Chương 130: An ủi


Mặc dù những lời di mẫu vừa nói khiến hắn rất xúc động nhưng hắn đã không còn là đứa trẻ con hơn một tuổi, gặp chuyện lớn đến đâu cũng khô8ng thể trốn dưới đôi cánh của người lớn được.

Bây giờ hẳn phải nhanh chóng tỉnh táo lại, cẩn thận suy ngẫm xem năm đó có bỏ sót m3anh mối gì không. Thế nhưng những suy nghĩ hỗn loạn kia cứ xoay mòng mòng trong đầu hắn, trong chốc lát không thể nào làm

ro.

Châu Châu, sao muội lại tới đây?
Giọng Thôi Trịnh hơi khàn khàn,
Lâm Tự Chân thấy chuyện bại lộ, rất có thể sẽ dẫn binh đi nương nhờ Thát Đát. Nếu như vậy thì biên cương Tây Bắc thực đáng lo.

Lâm phu nhân càng căng thẳng hơn:
Vậy phải giải quyết thế nào?


Vẫn phải mưu tính kỹ càng.
Thôi Trịnh nói:
Nếu vì tra án mà bất cẩn liên lụy đến biên cương thì cũng là sai lầm lớn.


Sao lại nói thế?
Lâm phu nhân trách:
Xảy ra những chuyện này, cháu không đến tìm ta, trong lòng ta mới cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến tình cảnh có lẽ là đang vô cùng rối ren ở nhà họ Thôi hiện giờ, Lâm phu nhân hỏi tiếp:
Tiếp theo cháu định thế nào? Sớm biết thế này thì nên để Trương thị tới phủ Thái Nguyên trước mới phải.


Nàng ta đến thì có tác dụng gì?
Thôi Trịnh thản nhiên nói:
Cũng chỉ khóc lóc mếu máo cho loạn thêm thôi.

chống Thôi thị, phải chống đỡ phủ Định Ninh hầu, dần dần, dường như hắn chẳng còn biết mình là ai.
Bánh gạo mềm mại ngon miệng thế này, hắn chỉ có thể ăn một miếng, nếu không hẳn cũng sẽ mềm lòng theo, mà mềm lòng thì sao làm được đấng anh hào? Sao có thể đứng trước mặt người khác mà chống đỡ hết
thảy?
Nói đoạn, hắn đứng dậy:
Cháu đến nha môn trước, di mẫu ở nhà đợi tin tức nhé.

Lâm phu nhân khẽ gật đầu.
Thôi Trịnh sải bước ra ngoài.
Có lẽ nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ có ngày xảy ra cảnh tượng này.
Sau khi nhìn quen chuyện sống chết trên chiến trường, hắn đã không còn để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này từ lâu. Ngày nào hắn cũng chỉ nghĩ về Thát Đát, Vệ sở và công việc của triều đình. Có lẽ hắn không được coi
là thần tướng đắc lực của Đại Chu, nhưng nếu hắn trấn thủ biên cương, hắn chính là bầu trời ở thành trì, bầu trời ở quan ải. Mà bầu trời thì không thể sập, vĩnh viễn không thể sập. Về nhà cũng vậy, hắn phải chèo
Mặc dù trước kia hắn đã nghi ngờ Lâm Tự Chân song không thể tùy tiện ra tay với ông ta. Động đến một vị tướng biên cương có thể khiến biên cương đại loạn, nếu Lâm Tự Chân có liên quan đến án ngựa chiến thì càng
phải thận trọng. Loại tướng lĩnh âm thầm chiêu binh tập mã này, một khi bị giải lên triều chắc chắn sẽ phải chết, chẳng thà kéo cờ làm phản ở biên cương.
Bây giờ lộ ra vụ án của lão Định Ninh hầu, nếu có thể dùng chuyện này làm cái cớ điều Lâm Tự Chân đến tra án, đương nhiên sẽ càng ổn thỏa.
Cổ Minh Châu đặt đĩa lên bàn, ngẩng đầu nói:
Đại ca nếm 6thử đi.

Bánh ngọt được làm rất khéo léo nhưng Thôi Trịnh chẳng có cảm giác muốn ăn.
Cổ Minh Châu cầm một cái bánh lên, T5hôi Trịnh đang nghĩ không biết phải từ chối thế nào mới không làm Châu Châu đau lòng, lại không ngờ Châu Châu không đưa cái bánh cho hắn mà bỏ vào miệng mình, cắn một
Mặc kệ trước kia Châu Như Quân và Thôi Trịnh thể nào thì hắn có thể không che giấu cho Lâm thái phu nhân và Lâm Tự Chân, chứng tỏ hắn vẫn là người có trách nhiệm, biết phân biệt thật giả thiện ác.
Cổ Minh Châu đi ra ngoài, kéo Lâm phu nhân vào phòng.

Cháu làm di mẫu lo lắng rồi.
Thôi Trịnh hành lễ với Lâm phu nhân.
Nhớ đến hồi nãy hắn giả làm cha mẹ học theo giọng điệu mềm mại của phụ nữ nông thôn nhà Ngô phía Nam, mấy người phụ nữ trong phủ bà cũng y hệt thế, hắn lại càng thêm chán ghét.

Trinh ca nhi, cháu không cần lo cho tộc Lâm thị.
Lâm phu nhân nói:
Đừng nói là dính líu đến binh biến Sơn Tây, dù chỉ là chuyện kia của cha cháu, Lâm thị cũng sẽ không đứng về phía Lâm Tự Chân. Ta đã viết thư
gửi về Thiểm Tây, trưởng bối trong tộc sẽ chủ trì đại cục. Còn về chuyện binh biến Sơn Tây mười hai năm trước, nếu có con cháu Lâm thị cũng dính líu đến, cứ để tộc trưởng bắt người lại.

miếng hết non nửa cái.
Thấy cảnh này, hàng chân mày vô thức nhíu lại của Thôi Trịnh lập tức hơi giãn ra, cũng chú ý tới điểm tâm bên trong chiếc đĩa kia là bánh gạo.
Bánh gạo mềm mại ngon miệng, hồi bé hắn thích nhất những món như thế này, không ngờ di mẫu vẫn nhớ rõ.
Thôi Trịnh nhìn về phía Cổ Minh Châu cách đó không xa.

Cảm ơn Châu Châu, đợi đại ca khỏe lại, đại ca sẽ bảo vệ muội, có được không?

Có lẽ đây là sự báo đáp tốt nhất mà hắn có thể dành cho cô.
Nhìn theo bóng lưng Thôi Trịnh, Lâm phu nhân lại thở dài:
Không ngờ trưởng tỷ lại làm chuyện thể này. Sao tỷ ấy có thể nhẫn tâm đến vậy, một ngày là vợ chồng, ân nghĩa cả trăm năm. Từ nhỏ Trinh ca nhi đã phải
nhìn thấy mấy chuyện này, bảo sao chuyện phu thê cứ mãi không suôn sẻ.

Cổ Minh Châu nhớ tới lần cô vẫn còn là Châu Như Quân đến nhà họ Thôi chơi, Thôi Trịnh tiến lên hành lễ với trưởng bối, song lại không liếc mắt nhìn về phía cô lấy một cái.
Nguyên có thể giải quyết.

Lâm phu nhân gật đầu:
Ta biết rồi.

Thôi Trịnh trầm mặc trong một thoáng:
Chắc vị tướng biên cương giúp Triệu nhị lão gia mua ngựa của người Phiên chính là Lâm Tự Chân. Bây giờ cháu nghi ngờ Lâm Tự Chân đã âm thầm tích lũy không ít binh mã
Bà tin có cha trong tộc, tộc sẽ không xảy ra tình trạng quá hỗn loạn.
Thôi Trịnh biết di mẫu tâm tư sáng tỏ, nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt bà lại quả quyết như thế.

Ngoài chuyện này,
Sắc mặt Thôi Trịnh rất nghiêm túc:
Di mẫu cho người thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa lên đường về kinh đi. Bây giờ dính dáng đến binh biển Sơn Tây, vụ án đã không còn là chuyện phủ Thái
và quân tự.

Lâm phu nhân hơi biến sắc.
Thôi Trịnh nói:
Mọi người nói Lâm Tự Chân biết yêu thuật, có thể mượn thiên binh. Cái gọi là thiên binh đó, tám phần là binh mã ông ta âm thầm tập hợp. Tập hợp binh mã ở biên cương là chuyện cực kỳ nguy hiểm,

Ngọt!
Giọng thiếu nữ vang lên lanh lảnh.
Trái táo trong bánh gạo vừa ngọt lại có cả vị chua, hồi bé di mẫu cũng thường chia nhiều táo cho hắn. Bỗng nhiên hắn muốn nếm thử xem miếng bánh gạo kia có còn mang mùi vị như trong ký ức không.
Dường như Châu Chấu hiểu rất rõ tâm tư của hắn. Cô đưa khay bánh gạo lên trước mặt hắn.
Cổ Minh Châu nhìn Thôi Trịnh, giờ phút này trong mắt hắn vẫn còn vẻ suy sụp nhưng hắn vẫn cố gắng để bản mình trông vẫn kiên định, bình tĩnh như trước.
Cổ Minh Châu khẽ gật đầu.
Ánh mắt Thôi Trịnh càng sáng tỏ, có lẽ hắn đã tìm được vị trí mà hắn nên có, cuối cùng vẫn có người cần hắn.
Thôi Trịnh nhón tay cầm một miếng bánh có nhiều táo, sau đó bỏ vào trong miệng. Bánh gạo mềm mịn, táo chua chua ngọt ngọt, vẫn là mùi vị đó, không hề thay đổi gì.
Bên ngoài đã tang tảng sáng, hắn và Châu Châu trốn trong phòng ăn bánh gạo, thậm chí hắn còn chọn một miếng bánh gạo có nhiều táo theo ý mình.
Hơi trẻ con, hơi buồn cười.
Từ đầu đến cuối, có lẽ hắn cũng không biết Châu Như Quân tròn méo ra sao.
Hắn chán ghét và thờ ơ như thế là vì hôn sự này là do Trưởng công chúa và Lâm thái phu nhân bắt ép gán cho hắn sao? Hay là trong đó còn có nội tình khác?

Châu Châu.
Lâm phu nhân đưa tay xoa đầu Cổ Minh Châu:
Chúng ta sắp sửa phải lên đường về kinh, đến lúc đó là có thể gặp cha con rồi, con có nhớ cha không?

Cổ Minh Châu thầm thở dài. Thôi Trịnh hơi khác so với những gì trước đó cô đã tưởng tượng. Với kinh nghiệm của cô mà nói, điểm tâm mẹ sai người làm chắc chắn là thứ hắn thích ăn, hắn nhìn thấy những thứ này sẽ
cảm nhận được chút an ủi. Nhưng cô không ngờ miếng bánh gạo nho nhỏ lại khiến tâm trạng Định Ninh hầu dao động lớn đến vậy, có lẽ đã gợi lại một vài ký ức nào đó của hắn.
Có nhiều lúc, những gì mình nghĩ rằng có thể có được một cách đơn giản lại nằm ngoài tầm với của người khác.
Cổ Minh Châu khẽ gật đầu, nhưng chắc mẹ còn nhớ cha hơn cả cô ấy nhỉ? Đưa mẹ về vòng tay cha, trong lòng cô cũng thấy yên tâm hơn nhiều.
Chuyện của phủ Định Ninh hầu ầm ĩ đến tận nha môn, Lục Thận Chi đã bẩm báo nội tình cho Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham nghe được tin tức cũng không hề bất ngờ, thế là Cổ đại tiểu thư đã phát hiện cái chết của lão Định Ninh hầu có điểm kỳ lạ mới có thể du Thôi Trịnh đi tra hỏi.
Không biết Cổ đại tiểu thư có suy nghĩ như vậy hay không? Phải chăng cô ấy ở bên cạnh Thôi Trịnh là có dụng ý này? Chẳng những điều tra rõ án ngựa chiến, còn có thể giúp Thôi Trịnh giải quyết việc nhà, lại có thể

trừ hại thay Lâm thị, đúng là suy nghĩ rất chu toàn.

Ngụy Nguyên Kham đi vào trong viện, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp cách đó không xa. Luôn có một tia cảm xúc kỳ lạ ảnh hưởng đến hắn, hắn cần phải tĩnh tâm.


Sơ Cửu.
Ngụy Nguyên Kham sai:
Xuống bếp nhóm lửa với ta.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.