Chương 134: Tự cho mình là đúng
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1695 chữ
- 2021-12-31 05:18:19
Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Lâm Nhuận Sinh nuốt nước bọt, căng thẳng đáp lời:
Hồi bấm điện hạ, thần... thảo dân năm nay mười bảy tuổi.
8
Thái tử lại hỏi tiếp:
Ngươi vẫn còn một đứa em trai?
Thái tử đồng ý:
Bản cung chắc chắn sẽ sai người đi bắt ả về đây.
Triệu cung nhân nghe thấy vậy, dường như cuối cùng cũng yên tâm, cả người vô lực ngồi phịch xuống đất. Con đàn bà đó đi theo Lâm Tự Chân hưởng phúc, thứ gì cũng tốt hơn chính thất là bà ta, giờ đây chuyện của
Lâm Tự Chân bại lộ, nếu con đàn bà đó còn có thể thoát được một kiếp, thì cho dù bà ta có chết cũng sẽ không nhắm mắt.
Thái tử rất kiên nhẫn, vẫn luôn đứng bên cạnh chờ tâm trạng Triệu cung nhân bình tĩnh lại.
Triệu cung nhân nắm chặt chiếc trống lắc trong tay, cơ thể như lấy lại sức lực:
Thái tử gia, nhị ca của thiếp thân từng nói, chuyện bọn họ buôn bán ngựa chiến, Lâm Tự Chân đều biết cả. Nếu không phải Lâm Tự Chân
mở quan ải ở biên cương thì chuyện này cũng chẳng thể thành công. Nhưng tình hình cụ thể thế nào thì thiếp thân không rõ. Nếu không phải vì vụ án ngựa chiến của phủ Thái Nguyên thì chưa chắc nhị ca đã chịu nói
thể vào triều làm quan, nhưng bản cũng có thể ban cho chúng ruộng đất, để chúng yên ổn sống cuộc đời của một hương thân.
Muốn giữ được con thì phải bày kế hại chồng, tuy sau khi Triệu cung nhân nhìn thấy ngôi nhà này, trong lòng tràn ngập sự thù hận với Lâm Tự Chân, nhưng nghĩ tới kết cục sau này của ông ta, trong lòng lại không
khỏi thấy chua xót. Bao nhiêu kỷ niệm thuở mặn nồng dâng trào trong tim, bật ra thành tiếng khóc ai oán.
trí trữ quân sẽ càng vững vàng hơn nữa.
Thái tử nghĩ đến đây bèn liếc nhìn Ngụy Nguyên Kham một cái. Lúc trước gã còn lo sợ Ngụy Nguyên Kham, giờ đây tất cả các vụ án đều nằm trong tầm kiểm soát của gã, Ngụy Nguyên Kham vất vả bấy lâu chẳng qua
cũng chỉ là một con chó của triều đình, muốn công lao còn phải chờ gã ban thưởng.
Lâm Nhuận Sinh đáp:
Em trai thảo dân tám tuổi.
Thái tử thở dài:3
Một đứa mười bảy tuổi, một đứa tám tuổi, thật đáng tiếc!
Nghe thấy vậy Triệu cung nhân đau đớn khóc rống lên. Đến tận bây giờ bà ta v9ẫn còn chưa biết rốt cuộc Lâm Tự Chân đã làm những gì, hai đứa con của bà ta có con đường sống hay không.
Thái tử gia!
Cánh tay nắm lấy chiếc trống lắc của Triệu cung nhân hơi run lên:
Ngài nhất định phải tìm được ra tình nhân của Lâm Tự Chân, nếu Lâm Tự Chân đã sắp xếp cho ả ở trong phủ Thái Nguyên thì chắc hẳn
ả phải hiểu rất rõ về chuyện ngựa chiến và Thiết Sơn, nói không chừng chính ả đã xúi giục Lâm Tự Chân. Lâm Tự Chân trước giờ an phận thủ thường, sau khi gặp phải ả mới biến thành thế này... Rõ ràng là đã bị ả mê
hoặc, con đàn bà đó chắc chắn không phải hạng tầm thường, ả và con trai của ả đều không thể tha được.
Nếu đổi lại là Ngụy đại nhân sử dụng mưu kế này thì đến tám phần là Lâm Tự Chân sẽ mắc bẫy, còn Thái tử tự làm thì chỉ e đến cuối cùng sẽ tự mình sa vào đó. Trước giờ Thái tử đều bị người ta đem ra làm cái mác mà
bao năm không phát giác ra. Nghĩ là biết Lâm Tự Chân chắc chắn có đồng đảng ở Đông cung, ông ta đã biết tình hình thật sự từ lâu thì sao mà mắc câu được? Đến lúc đó chỉ có tương kế tựu kế mà thôi...
Cổ Minh Châu lại nhìn sang Ngụy Nguyên Kham, thấy hắn trầm mặt đáp lời Thái tử.
Ngụy đại nhân.
Thái tử ngẩng đầu lên, nói với tư thế cao cao tại thượng:
Chỉnh lý cho tốt tất cả các văn thư liên quan đến vụ án này, đợi đến khi vào kinh bản cũng sẽ bẩm báo chi tiết với phụ hoàng.
Cổ Minh Châu tiếp tục ăn kẹo mứt của mình. Lúc Thái tử mới đến giáo trường thì còn có vài phần khí thế của vương tôn quý tộc, nhưng ban nãy lúc hăm dọa Triệu cung nhân thì đã để lộ ra bộ mặt thật của mình, vội
vã cướp công lao về tay như vậy không sợ bỗng chốc biến thành hòn than nóng bỏng tay à?
Thái tử nhìn về phía hộ vệ Đông cung, bọn họ lập tức đưa Triệu cung nhân và Lâm Nhuận Sinh tới phòng bên cạnh, nhân cơ hội này muốn giấy trắng mực đen, không cho Triệu cung nhân bất kỳ cơ hội hối hận nào.
Tâm trạng của Thái tử rất tốt, hiện giờ gã đã nắm được nhân chứng quan trọng, có thể dồn tất cả các vụ án của phủ Thái Nguyên lên người Lâm Tự Chân và kẻ chủ mưu đằng sau ông ta.
Gã sẽ để Triệu thị viết thư cho Lâm Tự Chân, nói triều đình bảo ông vào kinh là để hỏi về vụ của lão Định Ninh hầu, không liên quan gì đến án ngựa chiến. Vụ án của lão Định Ninh hầu đã trôi qua bao năm không có
vật chứng, rất khó để định tội Lâm Tự Chân, Lâm Tự Chân vì chức quan của mình chắc chắn sẽ tới giải trình.
Đến lúc đó gã sẽ sai người bắt Lâm Tự Chấn lại, rồi mới thẩm vấn án ngựa chiến...
Vệ binh Túc Châu không có Lâm Tự Chân thì cũng chẳng gây ra được chuyện lớn gì, cho dù có xảy ra chút binh biến thì triều đình cũng có thể trấn áp được. Gã điều tra rõ ngọn ngành, giúp Đại Châu trừ đi ung nhọt, vị
Thái tử thân thiết dặn dò Lâm phu nhân:
Phu nhân cũng dặn người sớm chuẩn bị theo bọn ta cùng về kinh đi, trên đường đi cùng xem như có thể chăm sóc lẫn nhau. Nếu có chỗ nào khó khăn cứ nói với bản cung,
bản cung sẽ sắp xếp người làm cho phu nhân.
Lâm phu nhân đáp:
Đa tạ điện hạ.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ đều bị áp giải ra pháp trường, bà ta nhất định phải hỏi Lâm Tự Chân, liệu ông ta có hối hận vì đã ở bên cạnh tình nhân hay không. Nếu không có con đàn bà đó thì ông ta và bà
ta vẫn sẽ giống như trước đây, cũng sẽ không rơi vào kết cục hiện giờ. Sau đó bà ta sẽ nhìn thấy con đàn bà đó sợ hãi đến run rẩy, nghiệt chủng ả ta sinh ra thì máu văng tung tóe, bà ta nhất định phải tận mắt chứng
kiến ngày đó xảy ra. Triệu cung nhân lặp đi lặp lại suy nghĩ này, đem tất cả oán hận ném hết lên người tình nhân của Lâm Tự Chân.
Lúc này Ngụy đại nhân không phản kháng, có thể thấy đã nghĩ đến cục diện này từ lâu, nếu đã vậy thì hắn chắc chắn đã có chuẩn bị. Cổ Minh Châu có phần an tâm, cô không muốn nhìn thấy tên Thái tử ngốc này cứ
thế ung dung thoát tội, xem ra Ngụy đại nhân cũng không muốn.
Vụ án mưu phản của Trưởng công chúa năm năm trước còn chưa điều tra rõ ràng, nhưng cũng không ngăn được cô đời trước một ít nợ từ đám người đó. Có nợ thì phải trả, hơn nữa bọn họ còn nợ quá nhiều rồi.
ra những chuyện này, còn bao năm nay Lâm Tự Chân đều giấu kín với thiếp thân.
Nói xong, Triệu cung nhân ngẩng đầu lên, biểu cảm của bà ta có phần vặn vẹo:
Thái tử gia, chỉ cần có thể giữ mạng cho hai đứa trẻ, thì thiếp thân nguyện nghe theo sự sắp xếp của triều đình.
Thái tử cũng chẳng có vẻ gì là mừng rỡ, gã chỉ nhìn Triệu cũng nhận an ủi:
Bà có thể nghĩ như vậy cũng xem như đang giành giật một con đường sống cho hai đứa trẻ rồi.
Bà ta cất giọng khàn đặc:
Cầu6 xin Thái tử gia chỉ cho hai đứa trẻ một con đường sống!
Nói rồi không ngừng khấu đầu trên mặt đất.
Thái tử ngẩng đầu nhìn mây bay trên5 trời, thiên hạ đại sự dường như đều được đong đếm trong đầu gã, hồi lâu gã mới nói:
Nếu Lâm Tự Chân phản bội Đại Châu, thì hai đứa trẻ này tuyệt đối không thể giữ lại. Nếu bà
có thể dẫn dụ Lâm Tự Chân vào kinh rồi bắt lại, giúp bản cung điều tra rõ vụ án này, bắt được kẻ đứng đằng sau sai khiến Lâm Tự Chân, bản cũng có thể giúp bà bảo toàn mạng sống cho chúng. Tuy chưa chắc chúng có
Thôi Trịnh đi tới trước mặt Lâm phu nhân:
Để cháu bảo hộ vệ đưa di mẫu và biểu muội về nhà, những việc còn lại cứ để cháu xử lý.
Lâm phu nhân gật đầu.
Lúc ngồi trên xe ngựa trở về nhà họ Cố, Lâm phu nhân thở ra một hơi thật dài. Vụ án lần này xem như đã chắc chắn rồi phải không? Sau này chắc sẽ bớt được không ít nguy cơ. Không biết bên phía Hầu gia đã nhận
được tin tức chưa, nếu ông biết được vụ án đã rõ chân tướng, chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Kinh thành.
Hoài Viễn hầu đi ra từ trong cung, trên mặt lộ ra mấy phần nhẹ nhõm, không ngờ nhanh vậy mà vụ án đã có tiến triển.
Rốt cuộc vẫn là nhà họ Ngụy lợi hại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.