Chương 135: Cố lão gia không dễ đối phó
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1621 chữ
- 2021-12-31 05:18:18
Hoài Viễn hầu không ngờ bản thân còn chưa lên tiếng thì Ngụy nhị lão gia đã bước lên trước bắt chuyện. Bên ngoài cửa cung đều là đại thần, x8ác suất gặp được nhau còn cao hơn nhiều so với không gặp được nhau ấy
chứ! Nhưng mà Ngụy nhị lão gia đã nói trùng hợp thì cứ xem nh3ư là trùng hợp đi!
Ngụy nhị lão gia nói tiếp:
Có phải Hoài Viễn hầu gia đình đi về phía Đông?
Hoàng thượng đã nói gì với ông chăng, ngoài chuyện này ra thì ông cũng chẳng có gì đáng để nhà họ Ngụy phải nhòm ngó cả, trong lòng Hoài Viễn hầu hiểu rất rõ.
Trước khi rời khỏi cửa cung, bên cạnh không có ai, Hoài Viễn hầu nhìn Ngụy nhị lão gia nói:
Ban nãy Hoàng thượng truyền ta tiến cung, bên phía phủ Thái Nguyên đã có tin tức rồi.
Hả?
Ngụy nhị lão gia vuốt hai chòm râu bên mép, sau khi ông ta để râu có vẻ trầm ổn đáng tin hơn nhiều, ở trước mặt mẹ cũng có chút mặt mũi, tránh khi làm việc không nhận được sự tín nhiệm của người khác.
Ấy chết!
Hoài Viễn hầu chợt nhớ ra một chuyện:
Ta vội vào cung hình như quên khóa lồng chim lại rồi, Ngụy nhị lão gia xin thứ tội, ta phải đi trước đây.
Hoài Viễn hầu nói xong cũng không đợi Ngụy nhị lão gia trả lời, vội vội vàng vàng thúc ngựa đi mất, giống như thật sự có chuyện cần kíp lắm vậy.
Nhìn theo bóng lưng của Hoài Viễn hầu, Ngụy nhị lão gia lại vuốt râu lần nữa. Hoài Viễn hầu khiến ông ta nhớ đến lão nông làm ruộng từng gặp thuở thiếu thời. Lão nông coi giữ củ cải nhà mình rất kỹ, khi ấy ông ta
Hoài Viễn hầu cười nói:
Đú9ng thế.
Vậy cũng khá thuận đường.
Ngụy nhị lão gia nói:
Chúng ta cùng đi có được không?
Nhà họ Ngụy ngụ ở Bắc thành, c6ác lộ nha môn thì đều nằm ở phụ cận phía Nam, đến tửu lâu còn nằm ở phía Tây, sao Ngụy nhị lão gia lại có thể thuận đường cùng ông đi về ph5ía Đông được? Là muốn nghe ngóng xem
Thứ không phải thật lòng thật ý đem tới thì có giá trị gì đâu.
Nhưng mà hôm nay Ngụy Hoàng hậu rất vui, bà cố ý mặc một chiếc váy màu cẩm quỳ, trên tóc cài một chiếc trâm mẫu đơn khảm ngọc, cả người toát lên sự phấn chấn, bởi vì phủ Thái Nguyên truyền tin tới nói án
ngựa chiến đã điều tra ra chân tướng.
Nguy Hoàng hậu đứng dậy đi vào thư phòng, trong ấy vẫn còn kinh văn mà bà chưa chép xong, cầm kinh văn trong tay, bà nghĩ tới một chuyện.
Năm ấy khi ca ca đưa Kham nhi tới gặp bà, bà đã cảm thán thời gian trôi qua sao mà nhanh đến thế, Kham nhi lớn đến thế này rồi, giờ lại chỉ trong chớp mắt, chuyện mà Kham nhi làm ở bên ngoài lại có thể ảnh
hưởng tới trong cung.
Nữ quan gật đầu:
Nô tỳ hiểu rồi, cũng có thể từ nay cổng cung của chúng ta sẽ được mở lớn ra rồi!
Thực ra cổng cung luôn mở, chỉ là không cho phép Hoàng hậu nương nương ra ngoài, đây là chuyện mà ai ai cũng biết.
Hoàng hậu nương nương nhìn nữ quan một cách trách móc:
Sau này không được nói những lời như vậy nữa, ngươi có biết vì một câu nói này của người mà bọn họ phải vất vả đến nhường nào không? Ta ở đây rất tốt,
Quý phi nương nương bị ốm
Nữ quan bước lên bẩm báo:
không ăn uống được gì đã hai ngày nay rồi.
Nguy Hoàng hậu gật đầu, nhốt mình trong thâm cung, nếu không phải vì muốn biết được tin tức ở bên ngoài thì bà cũng sẽ không dặn người hầu để ý động tĩnh của Quý phi.
Quý phi buồn bã như vậy thì chắc chắn Kham nhi ở phủ Thái Nguyên không sai.
Kham là một thanh niên thân thiện dễ gần, cũng là vì muốn khiến ông cảm thấy gần gũi hơn.
Nhưng ông là một người không mấy nặng lòng chính trị ở trong triều, e là phải khiến nhà họ Ngụy thất vọng rồi. Ngụy Nguyên Kham nào có đơn giản như thế, lời này chắc cũng chỉ có người nhà họ Ngụy mới tin
được.
Nữ quan hơi kinh ngạc:
Sao nương nương biết?
Nguy Hoàng hậu mỉm cười nói:
Ta mong là ngài ấy sẽ tới.
Bởi vì khi ấy cũng có nghĩa là Kham nhi đã bình an. Chỉ khi nhà họ Ngụy lập được đại công thì ông ta mới tới làm bộ làm tịch, xem như là an ủi đối với Ngụy thị.
không cần họ phải đổ máu vì ta nữa.
Nữ quan nhỏ giọng nói:
Nô tỳ lỡ lời, chỉ là nô tỳ đau lòng thay nương nương.
Ta không đau, ta rất ổn.
Ngụy Hoàng hậu nhấc bút lông lên bắt đầu cẩn thận chép Phật kinh.
Ngụy nhị lão gia gật đầu liên tục:
Kham nhi nhà ta từ nhỏ đã thông minh, tinh thông lục nghệ, văn võ song toàn, đối xử với mọi người lại thân thiện lễ nghĩa, rất được trưởng bối yêu thích.
Hoài Viễn hầu nghe thấy những điều này, chuyện Ngụy tam gia văn võ song toàn thì ông biết, nhưng đối xử thân thiện với mọi người... thì cũng không đến nỗi bị người ta lén lút gọi bằng cái tên
Ngụy Diêm Vương
rồi. Ngụy nhị lão gia tìm ông nói những điều này chắc chắn có thâm ý. Trừ phi Ngụy Nguyên Kham phát hiện ông cố tình để lộ án ngựa chiến, cho nên mới bảo Ngụy nhị lão gia tới trước do thám, nói Ngụy Nguyên
Vẻ mặt Ngụy nhị lão gia có phần gấp gáp:
Hoàng thượng nói thế nào? Kham nhi nhà ta đã điều tra rõ ràng vụ án chưa?
Nhà họ Ngụy không thể không biết đến chuyện của phủ Thái Nguyên, nhưng mà Hoài Viễn hầu cũng thuận tiện xuôi theo đó mà khen ngợi Ngụy Nguyên Kham:
Ngụy đại nhân đúng là thanh niên tài tuấn, mới đến
phủ Thái Nguyên chưa lâu mà đã điều tra ra chân tướng vụ án rồi.
Đồ trưng bày, quần áo, thứ gì nên có đều có cả, Nguy Hoàng hậu liếc nhìn một cái rồi dặn dò nữ quan:
Bỏ vào trong kho đi!
Rất nhiều năm trước đây bà từng coi những thứ phu quân tặng mình như trân bảo, từ chúng có thể nhìn thấy tình ý của phu quân đối với mình. Sau đó thiếp thất trong phủ có mang, con của bà lại lần lượt chết sớm
thì cuối cùng bà cũng nhìn rõ mọi chuyện, đập vỡ tấm bình phong Tống Tử Quan Âm mà phu quân tặng, đốn ngã cây thạch lựu ở trong cung.
Nghĩ tới đây Ngụy Hoàng hậu khẽ mỉm cười, bỗng dưng bà thay đổi chủ ý:
Lấy vải mà Hoàng thượng ban tặng ra làm cho ta một bộ váy đi.
Nghĩ kỹ lại thì những thứ đó chẳng phải là do Hoàng thượng ban tặng, mà đó của Kham nhi giúp nhà họ Ngụy kiếm được, vì sao lại không dùng cơ chứ?
Nữ quan biết rõ tâm tư của Hoàng hậu nương nương, lập tức vâng lời đi làm ngay.
vừa mới đi đến bên mé ruộng, đang định cúi xuống trộm một củ thì lập tức bị lão nông phát hiện, lão nông rút roi mây ra vụt mông ông ta tới tấp.
Ngụy nhị lão gia chu miệng, sau khi nhận được thư hôm mùng chín, nghe nói Kham nhi thích Cổ đại tiểu thư thì ông ta đã có ý định tới nhà họ Cố nghe ngóng đôi điều.
Giờ xem ra không đơn giản như vậy, không đối phó được với lão nông trồng ruộng thì chỉ e đến cái lá cũng không thấy.
Vụ án này điều tra chắc là vất vả lắm? Từ sự ban thưởng của Hoàng thượng có thể nhìn ra được Thái tử chắc chắn đã sa vào trong đó, bằng không Quý phi cũng chẳng cần dùng đến cách
tuyệt thực
để đối phó.
Tuy Hoàng thượng nhất là ở trong cung kín, nhưng những tin tức này cũng chẳng cần phải tỉ mỉ nghe ngóng gì, bà chỉ cần liếc qua là hiểu.
Cẩn thận chút nhé.
Nguy Hoàng hậu dặn dò nữ quan theo hầu:
Có thể chẳng mấy chốc ngự giá sẽ tới đấy.
Không vội, không vội, ông ta nhất định sẽ nghĩ ra cách khác.
Bên trong hoàng cung.
Nội thị lục tục dâng đồ được ban thưởng tới cung của Hoàng hậu nương nương.
Thư phòng trống không, đến sách trên giá cũng thiếu hơn một nửa, những quyển sách còn lại đều có liên quan tới đức hạnh phụ nữ, Hoàng thượng đề phòng Hoàng hậu nương nương đến mức nào, nghĩ tới đây mắt
nữ quan cay cay. Lẽ nào nương nương phải bị nhốt ở đây mãi mãi hay sao?
Nữ quan điều chỉnh cho đèn trong phòng sáng hơn, trong cung điện rộng lớn, chỉ có căn phòng này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
.
Thái tử gia chuẩn bị đưa mọi người cùng về kinh.
Quản gia nhà họ Cổ bận đến mức chân không chạm đất. Lần này đi nhiều ngày, phu nhân đang mang thai, đại tiểu thư thì không khỏe, nhất định phải chuẩn bị thật chu toàn, như vậy mới có thể yên ổn trở về Hầu
phủ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.