Chương 136: Hối lộ hắn


mạnh.

Có mấy lần Sơ Cửu có thể cảm nhận được ánh mắt Tam gia nhìn về phía hắn ta, trong lòng Sơ Cửu hơi hoảng sợ, hắn ta luôn cảm thấ8y Tam gia như đang chất vấn mình. Hắn ta có phạm sai lầm ở đâu không? Sơ Cửu
móc đổ nên được gọi là
Đại Điệp Tiếp
. Từ
Điệp Tiếp
vốn có nghĩa là đi từng bước nhỏ.

Ngụy đại nhân
Nhiếp Thầm tiến lên trước bẩm báo:
Đã có chút manh mối về thân phận của Dương thị ở hẻm Đông rồi.

giữ trọng trách động viên tây chiên, không thể xảy ra sơ suất. Thái tử tự nghĩ rằng mình đã kiểm soát được Lâm Tự Chân nên lừa ông ta vào kinh chịu tội là kết quả tốt nhất, nhưng liên quan đến Vệ sở vùng biên
cương thì phải chuẩn bị cho cả tình huống xấu nhất.
một cách bất ngờ khi người khác không đề phòng.
Sáu năm trước người phụ nữ ấy đến phủ Thái Nguyên, thời gian dài như vậy rốt cuộc Lâm Tự Chân đã tập kết được bao nhiêu binh mã rồi? Vả lại hiện tại số binh mã này đang được giấu ở đâu?
không được hùng mạnh như Áo Nhi Đồ Ti, Đại hãn của Áo Nhi Đồ Ti lòng chứa đầy dã tâm, trong trận chiến với Du Lâm vệ năm xưa đã khiến Đại Chu phải chịu khổ nhiều. Nếu như là Lâm Tự Chân, tất nhiên ông ta sẽ
muốn đầu quân cho Áo Nhi Đồ Ti hơn, huống chi có khả năng ở cuộc binh biến Sơn Tây mười mấy năm trước giữa Lâm Tự Chân và Áo Nhi Đồ Ti đã cấu kết với nhau. Giả sử có gây chuyện thêm lần nữa tất nhiên sẽ hợp
Ngụy Nguyên Kham lại đẩy chén trà sang một bên. Sơ Cứu trề môi bưng trà đi, rốt cuộc trà hắn ta pha đêm nay sai ở chỗ nào? Hắn ta đã nếm thử rồi, không đắng tí nào.
Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham càng lúc càng u ám, phía đông Túc Châu vệ chính là A Lạp Thiện Hữu Kỳ
, còn Du Lâm vệ đối diện với Áo Nhi Đồ Ti. Nếu so sánh thì mấy năm gần đây binh lực của A Lạp Thiện Hữu Kỳ
Lúc tự thấy gai mắt, c6on gà Ngũ Hắc cũng mổ chính mình vài cái. Gà còn thế huống chi là người.
Ngụy Nguyên Kham thấy Sơ Cửu lại nép sát chân tường có ý đị5nh chuồn đi, hắn thình lình đặt tài liệu trong tay xuống, lạnh lùng hỏi:
Đi đâu?

Nói đến đây, mắt Nhiếp Thầm lóe lên:
Tên quân hộ đó đã được báo là chết trận, triều đình cũng đã phát trợ cấp những tên cướp khẳng định mình không hề nhìn nhầm.

Vậy đây chính là
thiên binh
mà Lâm Tự Chân nhắc tới, toàn bộ những tướng sĩ trong quân hộ báo cáo dổi là đã chết trận đều trở thành tư binh của ông ta. Tất nhiên số binh mã này có thể giúp ông ta đánh bại địch
Ngụy Nguyên Kham đặt đồ trong tay xuống, cẩn thận lắng nghe.
Nhiếp Thẩm đáp:
Bọn cướp trong núi từng đánh nhau với người của tiêu cục Dương thị, bảo bọn họ không chỉ cưỡi ngựa giỏi mà còn thông thạo chiến thuật. Người của tiêu cục Dương thị đã từng mai phục bọn cướp
tác với nhau.
() Một kỳ ở khu tự trị Nội Mông Cổ, Trung Quốc

Đổi trà.

Sau khi thản nhiên dặn dò, Ngụy Nguyên Kham lại tập trung vào tấm bản đồ. Từ Túc Châu vệ của Lâm Tự Chân đến Du Lâm vệ, Hành đô ti Thiểm Tây không chỉ là cửu biên trọng trần phòng ngự vùng Tây Bắc mà còn
vùng xung quanh, chỉ trong vòng một canh giờ bọn họ đã san bằng sơn trại của bọn cướp đó. Các thang tử thủ đó còn biết truyền tin bằng cờ, theo lời bọn cướp khai người của tiêu cục Dương thị rất giống...

Nhiếp Thầm còn chưa nói xong, Ngụy Nguyên Kham đã tiếp lời:
Binh mẽ của quan phủ.

Ngụy Nguyên Kham chăm chú nhìn tấm bản đồ, lại bưng chén trà lên uống, nước trà vào miệng thì một mùi chua ngọt lan tỏa ra, hắn không kìm được khẽ cau mày, ngẩng đầu lên.
Sơ Cửu đang đứng bên cạnh:
Tam gia, lần này nước trà không đắng nữa rồi đúng chứ? Bên trong có bỏ ô mai và đường mạch nha, nếu ngài cảm thấy ngon thì thuộc hạ sẽ bưng thêm một chén nữa lên.

Ngụy Nghiêm Kham mặt không cảm xúc cũng chẳng đáp lại lời Sơ Cửu. Sơ Cửu không thể nghĩ ra chuyện bỏ ô mai vào trong trà, hắn nhìn ra bên ngoài cửa:
Ai đến?

Sơ Cứu trả lời:
Là Nhiếp Thầm và sư muội của y, đến được một lúc rồi. Tam gia cứ xem bản đồ mãi nên thuộc hạ không dám tiến lên làm phiền.

Sau khi biết triều đình chuẩn bị tróc nã mình, Lâm Tự Chân có khả năng làm gì nhất? Có thể điều động bao nhiêu nhân mã? Làm thế nào mới đạt được nhiều lợi ích nhất? Không nghĩ kỹ nhưng điều này để bố trí cho
hợp lý, chỉ chờ đợi tương lại được luận công ban thưởng, không chỉ tắc trách mà còn nực cười nữa.
Không có chuyện không lên điện Tam Bảo, cô đến đây vào lúc này hẳn là vì muốn nghe ngóng tin tức từ hắn nhỉ? Ngụy Nguyên Kham lại muốn bưng trà lên, do dự một hồi lâu cuối cùng lại không động đậy gì. Trà
không ra trà, canh không ra canh, hắn nào phải đứa trẻ, càng chẳng phải là tên Thôi Trịnh dễ dụ kia.
cẩn thận tự kiểm điểm lại bản thân trong thời gian rảnh3 rỗi giữa những lúc bôn ba vất vả. Hắn ta cảm thấy bản thân luôn tỉ mỉ chu đáo, cho dù không được thưởng thì cũng không đến mức phải chịu ph9ạt. Nếu vấn đề
không nằm ở chỗ hắn ta, vậy chắc chắn là Tam gia đang tự đấu tranh với chính bản thân.
Châu vệ xa xôi, dường như trong chốc lát không thể tới ngày nhưng ai chắc chắn Lâm Tự Chân sẽ ở Túc Châu vệ chứ?
Một tháng trước ông ta cho người phụ nữ trong hẻm Đông chuyển đi, bọn họ điều tra án ở phủ Thái Nguyên lâu như vậy cũng là đã cho Lâm Tự Chân đủ thời gian để chuẩn bị đường lui.
() Đai Điệp Tiếp: Là chiếc thắt lưng bằng ngọc xuất hiện vào thời Thịnh Đường. Từ màu nền của đại ngọc có thể phản ánh cấp bậc của người đeo nó. Theo ghi chép màu nền cao cấp nhất của đại ngọc là màu tím và
toàn bộ đại ngọc gồm có mười ba miếng. Dưới mỗi mảnh ngọc có một cái móc nhỏ có thể
Ngụy Nguyên Kham ra lệnh:
Gọi người vào phòng đi.

Nhiếp Thầm và Cổ Minh Châu bước vào. Đêm nay Tưởng cô nương vẫn mặc quần áo nam, trên hông đeo Đại Điệp Tiếp, trông anh tuấn thêm vài phần.
Rốt cuộc ngày hẳn đổ bệnh ở nhà họ Cố đã xảy ra chuyện gì? Vốn dĩ hắn muốn hỏi Sơ Cứu nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa vô tội vừa thản nhiên của Sơ Cửu, lửa giận trong lòng hắn lại trào dâng. Thường ngày chuyện bé
cỏn con cũng lải nhải bên tai hẳn không ngớt mà hai ngày nay lại im như hũ nút. Không cần Sơ Cửu, bận rộn xong đợt này, trong lòng thanh thản rồi hắn cũng có thể nhớ lại tất cả thôi.
Có điều yêu cầu dành cho quản sự ma ma này quá cao, có thể cưỡi ngựa bôn ba cùng đám đàn ông bọn họ, còn phải thông minh, đắc lực làm Tam gia hài lòng. Với gương mặt suốt ngày lạnh lùng của Tam gia, e là rất
nhiều người trong phủ nhìn thấy liền sợ hãi chạy mất.
Có điều cầu kết đôi bên cùng có lợi thì đơn giản nhưng đầu hàng lại chẳng dễ dàng như vậy, cần phải có đầu danh trạng, Lâm Tự Chân sẽ dùng cái gì làm đầu danh trạng để đổi lấy sự tin tưởng của Thát Đát?
() Đầu danh trạng: Là hành vi thể hiện, đảm bảo lòng trung thành để tham gia vào một tổ chức phi pháp.
Cô ấy tới rồi? Ngụy Nguyên Kham thôi không cau mày nữa, híp mắt lại.
Sơ Cửu thấp giọng tiếp:
Trà này là do Tưởng cô nương dạy thuộc hạ pha.

() Vô sự bất đăng tam bảo điện ý chỉ trong chùa miếu Phật giáo các nghi thức lễ bái, thờ cúng được đặt trong điện Phật, không có chuyện không được tùy tiện đi lại, làm ầm ĩ ở nơi này. Sau này nghĩa rộng ra thành có
chuyện mới đến.
Tam bảo điện
hay điện Tam Bảo là ba địa điểm chính của Phật, pháp và tăng trong các ngôi chùa miếu Phật giáo.
Dù thế nào thì bàn về hành động và phối hợp, người trong phường cũng không thể sánh với binh mã của quan phủ.
Nhiếp Thầm gật đầu:
Tên cướp ấy còn quen biết với một thang tử thủ trong tiêu cục Dương thị, người đó và gã đều là quân hộ, có điều...

Điều quan trọng nhất là một khi kiểm soát không tốt, bách tính vùng biên cương cũng sẽ bị vạ lây. Trong trấn trấn thủ biên cương không thể xảy ra chiến tranh, nếu có hành động khác thường cũng phải trở lại bình
thường trong khoảng thời gian ngắn nhất, cùng lắm không được quá ba ngày, nếu không ắt sẽ xảy ra biển. Hắn cho người mang thư về kinh thành cảnh báo nhưng chỉ sợ Lâm Tự Chân đã có chuẩn bị trước. Tuy Túc
Ngụy Nguyên Kham nói một câu rồi tập trung xem tài liệu, Sơ Cứu dâng trà lên, thỉnh thoảng hắn sẽ cầm lấy hợp một ngụm.
Trà này vừa đắng vừa chát, đến cả chút chuyện nhỏ Sơ Cửu cũng làm không xong, chẳng lẽ hắn còn mong Sơ Cửu có thể làm việc chu đáo vào những lúc quan trọng à?
Sơ Cửu vội vàng trả lời:
Nước trong bếp đã sôi, thuộc hạ chế trà cho Tam gia.

Thân vệ đều ra ngoài làm việc, trong nhà cũng chẳng có ai hầu hạ, lần sau hắn ta phải nghĩ cách đưa một quản sự ma ma theo mới được.
Triều đình không cách nào kiểm soát được những người này, nếu bọn họ thình lình xuất hiện tại một nơi bất kỳ, đánh người thì trở tay không kịp.

Ngụy Nguyên Kham lại nhìn Nhiếp Thảm lần nữa:
Ngươi bảo đã có manh mối về thân phận của Dương thị đó rồi?


Nhiếp Thầm vô thức nhìn sang Tưởng sư muội, sau đó mới đáp:
Giọng nói của Dương thị giống như xuất thân từ vùng Hà Nam.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.