Chương 131: Không vui
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1559 chữ
- 2021-12-31 05:17:56
Sơ Cứu bỗng cảm thấy thực ra Tam gia rất giống con gà Ngũ Hắc kia, có điều con gà kia có gà lôi hoa, còn Tam gia chẳng có8 gì hết, lại còn một làm một đống bánh đậu đỏ thế này.
Tam gia thật đáng thương!
Hắn có chú ý động tĩnh bên phía Thái tử mọi lúc mọi nơi, tương kế tựu kế bắt những người kia lại.
Có cần nhắc nhở Cố đại tiểu thư một tiếng không nhỉ? Với trí thông minh của cô, chắc hẳn có thể nghĩ đến. Ngoài sáng có hộ vệ nhà họ Cổ bảo vệ, trong tôi còn có người trong phương tiếp ứng, không cần hắn bận tâm
Nhớ đến việc y bà ăn hết một đĩa bánh đậu đỏ nhanh như thế, suy nghĩ này lại càng mãnh liệt.
Lòng Ngụy Nguyên Kham vốn đã bình tĩnh như mặt hồ bỗng lại gợn sóng vì Sơ Cửu nhắc đến y bà kia. Đáy mắt hắn lóe lên tia khinh miệt, có lẽ y bà xảo quyệt kia chỉ là một cái đuôi hồ ly, bây giờ cô giấu cái đuôi đó đi,
cũng không hiểu rõ tình hình nhà chồng Hoài Nhu công chúa.
Muốn nghe ngóng tin tức từ Hoài Nhu công chúa, để nữ quyến đi là thích hợp nhất. Trong đầu Ngụy Nguyên Kham lại chợt nhớ tới con hồ ly chín đuôi kia.
nữa.
Để lại một đĩa nguyên vẹn.
Ngụy Nguyên Kham dặn:
Còn lại bưng lên đi!
Cho cô cơ hội, nhất định cô có thể hỏi được đâu ra đấy.
Hắn có thể cho người đi thăm dò tin tức trước, xem xem tại sao Hoài Nhu công chúa lại đến phủ Thái Nguyên, nếu không liên quan thì thôi, có liên quan thì sẽ đi căn dặn người trong phường.
Hắn giật nảy mình, tưởng việc mình thích Như Quân đã bị người ta phát hiện. May mà về sau Hoài Nhu công chúa không tiếp tục nhắc đến chuyện này nữa.
Năm năm trước sau khi Như Quân mất, hắn không còn lòng dạ nào tham gia yến tiệc gì nữa, chỉ gặp lại Hoài Nhu công chúa một lần trong cung của cô mẫu, song cả hai không nói chuyện gì với nhau, đương nhiên
Giữa hai hàng lông mày của Ngụy Nguyên Kham lóe lên một tia không vui, nhanh đến nỗi ngay cả hắn cũng không phát hiện, hắn hỏi:
Muốn gì?
Sơ Cửu nuốt miếng bánh đậu đỏ chưa làm xong xuống:
Phụng dưỡng bà ấy sống nốt quãng đời còn lại.
Ngụy Nguyên Kham và thầy thuốc Tôn cùng uống trà, không biết vị công chúa này theo Thái tử gia đến đây vì chuyện gì. Nguyên quán Trình thị, nhà chồng Hoài Nhu công chúa chính là kinh thành, nhưng hình như
mẹ ruột của phò mã Trình Dực của Hoài Nhu công chúa có quan hệ với Triệu lão tướng quân. Hắn nhớ lúc Trình Dực lấy công chúa, từng có thần tử phản đối vì lý do này.
mà được? Cũng may chỉ vỡ bên ngoài, bên trong vẫn nguyên.
Ngụy Nguyên Kham ngây người nhìn chỗ bánh đậu đỏ kia một lát rồi mới hoàn hồn. Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cứ có cảm giác dường như mình đã biết được gì đó, nhưng lúc tỉnh táo lại, hắn chẳng còn nhớ gì
có bao nhiêu binh mã, nhỡ may Lâm Tự Chân phát binh làm loạn, chẳng biết Vệ sở có đầy đủ binh mã chống chọi hay chăng.
Sơ Cứu ra ngoài sắp xếp, lại gặp được thầy thuốc Tôn vừa về tiểu viện.
Trước mắt Ngụy Nguyên Kham hiện lên hình ảnh Cổ đại tiểu thư xem xét tường tận tình hình cơ quan tráp mật kia, chữ triện cổ và thẻ toán bên trên chắc Cổ đại tiểu thư cũng hiểu được.
Rốt cuộc Cổ Minh Châu là người như thế nào?
Ngụy Nguyên Kham không nói gì, tiếp tục 5nén bánh đậu đỏ vào khuôn. Rốt cuộc Cố đại tiểu thư có điểm gì giống Như Quân chứ?
Cả hai đều biết y thuật, đều biết ông Trương trong đại lao, biển
Trương
thành
Trường
chính là cách Cổ đại tiểu thư che giấu tại mắt người khác.
Tam gia.
Sơ Cứu đột nhiên lên tiếng:
Tiểu nhân chợt nhớ tới y bà kia, bà ấy lớn tuổi như thế mà vẫn phải một mình bôn ba trên phố, ngẫm cũng đáng thương. Tam gia nói xem có kỳ quái không có chứ? Vừa rồi có
một khoảnh khắc, tiểu nhân cực kỳ muốn...
người đó cũng âm thầm cống hiến cho người ngoài giống như Triệu nhị lão gia hay Lâm Tự Chân từ lâu. Nếu là vậy thật, bọn họ định ứng phó thế nào? Giúp Lâm Tự Chân thoát khỏi tội danh hay vứt bỏ quân
cờ Lâm
Ngụy Nguyên Kham hơi thất thần, quên mất trên bàn đặt bánh đậu đỏ đã làm xong, hắn lật úp chiếc khuôn trong tay, lại đè xuống, làm vỡ hết bánh.
Tam gia!
Sơ Cửu cực kỳ hoảng hốt:
Cả một đĩa bánh đậu đỏ bị ngài làm hỏng hết rồi, ngài muốn làm gì vậy? Một cái bánh đậu đỏ một cái khuôn, ngài lại muốn nhét hai cái bánh đậu đỏ vào một cái khuôn thì làm sao
đợi đến khi hắn không dõi theo nữa sẽ lại thò ra mê hoặc người khác.
Mấy lời này của Sơ Cửu mà bị cô nghe được, không biết trong lòng cô phải đắc ý đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Sơ Cửu lậ3p tức ngừng lại ngay, không khéo lại không cẩn thận để bếp cháy to, làm hỏng nồi bánh đậu đỏ, đến lúc ấy, kẻ gặp nạn chí9nh là cái bụng của hắn ta.
Tam gia, phải mang số bánh đậu đỏ này đến mộ tiểu thư nhà họ Châu sao?
Sơ Cứu cẩn t6hận nhắc nhở, nếu để cúng bái thì ngần này bánh đậu đỏ là đủ nhiều rồi.
nhiều.
Sơ Cứu dặn dò thân vệ xong, quay về bẩm báo:
Tam gia, Hoài Nhu công chúa vẫn chưa rời khỏi phủ Thái Nguyên.
Tự Chân này?
Vậy nên dù có về kinh, e rằng đoạn đường này cũng không thể bình an.
Sơ Cửu lặng lẽ nhìn những chiếc bánh đậu đỏ kia, xem ra bữa nay phải hầu Tam gia ăn những thứ này.
Ngụy Nguyên Kham ngồi trên chiếc ghế trong định viện, cả người thoang thoảng mùi thơm của đậu đỏ, tâm trạng phiền muộn cũng dần dần bình ổn lại.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cứu:
Gọi Trương Đồng về, ta có việc phải căn dặn.
Vụ án này dính líu đến Lâm Tự Chân, hắn sợ trong lúc cấp bách, Lâm Tự Chân lại dẫn binh nương nhờ Thát Đát nên muốn để Trương Đồng đưa tin về kinh thành, còn phải tính toán xem xung quanh phủ Thái Nguyên
Hồi còn niên thiếu, Ngụy Nguyên Kham từng gặp Hoài Nhu công chúa mấy lần. Hắn trạc tuổi Hoài Nhu công chúa, lúc ở phủ Trưởng công chúa, Hoài Nhu công chúa còn từng hỏi hắn có cần vào cung gặp cô mẫu, xin
cô mẫu giúp đỡ hay không.
Nguyên quán nhà họ Triệu ở phủ Thái Nguyên, sau khi Triệu lão tướng quân và hai con trai tử trận ở Du Lâm vệ, hài cốt chôn tại chỗ, nữ quyền tự vẫn theo chồng, trong vòng một năm, ngoài con gái đã gả ra ngoài,
toàn bộ Triệu thị đều qua đời.
Ngụy Nguyên Kham đáp:
Có lẽ là mấy ngày nữa.
Nếu Thôi Trịnh đã nghi ngờ Lâm Tự Chân, tất nhiên hắn sẽ bẩm báo cho Thái tử. Nếu Lâm Tự Chân không phải người của Thái tử, Thái tử hận không thể lập tức bắt
Lâm Tự Chân lại, hỏi ra người xúi giục đằng sau, nhưng liên quan đến tướng lĩnh biên cương, chỉ e Thái tử không dám tự ý hành động. Cách ổn thỏa nhất là đưa tất cả những người có liên quan đến vụ án lên kinh, như
vậy dù Tây Bắc có loạn hay không cũng chẳng liên quan gì đến Thái tử gia.
Ngụy Nguyên Kham cẩn thận suy ngẫm, sau chuyện của Triệu nhị lão gia, bên cạnh Thái tử không còn ai đáng tin, nhất là người đã vì Thái tử mà bày mưu tính kế dùng tử sĩ Đông cung hãm hại hắn. Nói không chừng
Như Quân giỏi thất huyền cầm, Cổ đại tiểu thư cũng biết đàn, ngón đàn thành thạo, ít nhất cũng phải có cả mười mấy năm khổ luyện.
Cổ đại tiểu thư còn biết cơ quan, giỏi xử án, thật ra điểm này Như Quân không có. Nhưng từ nhỏ Như Quân đã đọc sách viết chữ, biết điêu khắc đá vàng...
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy đón tiếp:
Mấy ngày tới tiên sinh phải rời khỏi phủ Thái Nguyên đúng không?
Thầy thuốc Tôn khẽ gật đầu:
Ta còn phải đến phủ Bình Dương một chuyến, một người bạn cũ mời ra tới nghiên cứu bệnh, không biết Tam gia đình bao giờ về kinh?
Thầy thuốc Tôn uống trà xong bèn rời đi.
Thân vệ ngoài cửa bước vào báo tin:
Thái tử gia mời Tam gia đến nha môn ạ.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cửu:
Lấy quan phục của ta ra đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.