Chương 139: Ảo tưởng


Năm nay cô ta đã mười tám tuổi rồi, bình thường con gái nhà người ta ở độ tuổi này đã bàn đến chuyện cưới gả từ lâu, nhưng cô ta vẫn luôn đ8ợi Thôi Trinh. Cô ta không thể quên được khung cảnh Định Ninh hầu khải

hoàn trở về. Cô ta căm hận trưởng tỷ không biết tự trọng, g3ây loạn ở phủ Trưởng công chúa.
Tùy tùng của Đông cung không nói gì, quay người đi mất.
Châu Như Chương mở hộp điểm tâm ra, thấy trong ấy toàn là những món điểm tâm tinh xảo. Cô ta không nhịn được mà nói:
Mẹ, người mau nhìn xem, hộp điểm tâm này phải mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị,
Nữ quyền đều được sắp xếp ở hậu viện. Nữ quyền của Thôi gia, Châu gia đến sân viện phía Tây, Cổ Minh Châu và mẹ thì ở sân viện phía Đông. Phòng ốc ở sân viện bên này không nhiều nên cô chỉ đành ở chung một
phòng với mẹ. Như vậy thì muốn đổi thân phận để ra ngoài quả thật không dễ dàng một chút nào, chỉ đành đợi Liễu Tô đến báo tin tức cho cô thôi.
Không hiểu tại sao nhưng Nhiếp Thầm luôn cảm thấy trên khuôn mặt lầm lì của Liễu Tô lộ ra tia ghét bỏ. Thái độ này dành cho ai vậy? Choy sao?
Nhiếp Thẩm nói:
Ngươi nói rõ ra xem Tưởng sư muội đang ở đâu?

thể thể hiện được hiền đức của gã.
Sau khi tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, Cổ Minh Châu đánh giá xung quanh một vòng. Dịch trạm này tuy không nhỏ nhưng trong một lúc chứa nhiều người như vậy cũng khó tránh sẽ hơi chật chội.
nguy hiểm, nhưng muội ấy thân gái đi một mình còn nguy hiểm hơn.

Liễu Tô không nói gì nhiều:
Cô ấy đang đi theo chúng ta.

Nhiếp Thầm nhìn những chiếc xe ngựa kia:
Có phải sư muội ở phía trước không?

Liễu Tô gật đầu.

Ừm.
Lần này đến nói Liễu Tô cũng lười.
Nhiếp Thầm nhíu mày. Tất ở tại của Liễu Tô lại nặng hơn rồi sao? Nếu vậy thì y phải nhân cơ hội này mà sắp xếp thứ tự trên dưới của họ. Y là lão đại, Liễu Tô thì xếp hàng hai đi, chắc hẳn y nói thì Liễu Tô cũng sẽ
Cùng là người đi theo Trưởng lão gia nhưng chuyện Liễu Tô biết luôn nhiều hơn y. Tuy rằng y không để ý lắm nhưng cứ như lày không nhạy bén bằng Liễu Tô vậy. Không được, là người trong phường, y phải cho Liễu
Tô biết ai mới là lão đại. Dù mọi người đều là con nuôi của Trưởng lão gia thì cũng phải có thứ tự trên dưới.
Nhiếp Thẩm hắng giọng:
Ngươi đã vào kinh thành bao giờ chưa?


Chưa.
Liễu Tô tiếc chữ như vàng.
Liễu Tô gật đầu.
Nhiếp Thầm lại nói tiếp:
Trường lão gia dạy chúng ta không ít điều. Tục ngữ nói rất đúng, một ngày làm thầy thì cả đời là thầy, chúng ta cũng được coi như là huynh đệ. Theo quy củ của người trong phường, người
lớn tuổi là huynh. Nếu chúng ta đều là con nuôi của Trường lão gia thì sau này ngươi cứ gọi ta là đại ca, ta gọi người là nhị đệ, ngươi thấy thế nào?

Nhiếp Thầm ngừng lại giây lát, không nghe thấy Liễu Tô đáp lời, cứ như Liễu Tô không nghe thấy gì vậy.
Đám người Nhiếp Thẩm và Liễu Tô đi theo xe ngựa.
Ngày đầu tiên rời phủ Thái Nguyên vẫn còn yên ổn, dù sao cách thành không xa là Vệ sở. Nếu có người động thủ thì binh mã Vệ sở sẽ nhanh chóng đuổi đến nơi.
Nhiếp Thầm nói tiếp:
Đóng giả làm nữ quyền nhà nào?

Với bản lĩnh của Tưởng sư muội, muốn che mắt người khác không hề khó, ban nãy y mới nghĩ đến điểm này.
không phản bác.
Nhiếp Thầm nói:
Chúng ta đều từng nhận ơn đức của Trưởng lão gia. Người trong giang hồ phải biết tri ân báo đáp, ngươi nói có đúng không?

Cái tên ngốc này... thôi vậy, Liễu Tô giả vờ như không nghe thấy gì cả. Lúc hắn ở trong ngôi miếu hoang tàn kia nghe mọi người kể rằng có một người có tấm lòng lương thiện, nhận nuôi hơn một trăm người con. Đại
tiểu thư mới chỉ ngần này tuổi, nếu có một viện đầy con nuôi... quả thật hắn không thể tưởng tượng nổi.

Đừng nói lung tung.
Ánh mắt Châu tam phu nhân lóe lên:
Sau này phải đối xử tốt với Cổ đại tiểu thư. Lần này Cố hầu lập được công lớn, Cố gia theo đó cũng được nhờ. Tuy rằng nhà chúng ta không dính dáng gì đến
chuyện này nhưng ít nhiều cũng bị liên lụy, vẫn phải nịnh nọt xin Cổ gia nói đỡ thì chúng ta mới có thể yên ổn, nếu không về đến kinh thành chắc chắn sẽ bị tổ mẫu con trách mắng.

Thế nên hôm nay họ không cần quá căng thẳng, nhưng vài hôm nữa không biết sẽ như thế nào.
Nhiếp Thẩm nhìn xung quanh, sau đó nhìn Liễu Tô với gương mặt cổ quái:
Chẳng phải ngươi nói sư muội sẽ đến kinh thành với chúng ta sao? Sao ta không thấy muội ấy đâu vậy? Tuy rằng đi theo đội binh mã này
chắc chắn không phải là ai cũng có.

Châu Như Chương ăn một miếng bánh bơ cuộn xoắn ốc. Vị sữa lan tỏa trong khoang miệng. Không ngờ cô ta có thể được ăn món điểm tâm này khi đang ở trên đường.
Châu Như Chương vuốt ngực, muốn gạt những chuyện không vui kia đi. Giờ đây trong đầu cô ta tràn đầy tiếng cười của Thôi Trinh. Cô ta biết bề ngoài Thôi Trinh uy vũ, nghiêm túc nhưng chắc chắn bên trong không
phải là như vậy. Mối duyên lành thuộc này, cô ta phải nắm bắt tốt mới được.
Nhiếp Thẩm khuyên hết nước hết cái:
Nhờ vụ án này mà chúng ta có chút danh tiếng, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có không ít người đến cậy nhờ, cũng phải lập quy củ chứ đúng không? Hai chúng ta sắp xếp
theo tuổi tác, sau này người mới đến thì sắp xếp theo thứ tự đến sớm hay muộn. Dù thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng đều là đại ca, nhị ca. Sư muội thì khác. Sư muội là người thân cận nhất với Trường lão gia, tất
Châu Như Chương gật đầu:
Con biết rồi. Thực ra con cũng không muốn đi. Bước vào cánh cổng đó thì lúc nào cũng phải chú ý đến quy củ, có chút sai sót thôi là bị tổ mẫu răn dạy, quở mắng. Con cũng nhìn ra được là
tổ mẫu chỉ thích nhà nhị bá thôi.

nhiên muội ấy sẽ mãi là tiểu sư muội.

Liễu Tổ chỉ nhìn về phía xe ngựa của Cổ gia, mãi một lúc sau mới nói:
Ngươi tìm thấy Tưởng cô nương chưa?

Trời cao quả là không phụ người có lòng, cuối cùng cô ta cũng càng ngày càng gần Thôi Trinh rồi. <9br>
Ngắm một hồi lâu, Châu Như Chương mới hạ rèm xuống:
Nhưng lòng con khó chịu. Dựa vào đâu mà đối xử với nó như vậy? Tuy chỉ mua vài6 món đồ nhỏ thôi nhưng xét cho cùng thì cũng phải tiêu tiền mà. Nó không
hiểu cái gì, lãng phí bao nhiêu món đồ tốt như vậy, Thôi 5gia có tiền thì bố thí cho ăn xin còn hơn.
?
Châu tam phu nhân nói:
Đừng ăn nhiều, cẩn thận dạ dày khó chịu.

Có sự chăm sóc của Thái tử gia và Định Ninh hầu, xem ra mẹ con cô ta có thể thoải mái mà về kinh thành rồi.
Bà bà đi theo xe bẩm:
Thái tử gia cho người đưa điểm tâm đến ạ.
Nói rồi bà ta đưa hộp thức ăn vào trong xe.
Châu tam phu nhân lập tức vén rèm lên nhìn về tùy tùng của Đông cung:
Đa tạ điện hạ đã quan tâm.

Nhiếp Thẩm nói:
Kinh thành khác với phủ Thái Nguyên, khắp thành đều là quan lại quyền quý, không cẩn thận sẽ rước họa vào thân đấy. Ta từng tung hoành ở kinh thành, đến lúc ấy...

Nhiếp Thẩm phát hiện ra Liễu Tô không có ý tiếp lời. Y họ một tiếng:
Ngươi nghe thấy ta nói gì không?


Thế nên con phải cố gắng lên, đừng có để xảy ra sai sót gì để tổ mẫu con không vui nữa.
Châu tam phu nhân kéo tay Châu Như Chương:
Mẹ con ta cũng phải tìm một môi hôn sự tốt, sau này con làm các mệnh phu
nhân rồi, nhà ngoại không những không thể trói buộc con mà con còn có thể trở thành chỗ dựa cho tam phòng chúng ta nữa.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói:
Đây là Thái tử gia dặn dò, các người cứ nhận lấy đi.

Châu tam phu nhân nhạy bén, lập tức cất lời hỏi:
Chuyện gì vậy?

Sau khi biết được chân tướng, liệu kẻ tự xưng là con trưởng như Nhiếp Thầm có bị người ta đánh không? Liễu Tô lắc đầu. Hắn nghĩ nhiều rồi, sẽ không có ai tin lời Nhiếp Thẩm đến làm con nuôi gì gì đó đâu.
Xe ngựa đi cả một ngày, cuối cùng cũng đến dịch trạm. Cách dịch trạm không xa có một điền trang. Dịch thừa mời Thái tử gia đến nghỉ chân ở điền trang nhưng Thái tử lại kiên quyết muốn ở lại dịch trạm, làm vậy có

Chỉ ở một đêm thôi, sớm mai sẽ khởi hành ngay, không cần làm phiền dịch thừa nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bỉ Ngạn Đơm Hương.