Chương 137: Không chua nữa
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1659 chữ
- 2021-12-31 05:18:15
Lời Triệu cung nhân nói lúc ở hẻm Đông phần nhiều xuất phát từ sự tức giận và ghen tuông nhưng có một câu là đúng. Dương thị vẫn luôn ở8 phủ Thái Nguyên, trong tay có nhân mã, thỉnh thoảng còn qua lại với
Vương Đạo Xương, chắc chắn là đang giúp Lâm Tự Chân xử lý3 công việc ở phủ Thái Nguyên.
Chuyện này liên quan đến việc đóng quân và ngựa chiến, Dương thì có thể nhúng tay vào những việc9 này, ngoại trừ việc được Lâm Tự Chân cực kì tin tưởng ra, ắt hẳn cô ta cũng không phải là người phụ nữ tầm
tuy động tác rất nhẹ nhưng tiếng động của trang giấy vẫn thu hút sự chú ý của Ngụy Nguyên Kham.
Ngụy Nguyên Kham ngẩng đầu lên từ trong chồng công văn, Cổ đại tiểu thư không chỉ biết chữ mà e là thường ngày cũng đọc rất nhiều sách, nếu không cho dù có xem lướt qua loa cũng sẽ không đạt đến tốc độ thể
này.
Trương Đồng lĩnh mệnh.
Cổ Minh Châu yên tâm hơn một chút, gia tướng của nhà họ Ngụy ra ngoài liên lạc với thân tín, đến thời điểm then chốt sẽ nghĩ cách điều động binh mã của Vệ sở ra đối phó.
Cổ Minh Châu mím môi:
Lâm Tự Chân... sẽ... đầu danh trạng sao?
lợi, chẳng phải thế sao?
Ngụy Nguyên Kham thích thú nhìn Cổ đại tiểu thư, Cổ đại tiểu thư chỉ mới mười lăm tuổi nhưng hình như cô rất thông suốt chuyện tình cảm, lợi ích giữa nam và nữ. Như thể bản thân cô đã lĩnh ngộ rất nhiều đạo lý
nên cách làm việc điêu luyện, cho dù gặp phải chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý.
Lấy thêm vài chiếc đèn tới đây.
Ngụy Nguyên Kham bình thản ra lệnh cho Sơ Cứu, chiếu sáng thêm chút để cô có thể nhanh chóng xem xong, sắp xếp ra đầu mối. Dẫu sao hắn cũng không có nhiều thời gian, lát nữa
phải đến nha môn, không thể lề mề cả tối với bọn họ được.
Căn phòng lại thêm vài ánh nến. Nhiếp Thầm lập tức lên trước, xem xét cùng với Tưởng cô nương. Thời gian dần trôi qua, ngọn nến trong phòng cũng mỗi lúc một ngắn đi. Cổ Minh Châu nhanh chóng lật xem tài liệu,
Cô thật sự khiến hắn ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.
Ở đây,
Cổ Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham:
lúc ở Du Lâm vệ... Trịnh Biện từng cưới thêm thiếp, người thiếp đó... rất được Trịnh Biện ưu ái, luôn đi theo ông ta trong thời gian Trịnh Biện tại chức.
Người thiếp sinh ra một cô con gái, từng... được nuôi dưỡng tại tổ trạch của Trịnh thị. Trịnh Biện chết chưa được bao lâu, người thiếp ấy đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh vì phạm lỗi. Đứa con gái cũng tự trốn khỏi nhà
thường.
Cổ6 Minh Châu đã có một vài phỏng đoán về thân phận của Dương thị, trong số đó có một phỏng đoán liên quan đến Trịnh Biện nhưng cô không 5biết rõ tình hình trong nhà Trịnh Biện, vì vậy bèn cùng Nhiếp Thầm đến
chỗ Ngụy đại nhân một chuyến. Cô cảm thấy mấy ngày nay gia tướng của nhà họ Ngụy không hề rỗi rãi, chắc chắn đã thu thập được rất nhiều tin tức. Cô đến trao đổi một ít manh mối, cũng giúp ích cho việc điều tra
Thát Đát từ lâu.
Suy đoán về thân thể Dương thị thì lại càng chứng thực thêm cho phỏng đoán khi trước của hắn:
Lâm Tự Chân sẽ dùng binh mẽ trong tay để làm phản Đại Chu.
Cổ Minh Châu cũng suy nghĩ như thế, có lẽ kể cả Dương thị kia cũng liên quan đến Thát Đát. Du Lâm vệ có quan hệ mật thiết đến nhóm người Dương thị, lần này Du Lâm vệ là mấu chốt quan trọng nhất.
Dẫn binh mã đến Du Lâm Vệ,
Ngụy Nguyên Kham căn dặn Trương Đồng:
Dọc đường tìm kiếm tung tích của nhóm người Dương thị, nếu tìm thấy cũng đừng bứt dây đồng rừng.
Vấn đề là cô đã đóng giả một tiểu thư ngốc nghếch trong mắt người khác nhiều năm, bên cạnh lại có cha mẹ thương yêu cô như Cô Hầu gia và Lâm phu nhân, lẽ ra nên giống đóa hoa trong nhà kính gió không tới mặt
mưa không tới đầu mới phải, sao có thể hiểu rõ những việc này?
Ngụy Nguyên Kham lại bưng trà lên trong vô thức, uống vào miệng rồi mới nhở ra bên trong có ô mai, uống thêm một hớp, dường như không chua đến vậy nữa.
Cổ Minh Châu nói:
Nếu Dương thị chính là... con gái của Trịnh Biện thì cũng có vài chỗ rất kì lạ... Tuy mẹ cô ta là thiếp... nhưng vẫn là một tiểu thư con nhà quan lại hiển quý. Nếu có tư tình với Lâm Tự Chân, cô ta
vẫn có thể nghĩ cách đạp Triệu thị xuống, làm vợ kế của Lâm Tự Chân. Khi ấy, Triệu thị không phải là cung nhân, nhà họ Triệu cũng chẳng cao quý gì sao có thể là đối thủ được?
Như thế mới là cách nghĩ của người bình thường, nhưng con gái thứ của Trịnh Biện... Tạm gọi cô ta là Dương thị... Dương thị lại rời khỏi nhà họ Trịnh... giúp Lâm Tự Chân trấn giữ phủ Thái Nguyên... Dương thị kia
để tìm mẹ, mẹ con... hai người chẳng biết đã đi hướng nào, Trịnh thị bèn xóa tên cô gái này ra khỏi gia phả.
Cô con gái rời khỏi nhà họ Trịnh là việc của tám năm trước. Sáu năm trước... Lâm Tự Chân mua một căn nhà ở hẻm Đông, Dương thị đến phủ Thái Nguyên. Tính toán tuổi tác, tám năm trước cô con gái ấy mười lăm
tuổi, đến bây giờ... có lẽ đã hai mươi ba tuổi, tuổi tác vừa khớp... với Dương thị kia.
Không biết có phải là tưởng tượng không, Cổ Minh Châu cảm thấy có vẻ sắc mặt của Ngụy đại nhân đã tốt hơn.
Ngụy Nguyên Kham nhìn về phía Sơ Cứu:
Bảo Trương Đồng mang tin tức đã điều tra được có liên quan đến Trịnh Biện đến cho Tưởng cô nương.
Trương Đồng nhanh chóng bước vào phòng, hắn ta mới cho người đi nghe ngóng tin tức, vẫn chưa chỉnh lý lại tài liệu để cho Tam gia xem, không muốn mang cho Tưởng cô nương xem trước. Xem ra quả thật Tam gia
Chỉ cần chuyện này thành công, còn phải sợ một Triệu cung nhân sao? Tuy Cổ Minh Châu không biết rốt cuộc
đại nghiệp
này là gì nhưng chắc chắn nó có liên quan đến người kế vị, cũng bởi vì thế mà kẻ đứng đằng
sau mới tỉnh kế Thái tử.
Cổ Minh Châu nhìn Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham quay đầu sang nhìn tấm bản đồ:
Trịnh Biện cấu kết với Thát Đát ở Du Lâm vệ, Lâm Tự Chân đang đi con đường cũ của Trịnh Biện, có lẽ đã dính líu tới
văn võ song toàn, việc gì phải làm một người thiếp mãi mãi không thấy được ánh mặt trời? Trừ khi cô ta hoàn toàn không bận tâm đến danh hiệu vợ chính của Lâm Tự Chân, lệnh phong của Triệu cung nhân... cũng
chẳng phải thứ cô ta khao khát.
Thứ cô ta muốn... là thứ... cô ta vẫn luôn vất vả kinh doanh... Hay nói cách khác, là chuyện mà cô ta cùng làm với Lâm Tự Chân.
rất tin tưởng Tưởng... Cổ đại tiểu thư.
Một chồng tài liệu dày cộp được đưa đến cho Cổ Minh Châu. Cổ Minh Châu nghiêm túc hành lễ với Ngụy Nguyên Kham. Ngụy Nguyên Kham khẽ nhướng mày, nếu không cải trang thành Tưởng cô nương, chắc sẽ
chẳng được lễ phép chu đáo như thế này đâu nhỉ? Nhớ lại đôi chân thoắt tới thoắt lui của cô ở nhà họ Cố, dù bây giờ làm việc rất nề nếp đâu ra đấy, nhưng cũng chỉ là tỏ vẻ trước mặt người khác thôi.
án, có lẽ Nguy đại nhân sẽ nói cho biết.
Sau khi vào nhà, nhìn thấy gương mặt âu sầu của Sơ Cửu, dò hỏi thì cô được biết Ngụy đại nhân chế nước trà quá đắng. Sao nước trà lại đắng? Hoặc là Ngụy đại nhân kiếm chuyện hành hạ Sơ Cửu, hoặc là khoảng thời
gian này điều tra án dẫn đến tâm hỏa quá vượng, mà cũng có thể là cả hai. Đúng lúc nhà bếp có ô mai, cô bèn mượn hoa dâng Phật nấu trà ô mai, Ngụy đại nhân vui vẻ thì chuyến đi này của cô mới càng thêm thuận
Cổ Minh Châu lại lật xem ghi chép phía trước:
Hơn nữa... người thiếp Trịnh Biện cưới lúc ở Du Lâm vệ... cũng họ Dương.
Tất cả mọi thứ thật sự quá trùng hợp.
Ngụy Nguyên Kham đứng dậy, bước đến cạnh Cổ Minh Châu xem xét.
Cô cũng nghĩ đến đầu danh trạng, Ngụy Nguyên Kham đáp:
Chuyện đầu hàng lớn như vậy, Thát Đát sẽ giao những nhiệm vụ quan trọng cho Lâm Tự Chân nên tất nhiên cần phải có đầu danh trạng.
Nếu vậy, chẳng phải đội ngũ từ phủ Thái Nguyên trở về kinh thành sẽ trở thành mục tiêu tốt nhất sao? Cổ Minh Châu thầm thở dài, quả nhiên con đường về kinh không dễ đi.
Ngụy Nguyên Kham quay đầu nhìn Nhiếp Thầm:
Bảo người trong phường các ngươi đi theo đội của triều đình, bảo vệ tất cả mọi người cùng nhau quay về kinh, đặc biệt chú ý đến phụ nữ.
Tất nhiên bên phía Thái tử có người của Đông cung bảo vệ, không cần bọn họ phải phí công lo lắng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.