Chương 140: Tâm sự
-
Bỉ Ngạn Đơm Hương
- Vân Nghê
- 1593 chữ
- 2021-12-31 05:18:09
Hoài Nhu công chúa biết nha hoàn Cổ gia định nói gì. Chẳng qua cũng chỉ là hành lễ thỉnh tội mà thôi. Nàng nghe nhiều rồi nên vẫy tay n8ói:
Bảo Cổ đại tiểu thư qua đây đi.
Cổ Minh Châu đến trước mặt Hoài Nhu công chúa, nhún người hành lễ.
Trong lòng Hoài Nhu công chúa hơi run rẩy, bị người ta nhìn ra rồi sao?
Công chúa.
Thần tiên sinh khuyên nhủ:
Có chuyện gì mà không thể nói với điện hạ chứ? Chắc chắn điện hạ sẽ giúp công chúa.
Thân tiên sinh cầm rất nhiều đồ vội vàng bước vào trong sân viện, khom người hành lễ:
Thái tử gia ở tiền viện đang bận việc công nên lệnh tiểu nhân đến thăm công chúa.
Nói rồi người của Đông cung liên tục để đồ
vào phòng.
Chỉ cần có người nhắc đến Triệu thị trong phủ, phò mã sẽ luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng nàng hiểu, ai có thể quên mẹ của mình chứ?
Phủ công chúa có chút biến động nhỏ thôi cũng có người lái sang Triệu thị. Đến gia yến trong cung cũng có người lôi chuyện này ra mà châm biếm phò mã. Nếu Triệu lão tướng quân bị oan thì phò mã không cần phải
Thân tiên sinh nói thẳng:
Năm ấy Sơn Đông xảy ra binh biến, Triệu lão tướng quân có thể là bị oan. Trong tay Thái tử gia có chứng cứ, về đến kinh thành sẽ tiếp tục điều tra. Mẹ phò mã gia là người Triệu gia. Tuy rằng
mẹ ngài ấy đã qua đời từ lâu nhưng cái danh phản tướng vẫn luôn là cái xương mắc trong cổ họng phò mã gia. Rút được cái xương này ra thì phò mã gia sẽ trút đi không ít gánh nặng và cũng sẽ hòa thuận với công
Trong mắt Hoài Nhu công chúa thoáng qua vài phần ngưỡng mộ, không nhịn được mà nói:
Nếu ta và phò mã có con gái thì cũng như vậy.
Có điều nói xong câu này, thần sắc nàng lại có vẻ cô đơn. Nhưng dù sao nàng cũng là công chúa, nàng luôn cảm thấy thân phận này giống như một bức tường chắn giữa nàng và phò mã. Tuy ngày thường phò mã
Hoài Nhu công chúa nhìn cán tre trong lòng bàn tay mình rồi nhìn chiếc cánh bị gãy kia, nhớ đến những năm tháng khi nàng còn ở trong cung. Trước đây nàng cũng rất thích chuồn chuồn tre, rung nhẹ tay thì chuồn
chuồn tre có thể bay rất cao.
Ánh mắt Thân tiên sinh lóe lên:
Là chuyện có liên quan đến phò mã gia ư? Thực ra điện hạ đã để mắt đến chuyện này từ lâu rồi, có thể ảnh hưởng đến công chúa cũng chỉ có phò mã gia mà thôi.
Hoài Nhu công chúa ngạc nhiên nhìn Thần tiên sinh, không ngờ ông ta đã biết hết tất cả.
Lúc ấy nàng luôn nghĩ, nếu mình có thể biến thành một con chuồn chuồn tre bay ra khỏi bức tường dày của cấm cung thì tốt biết bao. Tiếc rằng, tuy sau này nàng đã bay ra khỏi nơi ấy rồi nhưng hiện thực lại khác xa
so với những gì nàng tưởng tượng, chờ đợi.
chúa hơn.
Hoài Nhu công chúa không ngờ lại nghe được tin tức này. Trong lòng nàng vui mừng, đôi lông mày nhíu chặt cũng giãn ra đôi chút. Quả nhiên là vậy, đương nhiên phò mã sẽ vô cùng vui mừng.
Vẻ mặt Thân tiên sinh tự nhiên, trán giãn ra, đôi mắt sáng đến lạ thường, khí chất xuất chúng:
Hoài Nhu công chúa không giống với người khác. Người ở bên cạnh Quý phi nương nương đã lâu, như huynh muội cùng
cha cùng mẹ với điện hạ, đương nhiên điện hạ sẽ quan tâm rồi.
con mà nói thì nó lại vô cùng quý giá.
Quả nhiên nụ cười trên mặt Cổ đại tiểu thư dần tắt.
vài chuyện nho nhỏ thì trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, làm một con rối
bị
người khác chăm sóc chu đáo có gì là tốt chứ?
Bình thường các ngươi gọi Cổ đại tiểu thư thế nào?
Hoài Nhu công chúa nhìn Bảo Đồng.
Bảo Đồng lập tức đáp:
Bẩm công chúa, tiểu thư nhà nô tỳ là Minh Châu, người thân quen đều gọi là Châu Châu.
Hoài Nhu công chúa tự nói tự đáp:
Cô con gái được nuông chiều như viên ngọc trên tay, quả đúng là Châu Châu.
Có thể nhìn thấy phu thê Hoài Viễn hầu vô cùng chiều chuộng con gái.
Môi Hoài Nhu công chúa hơi hé. Khi nàng đến phủ Thái Nguyên tìm Thái tử, trong lòng đã có dự tính nhưng nàng vẫn luôn không chắc chắn. Dù sao bao năm nay Quý phi và Thái tử làm việc vẫn luôn công ty phân
minh, tuy Quý phi nương nương không bạc đãi nàng nhưng nàng vẫn khó có thể tin tưởng được.
Thân tiên sinh nói tiếp:
Thái tử gia bảo tiểu nhân tiết lộ với công chúa một chuyện, công chúa nghe xong chắc chắn sẽ vui.
Hoài Nhu công chúa siết chặt chiếc khăn trong tay, nhìn Thân tiên sinh.
Hoài Nhu công chúa đưa con chuồn chuồn tre q6ua, Cổ đại tiểu thư vui vẻ nhận lấy. Ai ngờ con chuồn chuồn tre kia mới rơi vào lòng bàn tay Cố đại tiểu thư thì cán tre của một chiếc5 cánh của nó bị gãy.
Hoài Nhu công chúa không kìm được mà ngẩn người. Tuy con chuồn chuồn tre này không phải do nàng làm hỏng nhưng nàng lại thấy hơi áy náy. Mặc dù những đồ chơi nho nhỏ này không đáng tiền nhưng với trẻ
Hoài Nhu công3 chúa không nhịn được mà nhoẻn miệng cười. Tuy Cổ đại tiểu thư mắc bệnh si ngốc nhưng vẫn hiểu lễ nghĩa, có điều đôi mắt kia vẫn nhìn 9chằm chằm vào con chuồn chuồn tre, cứ như thể sợ nàng
mang nó đi mất vậy.
Nhu công chúa cười nhẹ che giấu. May mà Cổ đại tiểu thư không hiểu chuyện đời, nếu không e rằng tâm tư của nàng đã bị nhìn thấu rồi.
Ma ma quản sự đáp một tiếng:
Biết thế này thì chúng ta nên dẫn thêm vài người từ phủ công chúa đến.
Không ít hộ vệ đã được phái đi những vẫn chưa có tin tức gì.
Hoài Nhu công chúa và Thân tiên sinh cùng vào phòng, ma ma quản sự bưng trà lên, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Hoài Nhu công chúa nói:
Làm phiền Thân tiên sinh rồi. Tiên sinh về bẩm báo với điện hạ rằng chỗ ta đều đã ổn định, điện hạ nhiều công vụ thì không cần phải phân tâm nữa.
Đôi tay của Hoài Nhu công chúa rất khéo léo. Khi nàng ở trong cung đã tự tay làm không biết bao nhiêu con chuồn chuồn trúc. Ngoài dùng gỗ, que trúc ra thì nàng còn có thể làm cánh chuồn chuồn bằng lông, vậy nên
sửa con chuồn chuồn này không phải là chuyện gì khó đối với nàng.
rằng phu thê chúng ta là một, bất kể xảy ra chuyện gì thì không được giấu giếm ta.
Hoài Nhu công chúa nói đến đây không kìm được, suýt nữa là rơi nước mắt. Nàng vội vàng quay đầu lấy khăn tay lau đi. Đến khi nàng bình tĩnh lại, cầm khăn tay lên vừa khéo ngang tầm mắt Cổ đại tiểu thư. Hoài
Hoài Nhu công chúa cười nhẹ, mắt rũ xuống, chỉ sợ Thân tiên sinh nhìn thấu nội tâm mình.
Thân tiên sinh trầm mặc:
Lần này công chúa đến phủ Thái Nguyên vẫn luôn buồn bã không vui, có phải là có chuyện khó xử gì không?
khiêm tốn, nhã nhặn với nàng nhưng trong lòng phò mã nghĩ gì, nàng lại chẳng biết.
Hoài Nhu công chúa quay người ngồi xuống ghế đá, dặn dò ma ma quản sự ở bên cạnh:
Tiếp tục đi tìm phò mã đi. Chàng đến Sơn Tây lâu như vậy rồi, ta rất lo cho chàng. Nếu gặp được phò mã thì nói với chàng ấy
Hoài Nhu công chúa nhìn Cổ đại tiểu thư:
Ta sửa cánh cho nó thì nó lại có thể bay được.
Không đợi Cổ đại tiểu thư nói gì, Hoài Nhu công chúa đã đứng dậy:
Đi thôi, theo ta vào trong nào.
Hoài Nhu công chúa lắc đầu:
Giờ nói nhiều cũng vô ích, đi sắp xếp đi.
Ma ma quản sự mới định lui xuống thì nghe thấy có người bẩm báo:
Công chúa, Thân tiên sinh bên cạnh Thái tử gia đến rồi.
Ma ma quản sự muốn đến giúp đỡ nhưng lại bị Hoài Nhu công chúa từ chối. Tuy cán tre bị gãy một đoạn nhưng chỉ cần cố định cánh chuồn chuồn một lần nữa thì nó lại có thể bay được.
Rất nhanh sau đó, Hoài Nhu công chúa đã đưa chuồn chuồn tre đến trước mặt Cổ Minh Châu. Nhìn Cổ Minh Châu chơi chuồn chuồn, Hoài Nhu công chúa không nhịn được mà nở nụ cười. Đôi khi có thể giúp đỡ một
tiếp tục sống trong sợ hãi nữa, huống chi... có khả năng mẹ của phu quân cô là Triệu thị chưa chết.
Có bước ngoặt như vậy, Hoài Nhu công chúa nhìn Thân tiên sinh:
Nên... nên tìm phò mã về đã. Phò mã đang ở Sơn Tây, chàng ấy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.