Chương 133: Ngụy đại nhân còn chưa được ăn này



Cung nhân, bà muốn làm gì?


Cổ Minh Châu thu mình lại trốn sau lưng Bảo Đồng, trên mặt lộ ra vẻ ấm ức.


Ta hỏi cháu, cái trống l8ắc tay này cháu lấy ở đâu ra?

Cổ Minh Châu đang ngậm một viên kẹo mứt, nghe Thái tử nói vậy, liền lấy hầu bao đang đeo bên hông ra cho Thái tử xem:
Hoa quả.


Có thể cho ta một viên được không?
Thái tử giống như đang dỗ dành một đứa ngốc.
Lâm phu nhân vội nói:
Sao làm vậy được?

ta rất để ý đến chuyện này. Bà ta chưa từng nói với lão gia những điều đó, nhưng lần đầu tiên lão gia đi thử loại giày này đã khen ngợi một câu: đôi giày mới này đi thoải mái nhỉ?

Sao ông ấy có thể đối xử với mẹ như thế?
Triệu cung nhân gào đến xé ruột xé gan, bà ta nhìn Lâm Nhuận Sinh nói:
Chẳng trách khi ở quán trọ, nhị cữu của con từng nói với mẹ, bảo mẹ đừng bao giờ tuyệt đối tin
tưởng người bên cạnh, cho dù là người đầu gối tay ấp cũng chưa chắc đã một lòng một dạ với mình. Nhưng mẹ chưa từng để những lời này trong lòng, mẹ tin tưởng ông ấy như thế, làm vợ chồng bao năm, mẹ cùng

Con xem những dấu vết này có phải giống hệt với giáo trường nhà chúng ta không?
Triệu cung nhân nhìn về phía Lâm Nhuận Sinh.
Lâm Nhuận Sinh co rúm người lại không dám xe kỹ.

Cha con đã dạy con dùng roi như thế nào? Chiêu thu lại cuối cùng có phải có thói quen hướng mũi roi đuôi cọp về phía này đúng không?

Triệu cung nhân cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai truyền tới tiếng gọi gấp gáp của Lâm Nhuận Sinh:
Mẹ, mẹ ơi...


Ta đã hại Triệu gia, hại nhị ca rồi!
Triệu cung nhân lẩm bẩm nói:
Ta khuyên nhị ca tin tưởng hắn, nói hắn nhất định sẽ cứu nhị ca, hộ tống nhị ca ra ngoài an toàn. Nhưng hắn đã lên kế hoạch xong xuôi, hắn muốn
giết chết nhị ca, đổ hết tội vạ lên đầu nhà họ Triệu! Triệu thị mất rồi thì hắn cũng bỏ ta, hại chết các con của ta, rồi đón con đàn bà đó về bên mình.

ông ấy trải qua bao sóng gió, có bao giờ nghĩ đến chuyện ông ấy lại lén lút làm những điều này sau lưng mẹ.


Sáu năm rồi... Triệu cung nhân ngẩng đầu nhìn trời, như thể Lâm Tự Chân đang ở trước mặt mình:
Lâm Tự Chân, ông có trái tim không? Ông ở phủ Thái Nguyên mua nhà cho ả, để ả ở đây hưởng phúc. Lúc ông ở
cùng với người tình, ta lại tưởng ông đang giữ biên cương, tối ngày nơm nớp lo sợ, vì chuyện ngựa chiến, ta chẳng do dự dốc hết của hồi môn vào ấy, còn ông thì sao? Lại bảo người tình trốn đi trước!

Cổ Minh Châu kéo cánh tay Lâm phu nhân, ngước mặt lên đang định nói thì nhìn thấy có mấy người đi ra từ cửa nguyệt môn, người đi đầu toát lên vẻ quyền quý, vẻ mặt khiêm nhường, chính là Thái tử.
Đằng sau Thái tử còn có Ngụy Nguyên Kham, Thôi Trịnh và Lục Thận Chi.
Bảo Đồng đã ra hiệu cho cô biết trong nhà còn có người khác, cô cũng phát hiện ra dấu chân còn mới ở trong sân. Nếu đây đã là do Thôi Trịnh sắp xếp thì người tới ắt là người của nha môn.
Triệu cung nhân giống như phát điện chạy về phía giáo trường, nói với Lâm Nhuận Sinh:
Có phải ông ta sẽ đứng ở đây? Con xem nền gạch ở đây đúng là bị hư hại nặng nhất.

Lâm Nhuận Sinh bị hỏi mà không thốt nên lời, cậu ta không dám nói, cậu ta cũng cảm thấy như vậy, thực ra cậu ta còn phát hiện ra một bộ yên ngựa, bên trên đó có dấu vết bị vũ khí sắc cắt qua, yên ngựa nhỏ mà
cứng, chuyên dùng cho ngựa chiến. Những lời này cậu ta đều không dám nói cho mẹ biết.
Triệu cung nhân cảm thấy đầu ong cả lên, máu nóng toàn thân xộc thẳng lên đại não.

Trong viện này có giáo trường không?
Triệu cung nhân nói.
Nếu đã có thứ vũ khí chuyên dụng của võ tướng như roi đuôi cọp ở đây thì chắc chắn cũng phải có giáo trường.

Có phải ông ta không? Có phải ông ta không?
Triệu cung nhân kéo tay Lâm Nhuận Sinh nói một hồi lâu. Thực ra bà ta không cẩn Lâm Nhuận Sinh nói cho mình đáp án, bởi vì bà ta đã đoán ra rồi.
Triệu cung nhân dõi mắt nhìn từ phía rồi chạy vào căn phòng khác tìm kiếm, lúc tìm thấy một đôi giày cũ ở trong phòng, bà ta đã òa khóc thất thanh ngay trước mặt người dưới.
Chiếc giày bên phải bên trong có hơi rộng ra một chút, mặt trong chỗ rộng ra ấy lại đặc biệt mềm mại, bởi vì nơi đó được lót một lớp vải bông mỏng. Bởi vì chân phải của lão gia từng bị thương, cho nên lúc làm giày bà
Chiếc trống xuất hiện trước mặt Triệu cung nhân, bà ta liền thò tay giật lấy. Tuy rằng cán gỗ đã hơi sờn,5 nhưng hình vẽ trẻ con bắt bướm bên trên mặt trống thì vẫn còn mới, từ đó có thể thấy chiếc trống này mới được
mua về chưa lâu, thường xuyên được người ta cầm trong tay chơi đùa.
Trong phòng có trống lắc đồ chơi, vậy thì trong căn nhà này chắc chắn phải có trẻ con.
Lâm phu nhân nhìn Triệu cung nhân không kìm được mà thở dài. Xem ra những gì Trinh nhi đoán đều đúng cả, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Lâm Tự Chân.
Lâm phu nhân kéo Cổ Minh Châu qua, sợ những chuyện trước mắt làm Châu Châu sợ. Cũng may Châu Châu không hiểu những thứ này.
Nghĩ tới đây Lâm phu nhân lại có phần nghi ngờ, bệnh của Châu Châu đã khá hơn trước, lúc này thật sự không hiểu chút gì sao?
Lâm phu nhân kéo Cổ Minh Châu bước lên trước hành lễ với Thái tử.

Phu nhân mau đứng dậy.
Thái tử cất giọng ôn hòa:
Khoảng thời gian này vất vả cho phu nhân rồi.

Lâm phu nhân vội đáp:
Thiếp thân chỉ là một người đàn bà, đâu có làm được gì, vụ án của Hầu gia nhà thiếp thân, cũng may có Thái tử gia và các vị đại nhân.


Mẹ,
Lâm Nhuận Sinh bước tới ngăn cản:
Mẹ đừng tra hỏi nữa, chi bằng... chúng ta đi hỏi cha.


Đàn bà trong nhà dọn đi cả rồi, con hỏi thì ông ta sẽ thừa nhận chắc?
Triệu cung nhân trợn mắt như muốn long cả con ngươi ra khỏi trọng:
Có nguy hiểm ông ta bảo bọn họ rời đi trước... ông ta xem mẹ con chúng
ta là gì chứ?

Lâm Nhuận Sinh nghe vậy ngẩn cả ra.
Triệu cung nhân tiếp tục tìm kiếm ở hậu viện, bà ta thật sự mong nơi này không có giáo trường, nhưng sự thật vẫn khiến bà ta thất vọng. Bên ngoài phòng chính trong nhà đúng là có một khoảng đất trồng bằng
phẳng, hai bên trồng hoa cỏ.
Ánh mắt Thái tử rơi xuống người cổ đại tiểu thư. Cô đại tiểu thư này ước chứng mười lăm mười sáu tuổi nhưng vẻ mặt ngây thơ trẻ con, xem ra lời đồn quả không sai, bệnh ngốc của Cổ đại tiểu tư đúng là rất nghiêm
trọng.
Nghĩ tới chuyện sau khi vào kinh còn phải lôi kéo Hoài Viễn hầu, thái tử cố ý khom người xuống:
Cổ đại tiểu thư đang ăn gì thế?

Triệu cung nhân giơ tay muốn đẩy Bảo Đồng ra nhưng lại không làm sao khiến cô nhúc nhích. Nếu là bình thư3ờng Triệu cung nhân hẳn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, một nha hoàn nhỏ nhoi không đáng để vào mắt bên
cạnh Cổ Minh Châu sao lại khỏe đến mứ9c này, nhưng hiện giờ bà ta chẳng quản được nhiều đến thế.

Cháu nhặt được... ở trong phòng...
Cổ Minh Châu giơ cái trống lắc lên chỉ c6hỉ về phía căn phòng bên cạnh.

Không sao.
Thái tử ra vẻ vô cùng độ lượng, đối xử tốt với người xung quanh không thể hiện được sự nhân từ của gã, đối xử tốt với một đứa ngốc mới khiến người ta ca tụng.

Cổ Minh Châu mở hầu bao ra đưa cho thái tử, thái tử lấy một viên bên trong ra.

Cổ Minh Châu cười thật tươi đến nheo cả mắt lại, không biết tên thái tử ngốc này có ăn không nữa, để tránh việc gã tới ăn vạ cô, Cổ Minh Châu lại đưa hầu bao tới chỗ Thôi Trịnh ở bên cạnh:
Đại ca



Cảm ơn Châu Châu.


Thôi Trịnh lấy ra một viên kẹo bỏ vào miệng, để tránh Thái tử lại lấy Châu Châu ra để tô bóng bản thân, hắn bước lên trước một bước, chắn ngay tầm mắt Thái tử nhìn Châu Châu.

Thôi Tinh nói:
Thái tử gia, chúng ta đi thẩm vấn trước đi.


Thái tử gật đầu nhấc chân đi về phía Triệu cung nhân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.