Chương 138: Nghẹn rồi


phận, cô và Thôi Trịnh vẫn có thể gặp mặt nhau như thế này.

() Cửu liên hoàn: một món đồ chơi gồm có chín chiếc vòng ghép lại.
Thôi Trịnh cũng gạt dáng vẻ đau thương và suy sụp tinh thần của bản thân đi, trở lại với sự chín chắn, tự kiềm chế khi xưa. Nhìn thấy Định Ni3nh hầu lại điềm tĩnh như thường, trưởng bối của tộc Thôi thị lập tức yên

tâm hơn nhiều, đưa con cháu tiên đoàn người ra ngoài thành hơ9n ba dặm mới dừng chân.
những chuyện thế này từ lâu, lúc rời khỏi phủ Thái Nguyên đã mua theo rất nhiều bánh thạch tử. Chiếc bánh thạch tử này ngon hơn bánh hồ thường ăn nhiều, nhưng mà bây giờ đột nhiên Sơ Cửu cảm thấy chiếc
bánh thạch tử trong tay chẳng còn thơm nữa.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy ở cách đó không xa Bảo Đồng đang cầm một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng, hình như hộ vệ của nhà họ Cổ đang cầm bánh thịt trong tay, mùi thơm của bánh thịt theo gió bay sang. Sơ Cửu
Thôi tứ phu nhân, Thôi tứ lão gia đi theo cả đường, bởi vì Thôi tứ lão gia liên can đến vụ án mỏ khoáng sản nê6n dọc đường Thôi tứ phu nhân phải giải quyết các công việc của nữ quyến. Lúc này cộng thêm người ngựa
của nhà họ Cố, chỉ mỗi xe ngựa c5ủa đội này thôi mà trông đã đông đúc, tấp nập chứ nói gì đến phía sau xe ngựa còn có người nha môn và xe tù đi theo.
Tất nhiên Thái tử gia đi đầu tiên, hộ vệ Đông cung cưỡi ngựa oai phong lẫm liệt, xem xét tình hình xung quanh, người đi đường bình thường nhìn thấy đội hình thế này, tất cả đều né tránh ở phía xa, sợ chọc phải thì
Nếu vụ án ngựa chiến có liên quan đến Thôi Trịnh thì hắn nhất định phải lôi Thôi Trịnh xuống cùng, chẳng ngờ vào thời điểm quan trọng Thôi Trịnh lại đứng lên, lỗi vụ án của lão Định Ninh hầu ra. Bây giờ xem ra
Thôi Trịnh không cùng một giuộc với nhóm người Lâm Tự Chân, cũng chẳng hề tham gia vào vụ án ngựa chiến.
Tuy hắn rất muốn cả tộc Thôi thị trả giá cho chuyện của Như Quân nhưng hắn lại khinh thường chuyện gài bẫy hãm hại người khác, Như Quân cũng sẽ không đồng ý để cho chuyện như vậy xảy ra.
Cổ Minh Châu gật đầu rồi kéo lấy cánh tay Lâm phu nhân, Lâm phu nhân đưa tay chỉnh sửa lại tóc mai của Châu Châu.
Thôi Trịnh nhìn cửu liên hoàn trong tay Cổ Minh Châu:
Đã giải ra chưa?

Cổ Minh Châu lắc đầu nhưng nụ cười tươi tắn vẫn thường trực trên gương mặt, bởi vì là một cô gái ngốc nghếch nên cô chỉ có thể làm xáo trộn cửu liên hoàn chứ không thể giải ra.
chuyện của Lâm thái phu nhân đã kéo khoảng cách của Thôi Trịnh và di mẫu lại gần.
Ngụy Nguyên Kham nhướng mày, đôi mắt như được che phủ bởi một lớp băng. Hắn không quan tâm chuyện Thôi Trịnh và nhà họ Cố như thế nào, lần này đến phủ Thái Nguyên hắn để ý đến Thôi Trịnh là vì vụ án
ngựa chiến.
Thôi Trịnh nhìn chăm chú trông có vẻ rất tò mò. Cổ Minh Châu đưa cứu liên hoàn trong tay cho Thôi Trịnh, lẽ nào Thôi Trịnh chưa bao giờ chơi thứ này à?
Cách đó không xa, Sơ Cửu gặm chiếc bánh thạch tử trong tay, uống một lớp nước bên trong túi nước. Bọn họ không đi theo nữ quyển, vả lại lần nào ra ngoài Tam gia cũng gói ghém hành lý gọn nhẹ nên bọn họ cứ như
đang hành quân vậy. Mang theo đồ ăn thức uống đơn giản nhất, đói thì ăn qua loa, cho dù lát nữa đến dịch trạm rồi, bọn họ cũng phải bôn ba khắp nơi, không được yên ổn ngồi trong đó ăn bát cơm. Hắn ta đã quen với
Ngụy Nguyên Kham đưa bánh thạch tử vào miệng, ăn xong hắn còn phải đi xung quanh kiểm tra, không dư dả thời gian và sức lực như bọn họ, tụ tập lại với nhau tán dóc.
Ngay lúc này, tiếng cười của Thôi Trịnh vang lên, Thôi Trịnh đưa cửu liên châu trong tay cho Cổ Minh Châu:
Ta còn không bằng Châu Châu.

Giọng nói của Lâm phu nhân thấp thoáng vọng tới:
Bị Châu Châu xáo trộn nên mới giải không ra đấy.


Đi thôi.
Lâm phu nhân nhìn Thôi Trịnh:
Ngụy đại nhân nói cũng có lý, đến đó sớm thì chúng ta cũng được yên tâm.

Thôi Trịnh đợi nữ quyền nhà họ Thôi và nhà họ Cố lên xe hết rồi mới đưa hộ vệ tiến lên trước dẫn đường.
Bên trong xe ngựa nhà họ Châu, Châu Như Chương cắn môi. Nếu vị Ngụy đại nhân đó nói muộn hơn một tí thì cô ta đã đến bên cạnh Cổ ngốc nghếch rồi. Trong tay cô ta đang cầm chiếc túi chuẩn bị tặng cho Cổ Minh
đi trước.
Thấy thế Lâm phu nhân buột miệng nói:
Ngụy đại nhân làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát thật đấy.

Không chỉ nhanh nhẹn, dứt khoát mà còn không thèm nể mặt người khác nữa.
Châu, tốt nhất là có thể mượn chuyện này để ở lại xe ngựa của nhà họ Cố, chẳng ngờ lại lệch một bước.
Châu Như Chương tức giận đến mức muốn giậm chân tại sao ông trời cứ chống đổi cô ta? Buông chiếc rèm xe ngựa xuống, Châu Như Chương uể oải ngồi lại bên cạnh Châu tam phu nhân:
Mẹ, mẹ nói xem Định Ninh
hầu sẽ không thích con nhỏ ngốc nghếch đó chứ? Con thấy có rất nhiều đồ được chuyển vào trong xe ngựa của con nhỏ ngốc đó, khi nãy Thôi Trịnh còn cười đùa với nó nữa.

Thôi Trịnh nói:
Nước này mang từ phủ Thái Nguyên theo, di mẫu đang có thai, đừng dùng nước ở ven đường để tránh có hại cho cơ thể.

Sự chăm sóc của Thôi Trịnh dành cho mẹ khiển Cổ Minh Châu cảm ơn từ tận đáy lòng, cô ngẩng đầu lên cười với Thôi Trịnh một cái, sau đó lấy chiếc khăn sạch trong tay Bảo Đồng đưa cho hắn.
Thôi Trịnh nhận khăn lau mặt rồi đưa trả lại cho bà mẹ, sau đó hỏi han Cổ Minh Châu:
Châu Châu mệt chưa? Đi thêm hai canh giờ nữa là đến dịch trạm rồi.

Biết rõ mọi người định về kinh, Châu tam phu nhân dẫn theo Châu Như Chương cùng khởi hành, rõ ràng là muốn thân thiết hơn với người nhà họ Thổi. Ngụy Nguyên Kham nhếch khóe môi cười khẩy, lúc này Châu
Như Chương đang chuẩn bị tiến lên trước.
Không đợi Châu Như Chương kịp làm gì, Ngụy Nguyên Kham đã căn dặn:
Nghỉ ngơi đủ rồi thì lên đường, còn cách dịch trạm một đoạn thôi, đến đó sớm mới ổn định được.
Dứt lời liền dẫn theo hộ vệ bên cạnh phóng
phiền phức.
Xe ngựa đi được nửa đường thì nghỉ ngơi, từng chiếc xe ngựa dừng lại cạnh quán trà ven quan lộ, nha hoàn, các bà cụ, tiểu tư, hộ viện đứng chật cứng trong đám đông, trông có vẻ vô cùng tấp nập.
Lâm phu nhân và Cổ Minh Châu vừa bước ra từ trong tính phòng, Thôi Trịnh liền sai người mang nước ấm sang.
nuốt nước bọt đang trào ra trong vô thức, nếu như hắn ta sang nhà họ Cổ xin một cái bánh thịt ăn thì không biết nhà họ Cố có cho không? Cô Bảo Đồng kia trông có vẻ khá dễ nói chuyện.
Sơ Cửu liếm môi, quay đầu nhìn Tam gia, Tam gia đang ăn bánh thạch tử và xem bản đồ, vẻ mặt lạnh lùng, những chuyện ồn ã kia đều không liên quan đến hắn.

Tam gia.
Sơ Cửu sáp lại gần:
Thôi Trịnh mua rất nhiều đồ tặng cho nhà họ Cố, toàn là đồ chơi để dỗ dành trẻ con.

Cả nhà hòa thuận vui vẻ.
Ngụy Nguyên Kham nuốt miếng bánh thạch tử cuối cùng xuống, đang định nói thì cổ họng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Tam gia, nghẹn rồi phải không?
Sơ Cửu lập tức tiến lên đưa túi nước cho hắn.
Ngụy Nguyên Kham uống vài hớp rồi ném trả túi nước cho Sơ Cửu:
Ai bảo người mua cái thứ này, lần sau mua bánh hồ ấy.

Sơ Cửu hơi tủi thân, chẳng phải bánh hồ còn cứng hơn à, tại sao không ăn bánh thịt?
Ngụy Nguyên Kham nắm lấy dây cương, đang chuẩn bị lên đường thì nhìn thấy phía trước chiếc xe ngựa bên cạnh có một cô gái trông sang bên này, đó là Châu Như Chương.
Ngụy Nguyên Kham sầm mặt, dường như không nghe thấy lời Sơ Cửu nói.

Hình như quan hệ giữa nhà họ Thôi và nhà họ Cố còn tốt hơn trước nữa.
Sơ Cứu tiếp lời.
Ngụy Nguyên Kham cuộn tấm bản đồ trong tay lại, cất vào trong bao da đeo bên hông. Không phải quan hệ giữa nhà họ Thôi và nhà họ Cố tốt lên mà là Thôi Trịnh đã thân thiết với nữ quyền nhà họ Cố hơn, có lẽ là vì
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hẩu gia cười, cô ta luôn cảm thấy Hầu gia đối xử rất khác với Cổ Minh Châu.

Châu tam phu nhân bật cười thành tiếng, sau đó lại lắc đầu:
Mẹ phải nói thế nào con mới yên tâm? Làm sao con nhỏ ngốc đó sánh bằng con được? Định Ninh hầu đối xử với nó như thế chẳng qua là vì cha nó đã vạch

trần vụ án ngựa chiến. Nói theo kiểu của tổ mẫu thì là vì lợi ích và quyền lực cả thôi, cho dù có chút thật lòng thì đó cũng là thương hại nó. Con muốn Định Ninh hầu thích con hay là thương hại con?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.