấy bộ dạng này
của hắn, mẹ mới lo lắng như thế.
cũng vì suy nghĩ cho nhà cháu nên mới làm vậy...
Nói xong, Thôi Trịnh cụp mắt, hắn đã tin tưởng Lâm Tự Chân và mẹ, trơ mắt nhìn cha chết oan. Giờ nghĩ lại tình hình lúc đó, cha liên tục gọi tên Lâm Tự Chân chưa hẳn là muốn nói với hắn Lâm Tự Chân chính là
hung thủ hại cha, mà là muốn vạch trần những việc ác hãm hại trung lương của đám Lâm Tự Chấn. Hắn không cảm nhận được nỗi khổ tâm của cha.
vây.
Hắn có buồn không?
Lúc hắn quyết định làm như vậy đã tính trước cả hậu quả, sao hắn lại buồn cơ chứ?
Trinh ca nhi, mẹ cháu làm sai, nhưng cháu cũng đừng quá buồn bã, cháu còn có những người thân khác, có thể tử, huynh đệ, họ hàng trong tộc. Con người phải luôn hướng về cái tích cực thì mới có thể bình yên sống
tiếp.
Lâm phu nhân thay đổi vẻ dịu dàng trước kia, những câu này của bà vang vang mạnh mẽ, khiến Thôi Trịnh như bừng tỉnh. Đã lâu lắm rồi hắn không được nghe những câu nói nghiêm khắc nhưng vô cùng ân cần như
Thôi Trịnh nói:
Ta có việc tìm di mẫu.
Quản sự lập tức sai người đi3 bẩm báo, sau đó đưa Thôi Trịnh vào nhà chính.
Lâm phu nhân biết tin lập tức đứng dậy mặc quần áo. Bây giờ vẫn chưa tới giờ Mão, sao Trinh 9ca nhi lại đến vào lúc này? Chẳng lẽ bên phía Triệu cung nhân lại xảy ra chuyện?
Đã mặc áo giáp sao lại còn bị thương? Là bị thương chỗ nào?
Mau đi mời thầy thuốc tới đây.
Lâm phu nhân lớn tiếng ra lệnh cho quản sự.
Di mẫu...
Thôi Trịnh vẫn muốn từ chối.
Nhưng lúc mẹ gọi tên Thôi Vị hết lần này đến lần khác, hắn cũng cảm thấy lồng ngực mình dâng lên cảm giác đau đớn khó chịu.
Thôi Vị, Thôi Vị...
Lúc cấp thiết như thế, mẹ chưa một lần gọi tên hắn.
Con trai cả làm việc lỗ mãng.
Người hầu bày thêm mấy ngọn đèn trong gian nhà chính, càng soi rõ mặt mũi Thôi Trịnh. Vẻ mặt hắn có vẻ bình tĩnh song dưới đáy mắt lại là sự mệt mỏi không thể che giấu được.
Bây giờ cháu đã tìm được một vài chứng cứ, cháu đoán năm đó Lâm Tự Chân cố ý hại chết cha cháu.
Nghe chính miệng Thôi Trịnh nói ra những lời này, Lâm phu nhân vẫn không khỏi kinh hãi:
Tại sao ông ta phải làm vậy?
Nhìn thấy tên sai vặt bưng bộ áo giáp nhuốm máu ra, Lâm phu nhân hít sâu một hơi, lại nghe nói vết thương đó là do chính tay Lâm thái phu nhân đâm, bà càng cảm thấy đau lòng. Bảo sao Trinh ca nhi bị thương
cũng không chịu chữa trị.
Vết thương của Thôi Trịnh được băng bó xong, hắn cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ. Lâm phu nhân dặn dò nhà bếp mang chút đồ ăn vào, Thôi Trịnh lại không chịu ăn, cứ ngồi một mình trong phòng.
Thôi Trịnh ngẩng đầu:
Cuộc binh biến Sơn Tây năm đó có thể là bị hãm hại, mấy người Triệu lão tướng quân vốn không phải quân phản loạn.
Bọn họ tử thủ Du Lâm vệ, là triều thần trung nghĩa của Đại Chu. Cha cháu không rõ biết được oan tình của Triệu lão tướng quân từ đâu, muốn lên kinh bẩm báo với triều đình, Lâm Tự Chân sợ chuyện này bại lộ, dọc
đường đã giết chết cha cháu.
Ngoài mặt Thôi Trịnh làm như không có việc gì nhưng tinh thần hắn chắc chắn phải hỗn loạn nhếch nhác hệt như mái tóc hắn.
Nước mưa trên áo giáp nhỏ trong tổng xuống mặt đất, còn hắn cứ mãi cúi đầu, nhấn chìm cả cơ thể trong bóng tối.
Trinh ca nhi.
Lâm phu nhân gọi:
Cháu đội mưa chạy tới đây à?
Nếu cháu còn coi ta là di mẫu thì cứ nghe ta sắp xếp.
Lâm phu nhân ngước lên, vẻ mặt vô cùng kiên định:
Có nhiều chuyện cháu không thể nói với người ngoài nhưng có thể nói với ta. Lúc cháu mới một hai tuổi, mẹ
cháu bệnh nặng, ta đến nhà họ Thôi chăm sóc cháu. Lúc đó cháu mới vừa tập đi, suốt ngày chạy đuổi theo ta khắp hành lang. Có thể cháu không nhớ những chuyện này, nhưng mỗi lần ta nhớ tới đều cảm thấy rất ấm
áp. Chứng kiến cháu trưởng thành, lại nhiều lần lập công ở biên cương, ta cũng thấy tự hào.
Lâm phu nhân nhìn Thôi Trịnh, thì ra đây chính là lý do hắn xa cách với trưởng tỷ. Bà định an ủi vài câu thì chợt thấy dường như giọt nước chảy trên tóc hắn xuống có màu đỏ thẫm.
Bà kinh ngạc nhìn kỹ lại, hình như trên cổ Thôi Trịnh có máu tươi.
Lâm phu nhân đứng bật dậy:
Trinh ca nhi, cháu bị thương à?
Hộ vệ đi cùng cha cháu nói nghe thấy tiếng Lâm Tự Chân cãi vã xô xát với cha cháu, sau đó cho cháu mới ngã xuống núi. Cháu nói chuyện này với mẹ, mẹ lại giải thích rằng Lâm Tự Chân vốn định ngăn cản cha rời đi,
nhưng cha đột nhiên ra tay với ông ta. Ông ta bất đắc dĩ mới phải đối phó với cha cháu, trong lúc đánh nhau, cha cháu trượt chân ngã từ đỉnh núi xuống.
Cháu muốn đến nha môn tổ cáo Lâm Tự Chân, nhưng mẹ lại nói đám người Triệu lão tướng quân là phản đảng, cha cháu nhất quyết đòi đi minh oan cho phản đảng, sau này sẽ hại chết cả tộc Thối thị Lâm Tự Chân
Nghe đến đây, Lâm phu nhân hỏi lại:
Lúc ấy nhà cháu không mảy may phát hiện ra sao?
Thôi Trịnh đáp:
Lúc ấy Lâm Tự Chân và hộ vệ trong nhà đưa cha về, nói cha bất ngờ trúng gió ngã ngựa bị thương. Sau khi được đưa về, cha vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Lúc đó cháu còn nhỏ, đương nhiên không nghi
ngờ gì, mãi đến một ngày cha tỉnh lại, kéo tay cháu mơ hồ gọi tên Lâm Tự Chân, cháu mới sinh nghi, để ý truy xét chuyện này.
Ma ma quản sự khẽ gật đầu:
Chắc Hầu gia tới đây là vì chuyện này.
Lâm phu nhân đưa mắt nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, dù bà đang đi trong hành lang uốn khúc vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh của mưa thu.
Cho người bưng chậu than tới đó đi.
Lâm phu nhân rảo bước ra khỏi phòng, thấy quản sự bước tới6 đón. Quản sự nói:
Phu nhân, nô tỳ đã hỏi tùy tùng của Hầu gia. Vừa... vừa rồi Hầu gia ép hỏi thái phu nhân chuyện lão Hầu gia qua đời, có vẻ như 5lão Hầu
gia bị Lâm Tự Chân hại chết.
Bước chân Lâm phu nhân khựng lại:
Gì cơ?
Lâm phu nhân dặn dò xong lại rảo bước nhanh hơn. Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn Trinh ca nhi sẽ rất buồn. Dù nó có là Định Ninh hầu, phải chèo chống toàn bộ Thôi thị, dù nó không thể mềm yếu
trước mặt người khác nhưng cữu cữu giết cha, còn dính dáng đến mẹ, cho dù vững vàng đến đâu thì cũng khó lòng chịu nổi đả kích như vậy.
Lâm phu nhân vừa nghĩ vừa tiến vào nhà chính. Ánh mắt bà lập tức rơi xuống người Thôi Trịnh, dù trên đường tới đây bà đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nhìn thấy hắn vẫn không khỏi giật mình.
Đội mưa thì thôi đi, sao tóc tại còn rũ rượi ra thế kia?
Mau cho người tìm một bộ quần áo sạch sẽ, lấy thêm khăn vải tới đây.
Lâm phu nhân ra lệnh.
Di mẫu, không cần phiền phức đâu.
Thôi Trịnh nhẹ nhàng gạt đi:
Cháu nói với di mẫu mấy câu rồi sẽ đi ngay.
Đây cũng là dáng vẻ của hắn trong lòng mẹ.
Có lẽ trong lòng mẹ, hắn đã chết vào chính giây phút hắn cố chấp đến nha môn năm đó.
Lâm phu nhân ra khỏi phòng, để thầy thuốc và tên sai vặt vào thay quần áo trị thương cho Thôi Trịnh.
Cổ Minh Châu bước tới bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay áo bà.
Thấy Châu Châu, Lâm phu nhân mới nhoẻn miệng cười:
Châu Châu ngoan, con về phòng đi. Ở đây lạnh lắm.
Ở đây lạnh, mẹ lại là phụ nữ có thai, không nên ở bên ngoài quá lâu. Cổ Minh Châu đặt tay lên mu bàn tay Lâm phu nhân, quả nhiên tay bà đã lạnh toát.
Cổ Minh Châu không khỏi đau lòng, mẹ cũng là người cố chấp, lúc quan tâm người khác thì bỏ quên cả chính bản thân mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.